Cô vô thức mà cọ cọ tấm chăn, trên đó còn lưu lại một chút mùi hương chỉ thuộc về Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên không ở đây, Trần Khả Nhân vẫn sống cuộc sống của cô, chẳng qua là cô có chút buồn chán. Chỉ là ngay sau đó thì chị Tần đã quay lại và hẹn cô ra gặp mặt một lần, vẫn là ở quán cà phê mà hai người thường hay đến.
Chị Tần hẹn gặp mặt cô cũng là vì muốn nói cho cô biết một chút về tình hình gần đây của mẹ cô. Vừa gặp cô thì chỉ trò chuyện vài câu rồi nói vào mục đích chính: “Sức khoẻ của dì Trần hiện giờ rất tốt, mỗi ngày vẫn rèn luyện cơ thể và luôn nghe lời dặn của bác sĩ.”
Trần Khả Nhân vừa nghe những lời này cảm thấy yên tâm rất nhiều, cô không tự chủ mà nở nụ cười.
Từ hơn một năm trước, vì cơ thể mẹ cô đã có chuyển biến tốt nên đã được cho xuất viện. Ngay sau đó, Trần Khả Nhân đã tìm cho bà một căn hộ cho thuê có điều kiện tốt, còn thuê người chăm sóc cho bà. Đương nhiên, những điều đó đều do Tống Hạo Hiên đứng ra giúp đỡ.
Chẳng qua là từ trước đến nay, Trần Khả Nhân đều lừa gạt mẹ mình về chuyện của cô và Tống Hạo Hiên, chỉ nói anh là một người rất có danh tiếng giúp cô tìm được một công việc tốt nên có thể tự lo cho bản thân đồng thời còn có thể trang trải những khoản phí lớn trong nhà. Cô đã tốn không ít võ mồm mới khiến cho mẹ Trần an tâm tĩnh dưỡng ở nhà.
Chị Tần lại nói thêm một ít chuyện có liên quan đến mẹ của cô cho cô nghe, Trần Khả Nhân cũng chăm chú lắng nghe, hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại. Sau khi hai người dùng một chút bánh ngọt và đồ uống để lót dạ thì chị Tần như có lời muốn nói rồi lại thôi, cứ như muốn nói điều gì đó rồi lại như khó có thể mở lời.
Cuối cùng Trần Khả Nhân lại là người không nhịn được mà bắt lấy tay chị Tần và hỏi: “Có chuyện gì đúng không?”
Chị Tần yên lặng trộm liếc nhìn cô một cái rồi mới yếu ớt thở dài một hơi: “Chị muốn nhờ em giúp một việc.”
Thật ra Trần Khả Nhân cũng không dám nói rằng mình nhất định sẽ giúp được chị Tần, dù sao chính cô cũng hiểu rõ năng lực của mình đến mức nào, thế nên cô nói: “Chị Tần, chị cứ nói hết mọi chuyện cho em nghe trước đã, em cũng không dám nói rằng mình nhất định sẽ giúp được chị.”
Chị Tần gật đầu, giải thích ngắn gọn sự việc trong vài ba câu.
Lúc trước đã từng nhắc đến chuyện chị Tần là người của Lâm Đại Hải, cũng chính là tình nhân được Lâm Đại Hải bao nuôi bên ngoài. Cô ta vốn là một sinh viên của một trường đại học danh tiếng, nhưng vì gia đình đắc tội với một số người không nên đắc tội nên cuối cùng cô ta đã phải bỏ đi và không thể quay trở lại nữa, may mà cô ta gặp được Lâm Đại Hải. Dù cô ta ở cạnh Lâm Đại Hải mà không hề có một danh phận nào nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những ngày trước đó.
Chị Tần sống dựa vào người đàn ông này nên cuộc sống cũng không tệ. Cô ta có bất động sản và công việc kinh doanh của riêng mình, thỉnh thoảng còn giúp Lâm Đại Hải xử lý một số công việc. Lúc trước cũng vì được chị Tần và Lâm Đại Hải mai mối, giới thiệu nên Trần Khả Nhân mới có cơ hội tiếp cận Tống Hạo Hiên, chính vì sự việc này mà xem như Lâm Đại Hải đã có chỗ đứng trước mặt Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên đối đãi với người của mình luôn luôn hào phóng, anh lại thấy Lâm Đại Hải làm việc xem như cũng ổn thỏa, lại tìm được cho anh một cô gái vô cùng vừa lòng nên anh đã dẫn anh ta và Trần Khả Nhân cùng trở về thủ đô.
Lâm Đại Hải nhớ đến mối quan hệ của chị Tần và Trần Khả Nhân trước đây dường như rất thân thiết nên anh ta nghĩ rằng chị Tần có thể nói vài lời tốt đẹp giúp anh ta ở trước mặt người mà cậu ba nhà họ Tống yêu thương. Vì thế anh ta đã đưa chị Tần về thủ đô cùng với mình, nhưng không ngờ rằng sau khi chị Tần đến thủ đô thì kết quả cũng không được như mong muốn.
Nguyên nhân là sau khi đến thủ đô thì Lâm Đại Hải dựa vào thế lực Tống Hạo Hiên nên cũng được xem như là một nhân vật không lớn cũng không nhỏ. Người nào muốn nịnh bợ nhà họ Tống thì phải nịnh hót, lấy lòng anh ta trước. Lâm Đại Hải cũng không thực sự được Tống Hạo Hiên xem trọng đến như thế, anh ta chẳng qua chỉ là một thủ lĩnh của bang phái nhỏ trong một thành thị nhỏ, lại còn không đọc nhiều sách nên loại người này cứ được nịnh hót thì sẽ đắc ý vênh váo. Hiện giờ anh ta lại to gan hơn mà chiếm lấy không ít tiền riêng.
Hôm nay, cô ta nói chuyện này cho Trần Khả Nhân nghe không phải vì bản thân mà là vì muốn bảo vệ Lâm Đại Hải. Đầu óc của chị Tần sáng suốt hơn Lâm Đại Hải nhiều nên cô ta biết hiện giờ Lâm Đại Hải đang tìm đường chết, sớm muộn gì cũng có một ngày chịu trách nhiệm về hành động của mình. Lúc trước, cô ta không phải không khuyên bảo Lâm Đại Hải, nhưng mà anh ta chẳng những không nghe lời cô ta nói mà còn bảo cô ta đừng quan tâm đến chuyện của anh ta, vì thế bất đắc dĩ chị Tần mới tìm đến Trần Khả Nhân.
Mặc kệ Lâm Đại Hải như thế nào, tóm lại chị Tần vẫn nhớ rõ ân tình năm đó, cho nên đến bây giờ vẫn muốn giúp đỡ anh ta một phen.
Cuối cùng chị Tần nói: “Khả Nhân, em có thể giúp chị nói vài lời trước mặt anh Tống được không? Chị biết anh Hải đã làm sai một số việc, không mong anh Tống không trừng phạt, chỉ cầu xin đến lúc đó anh Tống có thể cho anh ấy một cơ hội để sửa đổi là đủ rồi.”
Vẻ mặt Trần Khả Nhân do dự vài phần: “Chị Tần, chị có biết rằng em chẳng qua chỉ là… Em cũng không biết lời nói của mình có tác dụng không, càng không biết có thể đủ sức để giúp chị hay không…”
Chị Tần cũng biết Trần Khả Nhân có nỗi khó xử của riêng mình, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Khả Nhân, cầu xin em hãy giúp chị.”
Trần Khả Nhân khó xử mà cắn môi, cuối cùng vẫn là gật đầu: “Gần đây anh Tống không có ở nhà, nhưng em có thể giúp chị gọi điện thoại hỏi giúp chị vài câu, nhưng chị cũng biết là em không thể ảnh hưởng đến quyết định của anh Tống, cho nên chị không nên đặt nhiều hy vọng vào em.’’
Chị Tần cảm động nói: “Cảm ơn em đã chịu giúp chị dù kết quả ra sau… thì chị cũng sẽ không đòi hỏi gì nữa.”
Chỉ là ánh mắt của cô ta trở nên ảm đạm đi vài phần, nhìn thấy thế Trần Khả Nhân không đành lòng nên vội vàng an ủi: “Anh Tống là người tốt, em cũng sẽ cố gắng hết sức, chị… vẫn nên nghĩ thoáng một chút.”
Chị Tần gật gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.
Vì sự việc của chị Tần mà cả ngày Trần Khả Nhân đều không thể tập trung, luôn nghĩ đến chị Tần.
Lúc vừa đến thủ đô, Trần Khả Nhân không có bất kì người bạn nào. Sau đó, cô cứ nghĩ lên đại học sẽ có được một vài người bạn, nhưng không ngờ môi trường ở đại học hoàn toàn khác xa với ở trường cấp ba. Cô cảm thấy không thể hòa nhập thế giới của bọn họ, nên cuối cùng, cô cũng chỉ có thể trò chuyện tán gẫu cùng chị Tần.
Từ đó trong lòng cô đã sớm xem chị Tần như là bạn bè của cô.
Bây giờ bạn bè gặp nạn thì cô thật sự muốn giúp đỡ một phen. Chẳng qua… nhỡ đâu khiến Tống Hạo Hiên phải khó xử thì làm sao?
Ngón tay trượt qua trượt lại trên màn hình, đến cuối cùng cô khẽ cắn môi ấn gọi một cuộc điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi là trợ lý Lâm phải không?” Đến cuối cùng Trần Khả Nhân vẫn không gọi điện thoại cho Tống Hạo Hiên, mà gọi điện thoại cho Lâm Kha. Trong lòng cô đang tìm cho mình một cái cớ xem như là hỏi trước thử xem Tống Hạo Hiên có bận hay không.
Đúng vậy, chính là do cô sợ mình sẽ quấy rầy Tống Hạo Hiên làm việc chứ không phải là lý do nào khác!
Lâm Kha nhíu mày, ngồi ở ghế lái phụ mà hướng mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khoé miệng nở ra nụ cười xấu xa, trả lời với giọng nói trầm ổn: “Là tôi, xin hỏi cô Trần có chuyện gì không?’’
Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ cô Trần thì người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Kha đang nghe điện thoại với ánh mắt sắc bén. Mặt anh không biểu lộ vui mừng hay tức giận.
Trần Khả Nhân do dự một lát rồi nói: “Chuyện là… hiện giờ anh, anh Tống có bận việc gì hay không?”
Lâm Kha quay lại nhìn Tống Hạo Hiên: “Chúng tôi vừa mới kết thúc cuộc họp ở đây xong…”
Nhưng mà câu cuối cùng còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị người khác đoạt đi rồi. Lâm Kha quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông khó dằn nổi kia, khóe miệng giương lên một nụ cười rõ ràng, yên lặng lấy ra một chiếc điện thoại khác và nhắn một vài tin tức ra ngoài.
Được lắm, anh ta đã có đủ nhân chứng vật chứng, xem ra anh ta sắp có thêm một vài bất động sản nữa rồi.
Khi Trần Khả Nhân nghe được nửa câu đầu tiên thì cô nhanh chóng hiểu ra rằng Tống Hạo Thiên đang thực sự có nhiều việc bận rộn. Cô nảy sinh ý định từ bỏ, vội vàng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không làm phiền anh ấy nữa, trợ lý Lâm cũng đừng nói với anh ấy việc tôi đã gọi điện tới, đừng quấy rầy anh ấy…”
Sau khi nghe những lời này thì tâm trạng của Tống Hạo Hiên tốt lên nhiều, anh cũng không vội vàng nói chuyện với Trần Khả Nhân mà anh cúi đầu bật cười hai tiếng ở đầu dây điện thoại bên đây.
Trần Khả Nhân đã quá quen thuộc đối với âm thanh của Tống Hạo Nhiên, vì thế tiếng cười vừa phát ra thì cô đã biết là ai. Cũng không biết vì sao mà lúc này trái tim của cô lại đập nhanh đến thế, trên mặt lại nóng bừng, đôi môi run rẩy nữa ngày không thể phát ra nổi một câu nói.
Giọng nói của Tống Hạo Hiên từ trong điện thoại truyền đến: “Bé ngoan? Sao không nói gì vậy?”
Trần Khả Nhân lúc này mới tỉnh táo mà trả lời: “Anh… anh Tống, sao lại là anh… Vừa rồi chẳng phải là trợ lý Lâm sao?”
Tống Hạo Hiên tránh trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Bé ngoan tìm anh có phải đang nhớ anh hay không?”
Trần Khả Nhân bị ma xui quỷ khiến mà thốt ra: “Nhớ…”
Tống Hạo Hiên không thèm để ý đến trợ lý Lâm mà cười to lên thành tiếng, cười đến nỗi khiến cổ của Trần Khả Nhân đỏ ửng cả lên.
Trần Khả Nhân lắp bắp mà nói: “Anh, anh Tống đừng cười… Trợ, trợ lý Lâm vẫn còn ở đó… anh đừng có cười nữa…”
Tống Hạo Hiên vẫn còn đang cười, Trần Khả Nhân gấp đến độ dậm chân, tiếng vang lại bị anh ta nghe thấy được, lúc này tiếng cười phát ra ngày càng lớn hơn.
Trần Khả Nhân vô cùng bất đắc dĩ, chờ đến tiếng cười của anh ta dần dần lắng xuống thì cô cũng không dám nói thêm gì khác nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tống, em có việc muốn tìm anh… Hiện giờ anh có bận việc gì không, nếu anh đang bận thì chuyện của em để nói sao cũng được.”
Tống Hạo Hiên rất tự nhiên mà trả lời: “Anh không bận, có việc gì thì em cứ nói đi.”
Trợ lý Lâm đảo mắt nhìn qua một cách xem thường. Hôm nay, bọn họ còn phải mở thêm bốn, năm cuộc họp, không bận mới là chuyện lạ.
Trần Khả Nhân nhanh chóng kể đơn giản về chuyện của chị Tần, Tống Hạo Hiên chăm chú lắng nghe. Cuối cùng khi Trần Khả Nhân nói xong thì đầu dây điện thoại bên kia yên lặng xuống.
Chờ đợi lâu không thấy đối phương trả lời, Trần Khả Nhân có chút lo sợ, cuối cùng cắn cắn môi mà nói một câu: “Anh Tống?”
“Vậy bé ngoan muốn anh phải làm sao?” Giọng của Tống Hạo Hiên lại truyền đến thêm lần nữa, không hiểu vì sao Trần Khả Nhân luôn cảm thấy rất khó phân biệt cảm xúc của đối phương, khiến cho cô càng ngày càng lo lắng không yên.
Trần Khả Nhân không hiểu vì sao Tống Hạo Hiên lại hỏi như thế, nhưng vẫn rất thành thật mà nói ra suy nghĩ của mình: “Chỉ cần anh Tống không khó xử là được rồi…”
Tống Hạo Hiên lại nở nụ cười sâu xa không rõ: “Nếu anh nói rằng Lâm Đại Hải đã phạm phải sai lầm rất lớn, hậu quả rất nghiêm trọng… Như vậy bé ngoan cũng muốn anh sẽ buông tha cho anh ta vì chị Tần của em sao?”
Trần Khả Nhân vội vàng nói to: “Tất nhiên là không! Nếu Lâm Đại Hải đã phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả. Nếu anh ta phạm phải sai lầm rất lớn và gây ra nhiều tổn thất lớn cho anh Tống thì anh xử lý theo quy tắc. Tất nhiên… tất nhiên là em sẽ không vì người khác mà khiến anh phải khó xử.”
Đầu dây điện thoại bên kia lại là một trận yên lặng, thật lâu sau mới nghe thấy âm thanh bên kia truyền tới: “Bé ngoan, anh rất nhớ em…”