Tần Kiêu đã ăn hết bánh, uống một ly nước, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, lại mở máy tính đặt lên đầu gối, xử lý công việc.
Đường Khê đi theo phía sau anh từ phòng ăn đi ra, thấy anh ngửa người ra sau, tư thái nhàn nhã tựa lưng vào sofa, đoán là anh ăn no rồi, bụng không thoải mái lắm.
Dù sao ăn nhiều đồ ngọt như vậy, một hơi ăn xong, muốn không no cũng khó.
Đường Khê thấy mắt anh còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay thỉnh thoảng gõ lên bàn phím, thật lòng bội phục thái độ đối với công việc của anh.
Chỉ là ăn nhiều đồ ngọt như vậy, dạ dày chắc chắn sẽ thấy ngấy, dễ bị axit dạ dày.
Đường Khê nghĩ có nên pha cho anh một cốc trà chanh để giải ngấy hay không, lại nghĩ đến chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, sợ anh uống trà buổi tối càng không ngủ được.
Hẳn là tâm trạng của Tần Kiêu đang không tệ lắm, nhận thấy được ánh mắt của cô, vén mi mắt lên, khó có được một lần chủ động nói chuyện với cô, "Nhìn cái gì?"
Đường Khê chống lại đôi mắt đen lạnh lùng của anh, cảm giác như mình đang nhìn lén thì bị bắt gặp, ánh mắt né tránh một chút rồi rất nhanh trấn định lại, bình tĩnh cười với anh, "Em ở đây có phiền anh làm việc không?"
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không."
Nói xong, ngón tay anh gõ gõ trên bàn phím, trả lời email nội bộ của công ty.
Thoạt nhìn ngồi nói chuyện với cô, vẫn có thể làm việc bình thường không ảnh hưởng gì.
"Anh thích ăn đồ ngọt à? Trước đây em chưa thấy anh ăn bao giờ."
"Bình thường."
Bình thường mà còn ăn nhiều vậy.
Đường Khê: "Em làm hơi nhiều bánh, nên uống thêm nước như trà chanh để giải ngấy, tối anh uống trà chanh có bị mất ngủ không? Em pha cho anh một ly nhé?"
"Không mất ngủ."
Đường Khê nghe anh nói sẽ không mất ngủ, xoay người chuẩn bị vào bếp pha trà chanh cho anh.
Tần Kiêu thản nhiên nói: "Không cần."
Câu nói quen thuộc lại đến nữa rồi, mỗi lần cô muốn giúp anh làm điều gì đó, anh đều ghét muốn chết, không cho cô nấu cơm, không cho cô rót nước, không cho cô mua quần áo, tóm lại chính là không để cô quản anh.
Nhưng lại độc chiếm bánh trứng và bánh dứa mà cô làm cho Tô Chi.
Ngày mai gặp Tô Chi không biết phải nhận lỗi với cô ấy như thế nào, Đường Khê liếc Tần Kiêu một cái.
Thôi chẳng sao, đằng nào cũng quẹt thẻ của anh ta.
Ngày mai không cần về nhà bố mẹ, nếu anh không cần cô pha trà chanh, cô cũng không còn chuyện gì.
"Vậy em lên tầng trước."
Đường Khê chào Tần Kiêu, nghiêng người đi về phía cầu thang.
"Túi chưa cầm." Tần Kiêu nhấc hai túi mua sắm vẫn đặt trên bàn trà lên, ý bảo cô qua lấy.
Từ lúc anh vào cửa, sự chú ý của Đường Khê đã tập trung vào việc làm sao anh đột nhiên về, sau đó lại bởi vì chủ nhật tuần trước quen miệng dỗ dành người ta, kết quả dỗ đến mức người ta tự về, chính mình lại quên mất chuyện này, không nấu cơm tối cho anh.
Thế mà cô cũng quên mất thói quen về nhà là phải tặng túi của anh, bỏ quên hai cái túi trên bàn.
Mặc dù đều giống nhau, nhưng tốt xấu cũng là lòng thành.
Và còn là giá trị của nửa căn nhà.
Đường Khê không ham mấy chiếc túi xa xỉ, nhưng cũng từ thói quen mà có thể cảm nhận được cảm giác thực sự của cuộc hôn nhân này.
Ít nhất cũng khiến cô cảm thấy cô không phải là người duy nhất có mặt, người kia cũng có lịch sự đáp lại.
Đường Khê cười đi qua, xách hai chiếc túi mua sắm, ngồi xuống bên cạnh anh, lấy hai cái túi ra trước mặt anh.
Một màu đỏ, một màu đen, tất cả đều đẹp.
Không thể không nói, mắt thẩm mỹ của Tần Kiêu rất tốt.
Cô tươi cười rạng rỡ nói với Tần Kiêu: "Cảm ơn."
Tần Kiêu nghe cô nói cảm ơn, lông mày nhíu lại.
Đường Khê lập tức bổ sung thêm một câu, "Cảm ơn."
Hai cái túi, phải nói hai tiếng cảm ơn.
Tần Kiêu rũ mắt xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đường Khê xách túi xách, trước khi lên tầng nhớ tới chuyện ngày mai đi chơi với Tô Chi, nếu Tần Kiêu đã về, là vợ chồng trên danh nghĩa, cô ra ngoài vẫn cần phải nói với anh một tiếng.
"Ngày mai em hẹn bạn đi mua sắm, trưa anh gọi dì Bạch đến nấu cơm nhé."
Giọng điệu Đường Khê nhẹ nhàng, cũng chỉ thông báo cho anh một tiếng, không định trưng cầu ý kiến.
Tần Kiêu không có giọng điệu gì nói: "Biết rồi."
Anh nói biết rồi, tức là anh không có ý kiến gì.
Sau khi vui vẻ thỏa thuận, Đường Khê xách túi lên tầng.
Cô đặt túi xách trong phòng thay đồ, lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, đứng trước gương, quấn tóc lại bằng một cây trâm ngọc bích, quay lại phòng ngủ chuẩn bị đi tắm.
Cô đi đến cửa phòng tắm, đang định đẩy ra, nghe thấy tiếng khóa cửa phòng ngủ vang lên.
Cô nghiêng mặt nhìn sang, Tần Kiêu đẩy cửa từ bên ngoài vào.
Đường Khê hỏi: "Anh xong việc rồi?"
Tần Kiêu không trả lời mà hỏi ngược lại, "Ngày mai không cần về nhà bố mẹ à?"
Vấn đề này, không phải vừa mới nói rồi sao? Ngày mai cô sẽ đi mua sắm, chắc chắn không thể về nhà bố mẹ, mà bình thường về đó cô đều phải dỗ dành anh ta, hôm nay sao lại chủ động hỏi.
Chẳng lẽ là nhớ nhà?
Tiếc ghê, mẹ anh không cần anh nữa rồi.
Ai kêu lần trước nổi nóng với mọi người chi.
Đường Khê nhìn gương mặt lãnh đạm của Tần Kiêu, trong lòng âm thầm cười trên sự đau khổ của anh.
Cô chắc chắn Tần Kiêu không đoán được cô đang hả hê cái gì, cho nên cũng không kiêng dè, cứ như vậy quang minh chính đại nhìn thẳng vào mặt anh, nhịn cười nói: "Mẹ nói anh nhiều việc, tuần nào cũng về không tiện lắm, đi đường nhiều sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh, nên sau này mình không phải về hàng tuần nữa, một tháng về một lần là được."
"Vậy sau này em cũng một tháng gọi anh về một lần?"
Tần Kiêu bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Đường Khê giật mình, không ngờ bị anh nói trúng tim đen, vốn cảm thấy chuyện đang hợp tình hợp lý, chợt thành đuối lý.
Trong hơi thở Tần Kiêu phát ra một tiếng hừ lạnh, như cười mà không cười nhìn cô, giống như muốn vạch trần lớp mặt nạ mà cô cẩn thận xây dựng lên.
"Đương nhiên là không." Cô thoáng chột dạ buông bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa phòng tắm, giọng điệu bình tĩnh, "Em làm sao nhịn được một tháng mới gặp anh một lần, một tuần một lần đã là lâu lắm rồi, em chỉ muốn anh về với em thật nhiều, nhưng mà công việc của anh bận như vậy, em cũng không thể quấy rầy anh mãi, nhắn tin cho anh nhiều, sợ anh sẽ thấy phiền."
Đường Khê rũ mắt xuống, cắn cắn môi, lộ ra vẻ mặt đau thương, "Nhưng thật sự nhịn không được muốn gửi tin nhắn cho anh, nên em mới chọn thứ sáu hàng tuần, nghĩ đến cuối tuần anh về có thể ở nhà lâu một chút, một tháng về một lần thật sự là quá ít. Anh Tần Kiêu, anh không thể bởi vì không cần về nhà bố mẹ mà cũng bỏ mặc em được, anh cho phép em mỗi tháng gửi thêm mấy lần tin nhắn cho anh đi mà."
Tần Kiêu: "..."
"Nếu như, nếu như..." Đường Khê rụt rụt bả vai, giống như đang nghẹn ngào, "Nếu như anh thật sự chê em phiền, một tháng chỉ cho em một cơ hội gọi anh về nhà, cũng không phải không được, chỉ là em sợ một tháng lâu quá, mỗi ngày đều nhớ anh, nhớ anh đến mức không ngủ được, không chừng sẽ có ngày em chống đỡ không nổi, vậy thì anh phải trở về nhà với em ngay nhé."
Cô nói xong, đôi mắt hạnh ngập nước mở to, vừa tủi thân vừa đau khổ nhìn anh.
Ánh mắt Tần Kiêu thâm sâu nhìn cô, nhìn một lúc, vẻ mặt trở nên bình thản, giọng nói cũng rất bình tĩnh, "Anh chỉ thuận miệng thôi, sao lại dọa em thành như vậy."
Đường Khê giật mình, vừa rồi anh ta chỉ thuận miệng hỏi?
"Nếu em yêu anh đến vậy, nhớ anh đến mức không ngủ được." Miệng Tần Kiêu khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Anh cho phép em, sau này mỗi ngày đều nhắn tin cho anh."
Đường Khê: "..."
Đường Khê kinh ngạc nhìn anh.
Ngày nào cũng nhắn tin cho anh?
Ngày nào cũng gọi anh về?
Tần Kiêu thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, đáy mắt dần dần trầm xuống, miệng hơi mím lại, xoay người đi ra ngoài.
Đường Khê dõi theo bóng lưng bao phủ một tầng sương giá của anh, không rõ vì sao.
Giận rồi à?
Là bởi vì cô vừa diễn kịch hơi quá, anh chê cô phiền? Không muốn để ý đến cô?
Khả năng là vậy, anh luôn không thích cô quấn lấy anh quá nhiều.
Nhưng cũng có thể là nguyên khác, tính tình Tần Kiêu rất khó giải thích.
Đường Khê cầm bộ đồ ngủ đứng bên cửa phòng tắm, đầu óc có chút trống rỗng.
Quên đi, không muốn nghĩ đến nữa.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào tắm rửa.
Tắm xong, Đường Khê không thấy buồn ngủ, cầm một quyển sách đặt trên đầu gối, không coi nổi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Tần Kiêu không vui đi về phòng làm việc, câu cuối cùng là cho phép sau này mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh, cô còn chưa kịp trả lời, anh đã rời đi.
Đây là cố tình mỉa mai cô sao, cô gọi anh về nhà một tuần một lần anh đều khó chịu, cũng thường xuyên đi công tác, làm gì có thời gian để về với cô mỗi ngày.
Được rồi, vẫn là không muốn.
Đường Khê lắc đầu, loáng thoáng nghe thấy tiếng trong phòng thay đồ truyền đến.
Tần Kiêu vừa một cánh cửa khác đi vào phòng thay đồ.
Sau một lúc, cánh cửa giữa phòng ngủ và phòng thay đồ được đẩy ra từ phía bên kia, Tần Kiêu từ bên trong đi ra, mặc một chiếc sơ mi trắng, quần đen đơn giản, thân hình cao ngất, dưới ánh đèn chùm pha lê, bóng của anh kéo dài, môi hơi mím lại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cao quý.
Đường Khê chú ý đến quần áo trên người anh, không giống như khi về nhà.
Đã trễ thế này còn thay quần áo.
Trong lòng Đường Khê hơi bồn chồn một chút, có dự cảm không lành.
Người đàn ông nhấc lông mày lên, lạnh lùng nói: "Anh đi đây."
"Đi?" Đường Khê nhìn anh, "Đi đâu?"
Tần Kiêu: "Có việc."
Đường Khê nhìn anh một lát, cân nhắc xem nên nói gì, với sự hiểu biết của cô về anh, có việc trong miệng anh hơn nửa chỉ là một cái cớ, anh đây là đang khó chịu với cô, không muốn cùng cô nằm trên một cái giường, cho nên nửa đêm muốn ra ngoài.
Nếu như bây giờ cô dỗ dành anh, nhất định là dỗ được, tính Tần Kiêu tuy sáng nắng chiều mưa, nhưng đối với phụ nữ vẫn rất nhường nhịn dịu dàng, nếu cô làm nũng đáng yêu, chắc chắn anh sẽ không mặc kệ cô.
Nhưng bây giờ rõ ràng cảm xúc anh đang lên đến đỉnh điểm, bây giờ cô mà dỗ, có thể sẽ tiếp tục chủ đề vừa rồi, anh nói cho cô gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày.
Coi như là để anh châm chọc cô, còn cô sẽ có được sự tin tưởng của anh, ngày ngày nhắn tin gọi anh về.
Còn nếu không dỗ, để anh đi, sau đó cô có thể sâu sắc sám hối, suy ngẫm về lý do tại sao cô bị bỏ lại một mình ngày hôm nay, rồi lấy lý do là bởi vì cô quá khó chịu, khiến anh tức giận, vì vậy sau này không dám làm phiền anh thường xuyên nữa, một tháng một lần là được.
Hai lựa chọn, một là gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, hai là giữ nguyên hiện trạng, thỉnh thoảng mới nhắn một lần.
Đường Khê lựa chọn cái sau.
Cô cúi đầu, im lặng không nói.
Sắc mặt Tần Kiêu càng ngày càng trầm, xoay người đi ra ngoài.
"Chờ đã."
Đường Khê đột nhiên gọi anh.
Tần Kiêu dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Đường Khê từ trên ghế sofa đi xuống, chạy vào phòng thay đồ, nhanh chóng cầm một cái áo khoác đi ra, quan tâm đưa cho anh, "Đêm lạnh, cầm thêm cái áo khoác đi."
Tần Kiêu u ám nhìn chiếc áo khoác kia một cái, không cầm, cũng không quay đầu lại rời đi.