Sự lo lắng trên mặt Quý Lạc Thanh càng rõ ràng hơn, đến lúc này rồi mà cô còn miễn cưỡng cười được sao?
Kỳ thật sau vụ Thương Tự Hoài lần trước, thủ pháp ăn vạ của Nhan Thời Oanh càng thêm thành thạo, có thể khiến động tác ban nãy nhìn qua như thể Âu Dương Tấn Không dùng sức hất mình ra. Cú ngã này, cô căn bản không hề bị thương, chỉ là thoạt nhìn bị ngã rất nghiêm trọng nhưng thực tế, những nơi có thể bị ma sát, phần lớn đều có quần áo che chắn.
Nhưng điều đó không ngăn được Quý Lạc Thanh xem cô như một thứ đồ sứ dễ vỡ. Sau khi vô cùng cẩn thận đỡ cô lên, Quý Lạc Thanh còn lo lắng đề nghị, "Em thật sự không sao chứ? Anh... Anh có thể ôm em lên". Vừa nói xong lỗ tai anh đã đỏ lên, như thể lời đề nghị kia với anh mà nói, đã vượt mức cho phép.
"?", Nhan Thời Oanh hơi trợn mắt nhìn anh, Quý Lạc Thanh còn tưởng cô không tin mình, vội vàng giải thích, "Đừng coi thường anh, nhình anh vậy thôi chứ anh mạnh lắm. Từ nhỏ đến lớn chơi vật tay chưa thua bao giờ...". Mới nói được một nửa, anh đã nghe thấy Nhan Thời Oanh cười khẽ thành tiếng.
Anh cúi đầu, thiếu nữ trong lòng anh như thể bị chọc cười. Cô nở một nụ cười nằm ngoài dự đoán của anh, sau đó ngoan ngoãn dang rộng hai tay, quấn lấy cổ anh.
"Vậy phiền anh rồi... Học trưởng"
Quý Lạc Thanh bất giác đỏ mặt, không biết vì sao lại nhớ đến thời điểm lần đầu gặp cô, cô giả vờ tỏ tình với mình, dùng âm thanh khàn khàn phun ra hai chữ kia bên tai anh.
Chúng như được cô ngậm trong khoang miệng, cứ như vậy mềm mại, ướt át thoát ra.
Quý Lạc Thanh dùng sức bế ngang cô lên, không biết do cô quá nhẹ hay anh thật sự mạnh như mình nói, khi ôm cô anh không hề thấy cố sức, ngược lại còn cảm thấy cô có chút nhẹ đến không ngờ.
Cuộc tranh chấp ban nãy tựa hồ đã hao phí hết tinh lực của cô, cô như một con thú nhỏ súc vào lòng anh, lộ ra một hàm dưới duyên dáng cùng chóp mũi nhỏ xinh, còn cả chiếc cổ trắng nõn lại yếu ớt bên dưới mái tóc.
Quý Lạc Thanh không kiềm được trộm nhìn cô vài lần, lại vừa lúc bị cô nhấc mắt bắt tại trận. Trái tim hắn như bị dọa nhảy dựng, hoảng loạn dời mắt sang nơi khác, không biết nên nói gì, lúc này một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện trước mặt anh, nhẹ nhàng giúp anh sửa lại mắt kính.
"Mắt kính của anh bị lệch rồi", Nhan Thời Oanh nhẹ nhàng nói.
Chỉ bằng bao nhiêu đó thôi Quý Lạc Thanh đã đỏ mặt, bối rối nhìn sang nơi khác.
Phản ứng này quả thật quá thú vị...
Nhan Thời Oanh không kiềm được muốn trêu chọc anh để có thể nhìn thấy càng nhiều phản ứng khác hơn. Sự phấn khích quen thuộc sâu trong nội tâm kia càng ngày càng mãnh liệt, cô nhanh chóng siết chặt nắm tay, ép bản thân bình tĩnh lại.
Trong tầm mắt, cách đó không xa, học sinh đã dần nhiều hơn, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu ra ngoài ăn cơm hay vận động. Nhan Thời Oanh không muốn để quá nhiều người nhìn thấy nên đã bảo Quý Lạc Thanh thả mình xuống khi họ gần đến hoa viên của căn tin.
Vừa đứng vững, Nhan Thời Oanh liền xin lỗi anh vì lần trước ngoài ý muốn giữ chiếc lắc tay kia. truyện kiếm hiệp hay
Ngữ khí của cô cực kì thành khẩn, như thể ban nãy chưa có gì từng xảy ra. Nhưng thái độ càng như không có việc gì kia, trong mắt Quý Lạc Thanh chính là minh chứng cho việc cô chỉ đang miễn cưỡng cười vui.
Cuối cùng Nhan Thời Oanh nói, "Chỉ là hôm nay em không có mang theo lắc tay, ngày mai anh có rảnh không ạ?"
Ngày mai anh còn phải đi... Quý Lạc Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhan Thời Oanh lập tức mỉm cười, vừa định giơ tay lên liền không kiềm được hít hà một tiếng.
Trên cổ tay cô, nơi bị Âu Dương Tấn Không túm chặt đều để lại dấu vết khiến người khác nhìn mà sợ, đặc biệt trên làn da trắng ngần của cô, càng khiến nó thêm bắt mắt.
Quý Lạc Thanh không kiềm được hơi nhíu mày. Anh trầm mặc vài giây, do dự hỏi, "Ban nãy..."
Anh vừa lên tiếng, Nhan Thời Oanh như thể đã biết anh muốn nói gì, nụ cười của cô chợt ảm đạm, bả vai cũng có chút vô lực co rúm lại, "Xin lỗi, về chuyện kia... Em không muốn bàn bất kì điều gì về nó cả"
Ánh mắt cô có chút u buồn nhìn về nơi xa, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt trên cổ tay vừa nhìn liền thấy ghê người kia, đó là nét đẹp diễm lệ mang theo vài phần yếu ớt, mà bên môi còn treo nụ cười tái nhợt như mây khói.
Giây phút đó, sâu trong nội tâm Quý Lạc Thanh bỗng nhiên trào dâng đôi chút cảm giác kì dị.
Sau khi đã đi được một khoảng rất xa, anh lại không kiềm được quay đầu, nhìn phía băng ghế dài đã không còn bóng người kia.
Giờ phút này Quý Lạc Thanh không biết, loại cảm giác này, chính là sự bắt đầu cho con đường vạn kiếp bất phục của mình.
Sau khi tạm biệt Quý Lạc Thanh, Nhan Thời Oanh thuần thục móc di động ra, gõ một hàng chữ.
Nhớ lại ánh mắt ban nãy Quý Lạc Thanh nhìn mình, Nhan Thời Oanh lặng lẽ nhếch môi.
Hiện tại có lẽ Tần Thư Dao vẫn chưa biết, thứ Quý Lạc Thanh không chịu được nhất chính là nhìn thấy có người yếu ớt hơn mình. Cô càng che giấu vết thương không cho anh xem, ngược lại càng có thể kích thích sự đồng tình, thương tiếc của anh.
Buổi chiều khi diễn tập, Nhan Thời Oanh mang băng đeo trên cổ tay, nhìn mọi người như thế nào luyện tập toàn bộ quá trình Quý Lạc Thanh tuy không nói gì với cô nhưng số lần ánh mắt liếc sang nhìn cô rõ ràng nhiều lên.
Vết bầm trên cổ tay kỳ thật đến buổi tối đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vì da cô trắng lại rất dễ để lại dấu vết, cho nên vết bầm kia nhìn qua rất nặng. Nhưng dưới sự "củng cố" của Nhan Thời Oanh, còn dùng khăn lông nóng chườm trong chốc lát, ngày hôm sau vết bầm so ngày hôm qua càng thêm bắt mắt.
Nhan Thời Oanh vừa lòng đánh giá một chút "Kiệt tác" của mình, ngâm nga bỏ chiếc lắc tay vào trong túi, đi đến địa điểm đã hẹn với Quý Lạc Thanh, ngồi xuống.
Trước tiên cô gọi hai ly nước, sau đó bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Địa điểm vẫn là quán cà phê lần trước.
Quý Lạc Thanh vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhan Thời Oanh ngồi bên cửa sổ, anh vừa định tiến đến chào cô liền phát hiện ánh mắt cô bình tĩnh nhìn nơi nào đó, giống như nơi đó có thứ gì khiến cô phải thấy cảnh giác.
Quý Lạc Thanh theo trực giác cảm thấy không thích hợp, nhưng ngay sau đó, Nhan Thời Oanh đã nhìn thấy anh, cô lập tức giả vờ như không có việc gì mỉm cười nhìn anh, "Ở đây ạ!"
Đợi đến khi anh ngồi xuống đối diện cô, Nhan Thời Oanh mới vộ vàng lấy chiếc lắc từ trong túi ra đưa cho anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen với phần tay dài được may bằng vải ren, Quý Lạc Thanh chú ý đến một chút đỏ bầm lộ ra trên phần cổ tay khi cô đưa đồ cho mình, nhưng rất nhanh nó lại bị cổ tay áo che mất. Tuy chỉ nhìn thấy vài giây ngắn ngủn nhưng Quý Lạc Thanh tin rằng, hôm qua, tên nam sinh bạo lực kia nhất định đã dùng sức rất mạnh, bằng không sẽ không tạo ra vết bầm rõ ràng như thế.
Nhưng dù vậy, Nhan Thời Oanh vẫn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì nói chuyện với anh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dời mắt về nơi nào đó phía sau anh, như thể nơi đó có thứ khiến cô quan tâm.
Quý Lạc Thanh phát hiện mỗi lần cô nhìn phía sau mình, thân thể đều sẽ bất giác hơi cứng đờ, có lẽ ngay cả cô cũng ý thức sự dị thường kia. Nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn tìm cách trốn tránh, cũng không định giải thích gì với anh.
Quý Lạc Thanh ánh mắt hơi loé, anh vội nói, "Đồ uống hình như có rồi, để anh đi lấy". Anh đứng lên, khi đi đến quầy, anh lặng lẽ nhìn về phía Nhan Thời Oanh luôn ngóng theo, rốt cuộc cũng thấy rõ cô rốt cuộc đang nhìn gì phía sau mình.
Thế nhưng là tên con trai ngày hôm qua.
Quý Lạc Thanh hơi sững sờ, ngay cả nhân viên phục vụ ở quầy gọi cũng không nghe thấy. Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn vào Nhan Thời Oanh đang chống cằm không biết suy nghĩ gì. Cánh tay áo theo động tác của cô trượt xuống một đoạn nhỏ, lộ ra cổ tay trắng ngần cùng vết bầm xanh tím hình những dấu tay bên dưới.
Đến tận khi hương cà phê tràn vào khoang mũi, Quý Lạc Thanh mới hồi thần, nhận lấy cà phê và cười xin lỗi nhân viên phục vụ, sau đó quay trở lại chỗ ngồi với Nhan Thời Oanh.
"Nhan học muội", anh nhìn Nhan Thời Oanh, ánh mắt rất nghiêm túc, "Em nói thật với anh đi, nam sinh hôm qua có phải vẫn luôn theo dõi em?"
Nhan Thời Oanh sửng sốt, "Anh... đã nhìn thấy ạ?"
Phản ứng của cô khiến anh có chút hoảng loạn cúi đầu, "Xin lỗi, anh không phải cố ý... Chỉ là trạng thái của em từ nãy đến giờ vẫn luôn khiến anh chú ý, cho nên..."
Anh nói chuyện có chút lộn xộn, sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của cô, không ngờ lúc này Nhan Thời Oanh đã nói, "Thật xin lỗi khi cũng kéo anh vào chuyện này, nhưng em không muốn đem phiền phức đến cho anh... Cho nên, mong anh cứ xem như không thấy gì được không"
Dù ngữ khí của cô nghe ra cực kì nhẹ nhàng, hờ hững nhưng Quý Lạc Thanh lại có thể cảm nhận được sự xúc động che giấu dưới sự bình tĩnh kia.
Anh cúi đầu, trầm mặc vuốt ve vành ly sứ trắng, trong đầu không ngừng xuất hiện biểu tình yếu ớt che giấu bên dưới vẻ kiêu ngạo khi cô bị anh nhìn thấy, còn cả nụ cười mang theo nhàn nhạt tịch liêu kia, không biết vì sao, trong lòng anh lại trào dâng một sự xúc động mãnh liệt muốn bảo vệ, giúp đỡ cô.
"Người nọ cứ dây dưa, bám riết lấy em không bỏ là vì biết em không có bạn trai, cho nên anh ta luôn nghĩ mình còn cơ hội. Nếu em có thể tìm được một người tạm thời đóng vai bạn trai, có lẽ anh ta sẽ biết khó mà lui, nhưng vấn đề là em phải đi đâu tìm..."
"Anh, anh nguyện ý", Quý Lạc Thanh đỏ mặt, lắp bắp mở miệng.
14/4/2022