Chương 11 Gây sự chú ý
Triệu Phi Linh vô cùng phấn khích khi gặp được phiên đấu giá cổ vật thường niên ở Bắc Triều.
Có vẻ như lão Ti mệnh tinh quân không hề lừa gạt hay đối xử bạc bẽo với nàng. Giữa lúc nàng đang chưa định hình được sẽ bắt đầu sự nghiệp của mình trong thời cổ đại sau khi thoát khỏi hoàng cung ra sao thì cơ hội tự nhiên lại bày ra trước mắt. Còn nơi nào để tiếp cận nhanh chóng, thích hợp với giới trộm mộ và buôn bán cổ vật như nàng hơn phiên đấu giá này. Mọi vật phẩm mà có thể nàng chưa từng được biết qua trong đời, hay thị hiếu của dân tình thời phong kiến, tất cả sẽ được thể hiện rõ qua từng phiên giao dịch.
Đây là thời kỳ mà giao thương buôn bán với phương Tây qua “Con đường tơ lụa”(1*) đang ở thế cực thịnh, vì vậy buôn bán cổ vật cũng giống như một sự trao đổi, giao thoa văn hóa. Các thương nhân buôn bán đa số đều mang đến những vật phẩm xuất xứ tây phương, trong đó đồ thật, đồ giả lẫn lộn mà giá thành không đến mức quá cao, phù hợp với những hào môn thích thú các món đồ lạ lẫm dùng để trang trí.
“ Người cổ đại cũng biết lừa lọc, bán hàng giả không kém người hiện đại, quanh đi quẩn lại đều là những món đồ Tây phương tẻ ngắt, vậy mà cũng có những kẻ sẵn sàng bỏ số tiền không nhỏ để rước về. Thật là…… “
Triệu Phi Linh đang cảm thấy ngao ngán, thầm nghĩ trong đầu khi phiên đấu giá đã đi được nửa chặng. Tuy vậy nàng vẫn cố gắng nán lại để đợi chờ xem có cổ vật nào thực sự có giá trị, và quả nhiên, hàng tốt lúc nào cũng được ém kĩ và khiến người ta phải đợi chờ.
Phía trên đang có một thương nhân rao bán chiếc gương đồng của Bạc hoàng hậu (*2) thời Hán Cảnh Đế (*3).
Người dân Bắc Triều đại bộ phận thuộc dân tộc Hán, ngay cả Bắc Triều hoàng đế cũng là hậu duệ của Hán Cao Tổ Lưu Bang (*4) hay Hán Cảnh Đế Lưu Khải. Chính vì vậy, những vật phẩm của tổ tiên, dân tộc họ được coi trọng hơn cả. Mặt khác, các thương nhân ở Tây vực cũng ra sức săn đón các cổ vật của người Hán không thua gì thèm khát tơ lụa, vì vậy khi chiếc gương đồng của Bạc hoàng hậu được đưa ra, giá khởi điểm đã cao gấp năm lần những vật phẩm trước. Và như vậy các lượt trả giá cũng tăng dần.
Triệu Phi Linh ngắm nhìn chiếc gương đồng và tự đưa ra đánh giá. Không chắc tấm gương có thật sự là của Bạc hoàng hậu hay không nhưng dựa vào họa tiết hoa văn trang trí và các vết oxi hóa trên gương thì nó chính xác là cổ vật có niên đại trên 300 năm, cùng khoảng thời gian Hán Cảnh Đế tại vị. Với độ tinh xảo của họa tiết trang trí dập nổi trên nền đồng đen quý hiếm thì chủ sở hữu trước đây của chiếc gương nhất định thuộc tầng lớp quý tộc, vậy cũng có khả năng Bạc hoàng hậu đã từng sử dụng nó.
Cũng có nhiều người xì xào bàn tán với nhau, Bạc hoàng hậu tuy từng là mẫu nghi thiên hạ nhưng rồi cuối cùng lại bị phế, vật dụng của những người kém may mắn như vậy thường mang đến vận khí không tốt. Sau cùng, qua một hồi trả giá, cân nhắc, chiếc gương đồng đã thuộc về sự sở hữu của một vị hào phú họ Trần nào đó. Triệu Phi Linh nhất định ghi nhớ vị Trần lão gia này và khẳng định họ Trần đã nằm trong danh sách gia quyến sẽ bị đạo tặc như nàng ghé thăm.
Sau chiếc gương đồng của Bạc hoàng hậu là một vật dụng gây chú ý hơn cả. Đó là tước rượu ngọc phỉ thúy thời Tần, được cho là từng thuộc sở hữu của Tần Thủy Hoàng đại đế. Theo lời thương nhân rao bán, Tần Thủy Hoàng lúc còn tại vị luôn điên cuồng đi tìm thuốc trường sinh để ngàn đời thống trị thiên hạ. Thuốc trường sinh quả thực đã tìm thấy, được đựng trong tước ngọc này, nhưng chưa kịp dâng lên hoàng đế thì ông ta đã băng hà.
Triệu Phi Linh chỉ cần liếc mắt cũng thấy được lời của thương nhân này toàn xàm ngôn.
Chiếc chén quả thực làm bằng đá màu xanh lục giống phỉ thúy nhưng tước thời Tần đều được đúc bằng đồng, hình dáng đặc trưng của tước giống như con chim sẻ và bên dưới là ba chân trụ. Còn chén ngọc kia, tỉ lệ và kích thước và miệng chén đều sai lệch so với vẻ đẹp tinh tế của tước. Nhưng dường như mặt ngọc bóng bẩy tuyệt đẹp của chiếc chén đang làm lóa mắt người xem hay trò lừa gạt về thuốc trường sinh đã từng được đựng trong đó khiến các nhà sưu tầm thời đại này trở nên điên đảo. Họ ra sức trả giá, giành giật khiến cho phiên đấu giá trở nên nhộn nhịp hơn cả. Đáng chú ý nhất là một vị Lưu công tử có ngoại hình tuấn tú đang tích cực trả giá, mà mỗi lần phát giá lại gây sửng sốt cho mọi người xung quanh về độ hào phóng.
Phi Linh cảm thấy gương mặt vị Lưu công tử này khá quen, dường như đã gặp gỡ ở đâu đó hoặc hao hao giống một ai đó nàng từng quen biết mà không hề nhận ra, đó chính là Bắc Triều đương kim thái tử Lưu Tuyên Thành.
Thật ra, kể từ khi xuyên không, ngoại trừ Hạ Vũ thì người mà nàng gặp nhiều nhất chính là hoàng hậu. Đến ngay cả Lưu Tử Anh phu quân mình nàng cũng chỉ diện kiến vài lần, khó tránh khỏi nàng không nhớ được ai với ai trong hoàng thất.
Giữa lúc đang mông lung về nhân dạng của Thái tử thì phiên đấu giá đã trở nên nóng hơn bao giờ hết. Lưu Tuyên Thành không hề có dấu hiệu dừng lại trong khi giá thành của chiếc tước đã lên đến con số không tưởng. Kẻ dõi theo Phi Linh đứng trong góc khuất kia cũng thập phần hoảng hốt khi mà thái tử dám bỏ ra số ngân lượng lớn như vậy chỉ để sở hữu một món đồ nhảm nhí. Ai cũng biết Thái tử là vị công tử giàu có nhất thiên hạ, nhưng số bạc mà hắn bỏ ra chơi bời trác táng thì hơi quá so với bổng lộc mà hắn được triều đình cấp. Chắc chắn hắn đã giở trò tham ô, nhận hối lộ bên ngoài.
Triệu Phi Linh cũng không thể chịu đựng được khi thấy món đồ rởm kia lại có tên ngốc chịu đổ một đống tiền bạc vào đó, bèn nóng ruột lên tiếng.
-Nhiều ngân lượng như vậy có thể mua được nhiều thứ giá trị hơn, sao phải đổ dồn vào mua cái chén ngọc giả, ngu ngốc!
Khi nàng vừa dứt lời thì cả đấu trường chợt trở nên im lặng. Kẻ không hiểu rõ về cổ vật thì vô cùng hoang mang khi nghe đó là hàng giả, số còn lại thì kinh ngạc vì Lưu công tử trong mắt họ là một vị đại gia có tiếng về độ tinh tường khi lựa chọn cổ vật lại bị một kẻ vô danh, thân hình thiếu nữ mặc đồ đàn ông như nàng phỉ báng. Lưu Tuyên Thành thì giận đến tái mặt nhưng vẫn im lặng trong khi lão thương nhân rao bán chiếc chén thất kinh vì bị lật tẩy.
-Vị cô nương…tiểu huynh đệ cớ sao ăn nói hàm hồ, có gì chứng minh tước ngọc của ta là đồ giả? _ Tên thương nhân ngập ngừng dò xét.
Nàng cũng vì cao hứng mà tùy tiện phô bày kiến thức
-Tước uống rượu thời Tần đều được làm bằng đồng, bởi thời đó, đồng cũng là một nguyên liệu quý, lại có tính dẻo nên dễ dàng đúc. Trong khi ngọc phỉ thúy là cực phẩm dùng để chế tác vật phẩm quan trọng như ấn tỷ truyền quốc, lí nào cũng dùng để làm chén rượu.
-Vì là vật dụng cá nhân của hoàng đế nên mới có thể dùng ngọc quý như phỉ thúy tạo thành, với hoàng đế cao ngạo như Tần Thủy Hoàng thì có gì không thích hợp? _ Một người trong phiên đấu giá phản bác lại.
-Vậy sao? Thế các vị có biết, các vật dụng của Tần Thủy Hoàng đế, khi ông ta quy tiên đều được hợp táng cùng, mà trong lăng mộ hoàng đế này, cơ quan trùng trùng chưa kể đến lượng thủy ngân độc hại chạy quanh lăng. E rằng không dễ gì mà vào đó rồi toàn mạng đi ra để lấy cắp được cổ vật. Hơn nữa, thuốc trường sinh bất lão chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, bởi vì nếu có thì nhà Tần đã giữ vững được đại nghiệp thiên thu, nào đến lượt Hán-Sở phân tranh(*5). _ Triệu Phi Linh cũng đáp lại một mạch trong sự kinh ngạc của mọi người.
Sau khi nàng phô bày sự hiểu biết của mình cho bàn dân thiên hạ, nàng tự cảm thấy mình thật ngốc. Những điều nàng nói đều là kiến thức dựa trên nghiên cứu lịch sử ở thế giới hiện đại, không chắc hoàn toàn đúng và không rõ người ở thời đại này có hiểu. Hơn nữa, việc tên Lưu công tử kia muốn đốt tiền căn bản chẳng liên quan đến nàng, hà cớ gì nàng phải khuyên can hắn, để giờ đây nàng trở thành nhân vật gây sự chú ý. Kẻ trốn khỏi hoàng cung và muốn tiếp tục sự nghiệp đạo tặc như nàng lẽ ra càng phải ẩn mình kỹ lưỡng.
Giận bản thân hành động lỗ mãng, nàng lập tức đứng dậy, quay đi và chữa lời.
-Đó chỉ là sự phán đoán của ta thôi, còn Lưu công tử đây, nếu vẫn có nhã hứng, xin mời tiếp tục! _ Nàng lập tức lượn ra khỏi cửa, thời khắc này chỉ có tẩu vi thượng sách nếu muốn tránh khỏi phiền phức.
Kẻ theo dõi Triệu Phi Linh trước khi theo nàng đi khỏi, hắn cũng không quên quan sát cục diện xung quanh. Thái tử đã để ý đến nàng, đó là một dấu hiệu xấu. Ngoài ra còn có lão thương nhân trao cho nàng một ánh mắt căm hờn và ra hiệu cho lũ bè đảng bám theo nàng.
Nàng thực sự đã tự gieo rắc rối về cho mình …..
……………………………………………………………………………………………………………
Chú thich : (*1) Con đường tơ lụa : là một hệ thống những con đường thương mại lớn nhất thế giới thời cổ đại, nó được coi như cầu nối giữa hai nền văn minh Đông và Tây với chiều dài 6.437km.
(*2) Bạc hoàng hậu: Là hoàng hậu đầu tiên của Hán cảnh Đế và bị phế truất năm 151TCN.
(*3) Hán Cảnh Đế : là hoàng đế thứ 6 trong lịch sử nhà Hán, Trung Quốc.
(*4) Hán Cao Tổ : Tên thật là Lưu Bang, là vị hoàng đế sáng lập ra triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
(*5) Hán – Sở phân tranh : Sau khi nhà Tần sụp đổ, các các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt. Một bên do Lưu Bang vua nhà Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán.