• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Búnn.

"Vân Nhi, Tưởng Nhi. Từ lúc bản cung tiến cung các ngươi liền đi theo bản cung, các ngươi đều là người Hoàng thượng ban cho bản cung, tự nhiên bản cung sẽ tin tưởng các ngươi." Trở lại điện, Chung Linh cho những người khác lui, chỉ giữ lại Vân Nhi, Tưởng Nhi và Lâm di.

Vân Nhi, Tưởng Nhi đi theo nàng từ Diên Hỉ cung về, làm sao không biết tại sao lại như thế này.

"Nô tỳ thề sống chết đi theo nương nương." Hai người lập tức quỳ xuống thể hiện sự trung tâm.

"Các ngươi đi theo bản cung, tự nhiên bản cung cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, chủ tớ chúng ta cùng trên một sợi dây, cùng vinh cùng bại. Bản cung không hi vọng bên cạnh sẽ xuất hiện người phản bội hoặc bất cứ tình huống nào khác." Thật ra Chung Linh vẫn tin tưởng hai người kia, dù sao cũng là người Hoàng thượng ban cho, hơn nữa vừa tới đã ở bên cạnh nàng, nàng cũng không bạc đãi các nàng, các nàng cũng không nhất thiết phải phản bội nàng. Chỉ là, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện.

"Hai người các ngươi còn thân thích nào không?" Mặc dù bây giờ các nàng trung tâm với bản thân, lại khó đảm bảo tương lai các nàng sẽ không vì người nhà mà chịu uy hiếp.

Hai người Vân Nhi, Tưởng Nhi làm sao không hiểu ý tứ của Chung Linh, nhìn nhau, Vân Nhi mở miệng nói: "Hồi nương nương, nô tỳ và Tưởng Nhi vốn là đồng hương, đều vì trong nhà quá mức nghèo khó mới bị đưa vào trong cung, lúc đó nhóm nô tỳ đều còn quá nhỏ, hơn nữa sau này người nhà chưa bao giờ đến nhìn nhóm nô tỳ. Cho nên nhóm nô tỳ đã sớm quên dáng vẻ của người nhà rồi."

Lúc này các nàng đang thẳng thắn nói ra thân thế của bản thân, chặt đứt nỗi lo của Chung Linh. Dù sao các nàng cũng tiến cung từ lúc nhỏ, người nhà không quan tâm, nếu không phải hai người tự động viên ủng hộ nhau thì chưa chắc đã đi được đến bây giờ. Vì muốn sống sót, không có cung nữ nào trong cung không bỏ hết tất cả vốn liếng ra.

Mà trong cung, thứ không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là phản bội.

"Ngươi yên tâm, về sau bản cung sẽ không bạc đãi các ngươi." Im lặng một lát, Chung Linh lại nói: "Chỉ là mặc dù hai người các ngươi có thể tin, nhưng những người còn lại ở bên cạnh, bản cung cũng không dám chắc, các ngươi phải tỉ mỉ quan sát người ở dưới, nhìn xem liệu có người nào hữu dụng không."

"Vâng." Hai người Vân Nhi, Tưởng Nhi thầm vui mừng, coi như tạm thời qua được cửa ải này.

"Tiểu thư cứ như vậy tin tưởng các nàng sao?" Sau khi các nàng rời khỏi đó, Lâm di không nhịn được hỏi.

"Bây giờ cũng chỉ có thể tin các nàng, Lâm di cũng biết ta không có người nào có thể dùng được." Chung Linh không nhịn được cười khổ: "Vốn không có chuyện gì, nhưng bây giờ Quý phi cầm quyền, xem ra cuộc sống sinh hoạt thường ngày sau này đều phải cẩn thận rồi."

Lâm di tán thành gật đầu, há miệng hình như còn muốn nói gì đó.

"Lâm di có gì cứ nói, đừng ngại." Chung Linh thấy vẻ mặt của bà.

"Nô tỳ có quen biết một lão cung nữ trong cung, người này ở trong cung mấy chục năm cho nên có một số việc bà ấy cực kỳ tường tận." Lâm di hơi do dự nói: "Nô tỳ cũng là vừa khéo mới quen biết bà ấy."

"À, người này có thể làm việc cho ta không?" Chung Linh cảm thấy có hứng thú, nàng vốn cảm thấy kỳ lạ, Lâm di cũng không phải là nha hoàn của gia đình lớn, nhưng lúc xử lý mọi chuyện trong Vân Tường cung cũng không xảy ra sai lầm gì lớn, vốn cho là bà trời sinh có tính cẩn thận, bây giờ xem ra là có người ở phía sau chỉ đạo rồi.

"Nô tỳ có thể khuyên nhủ bà ấy." Thần sắc của Lâm di có vài phần chắc chắn.

"Nếu có thêm người ở trong cung lâu năm thì người đó sẽ có trợ giúp không nhỏ." Chung Linh cảm thấy vô cùng hứng thú: "Vậy thì phải nhờ Lâm di rồi."

"Chỉ là Lâm di cũng phải suy nghĩ ký, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuộc đời này Lâm di không thể ra khỏi cung rồi." Chung Linh nói úp mở.

Lâm di cười dịu dàng, đương nhiên là bà biết Chung Linh đang nói cái gì: "Tiểu thư yên tâm, phu quân của nô tỳ đi sớm, dưới gối lại không có đứa nhỏ, nô tỳ cũng mặc kệ chuyện trong nhà chồng, chỉ mong tiểu thư có thể thuận buồm, bản thân nô tỳ ở bên cạnh tiểu thư cũng yên tâm."

Chung Linh mơ hồ biết được có lẽ lúc còn trẻ Lâm di đã xảy ra chuyện gì đó, cũng không hỏi kỹ, chỉ cảm động cầm tay Lâm di, người này mới thật sự giống với người thân của nàng, cũng là người trong số ít những người nàng có thể tin được.

****

"Nàng thấy sao về việc trẫm để Vân Quý phi thống trị hậu cung?" Sầm Mặc triệu Chung Linh tới Dưỡng Tâm điện, tùy ý hỏi.

"Hoàng thượng muốn nghe lời thật hay lời giả?" Chung Linh hỏi lại.

"Trẫm chỉ nghe những lời trong lòng nàng." Ngụ ý là dù nàng nghĩ gì cũng phải nói ra.

Chung Linh mỉm cười: "Theo nô tỳ thấy, Hoàng thượng làm như vậy là rất đúng."

"Sao lại nói thế?" Hắn nghe ra đây cũng không phải là lời khen tặng gì.

"Dù sao Hoàng thượng cũng là nhất quốc chi quân, không thể lúc nào cũng chú ý chuyện hậu cung, chuyện triều đình đã phân tán phần lớn sự chú ý của Hoàng thượng, để tránh long thể Hoàng thượng quá vất vả, chuyện hậu cung tự nhiên là để cho nữ nhân làm." Nói tới đây, Chung Linh liếc Sầm Mặc một cái, thấy hắn nghiêm túc lắng nghe tiền tiếp tục nói: "Hiện tại hậu cung không có Hoàng hậu, như vậy ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng tương đối lâu, cộng thân phận cao quý thì chỉ có Quý phi nương nương. Lấy thân phận của nàng để quản lý hậu cũng thì không có gì không ổn."

"Hơn nữa Hoàng thượng cũng nói, Quý phi nương nương rất có tài cán, cho nên cũng dễ dàng bắt đầu quản lý hậu cung." Chung Linh nói theo nội dung thánh chỉ ngày đó, về gia thế của Vân Quý phi thì không có gì để tranh luận cả, theo cái nhìn của nàng thì phàm là Hoàng thượng thì đều không thích phi tử có gia thế quá lớn, khó có thể trói buộc. Chỉ là với gia thể như vậy thì để Vân Quý phi quản lý hậu cung cũng thêm không ít màu sắc.

"Thật ra nàng cũng rất thông mình." Sầm Mặc cười nói: "Mấy ngày không thấy, nhìn nàng dường như lớn lên không ít."

Lòng Chung Linh nhảy dựng lên, thiếu chút nữa cho rằng Sầm Mặc đang ám chỉ cơ thể của nàng cao thêm một chút.

"Hoàng thượng?" Nàng có chút nghi ngờ nhìn hắn.

"Nàng nói xem, tại sao trẫm không lập Quý phi làm Hoàng hậu?" Sầm Mặc nhìn nàng tiếp tục hỏi.

Tim Chung Linh bắt đầu đập nhanh hơn, cái này cũng hỏi nàng sao? Nhưng thấy hắn đang nhìn chờ nàng trả lời, nàng cũng chỉ có thể gắng gượng nở nụ cười, làm như không biết nói: "Là do Hoàng thương không đủ thích Quý phi nương nương?"

Thật ra thân thế của Quý phi cung đủ để ngồi lên vị trí Hoàng hậu của Hoàng thượng rồi. Chỉ là Hoàng thượng không đề cập tới thì ai dám dẫn ra trước.

"Trẫm không thích nàng ấy thì làm sao có thể để nàng ấy làm Quý phi, còn để nàng ấy thống trị hậu cung." Vẻ mặt Sầm Mặc mơ hồ.

Chung Linh thầm kêu khổ trong lòng, rõ ràng Hoàng thượng đang muốn nàng nói rõ một hai đây mà.

"Là vì trong triều đình có người không đồng ý?" Chung Linh không nói ra toàn bộ, thật là chỉ là cách làm vua, cách cân bằng thế lực. Phụ thân của Vân Quý vốn là Tể Tướng đương triều, nếu lại làm Hoàng hậu thì chính là quyền lực điên đảo triều đình rồi.

Sầm Mặc cũng không tiếp tục ép hỏi nữa, mặc dù có chút ngạc nhiên là Chung Linh có thể nói trúng một hai, nhưng cũng không bởi vậy mà tức giận. Mặc dù hậu cung không được tham gia vào chính sự, không được hỏi chuyện triều đình, nhưng làm gì có phi tần nào trong hậu cung không biết chuyện gì, so sánh với họ thì xem như Chung Linh biết rất ít rồi. Chính là nàng lại dám nói ra. Ánh mắt nhìn về phía nàng có chút thâm ý.

Chung Linh bị ánh mắt của hắn nhìn đến tâm can nhảy dựng lên, chỉ sợ ngôn luận vừa rồi của nàng khiến hắn không vui hoặc cảnh giác, nàng lại dám đoán tâm ý của hắn, như vậy chính là vô cùng bất kinh. Nhưng nàng cũng oan uổng mà, là Hoàng thượng ép nàng nói đấy chứ.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ hành động như vậy của Chung Linh là rất bất kính, nhưng Sầm Mặc vốn không dựa vào quyền thừa kế chính thống để lên Đế vị, hơn nữa từ nhỏ đã nhận được đãi ngộ như vậy cho nên cũng không thật sự được học cách làm Đế Vương, bởi vậy hắn cũng không để ý đến việc Chung Linh nói vài lời không nên nói.

"Có vẻ như nàng không quá quan tâm đến tỷ tỷ của mình." Sầm Mặc thay đổi đề tài.

Chung Linh đang thở phào nhẹ nhõm vì Hoàng thượng thu hồi ánh mắt, nhưng vừa chưa thở hết một hơi thì vấn đề khác lại đến. Trong lòng thầm than khổ, hôm nay Hoàng thượng làm như vậy là sao, đưa nàng đến đây để thẩm vấn sao?

"Vì sao nô tỳ phải quan tâm tỷ tỷ, nếu phân vị của tỷ tỷ cao hơn nô tỳ thì nô tỳ không muốn quan tâm cũng phải quan tâm, nhưng đã không cao hơn nô tỳ, chẳng lẽ nô tỳ cũng phải cười tươi đón chào sao?" Chung Linh ra vẻ không vui nói.

"Làm gì có muội muội nào như nàng?" Sầm Mặc lắc đầu, không để ý tới thái độ của nàng.

"Làm gì có Hoàng thượng nào hỏi như vậy?" Chung Linh nói: "Biết rõ nô tỳ không thích tỷ tỷ còn cố ý hỏi như vậy."

"Nhìn nàng như vậy, Chung gia thật sự đối với nàng...." Sầm Mặc nhìn dáng vẻ không không chút che giấu của nàng, cũng buông lời

Chung Linh không cảm thấy kỳ lạ về việc Hoàng thượng biết chuyện này, nếu không biết nàng mới cảm thấy kỳ lạ đấy.

"Có điều Hoàng thượng, người thấy tỷ tỷ như thế nào?" Chung Linh có chút tò mò hỏi. Sầm Mặc đã từng trải qua vô số nữ nhân, nàng thật sự muốn biết suy nghĩ của hắn.

"Nàng thật sự muốn biết sao?" Sầm Mặc buồn cười nhìn nàng, làm gì có phi tần nào tìm hiểu cái nhìn của Hoàng thượng với phi tần khác. Những người khác đều là cẩn thận quan sát, cẩn thận suy đoán.

Có điều cách làm này của Chung Linh, thực sự khiến hắn cảm thấy thoải mái.

"Đương nhiên là muốn biết, nô tỳ muốn biết, trong lòng Hoàng thượng, tỷ tỷ như thế nào?" Chung Linh gật gật đầu, nàng nhìn ra được, đối diện với Hoàng thượng nên trực tiếp thực hiện, so với phương pháp quanh co lòng vòng thì khả năng nhận được phản hồi cao hơn rất nhiều.

"Có tiến có lùi, dịu dàng hiểu ý." Suy nghĩ một lát, Sầm Mặc nói như vậy.

Thế quái nào, xem ra Hoàng thượng cũng không thật sự để tỷ tỷ trong lòng, hoặc là tỷ tỷ biểu hiện quá mức cẩn thận, lại đánh mất sự đặc biệt, cho nên mới nhận được sự đánh giá bình thường này. Chung Linh không nhịn được cong khóe môi.

"Sao không nói chuyện?" Sầm Mặc nhìn biểu cảm dường như có chút hài lòng của nàng, nàng hài lòng cái gì, hắn cũng không nói Chung Quý nhân không tốt mà.

"Nô tỳ đã biết điều muốn biết rồi, còn phải nói gì nữa?" Chung Linh trợn tròn mắt ra vẻ lanh lợi.

"Vậy nàng không muốn biết cái nhìn của trẫm dành cho nàng sao?" Sầm Mặc đột nhiên hỏi.

Tim Chung Linh chệch một nhịp, không chút do dự, kiên định lắc đầu.

Sầm Mặc thầm cảm thấy vui, nhưng mặt lại không đổi sắc: "Vì sao?"

"Nô tỳ sợ mình vui quá, sẽ luống cuống trước mặt Hoàng thượng." Chung Linh làm dáng vẻ vô cùng nghiêm túc nói, làm như không thấy Lâm Anh ở bên cạnh.

Sầm Mặc chợt nhíu mày, không tiếp tục nói nữa, chỉ là trong lòng tưởng rằng sẽ cho ra một đánh giá nào đó nhưng trong giây lát lại không hình dung ra.

Thật ra Chung Linh cũng không nói thật, không phải nàng sợ vui quá mà luống cuống, mà là không xác định được địa vị của mình trong lòng Hoàng thượng, sợ nó ra lại khiến mình bị tổn thương, cũng khiến hai người xấu hổ, như vậy, còn không bằng không nghe.

Dù nàng biết rằng dường như bản thân có chút đặc biệt, nhưng phần đặc biệt này lại không đủ nặng.

Ai, nếu bản thân có thể lấy thân cứu giá thì có lẽ ở trong lòng Hoàng thượng bản thân nàng cũng có phần nào quan trọng. Chung Linh không nhịn được tưởng tượng miên man, nhưng cũng biết là hoàn toàn không có khả năng đó. Hoàng cung vốn là nơi bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa nếu ngay cả thị vệ cũng không cứu được Hoàng thượng thì một nữ tử trói gà không chặt như nàng cứu Hoàng thượng như thế nào.

Cái này không được, hy sinh vì nhiệm vụ, hy sinh rồi thì cái gì cũng không có.

Ý tưởng vớ vẩn chợt lóe trong đầu Chung Linh, sau đó lập tức bị nàng ném ra sau đầu.

Chỉ là nàng không biết, ở tương lai, nàng thật sự có một cơ hội cứu giá, đáng tiếc ngay lúc ấy, người cứu giá không phải là nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK