Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 11: Tặng một túi giấy vệ sinh.

“Bạch Lạc Nhân!”

Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, thấy bạn học cùng lớp mười Đổng Na, Đổng Na cười tựa như đóa hoa, hai chân bắt chéo lại theo thói quen, đứng ở cửa sau lớp 27 vào nhìn cậu chăm chú.

“Hỏi cậu mấy chuyện.”

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Đổng Na,”Cứ nói.”

“Lớp cậu có một cậu bạn đẹp trai, ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, tên gì vậy hả?”

“Bàn thứ hai từ dưới lên thiếu gì con trai, ai mà biết cậu nói người nào?”

Đổng Na suy nghĩ một chút, mắt nhìn khắp bốn phía, rất thần bí áp lại gần tai Bạch Lạc Nhân nói,”Người ngồi trong cùng mặc áo ca rô, trên tai lúc nào cũng đeo tai nghe, chàng trai thích nghe nhạc đó, con gái lớp tớ đều cảm thấy cậu ấy rất ngầu.”

Bạch Lạc Nhân biết Đổng Na nói tới ai, nhưng cậu ta không nhớ ra được mị lực hấp dẫn của Vưu Kỳ ở chỗ nào, trong đầu chỉ nhớ một hộc bàn đầy giấy lau mũi của cậu ta.

“Cậu nói xem, nếu như tôi theo đuổi cậu ta, cậu ta có thể đồng ý không? Cậu nhìn chị gái cậu xem này có đẹp không, hấp dẫn không?”

Bạch Lạc Nhân vội vã đi về ăn cơm, có lệ mà trả lời một câu,”Hấp dẫn, hấp dẫn.”

“Thực sự hả?” Đổng Na túm Bạch Lạc Nhân không buông tay,”Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu ta thích gì? Tôi thấy hai cậu hay chơi với nhau.”

Bạch Lạc Nhân đẩy tay của Đổng Na đang bám trên người cậu xuống, rất thành khẩn nói cho cô biết,”Cậu chỉ cần tặng cậu ta một bịch giấy vệ sinh, nhớ kỹ này, không phải một cuộn, mà là một bịch.”

Nói xong, đi nhanh đến cầu thang đi xuống.

Đổng Na ở phía sau gào theo,”Là bịch 12 cuộn hay bịch mười cuộn?”

Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa thì lăn xuống cầu thang.

Dương Mãnh tung tăng tung tẩy từ phía sau Bạch Lạc Nhân đuổi theo, ôm lấy bờ vai của cậu, cười toe toét ồn ào một trận.

“Lớp chúng tớ hôm nay bình chọn hoa hậu lớp, bỏ phiếu tập thể, có năm nữ sinh số phiếu không chênh nhau nhiều lắm, dáng dấp cũng không tệ. Chọn ra được một cô đẹp nhất thì không chọn lại chọn ra một con bé bên cạnh mắt trái có cái nốt ruồi ghê lắm…..”

Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân vẫn nhìn mấy viên gạch đỏ trên tường với lực sát thương cực lớn.

Dương Mãnh đẩy Bạch Lạc Nhân một cái,”Cậu có nghe tớ nói không thế?”

“Nghe thấy, cậu nói bà cậu mua nửa kg hồng giòn.”

Dương Mãnh hung hăng vỗ một cái lên trán, toàn bộ những lời này vừa mới nói đều vô ích.

Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân còn ngây người ở bên cạnh, thăm dò hỏi,”Có phải cậu nhớ chị Thạch Tuệ hả?”

Nghe được hai chữ này, trong ánh mắt Bạch Lạc Nhân chợt lóe lên một trận chấn động.

“Không phải.”

“Vậy sao thế?”

Rất lâu sau, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng nói,”Tớ đang suy nghĩ, ai lại xé bài tập làm văn của tớ.”

….

Cố Hải tạm thời thuê nhà có ba mươi mét vuông, chỉ có một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, còn lại toàn bộ không gian trống đều để dụng cụ thể thao. Đồ thể thao này, chính là của Cố Uy Đình cho Cố Hải, lúc năm tuổi khi còn ở trong đơn vị của ông cùng huấn luyện với binh lính, sau đó rời khỏi đơn vị, cậu ta cũng thành thói quen, mỗi ngày không tự mình tập luyện giống như cả ngày ăn thiếu hai bữa cơm.

Hai trăm cái chống đẩy là quá nhẹ nhàng, chạy bộ một tiếng, sau đó điên cuồng đánh bao cát, coi bao cát trước mặt như Cố Uy Đình và Khương Viên, còn có tên anh em ‘không cùng huyết thống’ mà cậu chưa từng gặp mặt, đánh một trận vô cùng vui vẻ.

Thể dục xong thì cũng hơn tám giờ tối rồi, lúc này Cố Hải mới lấy tờ tập làm văn xé được từ trong cặp sách ra.

Sau khi thưởng thức một hồi xong, Cố Hải tờ tập làm văn dùng băng dính dán lên bàn, sau đó lấy ra một tờ giấy đặt lên phía trên, bắt đầu viết.

Cậu ta cực kỳ thích nét chữ này, không phải dạng viết phổ thông dễ nhìn cũng không phải uốn lượn bay bổng, đây chính là bản thân Bạch Lạc Nhân tạo ra một loại bút pháp mới, giống như một người giang rộng chân tay, tự do, phóng khoáng, lại mang theo sức mạnh bất khuất mãnh liệt.

Sáng sớm, Vưu Kỳ đi từ cửa sau vào phòng học, như thường ngày, không để ý đem cặp sách ném lên bàn. Kết quả vừa ném một cái thì hất rơi một bịch giấy vệ sinh xuống dưới đất. Dưới bịch giấy vệ sinh còn kèm một tờ giấy theo lực quán tính mà nhẹ nhàng bay lên, rơi đúng lên mặt bàn của Bạch Lạc Nhân.

Cả lớp đều nhìn thấy một màn này, tất cả đều vụng trộm cười cười, thầm nghĩ Vưu Kỳ cũng thật là làm quá, một buổi đi học còn mang theo một bịch giấy vệ sinh như vậy.

Vưu Kỳ không nhìn ánh mắt chung quanh, ôm lấy bịch giấy ấn vào ngăn bàn nhưng không thể ấn vừa, không thể làm gì khác hơn là để sang bên cạnh. Cậu ta xoay người, nhìn thấy trên bàn sau lưng mình có một tờ giấy.

“Tặng cho cậu.”

Vưu Kỳ kinh ngạc một trận, Bạch Lạc Nhân tặng mình? Cậu ta tặng giấy vệ sinh cho mình làm gì? Ánh mắt chuyển sang nhìn ngăn bàn của mình, sửng sốt một lát. Suy nghĩ minh bạch, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau cậu, mỗi ngày thấy trong ngăn kéo của cậu nhiều giấy lau mũi như vậy, nhất định là nghĩ không đủ dùng, cố ý mua cho mình.

Được đó, tên nhóc này bình thường nhìn rất lạnh lùng, nội tâm lại có thể ấm áp như vậy!

Tiết tự học buổi sáng sau khi bắt đầu được hai mươi phút, Bạch Lạc Nhân mới đi vào lớp học, bạn học cả lớp nhìn chằm chằm, vẫn ung dung đi tới bàn cuối cùng, cầm lấy sách tiếng Anh của mình, chuẩn bị đi ra bên ngoài phòng học thuộc lòng.

Đây là quy định lớp, cứ là đi học muộn, đều phải ra bên ngoài đứng học hết tiết tự học thì thôi. Khai giảng được một tuần đến giờ, Bạch Lạc Nhân chưa hề ở trong phòng học trải qua một tiết tự học buổi sáng.

“Ê!” Vưu Kỳ kéo Bạch Lạc Nhân lại, tay chỉ bịch giấy vệ sinh bên cạnh,”Cám ơn nhiều nha!”

Hai mắt Bạch Lạc Nhân sáng lên, trong lòng ngạc nhiên, con ranh kia cũng quá ‘khôn’ đi, bảo bảo cô ta mua cô ta thật sự mua.

“Không phải tôi mua, khỏi cần cảm ơn.”

Vưu Kỳ cười siêu cấp lưu manh,”Có gì phải ngượng ngùng? Cũng không phải đưa tôi một túi băng vệ sinh.”

“Cái đm!”

 

Quyển 1 – Chương 12: Sao lúc nào cũng ngủ được?

Từ lúc Vưu Kỳ nhận được bịch giấy vệ sinh, giống như bị điên vậy. Vốn là thường xuyên xì nước mũi, bây giờ càng hung hăng ngang ngược, một ngày ít cũng phải dùng hết một cuộn giấy. Mỗi lần xì xong, Vưu Kỳ cũng phải quay đầu lại người đằng sau cười cười, bộ dạng thật giống cô bé con đang có mối tình đầu, muốn quái đản, dở người bao nhiêu có bấy nhiêu. Bạch Lạc Nhân thật sự không nhìn nổi, Vưu Kỳ cao hơn một mét tám, mặt V-line, nhưng tổng thể lại thiếu một chút đầu óc tinh tế.

“Tôi bảo này, giấy vệ sinh thật không phải là tôi mua, cậu đừng có làm mất mặt tôi được không?”

Vưu Kỳ mặc kệ, cố tình xì nước mũi càng mạnh hơn.

Cuối cùng Bạch Lạc Nhân không biết làm sao, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thật nhanh làm bài tập, mí trên mí dưới đã chuẩn bị đánh nhau, ngay lập tức gục xuống bàn ngủ.

Vưu Kỳ ầm ĩ như vậy, không ai trong lớp có ý kiến? Không phải không dám nhắc nhở một câu. Nửa số nữ sinh trong lớp đều có tình ý với Vưu Kỳ, còn dư lại một nửa nữ sinh kia thì là mọt sách, có bom mìn nổ trước mặt cũng không nghe thấy gì. Nam sinh thì ai chơi trò chơi thì chơi, ai nói chuyện thì nói chuyện, căn bản không ai để ý đến chuyện này.

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ.

Dãy bàn bên trái gần với bàn thứ hai từ dưới lên, có một người rảnh rỗi, người này làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, người ta hai tiết học làm xong bài tập, cậu ta chỉ cần nửa giờ làm xong.

Vưu Kỳ thì cứ ngó sang trái xì mũi một cái, quay sang phải xì một cái, Cố Hải tự nhiên mà theo tiếng âm thanh lại nhìn qua bên kia, kết quả mỗi lần nhìn qua, đều không phải Vưu Kỳ, mà là Bạch Lạc Nhân.

Cậu ta lại ngủ?

……

Cố Hải rất buồn bực, buổi tối mỗi ngày Bạch Lạc Nhân làm gì? Sao cậu ta lúc nào cũng mệt mỏi buồn ngủ vậy? Cậu ta thực sự ngủ hay chỉ nằm đó? Nếu như thật sự đang ngủ, vì sao mỗi lần điểm danh đến tên cậu ta, cậu ta đều có thể trả lời.

“Cậu nhìn ai vậy?”

Một giọng nói từ phía trước truyền tới.

Cố Hải đưa ánh mắt từ trên người của Bạch Lạc Nhân dời đi, chuyển tới nữ sinh bàn trước. Nữ sinh này xinh đẹp tinh tế, giọng nói dễ nghe, giọng Bắc Kinh pha chút âm điệu Hồng Kông, ai nghe giọng cô nàng cũng phải nổi da gà.

“Cậu quen cậu ta hay không?”

Cố Hải chỉ chỉ Bạch Lạc Nhân.

Đan Hiểu Tuyền thuỳ mị thành thục nhìn Cố Hải,”Có ai không biết cậu ta chứ, trước đây học cùng lớp với tớ, tớ còn từng theo đuổi cậu ta, đáng tiếc người ta chưa từng nhìn tôi lấy một cái. Tớ nói cho cậu biết, người này rất cá tính, hơn nữa rất thông minh, từ từ sau này cậu cũng sẽ biết. ”

Đan Hiểu Tuyền nói một câu, không thể ngờ rằng đã gợi lên hứng thú của Cố Hải đối với Bạch Lạc Nhân.

“Vậy trước đây, cậu ta cũng hay ngủ như vậy hay sao?”

” Ngủ hả! Mỗi ngày cậu ta đều ngủ như vậy, vào học hay hết giờ đều ngủ. Hơn nữa tớ cho cậu biết một bí mật, cậu đừng nói cho người khác biết, Bạch Lạc Nhân không có mẹ.”

Những lời này, đúng là dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Cố Hải, nhưng lại làm cho lồng ngực cậu thật đau. Không có mẹ, đối với một người được mẹ cưng chiều mà nói, thì đây là một bi kịch thương tâm, chỉ cần không nói trước mặt người này, thì bọn họ luôn dùng cách nói chuyện như một tin lạ hay một câu chuyện để tám dóc.

“Cậu có nóng không hả? Tớ thấy cậu toát mồ hôi rồi kìa.”

Đan Hiểu Tuyền cầm lấy một cái quạt nhỏ, điệu bộ duyên dáng mà quạt cho Cố Hải, làm cho nam sinh xung quanh ho khan một trận.

Nhưng mà Cố Hải liếc mắt nhìn đám nam sinh kia, tất cả ngậm hết miệng lại.

Tan học, Cố Hải đi tới bên cạnh bàn học của Bạch Lạc Nhân, nhìn đồ dùng học tập bày trên mặt bàn của cậu ta. Một bút máy màu trắng, một chiếc bút chì và một bút đánh dấu rất cũ kỹ, duy nhất có chiếc bút máy để viết còn mới một chút. Lọ mực năm tệ đã dùng gần đến đáy. Một chiếc thước kẻ không có vạch cm, một hộp bút giản dị đựng đồ dùng. Bên trong ngăn kéo là ba lô khoác hai vai, ba lô bị đứt quai mấy lần, mặt trên của ba lô được vá rất nhiều loại chỉ nhìn thoáng qua thì không thiếu màu gì, lộ ra rất rõ ràng.

Nói thật là, Cố Hải không phải chưa từng thấy qua người nghèo, thế nhưng có dũng khí đem cái nghèo của mình bày ra vô cùng hiển nhiên tinh tế như cậu bạn này, vẫn là lần đầu tiên Cố Hải thấy.

Tan học, một chiếc xe quân đội lẳng lặng dừng sát ở gần cổng trường học dưới một gốc gây lớn, cái chỗ này vốn là không cho phép đỗ xe, thế nhưng biển số xe này từ lâu đã thành quyền uy khu vực này. Đừng nói dừng sát ở dưới gốc cây, mà có dừng ở ngọn cây cũng không ai dám xúc đi.

“Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả, không cần đến đón tôi, tôi tự đi xe về là được.” Cố Hải quay sang người bên cạnh, hết sức nhẫn lại.

Tài xế gật đầu cười cười,”Không phải là sợ cậu gặp chuyện hay sao? Bên này trật tự giao thông kém như thế, tài xế thì tố chất vô cùng thấp, ngộ nhỡ thiếu gia bị hãm hại thì làm sao bây giờ?…… Đi, lên xe đi, tiểu thiếu gia của tôi, cậu và Thiếu tướng gác chuyện kia lại đi, không đáng làm khổ bản thân như vậy.”

Cố Hải hướng cổng trường học nhìn lướt qua một cái, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng, yên lặng nhìn mấy giây, cấp tốc bước nhanh đến đường cái đối diện, không cho tài xế kịp phản ứng, chặn một chiếc taxi liền nhảy lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK