Lăng Chi Hiên mút chặt lấy môi Dạ Nguyệt, hôn một hồi nhưng vẫn chưa cảm thấy thoả mãn. Anh bắt đầu dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của Dạ Nguyệt ra, luồn lưỡi vào bên trong khoan miệng cô mà tìm kiếm, cuối cùng bắt được chiếc lưỡi trơn mền kia thì cuốn chặt lấy, mút đi những mật ngọt thơm ngon bên trong.
Dạ Nguyệt lần đầu tiên nếm trãi cảm giác hôn sâu, não bị đình chỉ hoạt động, chỉ cảm thấy một cảm giác nóng bỏng đang thiêu đốt đôi môi của mình. Đôi tay đang bị ép chặt trên lồng ngực rắn chắc nóng rực của người nào đó, không thể động đậy được. Dạ Nguyệt nhất thời cảm thấy gấp rút, tim đập thật nhanh không thể bình ổn được, lý trí dần rơi vào trạng thái mụ mị mơ màng, hơi thở càng lúc càng không thông.
Như thấy người đang ôm trong lòng sắp thở không được nữa, Lăng Chi Hiên mới buông đôi môi mềm mại đó ra, hôn nhẹ vào chóp mũi Dạ Nguyệt.
“Nói thử xem? Có người đàn ông nào trên thế giới này mà có thể tình nguyện tận tay giao người phụ nữ của họ vào tay kẻ khác cho dù chỉ là một sợi tóc?” Lăng Chi Hiên quay qua lạnh lẽo nhìn đám người đó, đôi con ngươi trong suốt đen thẫm lại đầy tức giận, nhiệt độ quanh thân càng ngày càng giảm mạnh.
Bọn người kia đang ngây người ra nhìn một màn hôn nóng bỏng vừa nãy thì phút chốc lại bắt đầu run sợ vì cái lạnh rét thấu xương. Người đàn ông này đôi mắt lạnh lùng, mỗi lần nhìn thấy giống như có hàng ngàn con dao nhọn đâm vào da thịt, cứ mỗi lần lỡ nhìn vào mắt hắn sẽ giống như toàn thân bị đông thành đá cứng lại không thể nhúc nhích được. Tướng mạo cùng khí chất cao ngạo lạnh nhạt kết hợp với sát khí đen tối cứ như một con quỷ vương đến từ địa ngục tâm tối nhất.
“Bọn… bọn tao tạm thời tha cho mày, chờ đó tao sẽ… sẽ không để… để yên chuyện này đâu” tên cầm đầu không thể áp chế nỗi sợ hãi được nữa, run tay run chân vừa hét vừa chạy đi, kéo theo đám người phía sau cũng chạy theo trối chết.
Đợi đám người kia chạy xa, Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống nhìn xem phản ứng của cô gái nhỏ, lòng có chút hồi hợp không yên, sợ cô gái nhỏ sẽ sợ rồi ghét anh. Lúc nãy nghe tên khốn kia nói vậy anh thật sự rất tức giận, muốn cho hắn biết người phụ nữ của anh thì đừng có mà vọng tưởng muốn nhúng chàm cô ấy.
Hình như cảm nhận được ánh mắt như có như không của ai kia đang nhìn mình, tim Dạ Nguyệt càng đập nhanh hơn nữa. Cô biết anh làm vậy là để giúp cô đuổi bọn chúng đi, mà dù sao thì cô cũng không còn xem anh như một người bạn bình thường trước đây nữa, có thể nói là đã thân thiết quan trọng rồi thì một nụ hôn giúp đỡ cũng đâu có sao. Dù cho không khí có chút mờ ám nhưng nếu xuất phát từ việc bảo vệ một người bạn của mình thì có thể chấp nhận được. Đúng vậy… đúng vậy… là bạn bè bảo vệ lẫn nhau a. Dạ Nguyệt tự phân bua trong lòng, cố gắng không để ý đến cái gì đó đang dần hiện hữu sâu tận trong lòng, rồi vuốt vuốt ngực cho trái tim bình ổn lại.
“Cám… cám ơn anh! Anh lại cứu tôi một bàn thua trông thấy a” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn anh vừa giơ ngón cái vừa đơ đơ cười gượng gạo, dù sao nói không ngại thì đúng là nói xạo rồi hix T^T
Thấy cô gái nhỏ không có trách hay sợ mình thì Lăng Chi Hiên thở phào nhẹ nhõm, anh mới không muốn trở thành một Tề Mạc Thông thứ hai đâu. Mặc dù không biết cô ấy lý giải nụ hôn đó là thế nào nhưng qua chuyện này có thể thấy được mức độ tin cậy của ai đó dành cho anh đã rất tốt rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lăng Chi Hiên vò đầu Dạ Nguyệt cho đầu tóc rối bù, nhíu mày lại nói: “Nếu tôi đến không kịp thì chắc em bị đem bán mất rồi. Bọn chúng không phải là lưu manh bình thường”
Dạ Nguyệt gật gật đầu vuốt vuốt lại tóc, biết mình hành động sai nên rất ngoan ngoãn a. Chuyện này thì cô cảm giác được, nhất là khi tên kia tự dưng lột áo phơi bày ra vết xăm của hắn, bọn chúng quả thật nhìn không giống lưu manh bình thường: “Thật xin lỗi, lần sau mà gặp tình huống này tôi sẽ xin lỗi rồi chạy thoát thân luôn chứ không đứng lại đôi co với chúng nữa” do nhớ lại hình xăm của tên kia mà nhất thời Dạ Nguyệt cũng quên luôn cảm giác ngại ngùng mờ ám gì đó.
“Khi về tôi sẽ dạy cho em một vài chiêu thức tự vệ, có thể giúp em đối phó được một vài tên rồi chạy thoát thân” Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ biết sai nên cho qua lần này, nhưng nếu có lần sau thì anh sẽ phải “dạy dỗ” cô một phen nha.
“Oh thật không, cám ơn đại ca hehe” Dạ Nguyệt hí hửng cười nịnh nọt nhưng như nhớ ra cái gì đó thì ngập ngừng hỏi “Mà có phải anh đã nhớ ra gì đó rồi không, lần trước anh nói sẽ dạy khiêu vũ cho tôi còn lần này là võ tự vệ?” rồi tròn xoe mắt nhìn ai kia.
“Bác sĩ trưởng khoa nói học vấn và những kỹ năng của tôi vẫn còn được lưu lại, chỉ có phần ký ức về người và vật xung quanh là không nhớ thôi” ai kia lại tìm cớ qua mặt người nào đó không chút dấu vết. ( =)) )
“Uhm cái này tôi đọc truyện cũng có nghe nói tới” Dạ Nguyệt gật đầu rồi như lo lắng Lăng Chi Hiên nghĩ ngợi lung tung “Tôi cũng có nghe nói nếu con người vui vẻ và thoải mái thì tự nhiên chúng ta sẽ bắt đầu dần dần có lại ấn tượng với những chuyện đã qua khi vô tình nhìn thấy một điều gì đó tương tự. Cho nên anh cũng đừng gấp gáp và suy nghĩ nhiều như vậy chỉ phản tác dụng, từ từ từng chút một rồi sẽ có một ngày anh sẽ nhớ lại được mọi thứ. Và đừng quên là vẫn còn có tụi tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ và ở cạnh anh” Dạ Nguyệt cười với Lăng Chi Hiên, nếu đã là bạn tốt thì nhất định sẽ ở cạnh mà hỗ trợ bạn mình đến cùng.
Mặc dù ngày thường Dạ Nguyệt rất ít nói, có nhiều khi hơi lạnh nhạt, có nhiều khi thì vô tư đến nỗi ai cũng nói là cô ấy vô tâm hoặc con nít. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không để ý hay không biết, chỉ là cô ấy không nói ra mà thôi. Nhất là bạn bè, một khi cô ấy cho người đó là quan trọng thì họ sẽ luôn chiếm vị trí nhất định trong lòng Dạ Nguyệt. Nhưng có điều Dạ Nguyệt cũng biết có một thứ thuộc về bóng tối vẫn luôn tồn tại bên trong trái tim mình, đó chính là sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Vì có nhiều khi cô ấy sẽ chỉ hành xử hoàn toàn theo lý trí chứ không còn là cảm xúc nữa. Mặc dù thế một ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ lý giải hành động của Dạ Nguyệt theo một chiều hướng khác nữa, chuyện này sẽ được nói sau.
“Tôi sẽ ghi nhớ. Cám ơn em!” Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên, chỉ cần em luôn bên tôi là được. Tôi chỉ cần em.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới huỷ diệt oOo
Sau khi xảy ra chuyện lúc nãy, Lăng Chi Hiên không để cho Dạ Nguyệt đi một mình nữa, anh với Dạ Nguyệt cùng nhau đi gọi nước cho người đem về cho mọi người rồi đi dạo dọc theo hàng dừa mát mẻ của bãi biển. Vừa đi Dạ Nguyệt vừa đá đá nước biển, lâu lâu lại cười vui vẻ cúi xuống nhặt lấy vỏ sò vỏ ốc lên ngắm nhìn. Sau đó lại quay qua khoe với người nào đó, hệt như đang khoe chiến lợi phẩm, miệng cười toe toét.
Lăng Chi Hiên nhìn cô gái nhỏ cười đến bất đắc dĩ, vẻ mặt cưng chiều, lâu lâu lại xoa đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài đang bị gió thổi tung kia.
Nhưng vì ai đó nổi bật quá nên trên đường đi mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn họ. Nhiều cô gái trẻ xinh đẹp nóng bỏng nhìn Dạ Nguyệt đến không cam lòng. Một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cô ta tại sao lại được đi bên cạnh một đại soái ca như vậy? Chắc chắn là con nhỏ này bám theo đại soái ca rồi, mọi người đều bắt đầu quả quyết là thế.
“Nhìn cô ta kìa, còn ra vẻ ngây thơ thuần khiết, đúng là không biết xấu hổ” bạn nữ A căm tức liếc cô gái nhỏ nào đó.
“Thật là chướng mắt quá a, nhưng đại soái ca thật sự hấp dẫn quá” bạn nữ B phụ hoạ, rồi e thẹn liếc nhìn người nào đó. (chuỵ đi ói đây *bụm miệng*)
Vân….vân và mây… mây, túm cái váy lại là mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao đó a.
Rồi đột nhiên có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tay đang cầm hai ly rượu đỏ sóng sánh đi đến gần hai người bọn họ. Dáng người siêu mẫu với đôi chân dài trắng nõn nà uyển chuyển, đôi mắt long lanh yêu mị nhìn người nào đó đầy tình cảm, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng khẽ nhếch cứ như khiêu khích người khác muốn cắn vào hưởng thụ.
Vâng, người nãy giờ đang miêu tả cho quý vị nghe chính là nhân vật nữ chính nhà ta. Cô ấy đang nhìn người phụ nữ đó nhém chút chảy cả nước miếng ra ngoài. ( =)) )
“Woaaa, đẹp quá a, hot girl chân dài a” Dạ Nguyệt như bị hút hồn mà nhìn người ta đến quên cả chớp mắt, ai nhìn còn tưởng cô nàng là yêu râu xanh nữa a. ( =)) )
Lăng Chi Hiên khẽ nhíu mày, chưa kịp kéo hồn cô gái nào đó quay lại thì người phụ nữ kia đã đi gần đến trước mặt anh. Nhưng chưa đến thì bất chợt bị vấp một vật nào đó dưới chân, cô gái mất đà ngã về phía Lăng Chi Hiên, còn hai ly rượu thì hướng bay nhanh về phía Dạ Nguyệt mà phóng tới, thật giống như bị người ta ném mạnh đi chứ không giống như bị vuột tay văng ra.
Canh thật chuẩn a, mọi người đều gật đầu cảm thán trong lòng.
“Người đẹp à, sao canh chuẩn quá vậy a?” Dạ Nguyệt cũng cảm thán trong lòng, tâm lí chuẩn bị nghênh đón hai ly rượu nồng nàn kia.
Rầm! Bịch! Xoảng! Mọi người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, há hốc miệng im bặt, nhất thời không khí im lặng đến lạ thường.
Chả là cô gái xinh đẹp nóng bỏng kia đang nằm bẹp dưới cát, mặt đập xuống cát, tư thế hết sức buồn cười. Còn Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì bị ướt vì rượu, nhưng hai cái ly thì rơi xuống đất trước mặt bọn họ chứ không rơi vào Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên quay qua nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới Dạ Nguyệt, kiểm tra xem có bị mảnh vỡ thuỷ tinh nào văng trúng không. Sau khi thấy Dạ Nguyệt không sao thì nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng lập tức nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt, một trận lửa giận xông lên. Anh nắm tay kéo Dạ Nguyệt đi. Hoàn toàn không để ý đến người đẹp nào đó đang nằm dưới đất, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn mình đau lòng và đám người nhiều chuyện xung quanh.
Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt đến phía sau hàng dừa, nơi này cây cối rậm rạp là điểm tiếp xúc giữa bãi biển và cánh rừng.
“Sao em không tránh?” Lăng Chi Hiên quay qua nhìn Dạ Nguyệt, bàn tay vẫn đang siết chặt lấy tay Dạ Nguyệt.
“Tôi đang chuẩn bị chụp lại…..” biết người trước mặt đang tức giận nên giọng nói của ai kia lí nhí trong miệng.
“Với tốc độ đó khi trúng em thì sẽ vỡ ra, hoặc khi trúng em không vỡ nhưng rơi xuống sẽ vỡ ra văng trúng em” Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng ném từng chữ ra, giọng nói có chút ẩn nhẫn.
“Thật sự là có thể chụp được mà” Dạ Nguyệt cố cãi.
“Chụp để tay em nát bét luôn à?” cô gái nhỏ này lớn mật, đã không biết sai còn hăng hái cãi lại nữa.
“Không đến…..” thấy bản thân yếu thế hơn người nào đó thì sụ mặt nói, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.
“Đến nỗi như vậy đó, không tin thì lần sau em cứ thử, tôi sẽ không cản” Lăng Chi Hiên tức giận buông tay Dạ Nguyệt ra, định quay mặt đi thì đột nhiên quay lại kéo Dạ Nguyệt núp vào lùm cây cao thấp um tùm gần đó.
“Sao vậy?” Dạ Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Suỵt!” Lăng Chi Hiên ngồi phía sau vươn tay bịt miệng Dạ Nguyệt lại, để ngón tay lên miệng mình ý bảo Dạ Nguyệt im lặng. Mặc dù lùm cây khá rậm rạp nhưng khá nhỏ không đủ chỗ cho hai người ngồi ngang nên Lăng Chi Hiên đành phải ngồi phía sau Dạ Nguyệt.
Từ phía bãi biển một nam một nữ đi vào, hai người đó đang ôm ôm ấp ấp nhau. Người nam đang cầm điện thoại nói chuyện. Dạ Nguyệt nghe giọng nói đó rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai cho tới khi nhìn kĩ diện mạo người đó thì Dạ Nguyệt giật mình cả kinh.
“Các người chuẩn bị tới đâu rồi?” Hàn Tử Minh vừa ôm người đẹp nóng bỏng dựa vào một cái cây gần đó vừa nói, tay bắt đầu sờ nắn vào nơi non mềm nhấp nhô của cô gái thông qua lớp áo bơi. Cô gái mặt phím hồng e thẹn rên rỉ trong miệng.
Chứng kiến màn nóng bỏng này Dạ Nguyệt toát mồ hôi lạnh, người ngả về phía sau vẻ mặt không tin được: “Sao lại là anh ta?”
Cơ thể Dạ Nguyệt lọt gọn vào trong lòng Lăng Chi Hiên đang ngồi phía sau nhưng vì bàng hoàng nên không nhận ra.
“Anh ta không phải là người đơn giản” Lăng Chi Hiên thuận tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhất thời cơn giận lúc nãy biến mất không thấy tâm hơi, nói nhỏ vào tai Dạ Nguyệt. “Chị của em không phải là đối thủ của anh ta”
“Được, hôm nay nhất định phải thực hiện, tôi chờ tin của các người” Hàn Tử Minh nói xong câu này thì tắt điện thoại, anh ta quăng điện thoại xuống cát, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi nóng bỏng của cô gái kia.
Hai người môi lưỡi quấn quít dây dưa, bên dưới tay Hàn Tử Minh đang chơi đùa với nơi non mềm đầy đặn của cô gái. Sau đó anh ta hôn dài xuống cái cần cổ trắng nõn của cô gái.
Bựt! Chiếc áo bơi bị kéo mạnh đứt ra rơi xuống đất, phơi bày nơi đầy đặn đẫy đà kia ra trước mắt, rồi anh ta cuối đầu xuống nắm một bên lên mà mút vào, cô gái rên rỉ ngày càng lớn hơn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính. Để cô gái nằm xuống gốc cây, anh ta liền tiến sâu vào bên trong cơ thể của cô gái. Tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ phút chốc vang lên trong không khí tĩnh mịch của cánh rừng. Nghe đến đây thì cho dù là ai cũng biết họ đang làm chuyện gì.
Bên này Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống quay Dạ Nguyệt lại không để cô nhìn thấy mấy cảnh nóng này: “Em gáng chịu đựng một chút, giờ chúng ta không thể đi ra được”
Vì xung quanh lùm cây chỉ là những cái cây đơn lẽ xen kẽ, không thể che cho hai người đi ra mà không bị họ phát hiện.
Dạ Nguyệt úp mặt vào ngực Lăng Chi Hiên, giờ phút này cô bàng hoàng đến nỗi không còn để ý đến chuyện khoảng cách hay thân mật này nọ: “Em phải nói thế nào với chị Ngọc Linh đây?” ngay cả xưng hô cũng loạn theo tâm tình của cô.
“Cảm giác giống như đang đọc một bộ ngôn tình, mà trong đó độc giả là em đây đang đọc đến đoạn nam nhân vật chính đang lên giường với tiểu tam vậy, huống hồ gì chị Ngọc Linh lại là…….”
Cách bày tỏ cảm giác này của em cũng thật là kỳ quặc quá rồi. Lăng Chi Hiên đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhìn cô gái nào đó đang như con mèo nhỏ yểu xìu úp mặt cọ cọ làm nũng trong ngực mình. Giống như có một sợi lông tơ đang nhẹ nhàng gãi ngứa đốt lên ngọn lửa hừng hực trong cơ thể anh, hai tay anh càng ôm siết lấy cô gái nhỏ kì quái này vào trong lòng, giống như muốn cô hoà nhập làm một vào trong cơ thể anh.
Tiếng thở dốc với tiếng rên rỉ cùng với tiếng hai cơ thể quấn quít dây dưa phát ra không ngừng từ phía sau, nơi bọn họ đang quay lưng dựa vào gốc cây ngồi. Lăng Chi Hiên đang tận lực áp chế tâm tình, lúc này anh càng phải kìm chế dục vọng của bản thân để không làm tổn thương đến cô gái nhỏ của anh.
“Anh nghĩ là em có nên nói với chị ấy không?” Dạ Nguyệt hoàn toàn không để ý đến chuyện đang xảy ra hay cũng có thể nói cô đang né tránh những thứ đó, bởi vì trong lòng cô cảm thấy vô cùng ức chế và khó chịu. Bình thường lúc đọc ngôn tình mà thấy những cái tình huống cẩu huyết như thế này thì cô đã rất ức chế rồi, huống chi bây giờ nhân vật nữ chính lại là chị Ngọc Linh của cô, cô đang băn khoăn lo lắng về Ngọc Linh.
“Ừ!” Lăng Chi Hiên thấy ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, tự nhiên những cái ý nghĩ đen tối cùng với cảm xúc nóng rực ban nãy lại biến mất, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Nói sớm để chị của em suy nghĩ nên làm gì”
“Hzzz… trên đời này nếu có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý duy nhất, bình bình lặng lặng mà ở cạnh nhau ngày qua ngày đã là hạnh phúc rồi” Dạ Nguyệt thở dài, ngước đầu lên nhìn tán cây rậm rạp đã che khuất ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn còn một vài tia sáng mạnh mẽ chiếu xuyên qua tán cây đến tận mọi ngóc ngách bên dưới.
Nghe đến đây, Lăng Chi Hiên dừng lại động tác vuốt tóc Dạ Nguyệt, vẻ mặt làm như vô cùng thản nhiên hỏi: “Em đã tìm thấy chưa?”
Dạ Nguyệt lắc đầu: “Người như vậy cứ tưởng dễ tìm nhưng thật ra lại còn khó hơn tìm một người yêu mình cuồng nhiệt rồi chóng qua. Và nếu như người tâm tâm niệm niệm về duy nhất đó có tồn tại thì em nghĩ người ta bây giờ cũng là hoa đã có chủ rồi. Lấy ví dụ thứ nhất là Hoàng Trí này, còn thứ hai là bạn trai của nhỏ bạn thân em. Hai người đó là chứng cứ điển hình cho cái gọi là duy nhất”
Nhìn vẻ mặt hâm mộ bạn mình của cô gái nhỏ mà Lăng Chi Hiên thấy tâm thật phức tạp, vui vì cô gái nhỏ vẫn chưa thuộc về ai còn khó chịu vì cô gái nhỏ vẫn chưa xem mình là đối tượng muốn ở cạnh.
“Nhất định có người duy nhất dành cho em” Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên tiếp tục vuốt tóc Dạ Nguyệt, là tôi đây – trong lòng còn không quên thêm câu khẳng định này.
Dạ Nguyệt tròn xoe mắt nhìn Lăng Chi Hiên rồi cười cười: “Thì ra anh cũng tin vào duyên số phận”
“Tôi tin vào trực giác của bản thân” Lăng Chi Hiên để tay siết chặt lấy eo Dạ Nguyệt.
Một giai điệu vang lên từ phía sau cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Hàn Tử Minh vừa đẩy nhanh tốc độ vừa với lấy điện thoại lên nghe.
“Cái gì? Ngọc Linh với Vân Nhi bị bắt cóc à?” Hàn Tử Minh nhanh chóng rút lui ra khỏi cơ thể cô gái.
Bên này Dạ Nguyệt nghe lời Hàn Tử Minh vừa nói thì sắc mặt đại biến, mặt bắt đầu tái xanh không một chút huyết sắc nào.
“Cậu ở đó, tôi sẽ đến ngay” Hàn Tử Minh sau khi xong việc, quăng một sấp tiền trên đất bên cạnh cô gái rồi rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô gái thì nằm đó mê mang vẫn chưa hoàn hồn lại sau cuộc vui.
Nhân lúc này Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt cũng không chút tiếng động đi ra khỏi cánh rừng. Lúc này điện thoại Dạ Nguyệt cũng vừa reo.
“Dạ Nguyệt, chị về nhanh lên, chị Ngọc Linh với Vân Nhi đã bị bắt cóc rồi” Dương Hoàng Trí hơi thở gấp gáp nói trong điện thoại.
“Được rồi, tôi về ngay đây” Dạ Nguyệt cũng không hỏi nhiều liền cùng Lăng Chi Hiên đi về phía khu vực bọn họ tập trung.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới bị mất tích oOo
“Đã báo cảnh sát chưa?” Hàn Tử Minh căng thẳng hỏi Dương Hoàng Trí.
Dương Hoàng Trí ngồi ủ rủ trên cái ghế dài, đưa ra tờ giấy với những mảnh giấy báo cũ ghép lại: “Bọn tao sẽ liên lạc sau, nếu báo cảnh sát bọn tao sẽ giết con tin”
“Kể lại tình hình lúc đó đi Hoàng Trí” Dạ Nguyệt nhíu mày nhìn tờ giấy được để lại.
“Lúc đó em đi lấy thêm hải sản ở trong lều tròn, vừa quay trở lại đã thấy hai người bị bịt miệng lôi lên một chiếc xe tải đậu ở phía ngoài đường kia” Dương Hoàng Trí mặt âm trầm chỉ về phía làn đường dành cho xe chạy, cách chỗ bọn họ đứng chưa tới 300m. “Bọn chúng đều mặc đồ đen và đeo mặt nạ quỷ”
Dương Hoàng Trí đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau khi cậu nghe máy xong thì quay qua mọi người.
“Chúng ta quay về, ba má chị Ngọc Linh đã đến rồi”
“Anh sẽ cho người đi điều tra” Hàn Tử Minh gật đầu rồi vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó.
“Chúng ta cũng nên báo cho ba má của Vân Nhi” Dạ Nguyệt thở dài lo lắng nói.
“Để em” Dương Hoàng Trí gật đầu rồi quay qua bên kia bấm điện thoại.
Bên này Dạ Nguyệt với Lăng Chi Hiên đi xung quanh quan sát.
“Ở đây khá vắng vẻ, vì nằm sát bên sườn núi nên cũng không có ai đi ngang qua, cùng lắm là cũng chỉ có người đứng ở phía bên kia nhìn qua” Dạ Nguyệt lẩm bẩm ngó tới ngó lui rồi cô đi lại gần chỗ nướng thức ăn.
Cát ở chỗ nướng thức ăn khá quằn quại, có dấu vết giằng co và lôi kéo, từ chỗ nướng thức ăn có dấu chân và hai vệt kéo dài ra tận chỗ làn đường.
“Là hai người đàn ông” Lăng Chi Hiên quan sát dấu chân in lại trên cát rồi anh đi dọc theo hai vệt dài. Dạ Nguyệt cũng đi theo.
“Đây là….” Dạ Nguyệt cúi người nhặt lấy một cây cỏ nhỏ ở cạnh một dấu chân. “Một cây thảo dược” Dạ Nguyệt ngửi ngửi rồi bỏ cây thảo dược vào trong túi áo khoác, đây là thói quen của cô.
“Chúng ta đi thôi” Dương Hoàng Trí quay qua gấp rút nói với hai người.
“Hai bác nói sao?” Dạ Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
“Hai bác cũng sẽ đến” Dương Hoàng Trí thở dài, vẻ mặt cực kì ảm đạm cùng lo lắng. “Biết vậy em sẽ ở lại, không đi gọi thêm thức ăn”
“Vô ích” Lăng Chi Hiên vẫn như cũ, lạnh nhạt nói, khoé mắt như có như không liếc nhìn hướng Hàn Tử Minh vừa đi vừa nói điện thoại phía trước.
“Tại sao?” Dương Hoàng Trí khó hiểu. “Nếu tôi ở đó thì ít nhất sẽ không để họ dễ dàng bị bắt đi như vậy”
“Đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch trước, dù có cậu ở đó cũng sẽ khó mà phản ứng kịp” Lăng Chi Hiên quay qua nhìn Dương Hoàng Trí đang có vẻ mặt khó tin.
“Chị cũng nghĩ vậy” Dạ Nguyệt gật đầu đồng tình rồi móc điện thoại của hai người từ trong túi xách. “Làm gọn gàng nhanh chóng, cũng không kinh động đến người xung quanh như vậy chứng tỏ đã có một kế hoạch định sẵn”
“Như vậy là….” Dương Hoàng Trí mở to mắt kinh ngạc.
“Đúng vậy, bọn bắt cóc biết họ là ai và đã chuẩn bị việc này từ sớm”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2
“Tổng giám đốc, đã điều tra được tài liệu giả là do một nhóm hacker bí ẩn truyền đi” một người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, đứng trước một chiếc bàn làm việc, phía sau chiếc bàn là chiếc ghế xoay đang hướng về phía tường kính đối diện.
“Bọn chúng là người của ai!?” giọng nói trầm ấm mang theo vài phần lạnh lẽo từ phía sau ghế, người từ sau ghế đứng dậy đi về phía tường kính, ánh mắt nhìn về phía thành phố bên dưới. Có thể thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi, đôi lông mày rậm cùng với đôi mắt đen tĩnh mịch, bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy bất kì cảm xúc gì qua đôi mắt đó. Nhưng trái với hai thứ đó, đôi môi gợi cảm đang khẽ nhếch làm cho người ta cảm giác vô cùng cuốn hút, nhất thời không thể dời đi ánh mắt. Tổng hợp lại tất cả chỉ có thể nói anh ta là một người đàn ông vô cùng đẹp trai cuốn hút, một đại soái ca mê đắm biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
“Vẫn chưa điều tra ra” người đàn ông trung niên cúi gầm mặt.
“Xác định vị trí rồi cho người đến đó. Tôi muốn biết chính xác chủ mưu đứng phía sau chúng” người được gọi là tổng giám đốc nhíu mày, đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh giá. “Bọn chúng có gan làm cổ phiếu của tập đoàn rớt giá thì phải có gan dùng mạng mình đổi lấy cái giá phải trả”
“Vâng” người đàn ông cúi đầu cung kính rồi bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc” một người thanh niên trẻ tuổi bước vào đúng lúc người đàn ông đi ra.
“Chuyện gì!?” thanh âm vẫn mang vài phần lạnh lẽo.
“Tiểu thư Dương Ngọc Linh đã bị bắt cóc” người thanh niên lễ phép nói, không dám có bất cứ hành động dư thừa nào.
“Cái gì!?” người được gọi là tổng giám đốc quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía người thanh niên, vẻ mặt điềm tĩnh lúc ban đầu đã biến mất. “Ai dám làm chuyện đó?”
“Vẫn chưa biết, bọn bắt cóc vẫn chưa liên lạc với người nhà tiểu thư” người thanh niên đổ mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy.
“Cho người theo dõi sát tình hình, tôi muốn biết tất cả chi tiết từ khi vụ việc xảy ra”
“Dạ!” người thanh niên cúi đầu từ từ lui ra ngoài.
Không gian trong căn phòng lại trở về như lúc ban đầu, vô cùng yên tĩnh tĩnh mịch. Ánh nắng buổi chiều hắc vào phòng qua lớp kính, căn phòng được nhuộm lên một màu vàng ấm áp buổi chiều tà. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế hướng về phía thành phố bên dưới, nắng đang dần tắt, mặt trời từ từ lặn xuống phía xa xa các dãy toà nhà.
“Ngọc Linh” sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, một thanh âm trầm ấm vang lên, mang theo vô hạn ôn nhu lại vừa mang theo da diết nhớ nhung.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới biến mất oOo
Buổi tối, vầng trăng khuyết ẩn mình sau những đám mây, một vài tia sáng yếu ớt lọt qua nhưng cũng không thể soi rõ cảnh vật trong màn đêm tịch mịch. Khu rừng lại càng nhuốm màu đen thẳm đầy huyền bí mê hoặc.
Dạ Nguyệt cùng Tuyết Lang đang ngồi dưới góc cây ở cạnh khu suối nước nóng, ánh mắt mông lung nhìn vào nơi tối đen như mực của cánh rừng kia.
Bất chợt có một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên thì thấy Lăng Chi Hiên đang đứng bên cạnh mình. Nhìn kĩ lại thì thấy trên bàn tay là một hộp sữa socola, loại này Dạ Nguyệt rất thích uống.
“Cả ngày nay em không ăn uống gì rồi” Lăng Chi Hiên ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nhận lấy hộp sữa nhưng cũng không có uống, chỉ nhìn chăm chăm vào nó “Đến bây giờ mà bọn chúng vẫn chưa liên lạc”
“Bọn chúng sẽ liên lạc sớm thôi, nhất là để càng lâu thì khả năng cảnh sát nhúng tay vào rất lớn” Lăng Chi Hiên cũng nhìn hộp sữa trên tay Dạ Nguyệt xem cô gái nhỏ chừng nào mới giải quyết nó.
“Chỉ sợ bọn chúng sẽ làm gì họ” Dạ Nguyệt tiếp tục ngẩn đầu nhìn vào cánh rừng tối tăm.
“Trước khi giao dịch, họ sẽ không xãy ra bất cứ chuyện gì” Lăng Chi Hiên mất kiên nhẫn ngước lên nhìn Dạ Nguyệt. “Em uống sữa đi”
“Em không muốn uống” Dạ Nguyệt lắc đầu. “Cảm thấy nuốt không trôi”
“Muốn tôi giúp em không?” Lăng Chi Hiên nhíu mày, sau đó bày ra vẻ mặt vô cùng tốt bụng.
“Hả? Anh định giúp như thế nào?” Dạ Nguyệt nghi ngờ nhìn vẻ mặt vô (số) tội của ai kia.
“Với điều kiện em phải tự nguyện đồng ý với sự giúp đỡ của tôi” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, vẫn bày ra vẻ mặt tôi vô cùng tốt bụng muốn giúp em.
“Sao đáng nghi quá” Dạ Nguyệt vẫn vẻ mặt nghi ngờ nhìn nhìn.
“Được rồi, em đưa hộp sữa đây” Lăng Chi Hiên lấy hộp sữa trên tay Dạ Nguyệt. Sau đó, anh cắm ống hút vào rồi hút lấy một ngụm lớn.
“Àh!!” Dạ Nguyệt hiểu ra rồi gật đầu “Vậy anh giúp em (uống) đi”
Nhưng chưa tới một giây thì Dạ Nguyệt đã bị bịt miệng bằng cái miệng của người nào đó. Cảm nhận được dòng sữa ngọt ngào chảy vào trong cổ họng mình, Dạ Nguyệt sững sờ.
“Anh… anh…” Dạ Nguyệt mở lớn mắt nhìn ai kia cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt vô (số) tội. Nghĩ tới chỉ trong ngày hôm nay mà mình đã hôn môi hai lần, mặt Dạ Nguyệt bắt đầu nóng lên, ngay cả tai cũng ửng hồng.
“Chúng ta đã giao kèo” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, tay sờ lên gò má đã ửng đỏ của cô gái nhỏ. “Lời đã nói ra thì không thể nào rút lại được”
Dạ Nguyệt câm nín không biết nói gì, chính cô nhờ người ta giúp mà bây giờ trở mặt thì còn ra thể thống gì. Nhưng mà… có một cái gì đó cứ lởn vởn trong đầu Dạ Nguyệt. Chỉ là Dạ Nguyệt chọn cách bơ nó đi, không suy nghĩ đến nó nữa.
“Anh hay giúp bạn mình kiểu này àh?” Dạ Nguyệt cười như không cười, vẻ mặt có gì đó phức tạp.
Lăng Chi Hiên nhìn cô gái nhỏ như đang tức giận nhưng ẩn hiện sâu trong đôi mắt trong suốt đó là cái gì đó chua xót đau lòng, bất chợt anh cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau. Hình như cảm giác bản thân đã chạm vào một nơi nào đó cấm kỵ của cô gái nhỏ.
Lăng Chi Hiên không đáp, anh chăm chú nhìn vào từng biểu cảm trên mặt Dạ Nguyệt. Cô gái nhỏ của anh đang hoảng sợ, nhưng anh nhìn thấy đó không phải kiểu hoảng sợ như chuyện với Tề Mạc Thông.
“Tôi không biết quá khứ trước đây như thế nào nhưng giờ tôi chỉ có một người bạn duy nhất là em” Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt, thật ra hiện tại anh muốn ôm cô gái nhỏ vào lòng hơn, mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ nào đó. “Nếu làm em khó chịu thì cho tôi xin lỗi”
Từ trước đến giờ anh chưa từng phải mở miệng xin lỗi bất cứ ai. Hay nói cách khác anh chưa từng cho rằng việc mình làm là đúng hay sai, đó đơn giản chỉ là việc anh muốn làm. Cũng như chuyện lúc nãy, anh không cho rằng nụ hôn đó là sai. Nhưng bởi vì anh cảm thấy bản thân đã vô tình chạm vào nơi cấm kỵ của cô gái nhỏ, cũng giống như việc có thể anh đã khơi lại ký ức không vui nào đó khiến cô gái nhỏ đau lòng, nên anh xin lỗi. Có thể bây giờ cô gái nhỏ vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng anh biết nếu có một ngày anh bước vào được bên trong bức tường lạnh lẽo đó thì đó chính là ngày cô ấy chân chính thuộc về anh.
Mặc dù bề ngoài vẫn là vẻ lạnh nhạt như thường ngày nhưng Dạ Nguyệt cảm thấy đôi mắt trong suốt sáng quắt đó như đang nhìn xuyên thấu vào tận sâu bên trong tâm hồn cô. Nhất thời Dạ Nguyệt hoảng hốt quay đi chỗ khác, né tránh ánh nhìn chăm chú đó.
“Được rồi, anh đừng có giỡn kiểu đó nữa. Những chuyện thân mật như vậy anh chỉ nên làm với người trong lòng của anh” Dạ Nguyệt thở dài.
“Tôi hiểu rồi” Lăng Chi Hiên lại cong khóe môi lên nhưng lần này nụ cười đó còn mang theo vài phần mờ ám.
Dạ Nguyệt “…” tự dưng thấy ớn lạnh.
“Anh đang có âm mưu gì?” =.=!!! Dạ Nguyệt đầu đầy vạch đen.
“Nhìn mặt tôi giống sắp làm chuyện xấu lắm àh?” Lăng Chi Hiên trưng ra cái bản mặt vô cùng nghiêm túc, như muốn nói tôi là người lương thiện không bao giờ làm chuyện xấu nha.
Dạ Nguyệt 囧 trong lòng rất muốn hét lên là rất giống aaaaaa….
“Không nói với anh nữa” Dạ Nguyệt đầu hàng, dù sao cô cũng không có tâm trạng mà đùa giỡn, hiện tại chị Ngọc Linh với Vân Nhi vẫn chưa rõ tung tích.
Đột nhiên, ánh mắt Lăng Chi Hiên tối lại, sắc bén nhìn về phía khu rừng, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
“Đã đến rồi thì không cần phải trốn nữa”
Lăng Chi Hiên đứng dậy chắn trước mặt Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt cũng đứng dậy phía sau Lăng Chi Hiên. Tuyết Lang thì nhe răng ra hầm hừ giống như nếu có động tĩnh gì sẽ nhào qua cắn chết những ai gây bất lợi cho chủ nhân mình.
Từ trong cánh rừng xuất hiện khoảng mười người đàn ông, vẻ mặt hết sức hung ác và gian trá. Sở dĩ bọn họ vào được là do đội bảo vệ quanh khu vực này đã bị Dương Hoàng Trí phân phó đi tìm kím hang ổ của bọn bắt cóc. Mặc dù bọn chúng nói sẽ liên lạc nhưng Dương Hoàng Trí cũng không thể nào chỉ ngồi không mà chờ được.
“Chính là bọn chúng” một người trong số mười người lên tiếng, hướng về phía người đàn ông xuất hiện đầu tiên nói.
“Bắt lại” người đứng đầu tiên lên tiếng, có vẻ như hắn là đại ca ở đây. “Chờ khi xong việc…..”
Người đàn ông chưa kịp nói xong thì cơ thể đột nhiên cảm thấy đau đớn rồi rất nhanh cảm thấy mình đang ngã mạnh vào đám đàn em phía sau.
“Đại ca” đám người phía sau nhao nhao lên, một người đỡ lấy người đàn ông.
Lăng Chi Hiên đôi mắt băng lãnh âm u nhìn đám người đó. Mới vừa rồi anh ra tay đấm vào người tên cầm đầu đang đứng gần anh. Đám người phía sau mặt tái lại khi nhìn thấy ánh mắt âm u đó, cơ thể rét run.
“Còn đứng đó làm gì, bắt chúng nó lại” tên đại ca hét lên đầy tức giận.
Đám đàn em giật mình rồi vẻ mặt nhanh chóng chuyển từ xanh sang phẫn nộ, nhào về phía hai người.
“Em lùi về phía sau” Lăng Chi Hiên nhẹ giọng nói chỉ vừa đủ cho Dạ Nguyệt nghe.
Dạ Nguyệt gật đầu “Anh cẩn thận đó”
Dạ Nguyệt lùi về phía sau mấy bước, Tuyết Lang cũng lùi về sau che chắn cho Dạ Nguyệt, vừa lùi vừa nhe răng gầm gừ, khuôn mặt dữ tợn.
Bọn chúng tấn công vào Lăng Chi Hiên nhưng chưa kịp chạm vào người anh thì đã bị văng ra chỗ khác, mỗi một cú đánh của anh làm bọn chúng khó đứng dậy nổi. Nhìn từ phía ngoài vào có thể thấy được một màn một mình chống mafia của Lăng Chi Hiên, thật vô cùng đặc sắc a. (Tác giả: 囧anh ta cũng là mafia đó *vuốt mồ hôi*)
Bỗng nhiên có hai tên chuyển hướng về phía Dạ Nguyệt, vừa chạy vừa đấm thẳng vào mặt Dạ Nguyệt. Lăng Chi Hiên liếc mắt thấy vậy định chạy qua ngăn cản nhưng ba bốn tên khác lại nhào vào anh giống như muốn cản anh qua đó. Lăng Chi Hiên giải quyết thật nhanh, đang muốn chạy qua thì thấy Tuyết Lang nhào lên đẩy ngã một tên rồi nhào vào cắn hắn ta tơi bời khiến hắn la oai oái. Còn tên kia thì sao??
“Êh êh anh bạn, sao lại chuyển hướng bất ngờ như vậy a” Dạ Nguyệt tròn mắt nhìn hắn rồi rất nhanh né sang một bên, một tay đẩy cú đấm đó đi chệch hướng với khuôn mặt mình. “Đánh vô mặt con gái rất là đáng đánh đòn lắm đó biết không?” nói xong đấm thẳng vào mặt tên đó một cú nhưng dĩ nhiên sức của Dạ Nguyệt không lớn bằng Lăng Chi Hiên nên tên đó chỉ ôm mặt phía bên kia.
“Tuyết Nhi!!” Dạ Nguyệt lấy một khúc cây vừa tay ở dưới đất lên.
Vừa nghe Dạ Nguyệt gọi đích danh, Tuyết Lang đang cắn tên kia quay đầu lại thấy Dạ Nguyệt hất đầu về phía tên đang ôm mặt bên kia. Như hiểu ý, Tuyết Lang cùng với Dạ Nguyệt nhào qua tên đó, một đứa đánh một đứa cắn làm cho thằng nhỏ vừa la làng vừa bỏ chạy thục mạng. Nhìn vừa thê thảm vừa tội nghiệp aaaaaa.
Lăng Chi Hiên lúc đầu thì ngạc nhiên, sau đó thì cười lớn vui vẻ, thật là không thể nào nhịn cười được nữa. Anh đứng bên này cười ha hả không thèm để ý đến hình tượng bản thân nữa. Lần đầu tiên anh cười sảng khoái như thế này.
“Êh êh đại ca, làm gì đứng đó cười như điên thế?” Dạ Nguyệt 囧 nhíu mày quay qua lên án người nào đó. “Còn chưa giải quyết xong nha, anh bị chạm mạch chỗ nào àh?”
“30s” Lăng Chi Hiên nhếch khóe môi rồi nhanh như chớp quét sạch hết bọn đó, lần này bọn chúng không thể đứng lên được nữa mà nằm lăn lóc bên dưới.
“Bọn mày đợi đó, chúng tao nhất định quay lại” tên đại ca cùng đám người đó vừa bò lết vừa bỏ chạy thục mạng.
“Cuối cùng bọn chúng là ai vậy!?” Dạ Nguyệt nhíu mày.
Mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua tia âm u nhưng rất nhanh đã trở về ánh mắt thản nhiên như thường ngày.
Bên này Dạ Nguyệt quăng khúc cây xuống, đứng phủi phủi tay ra vẻ đàn chị trông rất buồn cười. Lăng Chi Hiên lại lần nữa không nhịn được cười to.
“Chậc, người đẹp thì cho dù có cười như điên thì nhìn cũng chẳng mất hình tượng, mà ngược lại lại vô cùng cuốn hút làm cho người ta bất giác thả lỏng căng thẳng nha” Dạ Nguyệt nghĩ thầm trong lòng. “Ông trời thật bất công aaaaa”
“Em biết võ àh?” Lăng Chi Hiên cười cười đi lại xoa đầu Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt lắc đầu “Không có, chỉ là lúc trước có cùng với đám bạn theo một anh kia học võ, nhưng là đại ca đó nói em không thích hợp với võ thuật nên chỉ dạy em theo kiểu rèn luyện thân thể. Rồi một thời gian ngắn sau lớp giải tán. Sau đó em có tham giamột lớp Aiki-ken* nhưng cũng chỉ được một thời gian rất ngắn. Em chủ yếu muốn học về các loại vũ khí, đặc biệt là kiếm thuật, nhưng ở đó chủ yếu chỉ dạy về Aikido nên em cũng rút”
(Tác giả giải thích Aiki-ken: là một môn kiếm thuật luyện tập dựa trên những nguyên tắc của Aikido, nhưng ở đây ý Dạ Nguyệt là lớp đó chủ yếu chỉ dạy Aikido)
“Em muốn học kiếm thuật và các loại vũ khí?” Lăng Chi Hiên vuốt lại mái tóc rối cho Dạ Nguyệt.
“Ừm!!” Dạ Nguyệt gật đầu, đứng yên cho người nào đó vuốt tóc lại cho mình. “Thật ra có một loại võ thuật thực chiến em rất muốn học, môn võ này dạy về các loại vũ khí, đặc biệt trung tâm chính là kiếm thuật thực chiến. Đó là Katori Shinto-Ryuu*”
(Tác giả giải thích Katori Shinto-Ryuu: Tenshin Shōden Katori Shintō- ryū là một trong ba môn kiếm thuật (kenjutsu) cổ nhất Nhật Bản, một trong ba tông phái khởi thủy của võ thuật Nhật Bản, còn tồn tại đến ngày nay và là một hình mẫu của koryu bujutsu. Tenshin Shōden Katori Shintō-ryū được phổ biến một cách rộng rãi ra các nước phương Tây thông qua các bài viết nghiên cứu của cố huyền thoại võ sư Donn F. Draeger(1922–1982). Riêng tại các nước châu Á ngoài Nhật Bản, Việt Nam là quốc gia đầu tiên được giới thiệu một cách chính thức môn võ này vào năm 2012 bởi đại diện chính thức (shidosha) là võ sư Malte Stokhof. Hiện nay, trưởng môn đời thứ 22 là Yasusada Iizasa. Có thể nói, trong khi kiếm được xem là vũ khí trọng tâm và quan trọng nhất của bất kỳ chiến binh Nhật Bản nào thì Iizasa lại thiết kế hệ thống môn võ kiếm của mình bao gồm nhiều loại binh khí khác nhau. Ông cho các môn sinh của mình học tập nhiều loại binh khí khác nhau nhằm mục tiêu giúp họ làm quen với mọi tình hướng và không bị bất ngờ trên chiến trường nếu chẳng may phải chiến đấu bằng một vũ khí khác ngoài kiếm)
“Nếu em muốn tôi sẽ dạy em” Lăng Chi Hiên cong khóe môi lên.
“Anh biết hả?” Dạ Nguyệt kinh ngạc. “Nghe nói dòng võ thuật này mặc dù đã được phổ biến nhưng rất ít người biết, chỉ được truyền ra các nước phương Tây mấy năm gần đây thôi”
“Nếu như trí nhớ không sai thì đúng là tôi biết” Lăng Chi Hiên gật đầu.
“Vậy…..” Dạ Nguyệt sau một hồi kinh hỉ là hưng phấn. “Đồ nhi xin bái kiến sư phụ” Dạ Nguyệt chấp tay khom người xuống bắt chước theo giọng điệu kiểu cổ đại, vui vẻ nói.
Lăng Chi Hiên đầu đầy vạch đen, giờ thì từ “anh họ” chuyển qua “sư phụ” rồi. Nhưng Lăng Chi Hiên nhìn qua thấy cô gái nhỏ hiện tại rất vui vẻ thì cười cười, dù sao hiện tại cô gái nhỏ cũng không còn phiền muộn như lúc nãy nữa.
“Thôi kệ vậy” Lăng Chi Hiên lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều nhìn người nào đó đang la hét vui vẻ với Tuyết Lang.
Đột nhiên Tuyết Lang ngửi ngửi bên túi áo khoác của Dạ Nguyệt.
“Sao vậy Tuyết nhi!?” Dạ Nguyệt khó hiểu để tay vào trong túi áo khoác rồi vô tình lấy ra một cây cỏ nhỏ. “Àh đây là cây thảo dược nhặt được ở kế bên dấu chân bọn bắt cóc đây mà” Dạ Nguyệt quên chuyện này.
“Tuyết Lang là một dược thú nên nó rất nhạy cảm với cây thuốc” Lăng Chi Hiên nhìn chăm chú vào cây thuốc trên tay Dạ Nguyệt.
Tuyết Lang sau khi ngửi xong cây thuốc, nó vểnh hai lỗ tai lên, ngửi ngửi khắp bốn phương tám hướng sau đó hưng phấn vẫy đuôi với hai người.
“Sao vậy?” Dạ Nguyệt khó hiểu.
Tuyết Lang chạy về phía khu rừng tối đen như mực, rồi nó đứng lại sau đó quay về phía hai người “ngao ngao…” mấy tiếng. Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt quay qua nhìn nhau, rất nhanh một ý nghĩ thoáng xẹt ngang qua đầu hai người.
“Em đứng đây, tôi sẽ đi lấy đèn pin” Lăng Chi Hiên nhanh chóng đi vào khu suối nước nóng.
Dạ Nguyệt chạy về phía Tuyết Lang ra hiệu cho nó đứng đợi. Rất nhanh Lăng Chi Hiên cầm hai đèn pin đi ra. Hai người một thú cùng nhau biến mất bên trong cánh rừng tối đen tĩnh mịch.