Năm đó Ân Mật Nhiên mười tám tuổi, vừa tới Mỹ học đại học, mà Ân Thiệu Hành trên danh nghĩa là anh trai cậu cũng thi đậu nghiên cứu sinh cùng trường. Vợ chồng Ân thị thấy bọn nhỏ đều trưởng thành, liền lục tục cầm hơn phân nửa cổ phần công ty có trong tay chuyển cho bọn họ, an tâm đi du lịch vòng quay thế giới.
Áp lực cùng trách nhiệm trên vai Ân Thiệu Hành thoáng cái lớn lên, may mà bắt đầu kỳ nghỉ của năm thứ nhất hắn liền đến Ân thị thực tập, đối với sự vụ xí nghiệp trước mắt coi như thuận buồm xuôi gió. Lúc này, thứ khiến cho hắn càng thêm đau đầu trên thực tế chính là Ân Mật Nhiên từ nhỏ đến lớn luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, không biết vì cái gì, kể từ lúc cậu qua sinh nhật mười tám tuổi liền trở nên thường xuyên khiến mình đỡ không nổi.
Giống như buổi tối hôm nay.
Đêm khuya, Ân Mật Nhiên ôm một cái gối đầu chạy đến phòng hắn, không nói tiếng nào liền chui vào chăn. Ân Thiệu hành bị đánh thức thiếu chút nữa đá người xuống đất.
“Anh…” Ân Mật Nhiên chui vào ***g ngực hắn, ôm chặt eo hắn, “Em gặp ác mộng.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, còn sợ ác mộng.”
“Mặc kệ, em muốn ngủ cùng anh.”
“Ngủ đi.” Ân Thiệu Hành không để ý, ngược lại giúp cậu vén lại chăn.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, từ đó về sau Ân Mật Nhiên cũng không chuyển đi nữa, thậm chí mỗi khi trời tối đều nghĩ ra đủ các lý do để leo lên giường mình, hơn nữa một giây lập tức ngủ mất.
Tuy rằng…. hắn đối với cái này cũng là vui lòng, nhưng cứ tiếp tục như vậy hắn sợ có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ không khống chế được nữa.
Rốt cuộc có một ngày, hắn chặn Ân Mật Nhiên ngoài cửa: “Đêm nay ngủ một mình đi.”
Ân Mật Nhiên sững sờ trong chốc lát mới hỏi: “Tại sao vậy?”
Ân Thiệu Hành né tránh ánh mắt của cậu: “Em lớn rồi.”
Ân Mật Nhiên rồi lại vui vẻ, dựa vào tường cười mà như không cười: “Nhưng rất nhiều người trưởng thành đều ngủ cùng một chỗ a.”
“Nhưng không phải chúng ta.” Ân Thiệu Hành khẽ nói: “Trở về đi.”
“…” Ân Mật Nhiên lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát mới nói: “Gối đầu của em.”
Ân Thiệu Hành thấy cậu giống như đã suy nghĩ rõ ràng, cũng không đề phòng cậu, yên lòng mở cửa đi vào lấy gối cho cậu. Ân Mật Nhiên cũng không đi theo vào, chỉ là thời điểm nhận gối thì nhỏ giọng nói một câu: “Quỷ nhát gan.”
Tay nắm cửa của Ân Thiệu Hành siết chặt, rồi lại không nói gì, như là cam chịu mà nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ân Mật Nhiên thấy hắn như vậy lập tức giận không có chỗ xả ra, tức giận trở lại phòng mình, ném gối đầu lên giường, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát chạy ra ban công chơi hoa hoa thảo thảo.
Cậu trồng rất nhiều hoa khổng tước trước ban công, Ân Thiệu Hành không biết tại sao cậu lại đối với loài hoa này yêu thích không rời, cho là cậu chẳng qua là do thích nhìn cái đẹp mà thôi, nhưng thật ra… là bởi vì cậu cảm thấy mình cùng loài hoa này rất giống nhau a.
Tình yêu bí mật, lại còn là một một đóa cúc nhỏ (Hoa khổng tước là một loại hoa cúc). Mặc dù bây giờ cậu đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, Ân Thiệu Hành chắc hẳn cũng đã trong lòng tường tận, nhưng bọn họ trước mắt vẫn còn ở trạng thái mập mờ không rõ như cũ.
Ân Mật Nhiên đưa tay chọc chọc lớp lông mềm trên nhụy hoa: “Haizz.”
Bất tri bất giác, cậu đã ở đây hứng gió lạnh một lúc lâu rồi, thẳng đến khi nhịn không được hắt hơi một cái mới khôi phục lại tinh thần, nhìn một tay đầy bùn mà tự giễu giật giật khóe miệng. Quay người muốn trở về phòng, rồi lại bị bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ: “A!” Khi nhìn rõ tên đầu xỏ làm mình hết hồn thì không khỏi phàn nàn: “Làm em sợ muốn chết.”
“Hơn nửa đêm, không ngủ chạy ra đây làm gì?” Ân Thiệu Hành có việc trong lòng nên cũng không ngủ được, thời điểm ra sân thượng hóng gió lại nhìn thấy cậu ngồi xổm dưới lầu ngẩn người, nhất thời nhịn không được đi xuống dẫn người lên.
Lúc này Ân Mật Nhiên giống như đứa nhỏ bị anh cả răn dạy, cúi đầu không dám nhìn người. Cho dù Ân Thiệu Hành chưa từng la mắng cậu, cậu hiện tại cũng không xem hắn là anh trai mình, nhưng cậu đã sớm quen nghe lời đối phương, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, chỉ cần Ân Thiệu Hành lộ ra vẻ mặt không vui thì cậu lại có loại cảm giác chột dạ như mới làm sai chuyện.
“Anh ngủ thì ngủ đi, quản em làm gì.” Lần này cậu rồi lại hiếm khi có một lần phản ứng lại.
Ân Thiệu Hành kinh ngạc nhìn cậu, rồi lại không có cách nào bày ra dáng vẻ anh cả để ‘giáo dục’ cậu, bởi vì trong lòng hắn cũng rõ ràng, quan hệ giữa hắn và Ân Mật Nhiên sớm đã biến chất. Rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đi qua kéo người đi vào phòng: “Gió lớn, sẽ lạnh.”
Ân Mật Nhiên theo bản năng muốn rút lại bàn tay bị bẩn của mình, lại bị Ân Thiệu Hành dùng sức nắm chặt: “Đừng lộn xộn.”
“Bẩn…” Ân Mật Nhiên thấp giọng nói.
Ân Thiệu Hành nhìn cậu một cái, không để ý đến, kéo thẳng cậu vào phòng. Đóng lại cửa ban công, bầu không khí thoáng cái yên tĩnh, Ân Mật Nhiên nghĩ nếu tay cậu sạch sẽ hơn một chút thì tốt rồi, như vậy cậu có thể lĩnh hội một chút cảm giác Ân Thiệu Hành nắm tay mình, mặc dù lúc nhỏ cũng thường xuyên được hắn nắm, nhưng dù sao hiện tại không giống xưa nữa a.
Ngay tại lúc Ân Mật Nhiên đang nghĩ lung tung, Ân Thiệu Hành đã nắm tay kéo cậu vào toilet giúp cậu rửa tay.
Trong bóng tối, Ân Mật Nhiên nghiêng đầu đánh giá người bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng rồi cậu lại kỳ quái mà phát hiện ngũ quan đối phương hình thành rất rõ trong đầu mình, ngay cả thần sắc chân thành tha thiết trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng….
“Thiệu Hành.” Đây là lần đầu tiên cậu gọi như thế này, lúc trước đã từng nhẩm tới nhẩm lui ngàn vạn lần dưới đáy lòng.
Ân Thiệu Hành ngẩn người, chậm rãi dừng lại động tác dưới tay.
Tiếng nước vẫn ‘rào rào’ như trước, thời gian rồi lại giống như đột nhiên ngừng lại.
Ân Mật Nhiên nhón chân tới gần đôi môi Ân Thiệu Hành nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, lông mi khẽ run lộ rõ chủ nhân đang khẩn trương, nhịn không được nâng bàn tay ướt sũng nắm chặt lớp áo khô ráo bên eo đối phương…
So với cảm giác thỏa mãn truyền tới từ môi răng mà nói, trong lòng Ân Mật Nhiên lại càng bị cảm giác kinh ngạc chiếm cứ, cậu cho rằng Ân Thiệu Hành sẽ đẩy mình ra, không nghĩ tới hắn nhưng lại không nhúc nhích mà thuận theo mình hôn môi.
Kỳ thật lúc đầu Ân Thiệu Hành vẫn đắm chìm trong kinh ngạc, chờ đến khi phản ứng lại…. đã không nỡ đẩy ra.
Khi hai người ý thức được thời gian dần trôi, tay Ân Mật Nhiên đã sớm khô, Ân Thiệu Hành hơi ngẩng đầu chủ động kéo dài ra khoảng cách, sau khi đóng lại vòi nước, bầu không khí im lặng bao phủ hai người.
Mặc dù Ân Mật Nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông gần trong gang tấc: “Anh… có muốn nói gì không?” Cậu thấp thỏm trong lòng, nhưng lại thật sự muốn biết suy nghĩ của Ân thiệu Hành, ái muội lúc có lúc không lại khiến cho cậu cảm thấy bất an, cho dù thế nào cậu cũng muốn có một câu trả lời ngay lập tức.
Trong lòng Ân Thiệu Hành rất loạn, hắn phát hiện xử lý vấn đề tình cảm hiển nhiên so với đàm phán khó hơn nhiều, đối mặt với Ân Mật Nhiên, hắn bó tay không có đối sách, chỉ có thể đắn đo nói: “Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện em chưa hiểu.” Thân phận xấu hổ trong mắt Ân Thiệu Hành vẫn là thứ yếu, hắn chủ yếu lo lắng Ân Mật Nhiên chỉ là nhất thời mới lạ, nếu bọn họ thật sự bắt đầu, sau khi tình cảm nồng nàn dần qua thì nên tự xử như thế nào đây? Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả anh em cũng không làm được. Hắn rất quý trọng đoạn duyên phận không dễ dàng có được này với Ân Mật Nhiên, từ nhỏ đã được Ân gia nhận nuôi, hắn mỗi ngày đều sống trên thiên đường, mà Ân Mật Nhiên chính là thiên sứ của hắn.
Ân Mật Nhiên không biết Ân Thiệu Hành từ nhỏ đã thành thục ổn trọng trong lòng còn có một mặt chất phác như vậy, nếu sớm biết mà nói, giờ phút này cậu nhất định sẽ không cảm thấy mình hèn mọn như vậy rồi: “Em không hiểu cái gì hả?” Cậu thật không ngờ Ân Thiệu Hành lại có thể cho cậu một lý do như vậy, nghe giống như là qua loa cho có lệ.
Ý thức được cứ đứng trong toilet nói về những thứ này dường như có chút không ổn, Ân thiệu Hành dẫn người về phòng, quanh đi quẩn lại một vòng cuối cùng vẫn quay lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Ân Mật Nhiên tự giác leo lên giường ngồi xếp bằng, lẳng lặng chờ hắn giải thích.
Ân Thiệu Hành ngồi bên giường, chần chờ một chút mới nghiêm mặt nói: “Em vừa mới lên đại học, còn có thể quen biết rất nhiều người, có lẽ… về sau em gặp được một người thật sự yêu thích…”
Ân Mật Nhiên cắt ngang hắn: “Anh thích em không?”
“Đương nhiên.” Ân Thiệu Hành không hề lảng tránh đề tài này, ngược lại là trực tiếp thừa nhận. Nhưng Ân Mật Nhiên còn chưa kịp mừng rỡ lại nghe hắn nói tiếp, “Em là em trai anh.”
Ân Mật Nhiên ngừng thở, trừng mắt trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới gì đó, dùng một loại ngữ khí không có hảo ý ngậm ngùi nói: “Vậy tại sao anh lại hôn em?!” Thấy Ân Thiệu Hành lập tức sửng sốt lại còn ra vẻ khó hiểu, còn ‘hảo tâm’ bổ sung một câu: “Mấy ngày hôm trước, lúc ngủ, anh! Hôn trộm em, đừng chối!”
“Khụ.” Ngay tại thời điểm Ân Thiệu Hành đang do dự tìm cách giải thích, cậu đã nằm dài trên giường rồi, kéo chăn lên thật cao, chỉ lộ ra cặp mắt đào hoa ngận nước: “Đó là nụ hôn đầu của em.” giọng nói nhỏ xíu, thầm oán dưới lớp chăn. Dù như vậy Ân Thiệu Hành vẫn nghe rõ mồn một, đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải lúc chân tay luống cuống như vậy, chỉ có thể lúng túng sờ mũi một cái nói, “Xin lỗi.”
Ân Mật Nhiên vui vẻ nheo mắt lại: “Không sao, dù sao em cũng đã hôn trả lại.” Nhưng bởi vì ngại ngùng nên giọng càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát chui cả người vào chăn, mím môi lén cười đến vui vẻ. Nếu không phải ngày đó cậu trằn trọc mãi không ngủ được, có khả năng sẽ không biết có chuyện như thế xảy ra, cảm ơn lần trùng hợp kỳ diệu này, khiến cho cậu càng thêm kiên định với tâm ý của mình, cũng coi như đã rõ ràng cho tới này không phải một mình cậu tự đa tình.
“Aiz.” Ân Thiệu Hành thở dài một hơi, ấn ấn huyệt thái dương có chút đau, cảm thấy hiện tại chiều hướng phát triển càng ngày càng không kiểm soát được, hắn nên làm gì bây giờ?
Nhưng thẳng cho đến khi Ân Mật Nhiên nằm trong chăn ngủ rồi hắn vẫn không nghĩ ra được lý do, lo lắng đối phương thở không được, Ân Thiệu Hành kéo chăn xuống một chút, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Nếu sớm biết như vậy ngày đó hắn sẽ không ngủ, dù thế nào đi nữa bản thân cũng phải nhịn xuống.
Chẳng qua là… chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không hối hận.
Thả nhẹ động tác, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Ân Mật Nhiên. Hai người cùng chen chúc trên một cái gối, hô hấp giao hòa, người đàn ông khẩu thị tâm phi không được tự nhiên này rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hình thức hai người ở chung liền trở nên vô cùng vi diệu, Ân Mật Nhiên không còn gọi Ân Thiệu Hành là ‘anh’ nữa, mà lớn mật gọi thẳng tên, Ân Thiệu hành cũng dần quen cách xưng hô như vậy, trên thực tế hắn đối với cái này cũng là vui vẻ chấp nhận.
Ân Mật Nhiên vẫn thường xuyên thử thăm dò mà nắm tay hắn. Cho dù Ân Thiệu Hành đã hơn hai mươi rồi, nhưng bản chất vẫn là một thiếu niên ngây thơ, trước đó chưa từng nói qua yêu đương, càng không nói đến chuyện nắm tay người khác, cho nên mỗi lần nắm tay trái tim vẫn là không nhịn được tăng tốc thêm một chút, đồng thời còn lo lắng bị đối phương phát hiện, trên mặt vẫn giả bộ làm ra vẻ không có gì. Kỹ xảo của hắn rất tốt, ít nhất Ân Mật Nhiên chưa từng phát hiện ra.
Buổi tối đi ngủ dĩ nhiên cũng cùng một chỗ. Ân Mật Nhiên lại có nhiều hơn một thói quen nhỏ, sau khi tắt đèn thì rất thích lén lút chen qua gối đầu của người bên cạnh, nhìn chằm chằm người ta, nhìn mãi cho đến khi trong lòng vui vẻ không nhịn được bật cười mới cam lòng nhắm mắt lại. Ân Thiệu Hành cũng không đuổi cậu, chẳng qua về sau im lặng thay một cái gối dài.
Nhưng mà, nhiều hơn nữa gần như là không có.
Hôm nay hai người đến rạp chiếu phim gia đình thưởng thức một bộ phim điện ảnh về đồng chí đầy duy mỹ lãng mạn, nhân vật chính trên màn ảnh hôn đến khó bỏ khó rời, giây kế tiếp gần như đã muốn cọ ra lửa, Ân Mật Nhiên tràn đầy mong chờ, chờ a chờ a, nhưng thủy chung không thấy người bên cạnh có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy cậu rốt cuộc nhịn không được chọc chọc tay đối phương: “Thiệu Hành…”
“Hả?” Ân Thiệu Hành quay đầu nhìn cậu.
“…” Cậu nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ trực tiếp hỏi hắn “Vì sao anh không hôn em?” Ân Mật Nhiên lập tức chán nản, vô lực tựa lên vai Ân Thiệu Hành rầu rĩ không vui nói, “Không có việc gì.”
Ân Thiệu Hành xoa đầu cậu. Hắn làm sao không biết Ân Mật Nhiên đang suy nghĩ cái gì? Chẳng qua là cho dù hiện tại bọn họ đã mơ mơ hồ hồ, nhưng bọn họ vẫn muốn phát triển chậm một chút, lỡ như về sau đối phương hối hận, bọn họ có lẽ còn có thể quay lại làm anh em.
Năm đó Ân Thiệu Hành có rất nhiều suy nghĩ ngây thơ, nhưng nếu không được như vậy, hắn cũng sẽ không hai mươi tuổi vẫn thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch rồi.
Bộ dạng bị ảnh hưởng của Ân Thiệu Hành ‘rụt rè’ không hề giống như trong tưởng tượng của cậu. Ân Mật Nhiên nhưng đối với khao khát của mình ngược lại càng ngày càng sâu, thiếu niên lúc trước chỉ vì một lần hôn môi cũng e lệ không thôi đang lấp đầy dũng khí chạy như điên trên con đường truy cầu tình yêu, khiến cho người ta đuổi theo không kịp. Sau nhiều lần ám chỉ cũng không được đáp lại bất luận cái gì, cậu bắt đầu vò mẻ chẳng sợ sứt luôn rồi.
(破罐子破摔 “Phá quán tử phá suất” vò mẻ chẳng sợ sứt: Không cần giữ gìn gì nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục thôi.)
Hôm nay Ân Thiệu Hành mới trở về từ công ty, vừa vào cửa đã bị quấn lấy: “Thiệu Hành, anh còn nhớ mai là ngày gì không?”
“Ừm…” Ân Thiệu Hành ra vẻ đăm chiêu rồi mới nói, “Không nhớ rõ.”
“Thật sự không nhớ?” Ân Mật Nhiên trừng mắt hắn.
“Chọc em thôi,” Ân Thiệu hành xoa đầu cậu, cười nói, “Sinh nhật của em, làm sao quên được.”
Lúc này Ân Mật Nhiên mới hài lòng: “Vậy quà sinh nhật có thể để em tự chọn được không?”
“Muốn cái gì?”
“Anh nói thử xem?” Ân Mật Nhiên khẽ giật cà vạt của hắn hỏi ngược lại.
“Muốn đi công viên trò chơi?”
Đây là nguyện vọng của Ân Mật Nhiên vào sinh nhật mười tuổi năm ấy, khi đó cha Ân mẹ Ân đang công tác nước ngoài, không rảnh cùng cậu ăn sinh nhật, Ân Thiệu Hành liền dẫn cậu đến công viên trò chơi một ngày, cuối cùng lại để cho cậu thật vui vẻ mà trải qua một sinh nhật hoàn chỉnh đầu tiên trong đời. Từ đó về sau sinh nhật hàng năm Ân Mật Nhiên đều quấn lấy anh trai đòi hắn dẫn cậu ra ngoài chơi, thẳng đến sinh nhật mười tám tuổi năm ấy mới giữ kín nguyện vọng không nói ra.
Bởi vì nguyện vọng năm đó mang theo tất cả hi vọng chờ mong của cậu, nếu muốn linh nghiệm mà nói, là không thể tiết lộ cho người khác biết a.
“Em đã mười chín tuổi rồi! Không đi công viên, chỉ ở nhà thôi.” Ân Mật Nhiên dứt khoát vòng qua cổ hắn, treo cả người lên trên người hắn cọ cọ: “Em muốn thế giới của hai người….”
Ân Thiệu Hành bị cách nói chuyện của cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Được được, nghe lời em.” Dứt lời, nắm tay muốn kéo cậu ra, “Xuống, anh đi tắm.”
“Cùng nhau?” Ân Mật Nhiên ghé vào tai hắn dụ dỗ nói.
“Đừng đùa.”
“Em không đùa.” Ân Mật Nhiên nghiêm túc nói. Cái này không thể trách cậu sốt ruột, thật sự là hai người phát triển quá chậm! Qua hơn một năm, hành vi thân mật nhất của bọn họ chính là hôn môi, nhưng mà số lần thực hiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Không phải em tắm rồi sao,” Ngươi truy ta cản hồi lâu, Ân Thiệu Hành dần dần cũng rút ra được chút phương pháp dỗ dành Ân Mật Nhiên, chỉ thấy hắn cố ý cúi đầu ghé vào cổ người bên cạnh hít một cái, “Có mùi thơm a.”
Ân Mật Nhiên cảm thấy hơi ngứa, nhịn không được rụt người lại, sau đó lùi lại để tiến một bước nói: “Vậy thì hôn một cái.”
(退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.)
Cái này Ân Thiệu Hành không có biện pháp đối phó, không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự của em ấy?
Mà Ân Mật Nhiên đã nhắm mắt lại.
Ân Thiệu Hành thầm thở dài một hơi, nhìn người yêu tràn đầy mong đợi, cảm thấy công sức kiên trì kéo dài hồi lâu lập tức bị phá hủy không còn sót lại tí nào. Cố gắng kiềm chế mà ấn xuống một nụ hôn lên trán Ân Mật Nhiên, vì thỏa mãn đối phương, hắn dừng lại một lúc lâu, đương nhiên kỳ thật cái này cũng là chút tư tâm nho nhỏ của hắn.
Tuy rằng hôn không đúng chỗ, Ân Mật Nhiên có chút thất vọng, nhưng nụ hôn đã lâu không có vẫn khiến cho cậu cảm thấy choáng váng, nhịn không được liền buông lỏng tay.
“Được rồi.” Ân Thiệu Hành vỗ cậu một cái, cười nói: “Nhanh đi làm bài đi, lát nữa ăn cơm.”
“Ừm.”
Chương 12: Phiên Ngoại – Tiểu Thái Tử Truy Phu Ký (Trung) Sinh nhật mười chín tuổi của Ân Mật Nhiên lần này, Ân Thiệu Hành làm giống như lời cậu nói mà cùng cậu ở nhà.
Cho dù trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng lại không nhàm chán chút nào, bởi vì nguyện vọng của Ân Mật Nhiên trong sinh nhật năm nay là khiến cho Ân Thiệu Hành tập cùng cậu một vở kịch. Còn vở kịch này nha… dĩ nhiên là bắt nguồn từ chính tay nhà soạn kịch tài ba Ân Mật Nhiên.
Bọn họ đóng vai một đôi phu phu đã kết hôn nhiều năm. Sở dĩ nói là sắm vai nhưng thật ra là do Ân Mật Nhiên ít nhiều cũng phát giác ra Ân Thiệu Hành còn có chút kiêng dè cậu, cho dù trước mắt còn chưa nắm được nguyên nhân, nhưng cậu tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ hiểu rõ.
Hôm nay Ân Mật Nhiên đặc biệt dậy sớm, rửa mặt xong liền chạy tới phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng tình yêu cho Ân Thiệu Hành.
Chờ cậu bận rộn gần xong, Ân Thiệu Hành vừa vặn xuống lầu, nhìn thấy cậu bưng ra một dĩa bánh mì nướng mật ong bị sém cạnh, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một câu: “Lão công, anh dậy rồi à?”
“…Ừ.” Ân Thiệu Hành cố gắng duy trì vẻ mặt dửng dưng, nhưng trong lòng đã sớm không khống chế được mà loạn cào cào, lão, lão công?!
(Nguyên văn: tiểu lộc loạn chàng: nai con đập loạn: chỉ nội tâm thấp thỏm bất an, thường dùng để hình dung tâm tình của tình yêu nam nữ)
“Mau tới ăn sáng đi.” Ân Mật Nhiên mỉm cười kéo người đang đứng ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, “Lần đầu tiên làm cái này, bị cháy một chút.”
Ân Thiệu Hành liền cắn một miếng, phát hiện mùi vị cư nhiên không tệ, vì vậy gật đầu khen ngợi: “Ngon.”
“Thật sự?!” Ân Mật Nhiên mừng rỡ xác nhận lại.
“Có muốn tự mình thử một chút không.”
Ân Mật Nhiên lại gần, tại chỗ Ân Thiệu Hành đã cắn qua lại in lên một dấu răng, mật ong ngọt ngào chảy thẳng vào tim, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Cũng tạm được… lần sau sẽ cố gắng không làm cháy nữa, chỗ bên cạnh đó đừng ăn.”
Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt biết bao. Ân Mật Nhiên chống cằm ngồi một bên lặng lẽ nghĩ, thật hy vọng thời gian trôi chậm một chút, cậu vì cái gì không sớm lắp camera tại từng ngóc ngách trong nhà, như vậy là có thể quay lại hết thảy rồi.
Có thể nói sở thích lưu giữ lại mọi thứ của Ân Mật Nhiên chính là sinh ra từ lúc này.
“Em không ăn hả?” Ân Thiệu Hành hỏi.
“Đã ăn rồi.” Ân Mật Nhiên lắc đầu. Cậu rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ mong muốn trong lòng, sau khi hai người ăn sáng xong liền do dự hỏi: “Anh có phiền khi em lắp camera trong nhà không?”
“Camera? Em muốn quay cái gì?” Ân Thiệu Hành lộ vẻ khó hiểu.
“Em chính là… muốn thu lại.”
“Tuy rằng cảm giác có thể sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng mà em đã thích thì cứ làm đi.” Cho dù yêu cầu của Ân Mật Nhiên rất kỳ quái, nhưng hắn vẫn bao dung vô điều kiện, bởi vì hắn ít nhiều có thể đoán ra nguyên nhân, là tình cảm của bản thân đưa ra chưa đủ nhiều, đối phương mới phải tìm an ủi từ cái khác.
“Thật sự có thể?” Ân Mật Nhiên kinh hỉ nói: “Nhưng mà trong nhà chỉ có một camera… Được rồi, lần sau đi, sang năm em nhất định phải chuẩn bị từ sớm!” Rồi lại rất nhanh đã xẹp xuống.
Ân Thiệu Hành thấy cậu lại bắt đầu gửi gắm hi vọng vào sinh nhật tiếp theo, trong lòng có chút không đành lòng. Sang năm, sang năm bọn họ sẽ là dạng quan hệ gì, hơn nữa, bản thân thật có thể kiên trì đến lúc đó ư, hiện tại hắn rất muốn không quan tâm tất cả mà đi qua ôm cậu, hôn cậu, muốn càng nhiều hơn nữa.
Thời điểm nghĩ đến đây, cơ thể đã sớm hơn một bước mà kéo người vào ngực rồi: “Mật Nhiên.” Dù sao hiện tại vai diễn của hắn chính là chồng của Ân Mật Nhiên, như vậy thì để cho hắn cũng phóng túng một lần đi.
“Hả?” Trong giọng nói có chút chờ mong.
“Quay lại đi, một máy cũng có thể quay lại.” Ân Thiệu Hành ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.
“Quay cái gì?” Phút chốc hiểu sai ý khiến Ân Mật Nhiên có chút nhộn nhạo không yên.
“Em muốn quay gì cũng có thể.” Ân Thiệu Hành rồi lại thật sự cho cậu một kinh hỉ.
Trong đầu Ân Mật Nhiên lập tức hiện ra vô số hình ảnh không lành mạnh, quỷ thần xui khiến hỏi: “Xấu hổ cũng được hả?” Vốn chỉ mang tính chất đùa giỡn, bởi vì cậu biết rõ cái này rất không có khả năng, vì vậy sau khi nhận được câu trả lời của Ân Thiệu Hành cậu hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Có thể.” Hắn nói.
Ân Mật Nhiên cảm thấy hiện tại mình có chút cưỡi hổ khó xuống. (骑虎难下 Kỵ Hổ Nan Hạ: đã cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó mà xuống, được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.)
Mười một giờ đêm, trải qua cuộc sống hôn nhân giả tưởng đầy mỹ mãn, ăn xong bánh sinh nhật, thời điểm tắm xong lại chuẩn bị cùng Ân Thiệu Hành nằm cùng một chỗ đắp chăn bông nói chuyện phiếm một cách trong sáng, hắn đột nhiên bổ nhào qua.
“Hả, làm sao vậy?”
Ân Thiệu Hành giữ chặt người dưới thân, lặng im đánh giá vài giây sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Muốn không?”
Ân Mật Nhiên nghe xong lập tức mở to hai mắt, cảm xúc kích động khiến cho cơ thể cũng hơi phát run, nhưng cậu vẫn cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Em có thể muốn cái gì?”
Hiện tại Ân Thiệu Hành đã không còn có cầu tất có ứng giống như khi cậu còn bé nữa, mà cậu cũng đã qua cái tuổi khóc nháo đòi người yêu thương, cho dù hồi tưởng lại, cậu phát hiện bản thân cũng chưa từng khóc lóc lần nào. Ân Thiệu hành thật xứng với vị trí của một người anh trai, mỗi lần mình thích gì, muốn gì hắn đều có thể biết được đầu tiên, sau đó thỏa mãn mình.
Nhưng mà hiện tại hắn thật hẹp hòi.
“Nghĩ muốn cái gì cũng có thể.” Ân Thiệu Hành nghiêm túc nhìn cậu.
“Em mới không tin, quỷ hẹp hòi.” Không cẩn thận liền nói ra lời trong lòng.
Ân Thiệu Hành híp mắt, quyết định dùng hành động để chứng minh bản thân hào phóng.
Vì vậy một giây sau Ân Mật Nhiên đã bị đè xuống thừa nhận nụ hôn bá đạo. Khác xa với nụ hôn đơn thuần lúc bình thường, đây là lần đầu tiên môi răng gắn bó, môi lưỡi dây dưa chân chính. “Ưm…” Thời điểm ngoài ý muốn chạm được đầu lưỡi nóng ướt của đối phương, Ân Mật Nhiên không nhịn được phát ra một tiếng ngâm khẽ, sau đó liền khẩn cấp nghênh đón nồng nhiệt, nhất thời trong đầu chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Sau cơn kích động, động tác của hai người dần chậm lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng ôn nhu mà cuốn lấy nhau.
Ân Thiệu Hành cảm thấy bản thân đã không nhịn được nữa, thì ra nụ hôn chân chính sẽ khiến cho người ta bị nghiện, mấy lần trước kia chỉ là thoáng qua, mệt cho hắn vẫn một mực kiêu ngạo với năng lực tự kiềm chế của mình.
Lưu luyến tách ra, khóe mắt Ân Mật Nhiên đã sớm nhuộm một màu đỏ diễm lệ, thở hồng hộc nhìn người đàn ông phía trên mình, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
“Tiếp tục không?” Ân Thiệu Hành hỏi.
Ân Mật Nhiên do dự mà nhắm mắt lại. Cảm thấy nút áo ngủ của mình đang dần được gỡ bỏ, cậu vừa chờ mong lại bất an, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi nắm chặt tay hắn: “Đã đủ rồi.” Cậu không biết hiện tại Ân Thiệu Hành là đang phối hợp diễn kịch với cậu, hay là thật sự kìm lòng không được, cho nên… hay là thôi đi.
Hơn nữa cậu tạm thời không thật sự có ham muốn ghi hình chuyện chăn gối. Đứng dậy tắt camera dựng một bên, xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, chán nản ngã xuống giường: “Lúc trước em chẳng qua là nói giỡn mà thôi.”
Ân Thiệu Hành im lặng cài lại áo cho cậu, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng nước ‘ào ào’. Lúc đầu Ân Mật Nhiên còn có chút khó hiểu: Không phải hồi nãy vừa tắm rồi sao? sau đó dường như nghĩ tới gì, cậu vội vàng chạy vụt qua gõ cửa phòng tắm: “Thiệu Hành.”
Một lúc sau mới nghe hắn “ừ” một tiếng, giọng có chút đè nén.
“Anh sẽ không phải là do…” Tưởng tượng thoáng qua hình ảnh kia Ân Mật Nhiên lại cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi cậu sao lại kêu dừng cơ chứ? Cơ hội khó cỡ nào a! Cứ ăn trước rồi hẵn nói sau! Vì vậy cậu lại bắt đầu trêu chọc: “Thiệu Hành, em cũng muốn tắm.” Thấy bên trong không có động tĩnh gì cậu lại dùng giọng điệu mềm nhũn gọi tiếp: “Lão công?”
Xuyên qua tiếng nước tí tách Ân Thiệu Hành mơ hồ nghe được một tiếng “Lão công”, nửa người dưới lập tức căng đau, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cuộc chống không lại dục vọng mãnh liệt trong lòng: “Cửa không khóa.”
Nghe vậy Ân Mật Nhiên không tự chủ được siết chặt vạt áo, sau khi lấy dũng khí liền im lặng tắt đèn bước vào.
Bình thường Ân Mật Nhiên vẫn hay vô ý hữu ý trêu chọc người nhưng khi thật sự đã đến tình trạng này thì lại chính là một con cọp giấy, huống chi hiện tại còn phải dính nước cơ chứ? Vì vậy tại một giây cuối cùng của sinh nhật mười chín tuổi năm đó, cậu giãy giụa rên rỉ một tiếng, bắn ở trong tay Ân Thiệu Hành.
(Nguyên văn là更何况现在还要沾水了呢? K biết edit đúng k nữa.)
Ngày hôm sau, quan hệ của bọn họ có một bước tiến nho nhỏ. Ân Thiệu Hành sẽ không tìm cớ lảng tránh nụ hôn của Ân Mật Nhiên, ngược lại có khi còn chủ động hôn cậu, hôn cho đến khi chân cậu mềm nhũn, thậm chí còn thỉnh thoảng lấy tay giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý…
Mỗi ngày Ân Mật Nhiên đều trôi qua vô cùng thoải mái, đồng thời cậu cũng phát giác thì ra mình là một người lòng tham không đáy, cho dù Ân Thiệu Hành đã thỏa mãn cậu như thế nào, cậu đều cảm thấy chưa đủ. Trong lòng vẫn một mực mong chờ một bước cuối cùng, nhưng động đến điểm này Ân Thiệu Hành rồi lại kiên định giống như lúc trước, có đôi khi bọn họ ý loạn tình mê Ân Mật Nhiên cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hết lần này tới lần khác trong một phút cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.
Ân Mật Nhiên đầy một lòng mong chờ, một lần đợi, liền đợi đến một năm.
“Sinh nhật năm nay có dự định gì chưa?” Buổi tối lúc gần đi ngủ Ân Thiệu Hành ôm người từ phía sau hỏi.
“Bình thường, không có nguyện vọng gì cả.” Ân Mật Nhiên mở tay hắn ra thản nhiên nói.
“Sao lại không có nguyện vọng? Đây chính là sinh nhật tròn tuổi của em.”
“Nguyện vọng gì? Quà sinh nhật cũng không theo mong muốn.”
“Năm nay muốn cái gì?” Ân Thiệu Hành lại vòng tay qua eo cậu.
Nói đến đây cậu lại tức giận, Ân Mật Nhiên cười lạnh một tiếng: “Em muốn có bạn trai, anh cho em được không, anh trai?” Dứt lời lại muốn đẩy tay hắn ra.
Kỳ thật là do hôm nay thời điểm họn họ ra ngoài dạo phố gặp phải bạn học của Ân Thiệu Hành, lúc giới thiệu Ân Thiệu Hành lại theo bản năng nói với đối phương một câu “Đây là em tớ”, mặc dù khi đối phương nhìn thấy bọn họ tay nắm tay đầy ái muội thì đã tỏ vẻ đã rõ, nhưng Ân Mật Nhiên vẫn là đau lòng.
Ân Thiệu Hành ôm chặt cậu: “Xin lỗi, anh… là do thói quen của anh.”
“Không phải là thói quen của anh, chẳng qua là trong lòng anh không tiếp nhận em.” Ân Mật Nhiên lại tránh không thoát, chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
“Không phải như thế.” Ân Thiệu Hành muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
“Vậy em hỏi anh,” Ân Mật Nhiên xoay người qua đối diện với hắn, “Anh cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta như thế nào?”
Ân Thiệu Hành nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ân Mật Nhiên, không khỏi thận trọng hơn, cẩn thận ngẫm lại phải làm như thế nào để biểu đạt được suy nghĩ của mình cho cậu hiểu. Ân Mật Nhiên đợi một lúc không thấy hắn tỏ thái độ, thay vào đó là tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: “Anh em? Người yêu? Hay là cái gì khác.”
“Em là người thân của anh, Mật Nhiên.” Ân Thiệu Hành nói một cách đầy chân thành, “Em biết anh trước kia là cô nhi, không cha không mẹ, cũng không có anh chị em. Nhưng về sau anh có cha, mẹ, cũng có em… mọi người đều là người thân của anh.”
Ân Mật Nhiên nghe mà đau lòng, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.
Lúc trước Ân Thiệu Hành nói cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu kỳ thật cũng không phải nói sai, bởi vì lúc này cậu không thể hoàn toàn thấu hiểu được suy nghĩ của Ân Thiệu Hành, chẳng qua là cố chấp mà nghĩ muốn cùng hắn một chỗ.
“Nhưng mà em không muốn loại quan hệ này.”
Ân Thiệu Hành cố gắng nói rõ với cậu: “Người thân có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, nhưng còn…”
“Cho dù không phải người thân, em cũng sẽ vĩnh viễn cùng với anh.” Ân Mật Nhiên vội vàng ngắt lời. Dĩ nhiên cậu đã hiểu lầm, cho rằng đối phương không tín nhiệm mình, cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ.
Trên thực tế quả thật lúc trước Ân Thiệu Hành cũng từng có lo lắng tương tự, nhưng từ khi hắn không còn lảng tránh Ân Mật Nhiên thân mật thì cũng đã nghĩ thông suốt, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương là thật lòng, đứa nhỏ bản thân nhìn nó lớn lên tự nhiên cũng có lòng tin nhất định. Chẳng qua là… hắn không có lòng tin với chính mình a.
“Em lúc này còn chưa hiểu được.” Hắn muốn ít nhất chờ đến khi mình lại lớn mạnh hơn một chút, mới có tư cách cùng Ân Mật Nhiên chân chính cùng một chỗ.
Nhưng Ân Thiệu Hành vẫn là sơ sài, cách làm của loại người như hắn chính là chưa xác định mối quan hệ nhưng vẫn nồng nhiệt với đối phương, cũng rất không chịu trách nhiệm. Nhưng mà điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, tình yêu của Ân Mật Nhiên nồng nhiệt mà cố chấp, thường khiến cho hắn trở tay không kịp lại kìm lòng không đặng, thời gian dần trôi liền tạo thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như hôm nay vậy.
Đối mặt với lý giải sơ sài của Ân thiệu Hành, Ân Mật Nhiên liền bực mình: “Đúng, em chính là không hiểu được lối suy nghĩ của lão già anh. Nhưng nếu như anh coi em là người thân, vậy tại sao còn muốn ôm em, hôn em?!”
Ân Thiệu Hành im lặng, sững sờ trong chốc lát mới trả lời: “Khi còn bé anh cũng từng hôn em, ôm em rồi.”
Ân Mật Nhiên cảm thấy hắn đây là đang chuyển chủ đề, vì vậy tức giận cuộn toàn bộ chăn gối mang đi: “Anh đi đi, em không nên ngủ cùng anh.”
“Mật Nhiên… để cho anh một chút thời gian.”
“Không nói với anh nữa, suy nghĩ khác biệt, trò chuyện không được.”
“Đừng nghĩ lung tung, ngủ đi.” Ân Thiệu hành ôm cả cậu lẫn chăn màn, sợ cậu vẫn còn tức giận liền tiến tới hôn một cái.
Ân Mật Nhiên giả bộ lau miệng phàn nàn: “Hôn cái gì mà hôn, chỉ có bạn trai mới có thể hôn em.”
Ân Thiệu Hành khẽ cười một tiếng, vì để hòa hoãn bầu không khí nên nói lời trêu ghẹo hiếm khi mới có: “Lão công có được không?”
“Là anh sao?” Ân Mật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được trốn trong bóng đêm lén đỏ mặt, lập tức đem tranh chấp vừa rồi ném ra sau đầu. Giống như che dấu mà xoay người đưa lưng về phía Ân Thiệu Hành, tay siết chặt chăn cũng lặng lẽ thả lỏng.
“Anh đã cố hết sức. Ngủ đi.” Ân Thiệu Hành nhìn động tác lén lút của cậu mà cảm thấy buồn cười, lại giả vờ như không phát hiện, chờ người sắp ngủ mới nhẹ nhàng kéo lại góc chăn cho cậu.