• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Hạ Đông Quân ong ong, muốn biện minh nhưng Ninh Lạc chẳng muốn nghe hắn tiếp tục văng ra những lời cảm động kinh tởm gì đó, cậu chậm rãi nói, vẻ mặt lại như đang nói về một việc gì đó không quan trọng:

“Bệnh của ông nội là do mày phái người thay đổi thuốc. Mục đích là ngăn chặn hợp đồng Ninh gia với tập đoàn L.D trị giá triệu đô”

"Mày cho công ty con tranh chấp với Ninh gia về hạng mục bất động sản, khiến tao không có thời gian đi cùng gia đình thăm mộ ông.

Sau đó chuyến xe gia đình tao đi ngày hôm đó gặp tai nạn. Là do mày mua chuộc nữ giúp việc bỏ thuốc ngủ liều lượng cao vào ly nước của tài xế, tiếp theo là thủ tiêu nữ giúp việc"

“Mày khích Phan Trạch Dương hạ thuốc tao, ngư ông đắc lợi cưỡng ép đánh dấu hoàn toàn người thừa kế Ninh gia này, vừa chiếm đoạt cơ thể mày nhỏ dãi, vừa thuận lợi kết hôn với người thừa kế Ninh gia. Con đường nuốt trọn tập đoàn chỉ thấp hơn Hạ gia một bước nhỏ chỉ còn là thời gian”

Hạ Đông Quân mặt mày tái mét. Hắn cố giải thích:

“Em hiểu lầm rồi! Anh yêu em, yêu em nên mới làm như thế-”

“Yêu?”

Ninh Lạc phá cười:

“Từ đầu đến cuối, thứ mày yêu là tài sản Ninh gia. Đừng có biện hộ bằng lời buồn nôn đó”

Nếu ‘yêu’ Hạ Đông Quân mới cho người gián tiếp giết chết Ninh Khương, đầu xỏ gây ra tai nạn cho gia đình mình, cưỡng h*** cậu ấy thì tình yêu đó quá là bệnh hoạn.

Ninh Lạc kiếp trước vốn không hiểu yêu là cái gì, chỉ cảm thấy đó là điều quá kinh tởm, chính từ yêu này của Hạ Đông Quân khiến cậu trở thành kẻ cô độc, tàn nhẫn, với người khác cũng như chính bản thân mình.

“Nếu em biết những chuyện tôi đã làm, vậy tại sao em lại cứu tôi?? Bên cạnh tôi những lúc khó khăn??”

Hạ Đông Quân gào lên, ánh mắt chan chứa hối hận, hắn biết chuyện bản thân kiếp trước làm rất kinh khủng, nhưng sau khi cùng cậu trải qua một số chuyện, hắn thật sự yêu cậu, dù ba năm hay không gặp được cậu, nhưng ngày nào hắn cũng đều nhớ cậu hết.

Ninh Lạc như nghe phải chuyện gì đó rất buồn cười:

“Vậy là mày chưa nhớ hết kí ức?”

Hạ Đông Quân ngơ ra: “…Sao?”

Ninh Lạc bước thêm, bước đến khi chỉ cách hắn một bước chân, túm tóc hắn ép hắn ngửa mặt lên, cho hắn thấy rõ khuôn mặt này của cậu:

“Kiếp trước đã nói qua một lần rồi. Kiếp này nói lại tao cũng chẳng phiền”

Cơ thể Hạ Đông Quân run rẩy, linh tính hắn mách bảo hắn sắp phải biết một sự thật gì đó vô cùng kinh hãi.

Giọng điệu Ninh Lạc chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra đều ẩn chứa vô vàng âm mưu, toan tính:

“Truy sát. Kẻ phản bội công ty. Hay Phan Trạch Dương đều do tao sắp đặt”

“Cái…cái gì?”

“Thật ra lúc truy sát tao đã muốn lấy mạng mày luôn rồi, nhưng còn một vài việc cần mày mới ổn thoả”

“Tên thư ký phản bội mày là do tao đứng sau xúi giục. Ai biểu mày quá đáng ghét, khiến hắn hận thấu xương”

“Tập đoàn Phan gia thành công vang dội cũng là do tao tiếp sức, tao và gã đã bắt đầu hợp tác với nhau từ lúc mày ép tao kết hôn-”

“Không! Không thể nào! Nói dối!” gân xanh nổi lên trán hắn, ánh mắt ẩn chứa hoảng loạng.

Biểu cảm hắn lúc này giống với lúc Ninh Lạc nói cho hắn biết vào kiếp trước, đúng thật là hắn vẫn chưa khôi phục toàn bộ kí ức. Ninh Lạc chẳng hiểu tại sao bản thân lại nhớ được nhiều hơn hắn, nhưng thế rất tốt, xem ra ông trời muốn bù đắp cho cậu đây mà.

Hạ Đông Quân vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, hắn khá rõ Ninh Lạc, hắn biết cậu không thích nói dối, càng không có rảnh rỗi đến mức diễn cho hắn xem một vở kịch, vậy tất cả đều là sự thật?

Trông bộ dáng thoải mái của Ninh Lạc khiến hắn điên cuồng giãy dụa, muốn bóp nát gương mặt xinh đẹp lại tựa như ác quỷ đang gần trong gang tấc:

“Mẹ k***! Phản bội! Hèn hạ!”

Thì ra thứ tình cảm kia chỉ là dối trá. Thế mà bấy lâu hắn cứ tưởng bở, hắn như con thú bị kích động:

“Thứ thấp hèn!! Ha! Để bắt tay với Phan Trạch Dương chắc mày cũng đã bán thân cho nó rồi!! Thứ đê tiện, hạ đẳng như mày đáng lẽ nên chết theo một lũ vô dụng Ninh gia đó!!!”

Bàn tay nắm tóc của Ninh Lạc bỗng nhiên thả ra, cậu quay lại ngồi xuống chiếc ghế ban đầu, lấy khăn giấy trên chiếc bàn gần đó lau tay sạch sẽ:

“Phản bội, hèn hạ gì đó chẳng phải hợp với mày hơn sao?”

“Ngoại tình, có con ngoài giá thú, đâm sau lưng, mấy điều đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm với cái nhân cách mục rữa của mày”

Hạ Đông Quân cười phá lên:

“Nếu mày không suốt ngày bày ra cái khuôn mặt như đưa tang đó, biết cách hầu hạ alpha như Thu Tuệ thì đâu bị đá!!”

Ninh Lạc chậc lưỡi:

“Sai sai! Kẻ suy nghĩ bằng thân dưới như mày chỉ cần cô ta õng ẹo vài cái đã bị mê hoặc. Mày và cô ta rất giống nhau, biết giống gì không?”

“Đều bị dẫn vào tròng, là con mồi nằm trên thớt mà cứ nghĩ mình là kẻ săn”



Giải thích thêm:

Hạ Đông Quân nhớ đến lúc mình 29 tuổi, Ninh Lạc cũng nhớ đến 29 tuổi, nhưng Ninh Lạc 29 tuổi, lúc đó Hạ Đông Quân đã 30 ròi. Năm 30 tuổi, Hạ Đông Quân bị hạ. Lúc hắn 29 tuổi (Ninh Lạc 28), tình cảm còn rất nồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK