Mục lục
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mục Vũ Phi có cảm giác mình và Vũ Thiên đều sắp sửa không có cách nào khác để giao tiếp với nhau nữa rồi. Cái gì gọi là con gái khi trưởng thành không thể giống cô, còn sinh con trai là có thể sao? Chuyện này không phải là rõ ràng là đã vũ nhục người khác hay sao?

     "Năm đó anh trừ bỏ yêu thích em, liền thích cả đàn ông nữa đúng không? Vẫn nói là anh vốn là thích đàn ông, em chính là người đã cứu vãn cuộc sống sắp bị bẻ cong của anh, đúng không ?" Mục Vũ Phi hỏi.

     "Nhũ danh (*) của đứa nhỏ chúng ta nên gọi là gì? Em có thể tìm cho đứa nhỏ cái tên nhũ danh, trải qua anh xét duyệt thông qua là được rồi." Nghĩ nghĩ một lúc, Vũ Thiên híp mắt nói cảnh cáo trước, "Nhưng mà cái tên kiểu như là chó con, trứng nhỏ gì gì đó... thì em cũng đừng có nghĩ rồi, anh sẽ đánh em đấy!"

(*) Nhũ danh: Tên gọi khi trẻ em mới được sinh ra, tên gọi thân yêu ở nhà khi còn nhỏ.

     Mục Vũ Phi đấm xuống giường vẻ đầy tức giận. Cái người này thật rất đáng giận rồi, hết lần này đến lần khác không hề nhìn cô, xem ra là đã tìm được thủ đoạn áp chế mới đối với cô! Thế nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không một lần nào để ý tới lời nói của cô!


     Vũ Thiên đột nhiên nắm giữ tay Mục Vũ Phi, rất chân thành, nhưng là có chút chua xót hỏi: "Phi Phi, cho dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, đều đã có anh. Anh hi vọng em có thể đồng ý với anh một chuyện, em không cần. . . rời anh mà đi, có được hay không?"

     Mục Vũ Phi thấy câu của Vũ Thiên có chút bi thương, buồn bã, cô nhất thời có chút không biết làm sao. Trong lòng Mục Vũ Phi không hề biết rằng sự bình yên lúc này thật hư ảo như có như không, cũng không thể liên tục lâu dài. Thở dài một tiếng, Mục Vũ Phi nằm sấp ở trên ngực Vũ Thiên, cũng không hề đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.

     Âu Văn Phú mặc chiếc áo gió màu đen đứng ở ngoài cửa một tòa biệt thự lớn. Dáng người cao ngất anh tuấn của Âu Văn Phú cũng không hề bị đêm đen che lấp, ngược lại, lại càng hiện ra thêm rõ ràng thêm chói mắt. Anh càng không ngừng ấn vào chuông cửa của biệt thự, một tiếng lại một tiếng, vô cùng kiên định, thế nhưng lại cũng không được sự hồi đáp lại "A!" Mục Vũ Phi dựa tường lên tiếng chào hỏi với Âu Văn Phú.

     "A!" Âu Văn Phú bị sợ nhảy dựng lên! Sau khi nhìn thấy đó chính là Mục Vũ Phi thì anh vỗ ngực, nói vẻ không được vừa lòng: "Em đó, cô nhóc này! Em thật sự đã hù chết người rồi đấy! Không có việc gì thì trở lại đi ngủ đi, đừng quấy rầy anh đây bàn chuyện chính sự!"

     Mục Vũ Phi bĩu môi, đi đến bên người Âu Văn Phú đạp đạp vào cửa, kêu to một tiếng, mở cửa ra! Âu Văn Phú kinh ngạc nhìn Mục Vũ Phi, vội lên tiếng hỏi cô đây là muốn làm gì?

     "Anh nghĩ muốn đạp hư ngôi nhà thân yêu này của tôi, cũng phải xem xem, tôi có vui lòng hay không vừa ý nữa chứ." Mục Vũ Phi rảnh rang nói.

     Ngay khi Âu Văn Phú còn đang trợn mắt há hốc mồm, thì cũng là lúc, cửa được mở ra. Từ bên trong nhà, có một cô gái trẻ mặc đồ mặc ở nhà đi ra, dung mạo thanh tú xinh đẹp.

     "Chị không biết là mình đang mang thai hay sao? Hôm nay lạnh như thế này, có phải lại chị ngại phải sống rất dễ chịu hay không?" Cô gái trẻ thấy mũi của Mục Vũ Phi bị đông lạnh đến nỗi bị đỏ bừng cả lên, chỉ biết cắn răng oán hận đỡ hông của Mục Vũ Phi liền đi vào trong nhà.

     Âu Văn Phú lập tức đi theo. Cô gái trẻ ngược lại, trở tay muốn đóng cửa. Âu Văn Phú một tay chống đỡ vào cửa, cười khổ mà nói: "Tôi đây là vệ sĩ của cô ấy, cho nên tôi phải đi vào."

     Cô gái trẻ nhìn thoáng qua Mục Vũ Phi vẻ hồ nghi. Mục Vũ Phi thì lườm Âu Văn Phú một cái, khiến cho anh đầu đầy mồ hôi lạnh, rồi sau đó, cô hướng về phía cô gái trẻ kia gật gật đầu.

     Mục Vũ Phi ngồi xuống ở trên ghế sofa liền hướng về phía cô gái trẻ, kêu to một câu: "Xuân Nguyệt, tôi muốn uống sữa tươi, nóng!"

     "Nhà chị không người hầu à? Bây giờ lại muốn chạy tới nhà em uống sữa gì gì đó!" Xuân Nguyệt than thở vẻ bất mãn, lại chuyển bước hướng phòng bếp.

     Cô chân trước mới vừa đi, Âu Văn Phú liền lập tức nhảy dựng lên, hồ nghi nhìn Mục Vũ Phi.

     "Làm cái gì vậy? Không có việc gì thì về nhà đi ngủ đi, đừng ở đây quấy rầy tôi làm chuyện nghiêm chỉnh!" Mục Vũ Phi nói xong cũng không hiền hậu nở một nụ cười, "Xuân Nguyệt nói gần đây có tên du côn quấy rầy cô ấy, mỗi ngày từ sớm đến tối cũng đều đến nằm vùng ở chỗ này của cô ấy. Nếu không có việc gì, thì lại gọi điện thoại cho cô ấy để quấy rầy, buổi tối còn nghĩ muốn không ngừng ấn chuông cửa nhà của cô ấy! Điều cực kỳ khôi hài ở đấy chính là, cô ấy đã từng gọi điện thoại đến số 110, thế nhưng lại, chưa từng thấy có người nào đón nhận điện thoại của cô ấy. Hàng xóm láng giềng mỗi người đều vô cùng tức giận nhưng không ai dám nói ra. "

(*) Số điện thoại 110 ở Trung Quốc là số điện thoại nóng, giống như số điện thoại 113 của Việt Nam.
  Âu Văn Phú da mặt đỏ lên, rồi sau đó lại buồn bực ngồi trở lại ở bên người Mục Vũ Phi. Nghẹn một hồi, Âu Văn Phú mới hỏi: "Tại sao em lại biết cô ấy?"

     Mục Vũ Phi sờ sờ cằm, rồi sau đắc ý nói: "Năm trước tôi cùng với Tư Tư đi đến một câu lạc bộ tư nhân Nhạc Di để vui chơi. Tôi nói muốn gọi vài cô gái trẻ tới để tiếp rượu. Cô ấy liền dẫn theo một đám mỹ nữ đến để cho tôi tuyển chọn. Ánh mắt của tôi thật là độc, nhất thời liền tìm thấy đóa hoa Mẫu Đơn này ẩn giấu trong đám hoa kia, sau đó đã tuyển chọn lấy cô ra ngoài!"

     Âu Văn Phú vội chống đỡ vào ghế so pha. Anh có chút choáng váng. Mục Vũ Phi và Tư Tư, hai cô gái này vậy mà cùng nhau đi uống rượu bên ngoài? ! Lại còn gọi cả tiểu thư tiếp rượu nữa chứ? Thế nhưng mà lại khiến cho ông chủ của Nhạc Di tiếp đón như thế???

     Lại nói thời điểm trước đó, Tư Tư đã nghe thấy bạn bè trong nhóm nói mỹ nữ trong Nhạc Di đặc biệt nhiều. Có rất nhiều đàn ông đều thích đi vào trong đó để mà phong lưu khoái hoạt. Tư Tư liền thừa dịp Lục tử không ở nhà, liền khuyến khích Mục Vũ Phi cùng cô đi xem một chút. Mục Vũ Phi khi đó rất nhàm chán, liền giơ tay đồng ý với đề nghị này. Xuân Nguyệt trút bỏ đi trang phục chính là một cô gái trẻ nhà bên thanh thuần. Thế nhưng mà cô thực sự lại nắm giữ vị trí ông chủ của Nhạc Di. Thời điểm Mục Vũ Phi muốn Xuân Nguyệt đến tiếp rượu tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, chỉ có Tư Tư là hứng trí bừng bừng vỗ vỗ lên ghế so pha ý bảo Xuân Nguyệt nhanh chút mau ngồi xuống. Xuân Nguyệt cảm thấy có ý tứ, liền nói với mọi người lui ra, rồi sau cười nhẹ nhàng hỏi các cô muốn uống gì. Mục Vũ Phi gọi sữa, còn Tư Tư gọi nước trái cây.

     Mục Vũ Phi và Tư Tư thuộc loại người dễ làm quen, ba người nói chuyện với nhau thật vui. Từ đó về sau Tư Tư sinh ra có nồng hậu hứng thú đối với Nhạc Di, không có việc gì liền hẹn Mục Vũ Phi hoặc là Doãn Tiểu Nhu cùng tiến đến. Về sau Mục Vũ Phi bụng lớn nên lười đi lại, chính là không có việc gì liền điện thoại đùa giỡn một chút với Xuân Nguyệt.

     Vừa rồi Mục Vũ Phi từ nhà họ Vũ trở về, liền nhìn đến Âu Văn Phú đứng ở cửa nhà Xuân Nguyệt nhấn chuông cửa, xem bộ dáng là đứng hồi lâu rồi, cô không tự chủ liền đã đi xuống xe, đến xem náo nhiệt.

     Xuân Nguyệt mang cốc sữa vẫn còn nóng đặt ở trước mặt Mục Vũ Phi, thúc giục cô nhanh uống một chút.

     "Gần đây Tư Tư kia có còn chạy đến nơi này nữa không?" Mục Vũ Phi hỏi.

     "Cô ấy gần đây không thấy xuất hiện, bất quá chồng cô ấy thì lại đến đây một lần." Xuân Nguyệt cau mày nói.

     "Vậy sao? Anh ấy đến làm gì?"

     "Anh ấy đến là muốn bảo em hãy cách xa vợ anh ấy ra một chút. Trước khi đi còn lầu bầu lẩm bẩm, đã không cho phép cô ấy đi với một người như Mục Vũ Phi, bây giờ lại tới nữa một người như em."

     "Chuyện này. . . Em cứ coi như là chị chưa từng có hỏi em câu kia được hay không?" Mục Vũ Phi phẫn nộ nâng lên cái cốc bắt đầu uống sữa tươi. Thẳng đến khi cái cốc nhìn thấy đáy, cô mới miễn cưỡng duỗi thắt lưng, đứng dậy bước đi.

     Xuân Nguyệt vội ngăn cản Mục Vũ Phi lại, nói với cô hãy mang cái người đàn ông vẫn luôn luôn trầm mặc đang ngồi ở trên so pha kia cùng đi. Mục Vũ Phi hồ nghi nhìn Xuân Nguyệt nói: "Chị đến chính là  để uống sữa tươi, anh ta đi theo chị thì có liên quan gì chứ? Lại nói, thời điểm em hỏi chị, chị chỉ là gật đầu, không phải là không trả lời em đó sao?"


     Nói xong, Mục Vũ Phi cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi. Xuân Nguyệt thì bị tức giận đến giơ chân. Mục Vũ Phi đáng chết kia, vậy mà lại dám thiết kế cô!


     Âu Văn Phú đứng dậy đi về hướng Xuân Nguyệt. Xuân Nguyệt kinh hãi, cô từng bước lui về phía sau, rút lui thẳng đến đến góc tường, không còn chỗ nào có thể trốn được, cô mới kiên trì nhìn thẳng vào Âu Văn Phú.


     Âu Văn Phú một mặt hắc tuyến nhìn Xuân Nguyệt, trong ánh mắt phát ra sự tức giận muốn giết người. Cái cô gái này, cái cô gái này, cư nhiên sau khi ngủ cùng với anh rồi liền bỏ chạy, lại còn để lại ở đầu giường của anh một xấp tiền mặt cùng một tờ giấy, trên đó ghi một dòng chữ to: Tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong! Âu Văn Phú nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh lùng hướng về Xuân Nguyệt. Cái cô gái này quả nhiên là cái dám sờ đuôi cọp, chủ định không sợ chết, hơn nữa mấy ngày nay còn tỏ vẻ muốn trốn anh, cô trốn rất vui vẻ đúng không?


     "Tôi lại không nợ gì của anh hết! Anh dựa vào cái gì mà phát giận đối với tôi? Tôi đã trả tiền  !" Xuân Nguyệt cố sống cố chết đẩy Âu Văn Phú ra, nhưng không ngờ thân thể của Âu Văn Phú lại rất rắn chắc. Hai người bọn họ căn bản vốn dĩ cũng không phải là cùng một cấp bậc!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK