Mục lục
Thần y tái thế - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện full tác giả: Trà Minh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 1101: Mày nói ai là đồ đê tiên?

Sắc mặt của người thanh niên đột ngột thay đổi, tức giận rống to: "Các người thật to gan" "Cái hồ Vọng Nguyện này đã bị nhà họ Vạn chúng tôi bao hết rồi." "Các người lại dám đánh người của nhà họ Vạn chúng tôi, còn dám tự tiện xông vào đây, đây là khiêu chiến với nhà họ Vạn chúng tôi." "Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào dám khiêu chiến với nhà họ Vạn chúng tôi, các người chính là đang tự tìm cái chết"

Nghe nói như thế, Thái tử và Lý Tam Khanh cũng cười khổ một tiếng.

Chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Nhìn thấy biểu lộ của Thái tử và Lý Tam Khanh, Lâm Mạc Huy cũng biết nhà họ Vạn này nhất định không đơn giản.


Nhưng mà bây giờ bọn họ đã bắt đi Hứa Thanh Mây,

Lâm Mạc Huy không có khả năng lùi bước lại.

Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ các người rất cuộc là dòng họ gì, tôi chỉ có một cái yêu cầu." "Lập tức thả vợ của tôi là Hứa Thanh Mây ra.

Người thanh niên lạnh lùng nói: "Anh thì tính là cái gì, anh nói chúng tôi thả người, chúng tôi liền thả người sao?" "Tôi nói cho anh biết, cậu chủ nhà tôi có lòng dạ hiền lành, không muốn tính toán với đồ đê tiện kia." "Chỉ cần anh qua đây nói xin lỗi đàng hoàng thì có thể mang cái đồ đê tiện kia đi." "Thế mà bây giờ, anh dám đánh người nhà họ Vạn chúng tôi, vậy anh đừng có mà mơ mang cái đồ đê tiện kia đi."

Nghe người thanh niên cứ nói đồ đê tiện, sắc mặt của

Lâm Mạc Huy đã trở nên ngày càng lạnh. Anh bỗng nhiên tiến lên một bước, tức giận nói: "Mày nói ai là đồ đê tiện?"

Người thanh niên cười lạnh nói: "Nói chính là Hứa

Thanh Mây kia.."

Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Lâm Mạc Huy đã ra tay, đánh một quyền qua.

Thực lực của người thanh niên này cũng không hề kém, hơn nữa anh ta cũng luôn một mực phòng bị.

Nhưng mà một quyền này của Lâm Mạc Huy, anh ta không có cách nào ngăn cản.

Một quyền này đánh thẳng vào trên mũi của anh ta, mũi của anh ta bị đánh gãy.

Máu từ mũi của anh ta phun ra ngoài, anh ta lảo đảo lui về sau một bước, run giọng nói: "Mày... Mày lại dám đánh tao...

Lâm Mạc Huy cũng không nói nhảm, đá một cước vào trên ngực của anh ta.

Người thanh niên ngã trên mặt đất, một cú đá này để anh gãy mấy cái xương sườn, đã mất đi năng lực hành động.

Nhìn thấy tình huống như thế, mấy người trong phòng khách lập tức vọt lên, khí thế hung hăng vây Lâm Mạc Huy vào giữa. Lâm Mạc Huy nắm chặt hai nắm đấm, đang chuẩn bị ra tay.

Lúc này, người thanh niên đang uống rượu ở nơi xa rất cuộc đứng lên. "Dừng tay cho tôi!" Người thanh niên hét lớn.

Những người kia lập tức dừng tay, nhao nhao quay đầu, cung kính nhìn xem thanh niên kia. Người thanh niên này đi chậm rãi ung dung tới trước, trước khi đi qua người bị đấm gãy mũi, anh ta đá một chân vào miệng của người này.

Người thanh niên đang nằm dưới đất không có phòng bị, bị đánh phun ra máu, răng đều rơi mấy cái.

Người thanh niên nằm dưới đất che miệng, mờ mịt nhìn xem người thanh niên đang đứng, không biết vì sao bản thân lại bị đánh. ТrцуeлАРР*.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Người thanh niên đang đứng lạnh lùng nói: "Tùy ý mắng chửi người khác là đồ đê tiện, nên đánh rụng mấy cái răng" "Còn không mau nói xin lỗi với người ta đi."

Sắc mặt của người đàn ông nằm dưới đất trắng bệch, cúi đầu nói với Lâm Mạc Huy: "Rất xin... Rất xin lỗi..."

Lâm Mạc Huy không khỏi kinh ngạc, người thanh niên này lại nói chuyện thay anh?

Lúc này, người thanh niên cũng đi tới trước mặt anh.

Khi nhìn thấy thanh niên này, Lâm Mạc Huy không khỏi có loại kinh ngạc cảm giác.

Có thể nói, cả đời này của Lâm Mạc Huy chưa từng thấy người có dáng dấp đẹp trai như vậy.

Da thịt anh ta trắng noãn như tuyết, ngũ quan tràn ngập khí thế hào hùng.

Mặc dù chỉ cao hơn một mét bảy một chút, nhưng mà cũng tuyệt đối là người đẹp trai hiếm thấy.

Anh ta cản bản không cần cố ý ăn mặc cũng đã đẹp trai hơn những cái gọi là thần tượng minh tinh kia rồi.


Ánh mắt của người thanh niên đảo qua người Thái tử và Lý Tam Khanh, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Mạc Huy.


Người thanh niên quan sát Lâm Mạc Huy một phen rồi hỏi: "Anh chính là cái người được gọi là Hải Dương tôn sư, Lâm Mạc Huy?"


Lâm Mạc Huy gật đầu: "Chính là tôi."


Người thanh niên cười nhạo một tiếng: "Hải Dương Tôn Sư, tôi còn tưởng rằng là nhân vật ba đầu sáu tay gì Co." "Không nghĩ tới, cũng chỉ là một đứa nhóc con chưa dứt sữa." "Nam Bá Lộc tìm người thừa kế, không gì hơn cái này đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK