Rất lâu sau đó Minh Nghi cũng đã chạy đến địa chỉ mà trong điện thoại Tuệ Nghi gửi sang. Nhìn xung quanh nơi này là một nơi khá phức tạp. Chiếc xe đậu trước khu nhà trọ, đi vào trong mọi thứ nơi đây có chút cũ kĩ xuống cấp.
Bước lên cầu thang, cô đi đến số phòng mà Tuệ Nghi nói, nhẹ nhàng gõ cửa gọi khẽ.
“Tuệ Nghi, em trong đó à?”
Đáp lại cô là một khoảng không im ắng, tiếng gió thổi nhẹ qua người. Cảm nhận được cửa không khoá cô nhẹ nhàng đẩy cửa. Đập vào mắt Minh Nghi là một căn phòng lộn xộn. Đồ đạc vương ra khắp nơi, căn phòng như đã có một sự xô xác, dáng vẻ nhỏ bé quần áo có chút xộc xệch, tay chân bầm tím có nhiều nơi vẫn còn rướm máu. Đôi mắt sưng húp vì khóc, Minh Nghi đi lại, ngồi xuống, không tin được bộ dạng nhếch nhác trước mắt này là đứa em gái bé nhỏ của cô.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy”
“Tuệ Nghi”
Đôi tay run chạm khẽ vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, đôi mắt của Minh Nghi không thể kiềm chế cảm xúc, một giọt rồi lại hai giọt.
“Sao lại sống một nơi như thế này”
“Có thể nói với chị, sẽ tìm nơi tốt cho em mà”
Đối lại với những câu từ trách móc từ Minh Nghi, Tuệ Nghi ngồi đó đôi mắt vẫn vô hồn ôm chặt cơ thể mình run rẩy mà khóc.
Minh Nghi quẹt vội nước mắt dìu con bé rời khỏi đó, cô đưa con bé vào một bệnh viện lớn để kiểm tra lại tình hình sức khoẻ hiện giờ. Không cần con bé nói ra nhưng với những thứ trước mắt cô đã hiểu được một phần nào vấn đề đã xảy ra với đứa em gái của mình.
Bạn của chồng Minh Nghi cũng là một trong các bác sĩ đứng phụ trách khoa phụ sản, Minh Nghi đã liên hệ với Yên Tuân để gặp riêng tại phòng để kiểm tra phụ khoa.
Còn về phần tên khốn kia cô nhất định, sẽ đòi lại công bằng cho Tuệ Nghi bất cứ giá nào, nhất định phải để tên đó trả giá về hành động của mình.
Nghe được cuộc gọi từ Minh Nghi vợ của thằng bạn anh, Yên Tuân có chút bất ngờ, không hiểu sao hôm nay lại gấp gáp mà đến đây không báo trước như vậy.
Bước vào phòng khám riêng, Tuệ Nghi có chút sợ hãi, còn Minh Nghi không khỏi lo lắng về tình hình của em gái cô. Nếu có vấn đề gì cô sẽ tự trách bản thân mình lắm. Dù sao con bé còn cả một tương lai phía trước.
Sau một thời gian kiểm tra tổng quan, Yên Tuân lên tiếng báo về bệnh tình của em gái Minh Nghi.
“Kiểm tra siêu âm đầu dò, bộ phận sinh dục bị chấn thương, tử cung bị tổn thương, tôi sẽ kê đơn thuốc, khoảng vài tuần sau quay lại kiểm tra tiếp về tình hình”
Minh Nghi nghe xong liền cúi đầu cảm ơn Yên Tuân, anh cũng lên tiếng hỏi.
“Là em gái sao, nhìn cả hai giống nhau thật”
Minh Nghi khẽ gật đầu…
“Tôi nghĩ em nên đưa em ấy, điều trị thêm về tâm lý, bảo thằng Giang Lâm liên hệ bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà nó quen biết”
“Vì bệnh nhân mắc gặp phải điều này, thường không những bị tổn thương về mặt cơ thể sinh học, mà còn về tâm lý nữa”
Minh Nghi vội lên tiếng trả lời Yên Tuân.
“Cảm ơn anh, em biết rồi”
Minh Nghi rời khỏi phòng khám, bước ra công bệnh viện nhìn toa thuốc trên tay. Nắm chặt nó với hàng tá suy nghĩ. Nhìn đứa em gái ngày thường hoạt bát giờ lại trở nên nhút nhát ít nói dù cô hỏi cái gì cũng không trả lời cô lại càng hận tên cầm thú kia.
Về một nơi khác, Mẫn Văn đã đi đến quán cà phê mà cô được cô gái xa lạ kia hẹn. Chờ đợi rất lâu, cô ta mới đi đến xuất hiện trước mặt cô. Mẫn Văn nhìn ả ta trước mắt giọng nói khó nghe lên tiếng.
“Tôi nghĩ cô nên làm việc đúng giờ một chút”
“Tôi ghét việc chờ đợi”
Người đối diện trước mắt cô dần bởi bỏ chiếc kính đen xuống nhẹ nhàng, lời nói có chút kiêu lên tiếng.
“Cô vội vã vậy sao”
“Mới một chút thời gian thôi”
“Ra giá đi”
Mẫn Văn nhìn cô ả trước mặt thầm nghĩ cô gái bị khùng hay sao, cái thứ đó cô còn chưa nhìn thấy mà lại hỏi về tiền bạc, là lừa đảo à.
Lam Huệ nhìn Mẫn Văn khẽ đưa ly nước chạm môi nhấp một ngụm rồi lên tiếng tiếp.
“Nghi ngờ sao, thứ này sẽ khiến cô rất hứng thú đấy”
“Không ra giá, thì để tôi báo giá trước”
“Không làm cô thất vọng”
Nhìn dáng vẻ tự tin ấy vẫn khiến Mẫn Văn nửa tin nửa nghi ngờ. Cô ta dần khẽ đẩy chiếc usb về phía Mẫn Văn.
“Thứ này liên quan đến cái gai cô đang muốn gỡ bỏ”
Lam Huệ sau một thời gian tìm hiểu, đã biết rằng cô gái trước mắt này là người mà được họ Ngôn chấp nhận. Cô ta luôn xuất hiện với phu nhân Ngôn mẹ của tên Huễ Minh. Mà người tên Huễ Minh đó để mắt lại là đứa bạn luật sư ngu ngốc của cô.
Không ai trên đời này không có lòng đố kị nhất là với kẻ có một thứ mà mình muốn sở hữu. Cô sẽ thừa cơ hội này mượn tay con đàn bà trước mặt để đạt được mục đích. Là trả lại chuyện bẻ mặt mà con bạn từng thân kia đã từng làm với cô.
Vừa có tiền vừa trả thù được, phải tận dụng tốt nó.
Bước lên cầu thang, cô đi đến số phòng mà Tuệ Nghi nói, nhẹ nhàng gõ cửa gọi khẽ.
“Tuệ Nghi, em trong đó à?”
Đáp lại cô là một khoảng không im ắng, tiếng gió thổi nhẹ qua người. Cảm nhận được cửa không khoá cô nhẹ nhàng đẩy cửa. Đập vào mắt Minh Nghi là một căn phòng lộn xộn. Đồ đạc vương ra khắp nơi, căn phòng như đã có một sự xô xác, dáng vẻ nhỏ bé quần áo có chút xộc xệch, tay chân bầm tím có nhiều nơi vẫn còn rướm máu. Đôi mắt sưng húp vì khóc, Minh Nghi đi lại, ngồi xuống, không tin được bộ dạng nhếch nhác trước mắt này là đứa em gái bé nhỏ của cô.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy”
“Tuệ Nghi”
Đôi tay run chạm khẽ vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, đôi mắt của Minh Nghi không thể kiềm chế cảm xúc, một giọt rồi lại hai giọt.
“Sao lại sống một nơi như thế này”
“Có thể nói với chị, sẽ tìm nơi tốt cho em mà”
Đối lại với những câu từ trách móc từ Minh Nghi, Tuệ Nghi ngồi đó đôi mắt vẫn vô hồn ôm chặt cơ thể mình run rẩy mà khóc.
Minh Nghi quẹt vội nước mắt dìu con bé rời khỏi đó, cô đưa con bé vào một bệnh viện lớn để kiểm tra lại tình hình sức khoẻ hiện giờ. Không cần con bé nói ra nhưng với những thứ trước mắt cô đã hiểu được một phần nào vấn đề đã xảy ra với đứa em gái của mình.
Bạn của chồng Minh Nghi cũng là một trong các bác sĩ đứng phụ trách khoa phụ sản, Minh Nghi đã liên hệ với Yên Tuân để gặp riêng tại phòng để kiểm tra phụ khoa.
Còn về phần tên khốn kia cô nhất định, sẽ đòi lại công bằng cho Tuệ Nghi bất cứ giá nào, nhất định phải để tên đó trả giá về hành động của mình.
Nghe được cuộc gọi từ Minh Nghi vợ của thằng bạn anh, Yên Tuân có chút bất ngờ, không hiểu sao hôm nay lại gấp gáp mà đến đây không báo trước như vậy.
Bước vào phòng khám riêng, Tuệ Nghi có chút sợ hãi, còn Minh Nghi không khỏi lo lắng về tình hình của em gái cô. Nếu có vấn đề gì cô sẽ tự trách bản thân mình lắm. Dù sao con bé còn cả một tương lai phía trước.
Sau một thời gian kiểm tra tổng quan, Yên Tuân lên tiếng báo về bệnh tình của em gái Minh Nghi.
“Kiểm tra siêu âm đầu dò, bộ phận sinh dục bị chấn thương, tử cung bị tổn thương, tôi sẽ kê đơn thuốc, khoảng vài tuần sau quay lại kiểm tra tiếp về tình hình”
Minh Nghi nghe xong liền cúi đầu cảm ơn Yên Tuân, anh cũng lên tiếng hỏi.
“Là em gái sao, nhìn cả hai giống nhau thật”
Minh Nghi khẽ gật đầu…
“Tôi nghĩ em nên đưa em ấy, điều trị thêm về tâm lý, bảo thằng Giang Lâm liên hệ bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà nó quen biết”
“Vì bệnh nhân mắc gặp phải điều này, thường không những bị tổn thương về mặt cơ thể sinh học, mà còn về tâm lý nữa”
Minh Nghi vội lên tiếng trả lời Yên Tuân.
“Cảm ơn anh, em biết rồi”
Minh Nghi rời khỏi phòng khám, bước ra công bệnh viện nhìn toa thuốc trên tay. Nắm chặt nó với hàng tá suy nghĩ. Nhìn đứa em gái ngày thường hoạt bát giờ lại trở nên nhút nhát ít nói dù cô hỏi cái gì cũng không trả lời cô lại càng hận tên cầm thú kia.
Về một nơi khác, Mẫn Văn đã đi đến quán cà phê mà cô được cô gái xa lạ kia hẹn. Chờ đợi rất lâu, cô ta mới đi đến xuất hiện trước mặt cô. Mẫn Văn nhìn ả ta trước mắt giọng nói khó nghe lên tiếng.
“Tôi nghĩ cô nên làm việc đúng giờ một chút”
“Tôi ghét việc chờ đợi”
Người đối diện trước mắt cô dần bởi bỏ chiếc kính đen xuống nhẹ nhàng, lời nói có chút kiêu lên tiếng.
“Cô vội vã vậy sao”
“Mới một chút thời gian thôi”
“Ra giá đi”
Mẫn Văn nhìn cô ả trước mặt thầm nghĩ cô gái bị khùng hay sao, cái thứ đó cô còn chưa nhìn thấy mà lại hỏi về tiền bạc, là lừa đảo à.
Lam Huệ nhìn Mẫn Văn khẽ đưa ly nước chạm môi nhấp một ngụm rồi lên tiếng tiếp.
“Nghi ngờ sao, thứ này sẽ khiến cô rất hứng thú đấy”
“Không ra giá, thì để tôi báo giá trước”
“Không làm cô thất vọng”
Nhìn dáng vẻ tự tin ấy vẫn khiến Mẫn Văn nửa tin nửa nghi ngờ. Cô ta dần khẽ đẩy chiếc usb về phía Mẫn Văn.
“Thứ này liên quan đến cái gai cô đang muốn gỡ bỏ”
Lam Huệ sau một thời gian tìm hiểu, đã biết rằng cô gái trước mắt này là người mà được họ Ngôn chấp nhận. Cô ta luôn xuất hiện với phu nhân Ngôn mẹ của tên Huễ Minh. Mà người tên Huễ Minh đó để mắt lại là đứa bạn luật sư ngu ngốc của cô.
Không ai trên đời này không có lòng đố kị nhất là với kẻ có một thứ mà mình muốn sở hữu. Cô sẽ thừa cơ hội này mượn tay con đàn bà trước mặt để đạt được mục đích. Là trả lại chuyện bẻ mặt mà con bạn từng thân kia đã từng làm với cô.
Vừa có tiền vừa trả thù được, phải tận dụng tốt nó.