Mục lục
Siêu Cấp Thiên Phú - Diệp Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhất định phải sử dụng lá bài tẩy!" Chỉ thấy trong tay của Vân Phong xuất hiện một hạt châu.

Đây không phải là hạt châu phổ thông, mà là trận châu, ở bên trong khắc một cái trận pháp cỡ nhỏ, tên là Huyễn Trận.

Dạng trận châu này được gọi là Huyễn Châu, cũng là một kiện bảo vật vô cùng trân quý.

Nếu như dẫn động lực lượng bên trong trận châu, đủ để tạo thành một cái Huyễn Trận cỡ nhỏ, nhưng một khi vận dụng dạng trận châu này, trận pháp ở bên trong cũng sẽ hư hỏng, cũng là một loại bảo vật sử dụng một lần duy nhất.

Dạng bảo vật này đối với Đại Võ Giả cũng có hiệu quả không quá tốt, nhưng đối với hung thú có trí tuệ không cao mà nói, hoàn toàn có thể nhẹ nhõm mê hoặc hung thú.

Oanh!!! Trận châu bị dẫn động trận pháp, lực lượng Huyễn Trận tràn ngập ra, trong nháy mắt đem con Địa Hành Xuyên Sơn Giáp vừa mới ló đầu ra vây khốn.

Ở bên trong Huyễn Trận, Địa Hành Xuyên Sơn Giáp cho rằng là bản thân đã đả thương Vân Phong, vào thời điểm đang đắc ý, con mắt đột nhiên đau xót, bộ óc trong đầu bị quấy thành bột nhão.

Sau một khắc, ý thức của Địa Hành Xuyên Sơn Giáp tiêu tán, hóa thành một cỗ thi thể.

Ngay vào lúc vừa rồi, Vân Phong đã lợi dụng cơ hội khi Địa Hành Xuyên Sơn Giáp lâm vào Huyễn Trận, lợi dụng Phong Nhận đâm xuyên qua con mắt của Địa Hành Xuyên Sơn Giáp, lại thông qua con mắt tiến nhập vào trong đại não, xoắn nát đại não, giết chết nó.

Nhìn qua trận châu đã trở nên ảm đạm, Vân Phong có một chút đau lòng. Nhưng hắn cũng không đau lòng được quá lâu, liền nhanh chóng đi xuống đường hầm.

...

Ở dưới mặt đất, ở bên trong một cái đường hầm nào đó.

Diệp Thiên quan sát được tình huống ở phía trên, bất đắc dĩ thở dài: "Không thể tiếp tục đào móc, không ngờ được Vân Phong còn có át chủ bài như thế, nhanh như vậy đã giết chết Địa Hành Xuyên Sơn Giáp. Bất quá cũng không sai biệt lắm, ta đã đào được gần 1800 khối Nguyên Khí Thạch, tiểu Tử cũng đào được không ít. Mặc dù còn thừa lại không ít Nguyên Khí Thạch, nhưng cơ bản đều ở sâu trong đá tảng, Vân Phong đoán chừng cũng không đào được quá nhiều!"

Hưu! Thân hình của Diệp Thiên khẽ động, nhanh chóng rời đi, cũng thông tri tiểu Tử rời đi theo.

Một người một thú, thông qua đường hầm dưới mặt đất, rất nhanh liền đi tới không gian nhỏ dưới mặt đất, xuyên qua hồ nước, chạy trốn mất tăm.

Đến tận đây, Vân Phong cũng không biết là ở dưới mặt đất có một người một thú đã đào đi rất nhiều Nguyên Khí Thạch.

Sau khi chạy ra bên ngoài hơn mười dặm, Diệp Thiên cùng với tiểu Tử mới ngừng lại, đây là thời điểm kiểm kê số lượng Nguyên Khí Thạch mà tiểu Tử đào được.

"Tiểu Tử, Nguyên Khí Thạch đâu?" Diệp Thiên hỏi.

Tiểu Tử có một chút không tình nguyện há miệng ra, phun ra một cái Túi Trữ Vật.

Cái Túi Trữ Vật này, là Diệp Thiên tạm thời đưa cho tiểu Tử đựng Nguyên Khí Thạch.

Mở Túi Trữ Vật ra, Diệp Thiên cẩn thận đếm.

"412 khối Nguyên Khí Thạch, không tệ!" Diệp Thiên tán thưởng nói.

Lực lượng của Tiểu Tử vốn cũng không phải là rất lớn, mà tầng đá tảng kia lại vô cùng kiên cố, lấy năng lực của tiểu Tử có thể ở trong một thời gian ngắn đào ra 412 khối Nguyên Khí Thạch cũng đã tương đối không dễ dàng.

"Hảo hảo cố gắng, lần này sau khi trở về, ta sẽ xử lý sạch đồ vật trong cái Túi Trữ Vật này, cái Túi Trữ Vật này liền thuộc về ngươi!" Diệp Thiên hứa hẹn nói.

"Chủ nhân, ngài đang nói thật sao?" Toàn thân của Tiểu Tử run lên, đây không phải là sợ hãi, mà là đang kích động a!

Nó thế nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy loại vật Túi Trữ Vật này, có thể chứa đựng bảo vật rất nhẹ nhõm, sau này nếu như tìm được bảo vật mà nói, liền có thể ném hết vào Túi Trữ Vật, mang theo người sẽ thuận tiện cỡ nào a!

Trong dĩ vãng, nó coi như cũng gặp được không ít bảo vật, nhưng lại không có cách nào mang đi, cũng là bởi vì vóc dáng quá nhỏ, mang theo không được quá nhiều đồ vật.

Hiện tại thì tốt rồi! Chủ nhân lại muốn ban thưởng cho nó một cái Túi Trữ Vật, chuyện này khiến cho nó cảm thấy quá hưng phấn.

"Chủ nhân, ta nhất định sẽ cố gắng lao động, tìm thêm bảo vật!" Tiểu Tử cam đoan nói.

Diệp Thiên mỉm cười, hắn bất quá cũng chỉ vì ở bên trong bí cảnh, khiến cho tiểu Tử tìm nhiều hơn bảo vật mà thôi, ra khỏi bí cảnh, không bao lâu nữa hắn liền có thể sao chép thiên phú của tiểu Tử.

Đến thời điểm đó, hắn cũng không cần tiểu Tử nữa. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không từ bỏ tiểu Tử, mà trực tiếp ném cho em gái Diệp Vũ, chắc chắn Diệp Vũ sẽ vô cùng ưa thích tiểu Tử.

"Đi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm bảo vật!" Diệp Thiên thúc giục nói.

"Ừm, chủ nhân, ở bên kia cũng có một bảo vật, chúng ta mau đi đoạt!" Tiểu Tử phảng phất như hóa thân thành nữ cường đạo, hào hứng dẫn Diệp Thiên đi tìm kiếm bảo vật.

Lúc này, Vân Phong đã tiến vào khoáng mạch Nguyên Khí Thạch, sau đó liền trợn tròn mắt.

Chỉ thấy ở khắp nơi bên trong đường hầm, trên vách đá có lít nha lít nhít lỗ nhỏ, từ những cái lỗ nhỏ này không khó nhìn ra, vừa rồi đã có người ở đây đào móc, đoán chừng đã đào đi rất nhiều Nguyên Khí Thạch.

"Rốt cuộc là tên tiểu tặc nào đã đào Nguyên Khí Thạch của ta?" Vân Phong phẫn nộ, hắn chém giết ở phía trên, lại bị người khác vụng trộm đào đi Nguyên Khí Thạch, ngẫm lại liền cảm thấy phiền muộn.

Bất quá nghĩ tới bản thân vừa mới thu hoạch được toàn bộ bảo vật của đám người Hách Liên Bích, tâm tình lúc này mới trở nên tốt hơn một chút.

"Tên tiểu tặc kia có lẽ đã chạy, ta cho dù có đi tìm cũng không tìm được, thanh âm đào móc cũng đã biến mất. Hừ, ta cũng không tin ngươi ở trong một khoảng thời gian ngắn như thế đào đi được bao nhiêu Nguyên Khí Thạch? Đại bộ phận Nguyên Khí Thạch ở đây có lẽ vẫn thuộc về ta!"

Thế là, Vân Phong cũng bắt đầu quá trình đào móc.

Chỉ là thời gian còn lại không nhiều lắm, cũng chỉ còn 7 ~ 8 ngày thời gian, mà hắn nhất định phải tốn hai ngày thời gian để chạy tới vết nứt không gian, thời gian đào móc chân chính cũng chỉ có năm, sáu ngày mà thôi.


Vô luận là như thế nào, sau 5, 6 ngày nữa, hắn nhất định phải ly khai, nếu không sẽ phải ở bên trong bí cảnh thêm 10 năm giống như Hách Liên Bích, hắn sẽ buồn bực đến chết.


Đào!


Đào!


Đào!


Vân Phong điên cuồng đào móc, mất rất lâu mới có thể đào được một khối Nguyên Khí Thạch, hơn nữa còn phá hư vách đá nghiêm trọng, khiến cho những đường hầm này sụp đổ.


Liên tiếp trong năm, sáu ngày thời gian, Vân Phong đều đang đào móc, hơn nữa còn không nghỉ ngơi một chút nào. Sau năm, sáu ngày, toàn thân của Vân Phong đều là tro bụi, cả người cũng vô cùng tiều tụy, nhưng trong đôi con ngươi của hắn lại tràn đầy sự thất vọng.


"Đáng chết, vì sao mất nhiều thời gian như vậy mà chỉ moi ra được 500 khối Nguyên Khí Thạch!" Vân Phong phi thường phiền muộn, theo tin đồn trong khoáng mạch Nguyên Khí Thạch động một tí đều có một 1 vạn khối Nguyên Khí Thạch, đây là số lượng của khoáng mạch Nguyên Khí Thạch cỡ nhỏ, mà một số khoáng mạch Nguyên Khí Thạch cỡ lớn lại có mấy chục vạn khối Nguyên Khí Thạch, nhưng đó chỉ là tin đồn mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK