*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các các cung nữ khác bị dọa sợ lùi về phía sau, đầu người ở Nội khố gần như chôn trên mặt đất.
Tiếng roi kéo căng ở trong không khí, tiếng roi đánh vào người, cùng tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, tiếng kêu thảm thiết dần dần phai nhạt, khi mỏng manh đến mức gần như không thể nghe thấy, roi mới dừng lại.
Sau khi tiếng roi thu hồi biến mất, Nội khố yên lặng đến mức châm rơi có thể nghe thấy.
Người trong Nội khố không dám thở mạnh một tiếng.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới đại công chúa sẽ đến nơi này.
Nội khố chưởng quản tài sản riêng của hoàng cung và các vật dụng sinh hoạt, nước luộc nhiều, rất nhiều người chen nhau vỡ đầu muốn vào, có thể đặt chân ở Nội khố đều không phải kẻ ngốc.
Bọn họ dám cắt xén tháng của một hoàng tử, tất nhiên là biết không ai làm chống lưng cho tiểu hoàng tử này, phàm là sau lưng tiểu hoàng tử này còn có một người mẫu tộc hoặc quý nhân chống lưng, mặc dù nghèo túng bọn họ đều phải cẩn thận một chút.
Ai từng nghĩ, hoàng thất tôn quý nhất công chúa sẽ đặc biệt tới giúp cậu.
Mặc dù là tổng quản Nội khố cũng không dám chậm trễ vị công chúa này chút nào.
Công chúa không lên tiếng, người trên mặt đất vẫn luôn quỳ.
Công chúa đang chậm rãi uống trà.
Trà này hiển nhiên nàng không hài lòng lắm, uống một ngụm liền nhíu mày lại.
Vừa rồi đánh người đối với hài đồng mà nói có chút máu tanh, công chúa nghiêng đầu nhìn cậu bé bên cạnh, phát hiện cậu cũng đang uống nước, có thể là đang áp chế.
Tiểu hoàng tử từ trong túi vải trước người mình lấy ra một ống tre nhỏ, ống tre là đốt tre xanh biếc tự nhiên, bên trong chứa đầy nước thấm mát.
Sắc mặt tiểu hoàng tử nho nhỏ tái nhợt uống một ngụm, đôi mắt hơi híp lại một chút.
Thoạt nhìn uống rất ngon.
Úc Ninh lại uống một ngụm nước, tựa lưng về phía sau ghế ngồi, giương mắt nhìn thấy công chúa đang nhìn chằm chằm mình và ống tre nhỏ.
Cậu ngồi thẳng người, do dự một chút, từ trong túi sách lại móc ra một ống tre mới tinh, nâng tay đưa cho công chúa, “Hoàng tỷ nếu không chê.”
Vị hoàng tỷ này ăn mặc đều dùng tinh tế nhất thiên hạ, ống tre nhỏ của cậu đơn sơ thô ráp.
Úc Ninh có chút ngượng ngùng.
Ống tre trên tay bị lấy đi.
Công chúa uống một ngụm, ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức áp khóe miệng xuống, bình thản mà nói: “Có chút ngọt thanh.”
Úc Ninh cười nói: “Bên trong thả sơn trà.”
Hình ảnh:
Sơn trà khỏi ho.
Công chúa ừ một tiếng, lại uống một ngụm, sửa sang góc áo, mặt không đổi sắc nói: “Là Úc Bắc Chinh mời ta tới tìm ngươi, hắn bảo ta truyền lời, hai ngày này hắn không có tiện tới tìm ngươi chơi.”
Công chúa giải thích lý do nàng đến nơi này, giống như đây là việc rất quan trọng.
Úc Ninh sa sút mà ừm một tiếng, cũng không hỏi vì sao.
Lúc cậu sa sút, cằm nhỏ hơi thu lại, ngay cả mặt mày cũng gục xuống, giống như nụ hoa còn chưa có nở rộ liền khô héo.
Công chúa đang tự hỏi làm thế nào an ủi cậu, bỗng nhiên nghe được một tiếng rống to.
“Ai khi dễ tiểu Ninh đệ đệ của gia! ”
Ánh mắt Úc Ninh sáng lên, từ trên ghế nhảy xuống, “Bắc Chinh ca ca.”
Trong lòng mọi người ở Nội khố lộp bộp một tiếng.
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:@Trungle581
Khác với công chúa, vị tiểu bá vương này cũng không phải là lần đầu tiên tới Nội khố, mỗi một lần tới, các chưởng sự Nội khố đầu đều hói một tầng, đặc biệt là Kiến Tạo ti và Võ Bị viện.
Tứ hoàng tử muốn đồ vật thiên kỳ bách quái*, mà Hoàng Thượng lại phân phó qua, tứ hoàng tử nghĩ muốn cái gì, bất kể tổn thất thế nào toàn bộ cho hắn.
*Thiên kì bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thất hoàng tử thế mà lại đưa tới hai trong ba tiểu ma vương trong cung!
Trước khi công chúa tiến vào Nội khố, phái người truyền cho Úc Bắc Chinh một câu, đệ đệ bảo bối của hắn bị Nội khố khi dễ.
Úc Bắc Chinh nghe xong cũng không quản mẫu phi phân phó, bỏ lại thị độc*, từ Thái Học Viện một đường chạy như bay đến.
*Thị: theo hầu; độc: đọc
Hắn thở hồng hộc nhìn người quỳ trên mặt đất, vẻ mặt giận dữ.
Hiện tại hắn cảm thấy khắp thiên hạ đều đang khi dễ tiểu Ninh đệ đệ của hắn, mẫu phi hắn không dám quản, đám nô tài này hắn còn quản không được sao!
Úc Bắc Chinh nổi giận đùng đùng đạp ngã hết người này tới người khác, làm ngoại tôn Trấn Quốc tướng quân, hắn đá người rất có kết cấu, biết tuổi còn nhỏ hắn có thể đá không ngã một người trưởng thành, liền trực tiếp đạp lên cổ người đang quỳ rạp trên đất, làm cho người ta đau đớn cùng sợ hãi có thể tưởng tượng được.
“Ai khi dễ đệ đệ bảo bối của gia?”
“Các ngươi là muốn lên trời hả? Ngay cả hoàng tử cũng dám khi dễ!”
“Gia tiễn các ngươi lên trời thế nào!”
“Một đám cẩu nô tài ỷ thế hiếp người!”
Người ở Nội khố bị đạp đến bảy ngã tám lệch*, cung nữ thái giám của cung khác muốn chuồn đi lại không dám, quỳ thành từng bức pho tượng.
*七倒八歪 (qī dǎo ba wāi): dịch ra là mọi chuyện đều không ổn. Nghĩa: Đề cập đến việc rất lộn xộn và không gọn gàng
“Được rồi, đệ nhìn bộ dáng đệ xem, nào có một chút phong phạm hoàng tử.” Úc Hợp ghét bỏ nói.
Úc Bắc Chinh: “……”
Úc Ninh lại tiến lên gọi một tiếng “Bắc Chinh ca ca”.
Vừa rồi giọng cậu quá nhỏ, Úc Bắc Chinh không nghe thấy, lúc này nghe được Úc Ninh gọi hắn, lập tức nói: “Tiểu Ninh đệ đệ, huynh giúp đệ trút giận.”
“Không cần.” Úc Ninh tiến lên một bước, giữ chặt tay hắn, “Hoàng tỷ đã giáo huấn bọn họ, chúng ta trở về đi, về cái nỏ nhỏ đệ có ý tưởng mới.”
Úc Bắc Chinh bị cậu kéo lấy tay liền không có năng lực cự tuyệt, lại nghe cậu nói có ý tưởng mới, làm sao còn có tâm tư gì quản đám người này.
“Được được được, chúng ta lập tức đi.” Hắn cười đồng ý, quay đầu lại đá chưởng sự một phát, hung tợn nói: “Tiểu Ninh là đệ đệ của gia, là hoàng tử! Nếu để cho gia biết các ngươi chậm trễ đệ ấy, gia đưa các ngươi đi thủ biên quan!”
“Vâng vâng vâng, nô tài không dám, không dám!”
Người ở Nội khố gần như là khóc lóc tiễn đi ba người, chờ người đi xa, mới dám chạy chậm đi Thái Y Viện thỉnh thái y.
Sau khi ba người đi ra Nội khố, Úc Ninh nói: “Vừa rồi cảm ơn hoàng tỷ.”
Úc Hợp một bộ chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng chỉ là nhân tiện.
Nàng tuổi tác cũng nhỏ, nhưng giữa mày đã thấy khí thế to lớn mà sắc bén, “Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là chủ tử, bọn họ nên kính sợ chúng ta từ đáy lòng.”
“Đúng đúng đúng!” Úc Bắc Chinh quay mặt hướng Úc Ninh, “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ phải làm cho bọn họ sợ đệ.”
Úc Ninh ngửa đầu nhìn bọn họ, cậu bé hơi có chút nghi hoặc, nhưng không ảnh hưởng được sự bình tĩnh trong mắt cậu, “Có cần thiết không?”
Úc Hợp nghĩ đến tình hình vừa mới nhìn thấy ở ngoài cửa Nội khố.
Một đám nô tài đạp cao nâng thấp châm chọc mỉa mai, một cậu bé an tĩnh đứng ở trong đánh giá cùng sự cười nhạo, cậu quá an tĩnh tự đắc, giống như tự tạo thành một thế giới hoàn toàn không giống bọn họ, nhìn về phía người cao gấp đôi so với cậu, đều giống như là đang nhìn xuống.
Úc hợp cho rằng đó là khinh thường.
Cậu là hài tử của Lâm Thanh Nhiên và thiên tử Đại Thịnh, nhìn phàm nhân giống như là xem trò khôi hài.
Dù cậu chỉ là một cậu bé bảy tuổi..
Chính là tư thái như vậy, làm cho nàng bước vào cửa lớn Nội khố.
Hiện tại xem ra, đây không phải là khinh thường, mà là không thèm để ý.
Không phải xem trò khôi hài, là không lọt vào mắt.
Úc Hợp còn phân không rõ loại nào tốt hơn, nhưng nàng biết, kính sợ là nhất định phải có, “Cần thiết.”
Úc Bắc Chinh: “Đúng vậy, đánh cho bọn họ sợ!”
Úc Ninh chớp mắt.
Ba người còn trẻ, lần đầu tiên hiển lộ ra quan niệm bất đồng, chỉ là bọn họ lúc đó còn nhỏ, không biết về sau qua nhiều năm, loại quan niệm này quan niệm có thể bởi vì một người nào đó một sự kiện một đoạn năm tháng không giống nhau mà thay đổi hay không.
Úc Bắc Chinh không thể như nguyện cùng tiểu Ninh đệ đệ của hắn cùng đi nghiên cứu cái nỏ mới, nửa đường bị người Đức phi phái tới xách về Thái Học.
Chỉ còn lại có Úc Ninh và Úc Hợp, hai người nhìn nhau.
Úc Hợp quay đầu: “Ngày mai Thái Học là ngày hưu mộc.”
Hả?
Cậu biết ngày mai không cần đi học, những lời này là có ý gì?
Chưa từng tiếp xúc qua với con gái, thậm chí có thể nói hiểu chuyện mấy năm nay gần như không tiếp xúc với người khác bình thường, Úc Ninh có chút mờ mịt.
Tiểu thiếu niên suy nghĩ kỹ trong chốc lát, “Hoàng tỷ nghỉ ngơi thật tốt.”
Úc Hợp xoay người rời đi.
Mới vừa đi vài bước, đã bị một bàn tay nhỏ gầy yếu cực trắng giữ chặt góc áo.
Úc Ninh chạy đến trước mặt Úc Hợp, từ túi sách lấy ra một ống tre chứa đầy nước cùng một túi sơn trà khô nhỏ, hai tay nâng đưa cho nàng, mi mắt cong cong.
Cậu không biết Úc Hợp có ý gì, không biết Úc Hợp yêu cầu gì đó, cậu cũng không có gì có thể cho đại công chúa tôn quý, cảm thấy nàng thích uống nước này, liền đem tất cả của mình cho nàng.
Úc Hợp rũ mắt đánh giá cậu trong chốc lát, hừ một tiếng nho nhỏ, cầm lấy ống tre cùng túi nhỏ, khóe miệng khẽ nhếc lên rời đi rồi.
Chờ Úc Ninh trở về, Nội khố đã đưa đồ vật tới cho cậu, không chỉ có không cắt xén một chút, còn đem bổ sung đầy đủ số ít đồ hơn nửa năm.
Khi cậu trở về, ma ma đang kinh ngạc nhìn đồ đạc đầy phòng, Niệm Niệm vui sướng nhảy tới nhảy lui giữa vải vóc.
“Thất hoàng tử, sao lại nhiều như vậy?” Nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, bà đầu tiên không phải vui vẻ, mà là lo lắng.
“Ma ma yên tâm, Nội khố bị giám sát, gần nhất hẳn sẽ không có chuyện cắt xén nữa.”
Ma ma nhíu mày nhìn một hồi.
Úc Ninh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy sự lạnh nhạt và trào phúng trên mặt bà.
“Tổng quản Nội khố là phụ thân Bạch phi, thật sự sẽ bị giám sát?”
“Cũng được.” Bà khom lưng lựa chọn một tấm vải tốt nhất, “Ta làm cho điện hạ làm một bộ xiêm y!”
Úc Ninh nhìn bóng dáng còng xuống của bà, há miệng thở ra, lại mím môi, không nói gì.
Sau khi trở lại thư phòng, Úc Ninh nhìn về phía thiên thư, rất kỳ quái, trên thiên thư đã rất lâu không ai nói chuyện với cậu.
“Các ngươi đi ra ngoài chơi còn không có trở về sao?”
Úc Ninh lời nói vừa dứt, trên thiên thư tự động xuất hiện một đoạn chữ.
【 Bích Sa công chúa: ①. Phòng số hai góc đông nam Nội khố, một tên chưởng sự họ Vương đem tổ yến của Quý phi đổi thành tổ yến kém chất lượng, giúp gã chính là một tên nam nhân khóe miệng mọc nốt ruồi. 】
【②. Lầu hai phía bắc hậu viện Nội khố, một tên nam nhân mặc quan phục màu lam, gã có mũi dài lệch, ở dưới giường giấu nội y của một nữ nhân, thêu thùa tinh xảo rườm rà, hẳn không phải là cung nữ. 】
【③. Tầng cao nhất phía tây Nội khố, có mấy người viết sổ sách, cùng một lô vũ khí bị bọn họ lần lượt ghi sổ sách khác nhau trên hai cuốn sổ sách. 】
Từng chữ cứ như vậy xuất hiện ở trên thiên thư, cho đến khi gần hai mươi cái mới dừng lại, xuất hiện những lời khác.
【 Tức khóc, thật khó chịu. 】
【 Nhóc con lộng chết bọn họ! 】
Khi Úc Ninh nói bọn họ có thể đi ra ngoài chơi khi, các người chơi nhân tinh đương nhiên biết nhóc con là không muốn cho bọn họ nhìn thấy chuyện kế tiếp.
Bọn họ đã “Biến mất” một cách chu đáo.
Không nói lời nào, chỉ là im lặng nhìn, là dạng chuyện gì làm nhóc con khó xử như vậy.
Khi nhìn thấy nhóc con nhỏ gầy bị một đám người trưởng thành trào phúng khinh nhục, im lặng không lên tiếng, bọn họ quả thực bị tức nổ tung.
Đây chính là nhóc con trong lòng bọn họ.
Nhóc con bé nhỏ tốt như vậy.
Càng làm cho bọn họ lo lắng và thương tâm chính là, người Tinh Tế phá lệ chú ý tinh thần con người, nhất là bác sĩ tâm lý trong đó, nhóc con phát sinh không chỉ thân thể có vấn đề, tinh thần có thể cũng có chút vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều hiểu rõ cuộc sống ngắn ngủn của nhóc con.
Lúc còn rất nhỏ mẫu thân của cậu đã qua đời, trong thời kỳ hình thành cảm xúc, thời kỳ then chốt nhận thức thế giới đã một mình vẫn luôn sống ở trong sân trống trải đó.
Ma ma chiếu cố cậu, nhưng cũng không thân cận với cậu, vật sống duy nhất tiếp xúc là một con chó, vẫn là năm nay mới vừa nhặt về.
Trong thời kỳ mấu chốt không có một người bằng hữu như vậy, không có ai chia sẻ tất cả suy nghĩ và cảm xúc, thường xuyên cả ngày đều không nói một câu, tách biệt với thế giới này.
Mặc dù bị khinh nhục như vậy, cậu cũng chỉ im lặng, tiếp thu không được, cảm giác không được, sẽ không phẫn nộ, giống như là thiếu hụt cái gì đó.
Nhưng cậu biết làm cho bọn họ rời đi đi chơi, không cần xem.
Người chơi tinh cầu thiện chiến vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Nhóc con bảo cho bọn họ đi ra ngoài chơi, chứng tỏ trước đó sớm đã trải qua.
Lúc trước ở đó, còn không biết bao nhiêu lần, cậu nho nhỏ đứng ở nơi đó, im lặng bị một đám người sắc mặt xấu xí chế nhạo khinh nhục.
Sự phẫn nộ không có lý do gì mà chuyển dời đến trên đám người làm việc trong Nội khố kia, hận không thể một phẩu pháo quang tử pháo nổ bay bọn họ.
Trước mắt bọn họ có thể nhìn thấy chính là lấy nhóc con làm trung tâm, đường kính chừng ngàn mét thành khu vực hình tròn.
Khi nhóc con bị đám người kia làm khó, lúc đứng ở dưới ánh nắng chói chang chờ đợi, bọn họ đem Nội khố tra xét từ đáy hướng lên trời, bắt một đống nhược điểm lớn muốn làm chết bọn họ.
【 Nhóc con đừng sợ, chúng ta là đội đặc công của con, thu thập tình báo bắt nhược điểm, về sau sẽ không để cho người khác khi dễ con. 】
【 Chúng ta vì nhóc con thành lập một đội đại nội mật thám! 】
【 Nhóc con đừng khổ sở ô ô ô. 】
Úc Ninh không khổ sở, thậm chí không thèm để ý, nhưng bọn họ rất để ý, rất khổ sở.
Một cỗ cảm xúc xa lạ nảy lên, đánh sâu vào làm ngón út Úc Ninh cuộn tròn.
Các các cung nữ khác bị dọa sợ lùi về phía sau, đầu người ở Nội khố gần như chôn trên mặt đất.
Tiếng roi kéo căng ở trong không khí, tiếng roi đánh vào người, cùng tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, tiếng kêu thảm thiết dần dần phai nhạt, khi mỏng manh đến mức gần như không thể nghe thấy, roi mới dừng lại.
Sau khi tiếng roi thu hồi biến mất, Nội khố yên lặng đến mức châm rơi có thể nghe thấy.
Người trong Nội khố không dám thở mạnh một tiếng.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới đại công chúa sẽ đến nơi này.
Nội khố chưởng quản tài sản riêng của hoàng cung và các vật dụng sinh hoạt, nước luộc nhiều, rất nhiều người chen nhau vỡ đầu muốn vào, có thể đặt chân ở Nội khố đều không phải kẻ ngốc.
Bọn họ dám cắt xén tháng của một hoàng tử, tất nhiên là biết không ai làm chống lưng cho tiểu hoàng tử này, phàm là sau lưng tiểu hoàng tử này còn có một người mẫu tộc hoặc quý nhân chống lưng, mặc dù nghèo túng bọn họ đều phải cẩn thận một chút.
Ai từng nghĩ, hoàng thất tôn quý nhất công chúa sẽ đặc biệt tới giúp cậu.
Mặc dù là tổng quản Nội khố cũng không dám chậm trễ vị công chúa này chút nào.
Công chúa không lên tiếng, người trên mặt đất vẫn luôn quỳ.
Công chúa đang chậm rãi uống trà.
Trà này hiển nhiên nàng không hài lòng lắm, uống một ngụm liền nhíu mày lại.
Vừa rồi đánh người đối với hài đồng mà nói có chút máu tanh, công chúa nghiêng đầu nhìn cậu bé bên cạnh, phát hiện cậu cũng đang uống nước, có thể là đang áp chế.
Tiểu hoàng tử từ trong túi vải trước người mình lấy ra một ống tre nhỏ, ống tre là đốt tre xanh biếc tự nhiên, bên trong chứa đầy nước thấm mát.
Sắc mặt tiểu hoàng tử nho nhỏ tái nhợt uống một ngụm, đôi mắt hơi híp lại một chút.
Thoạt nhìn uống rất ngon.
Úc Ninh lại uống một ngụm nước, tựa lưng về phía sau ghế ngồi, giương mắt nhìn thấy công chúa đang nhìn chằm chằm mình và ống tre nhỏ.
Cậu ngồi thẳng người, do dự một chút, từ trong túi sách lại móc ra một ống tre mới tinh, nâng tay đưa cho công chúa, “Hoàng tỷ nếu không chê.”
Vị hoàng tỷ này ăn mặc đều dùng tinh tế nhất thiên hạ, ống tre nhỏ của cậu đơn sơ thô ráp.
Úc Ninh có chút ngượng ngùng.
Ống tre trên tay bị lấy đi.
Công chúa uống một ngụm, ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức áp khóe miệng xuống, bình thản mà nói: “Có chút ngọt thanh.”
Úc Ninh cười nói: “Bên trong thả sơn trà.”
Hình ảnh:
Sơn trà khỏi ho.
Công chúa ừ một tiếng, lại uống một ngụm, sửa sang góc áo, mặt không đổi sắc nói: “Là Úc Bắc Chinh mời ta tới tìm ngươi, hắn bảo ta truyền lời, hai ngày này hắn không có tiện tới tìm ngươi chơi.”
Công chúa giải thích lý do nàng đến nơi này, giống như đây là việc rất quan trọng.
Úc Ninh sa sút mà ừm một tiếng, cũng không hỏi vì sao.
Lúc cậu sa sút, cằm nhỏ hơi thu lại, ngay cả mặt mày cũng gục xuống, giống như nụ hoa còn chưa có nở rộ liền khô héo.
Công chúa đang tự hỏi làm thế nào an ủi cậu, bỗng nhiên nghe được một tiếng rống to.
“Ai khi dễ tiểu Ninh đệ đệ của gia! ”
Ánh mắt Úc Ninh sáng lên, từ trên ghế nhảy xuống, “Bắc Chinh ca ca.”
Trong lòng mọi người ở Nội khố lộp bộp một tiếng.
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:@Trungle581
Khác với công chúa, vị tiểu bá vương này cũng không phải là lần đầu tiên tới Nội khố, mỗi một lần tới, các chưởng sự Nội khố đầu đều hói một tầng, đặc biệt là Kiến Tạo ti và Võ Bị viện.
Tứ hoàng tử muốn đồ vật thiên kỳ bách quái*, mà Hoàng Thượng lại phân phó qua, tứ hoàng tử nghĩ muốn cái gì, bất kể tổn thất thế nào toàn bộ cho hắn.
*Thiên kì bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thất hoàng tử thế mà lại đưa tới hai trong ba tiểu ma vương trong cung!
Trước khi công chúa tiến vào Nội khố, phái người truyền cho Úc Bắc Chinh một câu, đệ đệ bảo bối của hắn bị Nội khố khi dễ.
Úc Bắc Chinh nghe xong cũng không quản mẫu phi phân phó, bỏ lại thị độc*, từ Thái Học Viện một đường chạy như bay đến.
*Thị: theo hầu; độc: đọc
Hắn thở hồng hộc nhìn người quỳ trên mặt đất, vẻ mặt giận dữ.
Hiện tại hắn cảm thấy khắp thiên hạ đều đang khi dễ tiểu Ninh đệ đệ của hắn, mẫu phi hắn không dám quản, đám nô tài này hắn còn quản không được sao!
Úc Bắc Chinh nổi giận đùng đùng đạp ngã hết người này tới người khác, làm ngoại tôn Trấn Quốc tướng quân, hắn đá người rất có kết cấu, biết tuổi còn nhỏ hắn có thể đá không ngã một người trưởng thành, liền trực tiếp đạp lên cổ người đang quỳ rạp trên đất, làm cho người ta đau đớn cùng sợ hãi có thể tưởng tượng được.
“Ai khi dễ đệ đệ bảo bối của gia?”
“Các ngươi là muốn lên trời hả? Ngay cả hoàng tử cũng dám khi dễ!”
“Gia tiễn các ngươi lên trời thế nào!”
“Một đám cẩu nô tài ỷ thế hiếp người!”
Người ở Nội khố bị đạp đến bảy ngã tám lệch*, cung nữ thái giám của cung khác muốn chuồn đi lại không dám, quỳ thành từng bức pho tượng.
*七倒八歪 (qī dǎo ba wāi): dịch ra là mọi chuyện đều không ổn. Nghĩa: Đề cập đến việc rất lộn xộn và không gọn gàng
“Được rồi, đệ nhìn bộ dáng đệ xem, nào có một chút phong phạm hoàng tử.” Úc Hợp ghét bỏ nói.
Úc Bắc Chinh: “……”
Úc Ninh lại tiến lên gọi một tiếng “Bắc Chinh ca ca”.
Vừa rồi giọng cậu quá nhỏ, Úc Bắc Chinh không nghe thấy, lúc này nghe được Úc Ninh gọi hắn, lập tức nói: “Tiểu Ninh đệ đệ, huynh giúp đệ trút giận.”
“Không cần.” Úc Ninh tiến lên một bước, giữ chặt tay hắn, “Hoàng tỷ đã giáo huấn bọn họ, chúng ta trở về đi, về cái nỏ nhỏ đệ có ý tưởng mới.”
Úc Bắc Chinh bị cậu kéo lấy tay liền không có năng lực cự tuyệt, lại nghe cậu nói có ý tưởng mới, làm sao còn có tâm tư gì quản đám người này.
“Được được được, chúng ta lập tức đi.” Hắn cười đồng ý, quay đầu lại đá chưởng sự một phát, hung tợn nói: “Tiểu Ninh là đệ đệ của gia, là hoàng tử! Nếu để cho gia biết các ngươi chậm trễ đệ ấy, gia đưa các ngươi đi thủ biên quan!”
“Vâng vâng vâng, nô tài không dám, không dám!”
Người ở Nội khố gần như là khóc lóc tiễn đi ba người, chờ người đi xa, mới dám chạy chậm đi Thái Y Viện thỉnh thái y.
Sau khi ba người đi ra Nội khố, Úc Ninh nói: “Vừa rồi cảm ơn hoàng tỷ.”
Úc Hợp một bộ chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng chỉ là nhân tiện.
Nàng tuổi tác cũng nhỏ, nhưng giữa mày đã thấy khí thế to lớn mà sắc bén, “Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là chủ tử, bọn họ nên kính sợ chúng ta từ đáy lòng.”
“Đúng đúng đúng!” Úc Bắc Chinh quay mặt hướng Úc Ninh, “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ phải làm cho bọn họ sợ đệ.”
Úc Ninh ngửa đầu nhìn bọn họ, cậu bé hơi có chút nghi hoặc, nhưng không ảnh hưởng được sự bình tĩnh trong mắt cậu, “Có cần thiết không?”
Úc Hợp nghĩ đến tình hình vừa mới nhìn thấy ở ngoài cửa Nội khố.
Một đám nô tài đạp cao nâng thấp châm chọc mỉa mai, một cậu bé an tĩnh đứng ở trong đánh giá cùng sự cười nhạo, cậu quá an tĩnh tự đắc, giống như tự tạo thành một thế giới hoàn toàn không giống bọn họ, nhìn về phía người cao gấp đôi so với cậu, đều giống như là đang nhìn xuống.
Úc hợp cho rằng đó là khinh thường.
Cậu là hài tử của Lâm Thanh Nhiên và thiên tử Đại Thịnh, nhìn phàm nhân giống như là xem trò khôi hài.
Dù cậu chỉ là một cậu bé bảy tuổi..
Chính là tư thái như vậy, làm cho nàng bước vào cửa lớn Nội khố.
Hiện tại xem ra, đây không phải là khinh thường, mà là không thèm để ý.
Không phải xem trò khôi hài, là không lọt vào mắt.
Úc Hợp còn phân không rõ loại nào tốt hơn, nhưng nàng biết, kính sợ là nhất định phải có, “Cần thiết.”
Úc Bắc Chinh: “Đúng vậy, đánh cho bọn họ sợ!”
Úc Ninh chớp mắt.
Ba người còn trẻ, lần đầu tiên hiển lộ ra quan niệm bất đồng, chỉ là bọn họ lúc đó còn nhỏ, không biết về sau qua nhiều năm, loại quan niệm này quan niệm có thể bởi vì một người nào đó một sự kiện một đoạn năm tháng không giống nhau mà thay đổi hay không.
Úc Bắc Chinh không thể như nguyện cùng tiểu Ninh đệ đệ của hắn cùng đi nghiên cứu cái nỏ mới, nửa đường bị người Đức phi phái tới xách về Thái Học.
Chỉ còn lại có Úc Ninh và Úc Hợp, hai người nhìn nhau.
Úc Hợp quay đầu: “Ngày mai Thái Học là ngày hưu mộc.”
Hả?
Cậu biết ngày mai không cần đi học, những lời này là có ý gì?
Chưa từng tiếp xúc qua với con gái, thậm chí có thể nói hiểu chuyện mấy năm nay gần như không tiếp xúc với người khác bình thường, Úc Ninh có chút mờ mịt.
Tiểu thiếu niên suy nghĩ kỹ trong chốc lát, “Hoàng tỷ nghỉ ngơi thật tốt.”
Úc Hợp xoay người rời đi.
Mới vừa đi vài bước, đã bị một bàn tay nhỏ gầy yếu cực trắng giữ chặt góc áo.
Úc Ninh chạy đến trước mặt Úc Hợp, từ túi sách lấy ra một ống tre chứa đầy nước cùng một túi sơn trà khô nhỏ, hai tay nâng đưa cho nàng, mi mắt cong cong.
Cậu không biết Úc Hợp có ý gì, không biết Úc Hợp yêu cầu gì đó, cậu cũng không có gì có thể cho đại công chúa tôn quý, cảm thấy nàng thích uống nước này, liền đem tất cả của mình cho nàng.
Úc Hợp rũ mắt đánh giá cậu trong chốc lát, hừ một tiếng nho nhỏ, cầm lấy ống tre cùng túi nhỏ, khóe miệng khẽ nhếc lên rời đi rồi.
Chờ Úc Ninh trở về, Nội khố đã đưa đồ vật tới cho cậu, không chỉ có không cắt xén một chút, còn đem bổ sung đầy đủ số ít đồ hơn nửa năm.
Khi cậu trở về, ma ma đang kinh ngạc nhìn đồ đạc đầy phòng, Niệm Niệm vui sướng nhảy tới nhảy lui giữa vải vóc.
“Thất hoàng tử, sao lại nhiều như vậy?” Nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, bà đầu tiên không phải vui vẻ, mà là lo lắng.
“Ma ma yên tâm, Nội khố bị giám sát, gần nhất hẳn sẽ không có chuyện cắt xén nữa.”
Ma ma nhíu mày nhìn một hồi.
Úc Ninh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy sự lạnh nhạt và trào phúng trên mặt bà.
“Tổng quản Nội khố là phụ thân Bạch phi, thật sự sẽ bị giám sát?”
“Cũng được.” Bà khom lưng lựa chọn một tấm vải tốt nhất, “Ta làm cho điện hạ làm một bộ xiêm y!”
Úc Ninh nhìn bóng dáng còng xuống của bà, há miệng thở ra, lại mím môi, không nói gì.
Sau khi trở lại thư phòng, Úc Ninh nhìn về phía thiên thư, rất kỳ quái, trên thiên thư đã rất lâu không ai nói chuyện với cậu.
“Các ngươi đi ra ngoài chơi còn không có trở về sao?”
Úc Ninh lời nói vừa dứt, trên thiên thư tự động xuất hiện một đoạn chữ.
【 Bích Sa công chúa: ①. Phòng số hai góc đông nam Nội khố, một tên chưởng sự họ Vương đem tổ yến của Quý phi đổi thành tổ yến kém chất lượng, giúp gã chính là một tên nam nhân khóe miệng mọc nốt ruồi. 】
【②. Lầu hai phía bắc hậu viện Nội khố, một tên nam nhân mặc quan phục màu lam, gã có mũi dài lệch, ở dưới giường giấu nội y của một nữ nhân, thêu thùa tinh xảo rườm rà, hẳn không phải là cung nữ. 】
【③. Tầng cao nhất phía tây Nội khố, có mấy người viết sổ sách, cùng một lô vũ khí bị bọn họ lần lượt ghi sổ sách khác nhau trên hai cuốn sổ sách. 】
Từng chữ cứ như vậy xuất hiện ở trên thiên thư, cho đến khi gần hai mươi cái mới dừng lại, xuất hiện những lời khác.
【 Tức khóc, thật khó chịu. 】
【 Nhóc con lộng chết bọn họ! 】
Khi Úc Ninh nói bọn họ có thể đi ra ngoài chơi khi, các người chơi nhân tinh đương nhiên biết nhóc con là không muốn cho bọn họ nhìn thấy chuyện kế tiếp.
Bọn họ đã “Biến mất” một cách chu đáo.
Không nói lời nào, chỉ là im lặng nhìn, là dạng chuyện gì làm nhóc con khó xử như vậy.
Khi nhìn thấy nhóc con nhỏ gầy bị một đám người trưởng thành trào phúng khinh nhục, im lặng không lên tiếng, bọn họ quả thực bị tức nổ tung.
Đây chính là nhóc con trong lòng bọn họ.
Nhóc con bé nhỏ tốt như vậy.
Càng làm cho bọn họ lo lắng và thương tâm chính là, người Tinh Tế phá lệ chú ý tinh thần con người, nhất là bác sĩ tâm lý trong đó, nhóc con phát sinh không chỉ thân thể có vấn đề, tinh thần có thể cũng có chút vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều hiểu rõ cuộc sống ngắn ngủn của nhóc con.
Lúc còn rất nhỏ mẫu thân của cậu đã qua đời, trong thời kỳ hình thành cảm xúc, thời kỳ then chốt nhận thức thế giới đã một mình vẫn luôn sống ở trong sân trống trải đó.
Ma ma chiếu cố cậu, nhưng cũng không thân cận với cậu, vật sống duy nhất tiếp xúc là một con chó, vẫn là năm nay mới vừa nhặt về.
Trong thời kỳ mấu chốt không có một người bằng hữu như vậy, không có ai chia sẻ tất cả suy nghĩ và cảm xúc, thường xuyên cả ngày đều không nói một câu, tách biệt với thế giới này.
Mặc dù bị khinh nhục như vậy, cậu cũng chỉ im lặng, tiếp thu không được, cảm giác không được, sẽ không phẫn nộ, giống như là thiếu hụt cái gì đó.
Nhưng cậu biết làm cho bọn họ rời đi đi chơi, không cần xem.
Người chơi tinh cầu thiện chiến vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Nhóc con bảo cho bọn họ đi ra ngoài chơi, chứng tỏ trước đó sớm đã trải qua.
Lúc trước ở đó, còn không biết bao nhiêu lần, cậu nho nhỏ đứng ở nơi đó, im lặng bị một đám người sắc mặt xấu xí chế nhạo khinh nhục.
Sự phẫn nộ không có lý do gì mà chuyển dời đến trên đám người làm việc trong Nội khố kia, hận không thể một phẩu pháo quang tử pháo nổ bay bọn họ.
Trước mắt bọn họ có thể nhìn thấy chính là lấy nhóc con làm trung tâm, đường kính chừng ngàn mét thành khu vực hình tròn.
Khi nhóc con bị đám người kia làm khó, lúc đứng ở dưới ánh nắng chói chang chờ đợi, bọn họ đem Nội khố tra xét từ đáy hướng lên trời, bắt một đống nhược điểm lớn muốn làm chết bọn họ.
【 Nhóc con đừng sợ, chúng ta là đội đặc công của con, thu thập tình báo bắt nhược điểm, về sau sẽ không để cho người khác khi dễ con. 】
【 Chúng ta vì nhóc con thành lập một đội đại nội mật thám! 】
【 Nhóc con đừng khổ sở ô ô ô. 】
Úc Ninh không khổ sở, thậm chí không thèm để ý, nhưng bọn họ rất để ý, rất khổ sở.
Một cỗ cảm xúc xa lạ nảy lên, đánh sâu vào làm ngón út Úc Ninh cuộn tròn.