"Trước một tuần tự sát, nhân viên liên quan lần lượt biểu hiện ra chứng bệnh cuồng loạn, bị ảo tượng truy sát, mê sảng, rằng trong bóng tối có vô số con mắt tà ác nhìn chằm chằm họ, từng bước đến gần họ, mưu đồ nuốt chửng họ.
Sau đó mọi người tự sát bỏ mạng, chết bởi vì đều là đuối nước."
"Tổ chức đã suy đoán thi thể trôi nổi trên không trung có liên quan đến đập chứa nước ngầm, dựa vào một đầu mối này đào sâu điều tra, kết quả chứng tỏ cả hai dị vật nguy hại cấp bậc chênh lệch rất lớn, là hoàn toàn không giống nhau. Năm 2004 lần thứ hai bùng nổ ô nhiễm tinh thần, suy đoán từ trường sông ngầm dưới lòng đất khác thường."
"Sau này đoàn điều tra nhiều lần đào sâu ghi chép trị số khác thường sông ngầm dưới lòng đất, suy đoán sông ngầm tồn tại một dị vật nguy hiểm trên cấp độ ba, nên chính là thi thể trôi nổi trên không trung du khách tận mắt nhìn thấy, nhưng không có dấu vết tung tích sự tồn tại của nó."
"Do đó dấu hiệu khu vực cảnh giới thứ năm: Sông ngầm dưới lòng đất. Có thể tồn tại dị vật nguy hiểm trên cấp độ ba, tiềm năng trưởng thành giữa mức độ vừa- mức độ cao, tiếp giáp đập chứa nước ngầm. Câu mấu chốt: Mắt trong bóng tối, thi thể trôi nổi trên không trung."
Bên trên là Hoàng Khương nói.
Áo khoác da đỏ kinh ngạc đến không ngậm được miệng: "Cái này...cái này không gọi là cơ mật?"
Hoàng Khương lạnh lùng nhìn cậu ta.
Áo khoác da đỏ ngậm miệng, thầm nghĩ cậu ta trước đây còn không biết xấu hổ cảm thấy bản thân có được đặc quyền, người này mới là đặc quyền chân chính, nhất định phải quyền hạn cao mới có thể tra xem hồ sơ cơ mật, mới có thể nói cho một học sinh mới biết, cái này còn khiêm tốn bản thân không có quyền hạn.
Không thể so, so chính là tự rước lấy nhục.
"Ý của cậu chính là chúng ta gặp phải 'thi thể trôi nổi trên không trung' trong truyền thuyết?"
"Một, đập chứa nước ngầm mất khống chế. Hai, thi thể trôi nổi trên không trung. Cậu thích loại khả năng nào?"
"Đều không thích." Áo khoác da đỏ chán nản: "Nhưng gặp phải thi thể trôi nổi trên không trung, chúng ta còn có một cơ hội sống. Nếu như là đập chứa nước ngầm mất khống chế, giám khảo và chúng ta đều thất bại hoàn toàn."
Hoàng Khương yên lặng nhìn cậu ta, nói: "Có lẽ hai loại khả năng đều bị chúng ta đụng phải rồi."
"Không phải chứ!" Áo khoác da đỏ sợ bay màu.
Hoàng Khương lại không nói trong lòng cô suy đoán không rõ ràng, liên quan đến tung tích tổ chức hơn hai mươi năm theo dõi không tìm được dấu vết của thi thể trôi nổi trên không trung, nguyên nhân lớn nhất là thi thể trôi nổi trên không trung sợ sệt thứ trong đập chứa nước ngầm mà giấu kín hành tung, lần này bỗng nhiên để lộ, khả năng duy nhất chính là đập chứa nước ngầm xảy ra vấn đề.
Khu vực cấm nguy hiểm cao cấp bậc bốn sụp đổ, có đến không có về.
Lời này nói ra quá đả kích trạng thái tinh thần thí sinh, cho nên Hoàng Khương duy trì im lặng.
"Hoàng, bạn học Hoàng, Trương Tân Giai phải làm thế nào? Cậu ấy sẽ chết sao?" Có người dè dặt hỏi, y hệt xem Hoàng Khương thành người đáng tin cậy.
Nét mặt Hoàng Khương cũng có chút bất đắc dĩ: "Có lẽ sẽ chết, tớ không có cách nào đi cứu cậu ta." Cô cũng là học sinh mới, cũng không mạnh được đến đâu.
"Tớ có cảm giác giống Trương Tân Giai, con mắt tà ác ẩn giấu ác ý bất tận nhằm vào chúng ta, ở trong bóng tối, rất nguy hiểm, rất khủng bố. Tớ có dự cảm, nếu như bị bóng tối nuốt chửng, sẽ có cảnh ngộ rất đáng sợ."
Người khác đều bị giọng điệu nghiêm trọng của cô dọa đến kinh hồn bạc vía, cộng thêm kích thích của Trương Tân Giai, thú giữ mộ u ám quái gở và bóng tối áp sát, nặng nề khảo nghiệm chấn động tinh thần và tuyến phòng ngự lý trí của họ.
Họ đều là người bình thường vừa tiếp xúc thế giới mới không lâu, có thể kiên trì đến hiện tại còn giữ được lý trí mà không cuống cuồng gào thét hoặc bỏ chạy trong hoảng loạn, đủ thấy tiềm lực rất phi thường.
"Lẽ nào cứ như vậy ngồi chờ chết?" Có người hỏi.
"Mọi người từng xem phim khủng bố, nên biết tách ra đi không nghi ngờ gì là buff bỏ mạng, cho nên quan trọng nhất chính là không thể nào tách ra, mọi người cần thiết phải ở với nhau." Áo khoác da đỏ nhìn thấy tòa thú giữ mộ thứ ba đã bị bóng tối bao phủ, căng thẳng nuốt nước bọt nói: "Tớ kiến nghị là mọi người lưng đối lưng, tay nắm tay, như vậy ai đi mất, người khác đều sẽ biết."
"Tớ đồng ý." Hoàng Khương nói.
Hai người đáng tin cậy đều đồng ý, người khác tự nhiên không phản đối.
Thế nên họ nhanh chóng tay nắm tay vây thành một vòng, dán chặt vào nhau, sợ hãi nhìn bóng tối từng bước áp sát, càng ngày càng cảm nhận rõ ràng trong bóng tối có tà ác và khủng bố khó tả, giống như nhìn thấy vô số ác quỷ gầm gừ mà đến, tác động tâm lý họ, giày vò tinh thần họ, cho dù họ đang trong suy nghĩ chủ quan không xác định rơi vào hoang mang, vực sâu mê sảng.
"Tớ, tớ hình như nhìn thấy tượng đá động đậy rồi—" Có một nam sinh thanh âm run rẩy nói.
"Đừng nói tầm bậy, nói không chừng là ảo giác." Cô gái bên cạnh sắp khóc rồi, trước mặt cô chính là một thú giữ mộ quái đản.
"A!"
Bỗng nhiên có một người gào thét, đột ngột dọa người khác tim nhảy dựng: "Ai đang kêu?"
"Cứu mạng, lúc này có thể hay không đừng kêu loạn nữa?"
"Tớ thật sự không có cam đảm đối mặt với thế giới mới, nếu như có thể sống rời khỏi, tớ phải bỏ học, lại cũng không muốn làm người siêu phàm gì nữa..."
"Yên tĩnh!" Áo khoác da đỏ nhịn không được nóng nảy quát: "Tớ đã nói duy trì bình tĩnh! Lúc này bất cứ cảm xúc tiêu cực nào đều sẽ đánh bại lý trí chúng ta, một khi lý trí offline, tinh thần sụp đổ, chúng ta liền hoàn toàn xong rồi! 100% sẽ tự tìm đường chết tin không? Trước khi cuộc thi bắt đầu, điều thứ tư hạng mục công việc chú ý của đại học Mi, nếu như xuất hiện tinh thần không vững, lập tức dừng thi, các cậu cho rằng đại học Mi làm việc không có mục đích? Không nghe Hoàng Khương vừa mới nói, ban đầu du khách gặp phải thi thể trôi nổi trên không cuối cùng đều là phát điên tự sát?"
Người khác yên tĩnh lại, chỉ dư lại tiếng thở dốc nóng nảy của áo khoác da đỏ.
Hoàng Khương thanh âm lạnh lùng nói: "Đều duy trì bình tĩnh, nghe tôi chỉ huy. Một, nhẫn nại chờ đợi, tin tưởng đại học Mi, tin tưởng giám khảo, tin tưởng giáo viên tương lai của chúng ta. Hai, ai có phát hiện mới, ngay lập tức nói ra.
Sau cùng, tớ có biện pháp tìm được lối ra, nhưng mọi người đều nhất định phải nghe lời tớ."
Áo khoác da đỏ vội hỏi: "Cậu sao tìm được lối ra?"
Hoàng Khương: "Tớ có một con thực cổ ma, từ nhỏ dùng dị vật đút ăn nuôi lớn, nếu như đút nó ăn một bộ phận của dị vật, sau đó bất luận dị vật trốn đến chân trời góc biển, nó đều có thể theo dõi được dị vật và ăn sạch."
Mọi người: Rất hung tàn.
"Trước đây từng đi qua con đường khu vực cảnh giới nhân viên rừng phòng hộ, tớ tóm được một con quái vật rắn đút cho bé hướng dương của tớ, bây giờ dựa vào nó dẫn đường."
Mọi người không hẹn mà cùng ở trong lòng bốc phốt, trùng cổ hung tàn như vậy tại sao đặt cái tên dễ thương như thế?
Chẳng qua mọi người vẫn là thở phào nhẹ nhõm, còn may một đường sinh cơ xuất hiện rồi.
Hoàng Khương thả ra trùng cổ của cô, vào lúc này, bóng tối cách họ hai mét, có người lắp ba lắp bắp báo cáo: "Tớ, tớ hình như nghe thấy có người đang gào thảm thiết."
Phát hiện liền kề mới thứ hai: "Thú giữ mộ thật sự động đậy! Tiếng gào thảm thiết từ trong miệng phụ nữ mang thai chúng nó phát ra, bốn phương tám hướng, vô số phụ nữ mang thai, các cô ấy—hình như là người thật!"
Phát hiện mới thứ ba: "Tớ nhìn thấy trong sông có thứ cực lớn màu trắng, giống như một con cá lớn không biết tên, mềm mại, cực lớn nhưng khủng bố, ở bên chân tớ, cách tớ nửa mét, tớ không biết, không biết nó có hay không nhìn thấy tớ..."
Một phát hiện mới lại một phát hiện mới không nghi ngờ gì trầm trọng hơn khủng hoảng trong lòng mỗi người, nhất là người cuối cùng, trong lòng họ đều rõ ràng thứ đáng sợ nhất không phải trong bóng tối, chính là ở trong sông.
Dựa theo cái tên sông ngầm dưới lòng đất của khu vực cảnh giới, rõ ràng nói cho họ biết, nguy hiểm thì ở trong con sông ngầm này, hơn nữa lúc đầu số lượng du khách phát điên tự sát, cái chết đều có liên quan đến nước.
Từng loại vết tích chứng tỏ, trong nước rất nguy hiểm.
Nhân loại đối với nước và vực thẳm đều có một loại sợ hãi khắc sâu vào trong gen, cho nên họ sợ hãi mặt sông tối đen như mực, vực thẳm và đại dương, cho dù chỉ là nhìn bản đồ đều sẽ cảm thấy sợ hãi ngạt thở.
Mà bây giờ, thân họ ở trong hang động đá vôi chật chội, bên trong từng con sông lớn sâu không thấy đáy, bờ sông rộng không quá bảy tám mét, hai bên đứng sừng sững thú giữ mộ đáng sợ, còn có bóng tối không rõ nguyên nhân đang đến gần, mỗi người đều cảm thấy đỉnh đầu treo một lưỡi dao sắc bén được gọi là khủng hoảng, không cẩn thận một chút thì sẽ bêu đầu.
Hoàng Khương: "Bạn học bên trái hướng về trước ba bước, cố gắng cách xa sông ngầm. Sau đó bạn học bên tay phải tôi đi về trước, chậm rãi đi..."
Theo mệnh lệnh cô từng người một đi, bóng tối hoàn toàn chiếm đoạt họ, yên ắng cũng buông xuống trong khoảng khắc, chỉ có thể miễn cường nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, không biết qua bao lâu, cuối cùng có người nhịn không được mở miệng: "Cần phải đi bao lâu?"
Hoàng Khương: "Tiếp tục đi."
Áo khoác da đỏ: "Các cậu có nghe thấy hay không?"
"Tiếng gào thảm thiết sao? Hình như sau khi đi vào bóng tối thì không lại nghe thấy nữa, cảm thấy chỉ có lúc nhìn thấy thú giữ mộ mới sẽ nghe thấy tiếng gào thảm thiết của phụ nữ mang thai."
"Không phải gào thảm thiết." Áo khoác da đỏ nhịn xuống kinh hãi: "Là tiếng xoèn xoẹt, giống như thanh âm chổi quét qua mặt đất, cũng giống như tiếng một đàn sâu bò qua, liền, liền trên ở đỉnh đầu chúng ta, giống như vẫn luôn đi theo chúng ta."
"Tớ, tớ vẫn luôn không dám nói với các cậu, tớ vừa rồi lúc ngẩng đầu nhìn, thoáng thấy đỉnh đầu có một hình bóng màu trắng lóe qua, bởi vì tốc độ rất nhanh, lại là hoàn cảnh rất tối, tớ ngỡ là ảo giác liền không có nói."
"Đừng nói nữa, tớ chỉ có một cái quần!"
"Yên tâm đi, mọi người đều như nhau."
"Dù sao nhìn không thấy, không có gì đáng sợ."
"Khuyên nhủ một câu, chúng ta còn có tình bạn học tương lai ba năm, đừng làm ra chuyện không thể cứu vãn được."
"Bây giờ tình huống đặc biệt, ai cũng đừng ghét bỏ ai."
Một phen nói nói xà lơ chọc cười, bầu không khí coi như thả lỏng hơn nhiều, thế nhưng đỉnh đầu và bóng trắng trong sông đều là bom hẹn giờ, đáng sợ là bóng trắng dường như di chuyển theo họ.
Sau một trận im lặng, cuối cùng vẫn là có người hỏi: "Bóng trắng đến cùng là cái gì?"
"Đừng hỏi." Hoàng Khương nói: "Đừng nói không biết, chính là biết rồi, cũng không có chỗ tốt với chúng ta, không phải thứ chúng ta có thể giải quyết, phớt lờ những thứ kia, giả vờ cái gì đều không nhìn thấy. Nếu là kinh động chúng nó, mặc kệ bị đuổi giết hay là đi lạc đều rất có thể chết người."
Mọi người gật đầu trả lời, cố gắng phớt lờ bóng trắng đi theo họ, nhưng bóng trắng hiển nhiên sẽ không như ý nguyện của họ.
Bỗng nhiên có người mắt cá chân bị dùng sức lôi kéo, cậu ta bị dọa gào thét, chớp mắt loạn thành một đoàn, Hoàng Khương lập tức hét lớn: "Ai cũng không cho phép thả lòng tay ai, kéo người trở về!"
Bạn học kia rất nhanh được kéo về, người khác giống như bị dọa hết hồn chưa bình tĩnh vây thành vòng tròn, phòng bị nhìn xung quanh: "Vừa rồi có thứ dinh dính, màu trắng kéo chân tớ, chắc hẳn là thứ trong hồ!"
Hoàng Khương trái tim căng thẳng đến mức treo trên cuống họng, mồ hôi lạnh trượt từ gò má xuống, trừng chằm chằm vách tường đằng trước, một luồng âm u lạnh lẽo từ lòng bàn chân bò lên sống lưng, tứ chi cứng ngắc như đầu gỗ.
Áo khoác đỏ bên cạnh phát hiện tay cô hơi run rẩy, xoay đầu vừa muốn hỏi sao thế, khóe mắt bất thình lình quét đến hình bóng màu trắng phía sau, bóng trắng kia không động đậy, ở trong bóng tối nổi bật rõ ràng, hơn nữa đứng ở chính giữa vòng tròn họ vây thành, ở phía sau lưng tất cả mọi người!
Áo khoác đỏ hiểu rõ Hoàng Khương tại sao cứng đờ rồi, bởi vì cậu ta thoáng thấy bóng trắng, theo bản năng ngẩng đầu tránh ra, nhưng lại nhìn thấy bóng trắng nằm rạp xuống trên đỉnh đầu nhiều hơn, một bóng trắng trong đó thì ở trên đỉnh đầu Hoàng Khương.
Khoảng cách không quá nửa mét, đến nỗi có thể nhìn rõ ràng bộ dáng bóng trắng.
Giống như một con người toàn thân trần truồng, làn ra rất trắng, không có tóc, vị trí ngũ quan là một cái động đen, giống như tảng bánh kem tuyết hòa tan, có một loại cảm giác buồn nôn trơn trượt chặn ở cuống họng.
Từng bóng trắng hình thành một tảng, lặng lẽ nằm rạp xuống ở mặt trên hang động đá vôi, từ đầu đến cuối đi theo họ, tiếng sạt sàn vừa rồi chính là tiếng vang chúng nó bò sát.
Từ xa nhìn thì giống một đống thi thể trôi nổi trên không trung.
"Chư vị, không cần ngẩng đầu, không cần xoay đầu, không cần nhìn ngang nhìn dọc, tớ có thể cảm nhận được đằng trước có ánh sáng, có lẽ chính là lối ra. Đợi lát nữa tớ sẽ thả lỏng tay bạn học bên trái, hình thành hàng đơn, người khác bất luận xảy ra chuyện gì đều không cho phép lỏng tay, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước."
Mọi người lòng biết xui xẻo, trăm miệng một lời: "Hiểu rõ."
"1,2..." Hoàng Khương thả lỏng thay, mọi người xếp thành hàng đơn, vẫn là cô ở vị trí đầu: "3, chạy!"
Mọi người rất nhanh hướng về trước chạy băng băng, lúc này đầu óc một mảng trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở hổn hển, còn có tiếng ồn ào trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ ràng, cùng với trước mắt thỉnh thoảng lóe lên bóng trắng, lúc này mọi người đều biết bên cạnh họ đến cùng là vây quanh thứ khủng bố gì, liền cái gì cũng không nghĩ nữa, vùi đầu chỉ biết chạy thoát thân.
Không biết chạy băng băng bao lâu, cuối cùng nhìn thấy chỗ ngã rẽ đằng trước xuất hiện một chút ánh sáng, tim mọi người treo trên cao, không hẹn mà cũng cầu nguyện nhất định phải là lối ra, nếu không chính là giám khảo cũng được!
Hoàng Khương nét mặt có chút kinh ngạc vui mừng lại có chút kì lạ: "Bé hướng dương của tớ ngừng ở chỗ ánh sáng."
"Nhất định là lối ra!"
Mọi người kinh ngạc vui mừng lao qua, nhìn qua một đoàn ánh sáng mở ra bóng tối chậm rãi đi về phía họ, ấm áp như vậy, thế nhưng...đợi đã, tại sao đi về phía họ?
Tỉ mỉ nhìn, lại thấy đoán ánh sáng kia bồng bềnh ở mặt sông, theo dòng nước đi về phía bên này của họ, hơn nữa hình dáng dường như khá to lớn, giống như...một ngôi nhà?
Một ngôi nhà bồng bềnh ở trên mặt sông?
Cái quỷ gì?
Tình huống gì đây?
Mọi người ngạc nhiên không thôi, ngay cả bước chân chạy băng băng đều không tự giác thả chậm một hai, mà kinh ngạc vui mừng trên mặt Hoàng Khương liền biến mất sạch sành sanh, sốt ruột vội vàng hoảng sợ gọi về trùng cổ của mình.
"Các cậu nói, có thể nào là giám khảo không?"
"..."
"Có lẽ là giám khảo lái thuyền vào cứu viện chúng ta, cha mẹ tớ nói giám khảo chính lần này là chủ nhiệm giáo dục đại học Mi, thừa tu sĩ Mật Tông Kim Cang, đã từng đi Bharat khổ tu bí pháp, bản thân rất lợi hại. Nếu như là giám khảo chính, có khả năng chính là ông ấy lái thuyền đi vào rồi."
Nói ra lời này là áo khoác da đỏ, rất bình tĩnh thấu tình đạt lý, đưa ra khích lệ với mọi người, gia tăng niềm tin của họ, khiến họ từ liều mạng chạy băng băng biến thành đi bước nhỏ, mặt từng người tràn đầy mong đợi nhìn đoàn ánh sáng kia.
Gần rồi, dần dần gần rồi, đồ vật to lớn trong ánh sáng lộ ra diện mạo chân thực, nhưng chính là một căn nhà gỗ hai tầng phong cách Châu Âu, tồi tàn, máu đỏ, giống như ngôi nhà ma quỷ trong rừng trong phim khủng bố tây phương, tràn đầy hơi thở không rõ ràng.
Càng khủng bố là hiên nhà nhà gỗ máu tươi khắp nơi, cửa còn đứng một người, người này cả người máu tươi, một tay nắm một con dao chặt xương còn đang nhỏ máu, một tay khác tóm chuông đồng, cẩn thận nhìn lại thấy trong chuông đồng kia rõ ràng nhét một đầu người lộ ra đầu lâu trắng lóa!!
Người kia...không, không phải người!
Quái vật hung tàn kia nhìn thấy học sinh vô tội đáng thương, hướng về họ lộ ra nụ cười hung dữ, giơ lên dao chặt xương đầm đìa máu tươi, cửa phía sau cót két một tiếng mở ra, từng luồng sông máu chảy ra, thấp thoáng nhìn thấy một thi thể đứa nhỏ thiếu cánh tay cụt chân.
Tất cả thí sinh ớn lạnh sống lưng, cuối cùng vượt quá phòng tuyến sợ hãi bùng nổ phát ra gào thét thê lương: "AAAAAAAAAAA---" Quay đầu xông về phía ngược lại phát điên chạy như điên.
Nội dung vở kịch phát triển quá nhanh đến mức mà tóc vàng xui xẻo còn chưa kịp phản ứng, mắt trừng trừng nhìn căn nhà gỗ của cậu và các thí sinh lướt qua nhau, càng ngày càng xa.
Sầm Kim: "..." Tui chỉ là muốn say hị.
**
Vào lúc này, một tu sĩ mật tông xoay tròn kim cương bồ đề xuất hiện ở chỗ cao nhất đỉnh núi hang Tứ Hải, lật lại hàng rào màu vàng cấm vào, đi đến một cái hồ đường kính 10 mét, sâu không thấy đáy, hồ lớn nhìn ra xa giống như vực sâu, chậm rãi than thở nói:
"...Công chìm hoàng tuyền, công chớ oán trời."
Công chìm hoàng tuyền, công chớ oán trời: ngươi chết ở hoàng tuyền, ngươi chẳng thể trách trời.