Dạo gần đây Lý Tiết Ngọc cũng có chút yên ổn, đám người kia không biết vì sao không dám đến gây sự với cô nữa, việc cô cô làm, cơm tối cũng được ăn đầy đủ hơn.
Buổi tối hôm nay Lâm Hàn Phong lại không về nhà, Lý Tiết Ngọc cũng không thể ngủ, cô ra ngoài vườn đi dạo, bình thường bận rộn không để mắt đến nơi này như thế nào. Hôm nay có thời gian rảnh, bây giờ cô mới nhận ra nơi này vừa rộng lại đẹp như thế này.
Lý Tiết Ngọc đi đến xích đu ngồi xuống, cô đung đưa một mình ở đấy, cô ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, hôm nay trăng vừa tròn vừa đẹp thật đấy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Lý Tiết Ngọc giật mình khi thấy Lâm Hàn Phong trở về nhà. Cô vẫn ngồi yên đấy không động không đậy gì, Thẩm Miên Miên luôn nhắc cô đừng lại gần anh quá, tốt hơn là nên tránh xa nếu không người gặp chuyện chính là cô.
Lý Tiết Ngọc xuống khỏi xích đu, cô rón rén chạy về nhà kho để tránh Lâm Hàn Phong.
Lâm Hàn Phong mang cái thân thể đầy mệt mỏi về phòng, vừa về tới anh liền lao đến giường nằm xuống mà ngủ thiếp đi.
Quản gia Lưu biết anh cũng đang rất mệt nên không dám phiền đến, bà ngồi xuống cởi áo và giày cho anh, đắp chăn ngay ngắn rồi ra khỏi phòng. Đứa trẻ này bao năm qua vẫn không thay đổi, không chịu được áp lực liền về đây rồi lăn ra ngủ như thế này, người cũng nồng nặc mùi rượu.
Thẩm Miên Miên thấy cô về phòng sớm thì bất ngờ, ban nãy cô có nghe tiếng xe, đoán là Lâm Hàn Phong hôm nay về nhà, cô còn tưởng con bé chạy đến chỗ anh rồi chứ.
"Em sao vậy?" Thẩm Miên Miên hỏi.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu.
Thẩm Miên Miên kéo cô ngồi xuống, cô xoa xoa đầu Lý Tiết Ngọc: "Anh ta về nhà rồi đó."
[Mặc kệ anh ta.]
"Em biết vậy thì tốt." Thẩm Miên Miên bật cười.
Cô quay sang nhìn tấm lịch trên bàn, Thẩm Miên Miên nhìn ngày đánh dấu trên đấy thì cau mày.
"Mười ngày nữa đến sinh nhật của ông chủ rồi." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc nhìn cô.
"Mà anh ta cũng không về nhà đâu. Năm nào đến sinh nhật của mình anh ta chỉ biết uống say bí tỉ rồi về nhà thôi." Thẩm Miên Miên xoa xoa hai má cô rồi nói.
Lý Tiết Ngọc nghiêng đầu.
"Đừng nhìn chị vậy, chị không biết lí do đâu."
"Có lẽ anh ta ghét ngày sinh nhật của chính mình."
"Lâm Hàn Phong vốn không có người thân, chị nghe qua trước kia anh ta là cô nhi, lưu lạc đầu đường xó chợ cùng hai người anh em tốt là Mặc Triết và Uông Thừa. Bọn họ cố gắng từng ngày, cùng nhau đi đến thành công như bây giờ."
[Vậy...cả ba người họ đều không có người thân sao?]
"Không có, họ không có ba mẹ." Thẩm Miên Miên ôm cô vỗ về.
"Nếu nói thì...họ cũng đáng thương."
Ở đỉnh vinh quang nhưng lại chẳng có ai bên cạnh thật lòng chúc mừng, nhìn đi nhìn lại Lâm Hàn Phong cũng tội nghiệp quá rồi.
Lý Tiết Ngọc dựa đầu vào lòng Thẩm Miên Miên, cô dụi dụi như một con mèo nhỏ, Thẩm Miên Miên bật cười trước sự đáng yêu của cô.
Lý Tiết Ngọc thầm nghĩ bản thân đã đáng thương, nhưng mà bây giờ cô lại thấy mình may mắn hơn cả ba người đàn ông ấy. Ít nhất cô có ba có mẹ, tuy không được họ yêu thương nhưng cô vẫn biết mặt mũi của họ, biết họ là ai.
Lâm Hàn Phong lại không biết, chính vì thế anh mới không thích ngày sinh nhật của mình.
Ở trong căn biệt thự vừa rộng vừa lớn như thế này, nhưng lại không có ai chờ mình trở về, Lâm Hàn Phong cũng quá tội nghiệp.
Lý Tiết Ngọc từ từ nhắm hai mắt lại, cô muốn làm gì đó cho Lâm Hàn Phong quá đi, coi như cảm ơn anh đã mua đồ ăn ngon cho cô.
Người thành công vẫn có nỗi khổ riêng mà.
...
Sáng hôm sau.
Lâm Hàn Phong ngồi lên, đầu anh đau như búa bổ vậy. Hôm qua anh uống rất nhiều, về đến liền lăn ra ngủ thế này đây.
Lâm Hàn Phong xuống giường, anh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi anh ra ngoài thay quần áo, đang chỉnh lại cà vạt thì nghe tiếng gì bên dưới, Lâm Hàn Phong tò mò đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thì ra hôm nay mọi người dọn dẹp, đồ cũng được đem ra sân chùi rửa rồi.
Ánh mắt của anh hướng về Lý Tiết Ngọc đang xách xô nước đi đến chỗ Thẩm Miên Miên.
Mấy ngày qua anh tránh né cô nên cũng không về nhà, không biết cô gái nhỏ này có đến nhà bếp chờ anh về hay không nữa.
Lâm Hàn Phong bất giác bật cười, anh chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi ra khỏi phòng.
Bước xuống nhà, mọi người thấy anh liền cúi đầu chào, Lý Tiết Ngọc cũng như thế.
Anh dừng chân lại, nhìn cô một cái, Lý Tiết Ngọc vẫn không hay biết gì nên chưa ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Hàn Phong không nói, anh bước đi. Thẩm Miên Miên thì đã chú ý đến, anh ta vừa để mắt tới Lý Tiết Ngọc phải không?
"Người đi rồi." Thẩm Miên Miên kéo áo Lý Tiết Ngọc.
Cô lúc này mới ngẩng cao đầu lên, may quá, cuối cùng cũng chịu đi rồi.
Mấy ngày không gặp cô vẫn có cảm giác Lâm Hàn Phong đem đến áp lực cho mình làm sao. Đi rồi thì tốt, không dính dáng đến càng tốt hơn.