24
Năm sáu tuổi, mẫu phi đã bỏ ta mà đi, phụ hoàng bị đả kích tới mức bệnh dậy không nổi, tới khi phụ hoàng khỏe hơn một chút thì mang ta tới bên người tự mình nuôi nấng. Ông ấy rất tốt với ta, nhưng ta lại chán ghét ông ấy. Bởi vì khi mẫu phi còn sống, thường bị đám nữ nhân của ông ấy thay phiên nhau mưu toan, thậm chí mấy người đó còn giở thủ đoạn hiểm độc lên đầu ta...mẫu phi vì bảo vệ ta mà lao lực, cả ngày buồn bực không vui. Mặc dù khi đó ta không hiểu chuyện giữa người lớn, nhưng vẫn nhớ kỹ một câu mẫu phi nói với ta. Bà nói, Thanh nhi, hứa hoặc đừng bao giờ hứa hẹn với cô gái nào, nếu đã hứa thì phải tốt với nàng ấy cả đời, tuyệt đối đừng làm tổn thương trái tim của nàng ấy.
Sau khi mẫu phi rời đi, chỉ còn một mình ta cô đơn lẻ loi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Không, cũng có, chính là phụ hoàng, nhưng ta không bằng lòng nói chuyện với ông ấy lắm. Bởi vì ông ấy còn có rất nhiều con, những đứa trẻ đó đều lớn hơn ta, tất cả đều ăn hiếp ta...trong cung, chẳng có ai tốt cả. Mãi đến một ngày, ta gặp được một cô bé bẩn thỉu và ngu ngốc.
Bình thường ta rất thích ném phân chim vào mấy cung ở phía Đông, ném chút sâu vào mấy cung ở phía Tây...để che giấu thân phận, nên khi ra ngoài làm chuyện xấu ta phải đeo mặt nạ. Kết quả ngày hôm đó sơ suất, mặt nạ bị lệch, không thấy rõ đường, giẫm vào cái bẫy mình đặt trong Ngự Hoa Viên, chân bị kẹp lại! Ngay khi ta đang muốn kêu người tới giúp, thì chợt thấy một cô bé bị thương, khập khiễng đi quanh Ngự Hoa Viên, lau khuôn mặt đang khóc như mưa.
Ta đang đau chân, lại nghe cô bé khóc tới khó chịu. Ta hung dữ hét lên với cô ấy: “Đừng có ồn ào!” Cô ấy bị dọa sợ, thút thít hai cái rồi nhìn sang ta, phát hiện vạt áo màu trắng của ta đầy máu thì lập tức đi về phía ta, đưa bàn tay nhỏ bé ra: “Anh trai nhỏ, em có thuốc này cho anh dùng một tí đó!” Ta nhận lấy nhìn, bình thuốc mỡ không còn nhiều, mà dáng vẻ đi lại của cô ấy rõ ràng là bị thương.
Ta cau mày hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu? Ta nhìn thử.”
Cô ấy che cái mông nhỏ lại ngay: “Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay em phải về nhà. Thuốc mỡ này là Hoàng thượng tặng cho em, rất hữu hiệu, em vốn định mang về giữ lại lần sau có bị thương thì dùng, nhưng mà...thôi quên đi, cho anh đó, bây giờ anh cần nó hơn em mà.”
Con nhóc này có lòng tốt cỡ này à?
Trong lòng ta như được sưởi ấm: “Nhà ngươi ở đâu? Sao lại bị thương?”
Ánh mắt của cô ấy lập tức tối sầm lại: “Nhà em ở phủ Thừa tướng, bị thương là do cha đánh.”
“Cha ruột?”
“Vâng ạ.”
“Tại sao đánh ngươi?”
“Thì...anh đừng hỏi nữa, em phải về nhà đây. Anh dưỡng thương cho tốt, về sau nhớ cẩn thận đó, bị thương đau lắm.” Cô ấy đỏ mắt, vẫy tay với ta rồi khập khiễng rời khỏi tầm mắt ta.
Tối đó là lần đầu tiên ta chủ động tán gẫu với phụ hoàng, hỏi ông ấy cô bé đó là ai. Phụ hoàng vui vẻ cười toe toét, ba hoa với ta không ngừng.
Thì ra là đích nữ của Tống Thừa tướng, bởi vì đụng chạm tới Trưởng công chúa nên bị cha đánh hai mươi đại bản để tạ tội! Phụ hoàng không đành lòng, sợ cô bé bị đánh chết nên mới đưa vào cung chữa thương. Nhớ lại dáng vẻ lanh lợi hiểu chuyện của cô nhóc kia, nhìn sao cũng không giống kiểu chạy tới đụng chạm Trưởng công chúa, chắc chắn là Trưởng công chúa kiêu ngạo kia ăn hiếp người ta! Ta hừ lạnh.
Trời vừa sáng ta đeo mặt nạ chặn Trưởng công chúa, kéo cô ta vào nhà xí, ấn đầu cô ta vào thùng đầy nước tiểu...Kể từ đó, Trưởng công chúa luôn cung kính với ta, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Sau đó mấy lần trong cung có tiệc, ta lại được gặp cô nhóc Tống Vãn Tâm kia. Không giống với ngày đó, cô nhóc trông rất vui vẻ, chắc đã khỏe lại rồi, sinh long hoạt hổ. Ta không nhịn được cười. Vốn ta muốn trị người cha nhẫn tâm kia của nàng, nhưng phụ hoàng nói cha nàng rất yêu thương nàng, qua ba lần rượu ta cũng tận mắt thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng trong lòng cha mình...Quên đi, tha cho ông ta vậy!
Nhưng hình như cô nhóc này không được may mắn lắm, hai năm sau lại bị thích khách tập kích, bị bắn mất nửa cái mạng. Ta nghe nói thì lập tức phái hết ngự y trong cung đến phủ Thừa tướng...Ngày đêm cứu chữa, cuối cùng cũng nhặt được mạng trở về. Bên tai văng vẳng sự dịu dàng quan tâm của nàng mấy năm trước: “Anh nhớ cẩn thận đó, bị thương đau lắm.” Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, ta không thể giúp gì được cho nàng cả...
Thế nên ta đã nói với phụ hoàng, sau này không phá phách nữa, ta phải nghiêm túc luyện võ nghệ, học công phu, cưỡi ngựa bắn cung, bất cứ kỹ năng gì cũng phải học! Phụ hoàng hết sức vui, có thể là cảm thấy đứa con bất hiếu cuối cùng cũng có tiền đồ. Ông ấy tìm cho ta những huấn luyện viên giỏi nhất. Mỗi khi huấn luyện khổ sở đến nỗi không chống đỡ được, thì khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc và đôi mắt đỏ hồng của cô bé năm đó hiện ra trước mắt ta...ngay lập tức ta đã có động lực. Đàn ông phải có bản lĩnh! Có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, mới xứng gọi là đàn ông. Cơ mà ngàn vạn lần đừng giống phụ hoàng ta...
Trải qua mấy năm, khi gặp lại nàng, nàng đã là một thiếu nữ, hùng dũng hiên ngang tiêu diệt uy phong của Trưởng công chúa trên bãi săn! Ta vui thay cho cô nhóc đó làm sao! Nhưng mấy ngày sau ta biết được, Trưởng công chúa như chó không được ăn c ứt, thua nổi điên đánh người, đánh cô nhóc đứng dậy không nổi...Mẹ kiếp, ta không xé xác ả thì không mang họ Sở! Lần này ta làm âm thầm một chút! Ả đánh cô nhóc như thế nào thì ta liều mạng đánh ả như thế! Tiếp đó ta cảnh cáo ả, nếu dám chọc Tống Vãn Tâm nữa thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả. Những lời tàn nhẫn này nhất định phải nói để hù dọa ả, bởi vì ta sắp phải đi Bắc Cương với sư phụ đánh giặc.
Tuy phụ hoàng nước mắt nước mũi cầu xin ta đừng đi, nhưng ta vẫn quyết định đi. Khi có chiến tranh, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ đất nước. Không thể chì vì ta là con của Hoàng thượng mà làm con rùa rụt cổ. Hơn nữa, từ nhỏ mẫu phi đã nói với ta, làm trai phải có chí làm trai, đúng sai phải rõ ràng không được tham sống sợ chết. Mẫu phi còn chí khí hơn phụ hoàng nhiều. Lúc mẫu phi còn sống không được thấy tiền đồ của ta, bây giờ ta phải cho mẫu phi ở dưới cửu tuyền kiêu ngạo tự hào về ta mới được...
Hai năm chiến tranh gian khổ, cửu tử nhất sinh. Ta vẫn sống để trở về, còn đánh lui bọn Tác-ta nữa, ép bọn họ quỳ xuống trước phụ hoàng, từ nay về sau phải tiến cống để cầu bình an. Mà điều làm ta vui hơn nữa là Tống Vãn Tâm đã đến tuổi cập kê. Ta muốn cầu hôn nàng.
Ừm, cũng không phải là thích nàng nhiều lắm: “Nam tử hán đội trời đạp đất, dù thích nhiều đến đâu cũng không thể nói.”
Chẳng qua là bên cạnh ta không có cô nương nào đẹp hơn nàng, hiên ngang hơn nàng, hợp ý ta hơn nàng thôi: “Vì trước giờ ta đều khinh thường các cô nương khác, trừ nàng.”
Ta cũng nghĩ tới, nàng hình như không thích ta, mấy năm nay ngẫu nhiên gặp mặt trong cung yến, ta thấy nàng rất hung dữ. Nếu nàng từ chối ta...Hahah, vậy ta sẽ để phụ hoàng ra mặt. Thế là xong!
Và sau khi kết hôn ta thực sự rất yêu nàng. Ta phát hiện cô nhóc này rất thú vị, lúc mới gả cho ta nàng sống như thỏ thấy sói, mỗi ngày đều run rẩy. Đến mức đó luôn à? Ta cũng đâu ăn thịt người! Tự mình chọn kẻ ngốc còn có thể làm gì? Cưng chiều thôi!
Vì thế ta liều mạng đối tốt với nàng, nghĩ các trò dỗ nàng vui vẻ, lúc này mới khiến nàng giống như một người bình thường, có hỉ nộ ái ố.
Niềm vui và nỗi buồn của nàng đã mê hoặc ta. Ta thấy mình quá hời rồi, nàng thực sự như kho báu. Cơ mà nàng đẹp và đáng yêu như thế nào, thì ta sẽ không nói với mấy người đâu...lòng dạ ta hẹp hòi, vợ mình là bảo bối của mình là được rồi, không mong người khác cũng thích nàng. Cho nên ngày đó trong bữa tiệc Trung thu thấy nàng ngắm nhìn tên mặt trắng Hứa Nghiễn Thư kia nhiều lần, suýt nữa ta đã tức chết rồi...Ta nhắc nhở nàng một phen, tưởng đã xong xuôi. Ai dè ngày hôm sau nàng rất lạ! Cười rất giả với ta, khiến ta thấy hơi sai sai, hơn nửa nàng cũng không chút nào quan tâm ta, ngay cả chuyện mỗi ngày đeo đồ bảo vệ bụng cũng không nhắc, lê chưng cũng không làm...Chẳng lẽ vì tên mặt trắng kia giận dỗi ta? Song đến buổi tối, ta mới cảm thấy thực sự có gì đó không ổn.
Cô nhóc của ta thường ngày vừa xấu hổ đáp lại, vừa kiều diễm khiến người ta yêu thương. Mà đêm nay nàng lớn mật hết sức, còn chưa nằm xuống đã nhào về phía ta...Ta luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai, hình như đây không phải là cô nhóc của ta! Nhưng khi ta nâng mặt nàng nhìn kỹ thì đúng là nàng mà, không sai đâu...Đêm nay ta ngủ không ngon. Hôm sau thình lình ta muốn thăm dò nàng một chút, nên muốn dẫn nàng đi săn! Tính tình Phi Ngư rất hung, chỉ nhận một chủ nhân. Để ta bắt được kẻ nào hạ cổ cô nhóc thì ta sẽ róc xương lóc thịt kẻ đó!
Ai ngờ đâu sáng sớm nàng chạy tới phòng củi, thì thầm gì đó mãi với gã sai vặt hôm qua mang về. Trực giác của ta thấy là lạ. Ta muốn hỏi gã sai vặt mấy câu, gã đó lại run lẩy bẩy không dám nhìn ta. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ta nhanh chóng phái Tả Kiêu đến phủ Thừa tường mật thám một phen...Hôm đó trên đường tới khu săn bắn, ta nôn nóng bất an. Ta thực sự sợ sẽ không được nhìn thấy cô nhóc của ta...Nếu là như vậy, cho dù có phải đào ba thước đất, ta cũng phải đào phủ Thừa tướng sạch sẽ, tìm cô nhóc trở về! Mãi đến khoảnh khắc nàng nhào vào lòng tôi, lòng tôi mới ổn định lại. Là nàng, không sai đây mới chính là cô nhóc của ta...
Ta không kiềm chế được nỗi nhớ nhung và khát vọng với nàng, mất khống chế ở khu săn bắn. Nghỉ ngơi qua đi, hai ta giục ngựa chạy như bay, ai ngờ Phi Ngư lại đột nhiên xảy ra chuyện. Thấy nàng bị quăng xuống ngựa trong tích tắc, trong đầu ta ong ong, như bị sét đánh...Ta dốc hết sức nhào tới nàng, cuối cùng cũng kịp thời đệm dưới thân nàng! Mẹ nó đau thật...Ta cảm thấy ta sắp xỉu rồi...Có điều cũng may, ta đã bảo vệ chặt chẽ cô nhóc trong ngực, không một chút tổn thương nào. Cho dù ta chết, ta cũng không sợ.
Lúc ta tỉnh lại, không thấy nàng ở bên cạnh, ta đã vô cùng hoảng loạn. Ta sợ rằng nàng sẽ biến mất một cách khó hiểu như ngày hôm đó. Ta phân phó Tả Kiêu lập tức đi tìm nàng. Sau khi xác định người bên cạnh là nàng, ta mới thả lỏng yên tâm ngủ say.
Mấy ngày nuôi bệnh, trông nàng luôn có vẻ tâm sự nặng nề, nhưng lại không nói gì với ta. Thẳng đến ngày đó, Tả Kiêu cẩn thận báo lại hết chuyện xảy ra trong đêm ta bị thương...
Ta càng nghĩ càng thấy sai, rất nhiều chuyện không hợp lý dường như thoáng cái đã có lời giải thích...Nhớ lại chuyện cũ, xâu chuỗi từng cái một...ta đã hiểu rõ mọi thứ ngay lập tức.
Thì ra, cô nhóc khóc nức nở lọt vào tim ta không phải là Tống Vãn Tâm! Thế mà kết hôn hai năm, ta lại gọi nàng hai chữ “Tâm nhi”, nàng đã đau lòng thế nào chứ...Thì ra, Tiểu Ngư của ta lại chịu nhiều uất ức đến vậy.
Ta giận bản thân mình. Giận mình không thể bảo vệ nàng cho tốt, để nàng chịu nhiều đau khổ tới vậy...Điều đáng an ủi duy nhất là nghe Tả Kiêu nói đêm đó nàng hết sức khí phách, up phong đại sát tứ phương! Ta rất hạnh phúc. Cô nhóc hiền lành, nhẹ dạ nũng nịu của ta cuối cùng đã trưởng thành rồi!
Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ nàng chu toàn...Thực hiện ước mơ của nàng khiến nàng trở thành một con cá bé nhỏ bay nhảy hạnh phúc!
Đêm đó, tôi muốn cho nàng biết người từ trước tới giờ ta yêu chỉ có mình nàng. Kết quả thình lình tâm phúc trong cung nói cho ta biết, nàng và phụ hoàng đã cùng nhau chọn phi cho ta! Chỉ vì nàng không thể sinh con...
Vả lại Tả Kiêu cũng nói với ta, nàng chi rất nhiều ngân phiếu, còn lén mua ngựa nữa...khiến tôi tức cười! Ồ, giỏi đó. Chỉ vì không thể sinh con mà nàng không cần ta nữa ư? Giỏi lắm! Nàng đợi đấy!
Ta giả bộ không biết gì cả. Yên lặng nhìn nàng diễn trò trong mấy ngày này. Có cái hay duy nhất là nàng biết sắp chia lìa, cho nên hàng đêm đều dính một chỗ với ta, tuyệt không thể tả...Còn ta vừa nhìn nàng diễn, vừa âm thầm thu thập rất nhiều chứng cứ Tống Viễn làm chuyện ác, trình lên cho phụ hoàng. Phụ hoàng rất tức giận, mép râu run run. Tuy không biết phụ hoàng sẽ xử ông ta thế nào, nhưng ta biết ông già đó xong đời rồi. Chiêu trò của phụ hoàng cũng một chín một mười so với ta...
Mấy người nghĩ ta sẽ buông tha cho Tống Vãn Tâm ngu xuẩn kia sao? Haizz, ngày rời kinh, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Chẳng phải ả được nuông chiều mà sinh tâm địa ác độc sao? Vậy lấy độc trị độc, đưa ả cho Trưởng công chúa dạy dỗ là thích hợp nhất! Ta dứt khoát gọi Trưởng công chúa tới Vương phủ đưa ả đi.
Cuộc sống sau này của ả, haizz, chắc tuyệt vời lắm!
Mấy chuyện này ta không kể cho cô nhóc. Trước kia nàng đã chịu quá nhiều ấm ức, sau này ta chỉ muốn khiến nàng vui vẻ vô lo vô nghĩ. Không có con thì sao chứ? Không có con thì bớt đi phiền phức! Ta sợ phiền phức lắm. Tất cả sự kiên nhẫn của ta đều đã dành cho cô nhóc kia, người khác không có phần đâu.
Về phần cha ta...Hứ, trước kia phụ mẫu phi, bây giờ lại khiến vợ ta rơi vào đường cùng, ta không muốn làm con của ông ấy nữa, ông ấy cũng đừng hòng quơ tay múa chân vào cuộc sống của ta! Mỗi người một nơi, mỗi người mạnh khỏe nhé!
Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ làm cái một hồ cá siêu bự, để ta và Tiểu Ngư của ta...
Cả phần đời còn lại, nước trong thấm nhuần cá nhỏ.
Sạch sẽ.
Tự do tự tại.
HẾT
Năm sáu tuổi, mẫu phi đã bỏ ta mà đi, phụ hoàng bị đả kích tới mức bệnh dậy không nổi, tới khi phụ hoàng khỏe hơn một chút thì mang ta tới bên người tự mình nuôi nấng. Ông ấy rất tốt với ta, nhưng ta lại chán ghét ông ấy. Bởi vì khi mẫu phi còn sống, thường bị đám nữ nhân của ông ấy thay phiên nhau mưu toan, thậm chí mấy người đó còn giở thủ đoạn hiểm độc lên đầu ta...mẫu phi vì bảo vệ ta mà lao lực, cả ngày buồn bực không vui. Mặc dù khi đó ta không hiểu chuyện giữa người lớn, nhưng vẫn nhớ kỹ một câu mẫu phi nói với ta. Bà nói, Thanh nhi, hứa hoặc đừng bao giờ hứa hẹn với cô gái nào, nếu đã hứa thì phải tốt với nàng ấy cả đời, tuyệt đối đừng làm tổn thương trái tim của nàng ấy.
Sau khi mẫu phi rời đi, chỉ còn một mình ta cô đơn lẻ loi, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Không, cũng có, chính là phụ hoàng, nhưng ta không bằng lòng nói chuyện với ông ấy lắm. Bởi vì ông ấy còn có rất nhiều con, những đứa trẻ đó đều lớn hơn ta, tất cả đều ăn hiếp ta...trong cung, chẳng có ai tốt cả. Mãi đến một ngày, ta gặp được một cô bé bẩn thỉu và ngu ngốc.
Bình thường ta rất thích ném phân chim vào mấy cung ở phía Đông, ném chút sâu vào mấy cung ở phía Tây...để che giấu thân phận, nên khi ra ngoài làm chuyện xấu ta phải đeo mặt nạ. Kết quả ngày hôm đó sơ suất, mặt nạ bị lệch, không thấy rõ đường, giẫm vào cái bẫy mình đặt trong Ngự Hoa Viên, chân bị kẹp lại! Ngay khi ta đang muốn kêu người tới giúp, thì chợt thấy một cô bé bị thương, khập khiễng đi quanh Ngự Hoa Viên, lau khuôn mặt đang khóc như mưa.
Ta đang đau chân, lại nghe cô bé khóc tới khó chịu. Ta hung dữ hét lên với cô ấy: “Đừng có ồn ào!” Cô ấy bị dọa sợ, thút thít hai cái rồi nhìn sang ta, phát hiện vạt áo màu trắng của ta đầy máu thì lập tức đi về phía ta, đưa bàn tay nhỏ bé ra: “Anh trai nhỏ, em có thuốc này cho anh dùng một tí đó!” Ta nhận lấy nhìn, bình thuốc mỡ không còn nhiều, mà dáng vẻ đi lại của cô ấy rõ ràng là bị thương.
Ta cau mày hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu? Ta nhìn thử.”
Cô ấy che cái mông nhỏ lại ngay: “Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay em phải về nhà. Thuốc mỡ này là Hoàng thượng tặng cho em, rất hữu hiệu, em vốn định mang về giữ lại lần sau có bị thương thì dùng, nhưng mà...thôi quên đi, cho anh đó, bây giờ anh cần nó hơn em mà.”
Con nhóc này có lòng tốt cỡ này à?
Trong lòng ta như được sưởi ấm: “Nhà ngươi ở đâu? Sao lại bị thương?”
Ánh mắt của cô ấy lập tức tối sầm lại: “Nhà em ở phủ Thừa tướng, bị thương là do cha đánh.”
“Cha ruột?”
“Vâng ạ.”
“Tại sao đánh ngươi?”
“Thì...anh đừng hỏi nữa, em phải về nhà đây. Anh dưỡng thương cho tốt, về sau nhớ cẩn thận đó, bị thương đau lắm.” Cô ấy đỏ mắt, vẫy tay với ta rồi khập khiễng rời khỏi tầm mắt ta.
Tối đó là lần đầu tiên ta chủ động tán gẫu với phụ hoàng, hỏi ông ấy cô bé đó là ai. Phụ hoàng vui vẻ cười toe toét, ba hoa với ta không ngừng.
Thì ra là đích nữ của Tống Thừa tướng, bởi vì đụng chạm tới Trưởng công chúa nên bị cha đánh hai mươi đại bản để tạ tội! Phụ hoàng không đành lòng, sợ cô bé bị đánh chết nên mới đưa vào cung chữa thương. Nhớ lại dáng vẻ lanh lợi hiểu chuyện của cô nhóc kia, nhìn sao cũng không giống kiểu chạy tới đụng chạm Trưởng công chúa, chắc chắn là Trưởng công chúa kiêu ngạo kia ăn hiếp người ta! Ta hừ lạnh.
Trời vừa sáng ta đeo mặt nạ chặn Trưởng công chúa, kéo cô ta vào nhà xí, ấn đầu cô ta vào thùng đầy nước tiểu...Kể từ đó, Trưởng công chúa luôn cung kính với ta, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Sau đó mấy lần trong cung có tiệc, ta lại được gặp cô nhóc Tống Vãn Tâm kia. Không giống với ngày đó, cô nhóc trông rất vui vẻ, chắc đã khỏe lại rồi, sinh long hoạt hổ. Ta không nhịn được cười. Vốn ta muốn trị người cha nhẫn tâm kia của nàng, nhưng phụ hoàng nói cha nàng rất yêu thương nàng, qua ba lần rượu ta cũng tận mắt thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng trong lòng cha mình...Quên đi, tha cho ông ta vậy!
Nhưng hình như cô nhóc này không được may mắn lắm, hai năm sau lại bị thích khách tập kích, bị bắn mất nửa cái mạng. Ta nghe nói thì lập tức phái hết ngự y trong cung đến phủ Thừa tướng...Ngày đêm cứu chữa, cuối cùng cũng nhặt được mạng trở về. Bên tai văng vẳng sự dịu dàng quan tâm của nàng mấy năm trước: “Anh nhớ cẩn thận đó, bị thương đau lắm.” Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, ta không thể giúp gì được cho nàng cả...
Thế nên ta đã nói với phụ hoàng, sau này không phá phách nữa, ta phải nghiêm túc luyện võ nghệ, học công phu, cưỡi ngựa bắn cung, bất cứ kỹ năng gì cũng phải học! Phụ hoàng hết sức vui, có thể là cảm thấy đứa con bất hiếu cuối cùng cũng có tiền đồ. Ông ấy tìm cho ta những huấn luyện viên giỏi nhất. Mỗi khi huấn luyện khổ sở đến nỗi không chống đỡ được, thì khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc và đôi mắt đỏ hồng của cô bé năm đó hiện ra trước mắt ta...ngay lập tức ta đã có động lực. Đàn ông phải có bản lĩnh! Có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, mới xứng gọi là đàn ông. Cơ mà ngàn vạn lần đừng giống phụ hoàng ta...
Trải qua mấy năm, khi gặp lại nàng, nàng đã là một thiếu nữ, hùng dũng hiên ngang tiêu diệt uy phong của Trưởng công chúa trên bãi săn! Ta vui thay cho cô nhóc đó làm sao! Nhưng mấy ngày sau ta biết được, Trưởng công chúa như chó không được ăn c ứt, thua nổi điên đánh người, đánh cô nhóc đứng dậy không nổi...Mẹ kiếp, ta không xé xác ả thì không mang họ Sở! Lần này ta làm âm thầm một chút! Ả đánh cô nhóc như thế nào thì ta liều mạng đánh ả như thế! Tiếp đó ta cảnh cáo ả, nếu dám chọc Tống Vãn Tâm nữa thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả. Những lời tàn nhẫn này nhất định phải nói để hù dọa ả, bởi vì ta sắp phải đi Bắc Cương với sư phụ đánh giặc.
Tuy phụ hoàng nước mắt nước mũi cầu xin ta đừng đi, nhưng ta vẫn quyết định đi. Khi có chiến tranh, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ đất nước. Không thể chì vì ta là con của Hoàng thượng mà làm con rùa rụt cổ. Hơn nữa, từ nhỏ mẫu phi đã nói với ta, làm trai phải có chí làm trai, đúng sai phải rõ ràng không được tham sống sợ chết. Mẫu phi còn chí khí hơn phụ hoàng nhiều. Lúc mẫu phi còn sống không được thấy tiền đồ của ta, bây giờ ta phải cho mẫu phi ở dưới cửu tuyền kiêu ngạo tự hào về ta mới được...
Hai năm chiến tranh gian khổ, cửu tử nhất sinh. Ta vẫn sống để trở về, còn đánh lui bọn Tác-ta nữa, ép bọn họ quỳ xuống trước phụ hoàng, từ nay về sau phải tiến cống để cầu bình an. Mà điều làm ta vui hơn nữa là Tống Vãn Tâm đã đến tuổi cập kê. Ta muốn cầu hôn nàng.
Ừm, cũng không phải là thích nàng nhiều lắm: “Nam tử hán đội trời đạp đất, dù thích nhiều đến đâu cũng không thể nói.”
Chẳng qua là bên cạnh ta không có cô nương nào đẹp hơn nàng, hiên ngang hơn nàng, hợp ý ta hơn nàng thôi: “Vì trước giờ ta đều khinh thường các cô nương khác, trừ nàng.”
Ta cũng nghĩ tới, nàng hình như không thích ta, mấy năm nay ngẫu nhiên gặp mặt trong cung yến, ta thấy nàng rất hung dữ. Nếu nàng từ chối ta...Hahah, vậy ta sẽ để phụ hoàng ra mặt. Thế là xong!
Và sau khi kết hôn ta thực sự rất yêu nàng. Ta phát hiện cô nhóc này rất thú vị, lúc mới gả cho ta nàng sống như thỏ thấy sói, mỗi ngày đều run rẩy. Đến mức đó luôn à? Ta cũng đâu ăn thịt người! Tự mình chọn kẻ ngốc còn có thể làm gì? Cưng chiều thôi!
Vì thế ta liều mạng đối tốt với nàng, nghĩ các trò dỗ nàng vui vẻ, lúc này mới khiến nàng giống như một người bình thường, có hỉ nộ ái ố.
Niềm vui và nỗi buồn của nàng đã mê hoặc ta. Ta thấy mình quá hời rồi, nàng thực sự như kho báu. Cơ mà nàng đẹp và đáng yêu như thế nào, thì ta sẽ không nói với mấy người đâu...lòng dạ ta hẹp hòi, vợ mình là bảo bối của mình là được rồi, không mong người khác cũng thích nàng. Cho nên ngày đó trong bữa tiệc Trung thu thấy nàng ngắm nhìn tên mặt trắng Hứa Nghiễn Thư kia nhiều lần, suýt nữa ta đã tức chết rồi...Ta nhắc nhở nàng một phen, tưởng đã xong xuôi. Ai dè ngày hôm sau nàng rất lạ! Cười rất giả với ta, khiến ta thấy hơi sai sai, hơn nửa nàng cũng không chút nào quan tâm ta, ngay cả chuyện mỗi ngày đeo đồ bảo vệ bụng cũng không nhắc, lê chưng cũng không làm...Chẳng lẽ vì tên mặt trắng kia giận dỗi ta? Song đến buổi tối, ta mới cảm thấy thực sự có gì đó không ổn.
Cô nhóc của ta thường ngày vừa xấu hổ đáp lại, vừa kiều diễm khiến người ta yêu thương. Mà đêm nay nàng lớn mật hết sức, còn chưa nằm xuống đã nhào về phía ta...Ta luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai, hình như đây không phải là cô nhóc của ta! Nhưng khi ta nâng mặt nàng nhìn kỹ thì đúng là nàng mà, không sai đâu...Đêm nay ta ngủ không ngon. Hôm sau thình lình ta muốn thăm dò nàng một chút, nên muốn dẫn nàng đi săn! Tính tình Phi Ngư rất hung, chỉ nhận một chủ nhân. Để ta bắt được kẻ nào hạ cổ cô nhóc thì ta sẽ róc xương lóc thịt kẻ đó!
Ai ngờ đâu sáng sớm nàng chạy tới phòng củi, thì thầm gì đó mãi với gã sai vặt hôm qua mang về. Trực giác của ta thấy là lạ. Ta muốn hỏi gã sai vặt mấy câu, gã đó lại run lẩy bẩy không dám nhìn ta. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ta nhanh chóng phái Tả Kiêu đến phủ Thừa tường mật thám một phen...Hôm đó trên đường tới khu săn bắn, ta nôn nóng bất an. Ta thực sự sợ sẽ không được nhìn thấy cô nhóc của ta...Nếu là như vậy, cho dù có phải đào ba thước đất, ta cũng phải đào phủ Thừa tướng sạch sẽ, tìm cô nhóc trở về! Mãi đến khoảnh khắc nàng nhào vào lòng tôi, lòng tôi mới ổn định lại. Là nàng, không sai đây mới chính là cô nhóc của ta...
Ta không kiềm chế được nỗi nhớ nhung và khát vọng với nàng, mất khống chế ở khu săn bắn. Nghỉ ngơi qua đi, hai ta giục ngựa chạy như bay, ai ngờ Phi Ngư lại đột nhiên xảy ra chuyện. Thấy nàng bị quăng xuống ngựa trong tích tắc, trong đầu ta ong ong, như bị sét đánh...Ta dốc hết sức nhào tới nàng, cuối cùng cũng kịp thời đệm dưới thân nàng! Mẹ nó đau thật...Ta cảm thấy ta sắp xỉu rồi...Có điều cũng may, ta đã bảo vệ chặt chẽ cô nhóc trong ngực, không một chút tổn thương nào. Cho dù ta chết, ta cũng không sợ.
Lúc ta tỉnh lại, không thấy nàng ở bên cạnh, ta đã vô cùng hoảng loạn. Ta sợ rằng nàng sẽ biến mất một cách khó hiểu như ngày hôm đó. Ta phân phó Tả Kiêu lập tức đi tìm nàng. Sau khi xác định người bên cạnh là nàng, ta mới thả lỏng yên tâm ngủ say.
Mấy ngày nuôi bệnh, trông nàng luôn có vẻ tâm sự nặng nề, nhưng lại không nói gì với ta. Thẳng đến ngày đó, Tả Kiêu cẩn thận báo lại hết chuyện xảy ra trong đêm ta bị thương...
Ta càng nghĩ càng thấy sai, rất nhiều chuyện không hợp lý dường như thoáng cái đã có lời giải thích...Nhớ lại chuyện cũ, xâu chuỗi từng cái một...ta đã hiểu rõ mọi thứ ngay lập tức.
Thì ra, cô nhóc khóc nức nở lọt vào tim ta không phải là Tống Vãn Tâm! Thế mà kết hôn hai năm, ta lại gọi nàng hai chữ “Tâm nhi”, nàng đã đau lòng thế nào chứ...Thì ra, Tiểu Ngư của ta lại chịu nhiều uất ức đến vậy.
Ta giận bản thân mình. Giận mình không thể bảo vệ nàng cho tốt, để nàng chịu nhiều đau khổ tới vậy...Điều đáng an ủi duy nhất là nghe Tả Kiêu nói đêm đó nàng hết sức khí phách, up phong đại sát tứ phương! Ta rất hạnh phúc. Cô nhóc hiền lành, nhẹ dạ nũng nịu của ta cuối cùng đã trưởng thành rồi!
Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ nàng chu toàn...Thực hiện ước mơ của nàng khiến nàng trở thành một con cá bé nhỏ bay nhảy hạnh phúc!
Đêm đó, tôi muốn cho nàng biết người từ trước tới giờ ta yêu chỉ có mình nàng. Kết quả thình lình tâm phúc trong cung nói cho ta biết, nàng và phụ hoàng đã cùng nhau chọn phi cho ta! Chỉ vì nàng không thể sinh con...
Vả lại Tả Kiêu cũng nói với ta, nàng chi rất nhiều ngân phiếu, còn lén mua ngựa nữa...khiến tôi tức cười! Ồ, giỏi đó. Chỉ vì không thể sinh con mà nàng không cần ta nữa ư? Giỏi lắm! Nàng đợi đấy!
Ta giả bộ không biết gì cả. Yên lặng nhìn nàng diễn trò trong mấy ngày này. Có cái hay duy nhất là nàng biết sắp chia lìa, cho nên hàng đêm đều dính một chỗ với ta, tuyệt không thể tả...Còn ta vừa nhìn nàng diễn, vừa âm thầm thu thập rất nhiều chứng cứ Tống Viễn làm chuyện ác, trình lên cho phụ hoàng. Phụ hoàng rất tức giận, mép râu run run. Tuy không biết phụ hoàng sẽ xử ông ta thế nào, nhưng ta biết ông già đó xong đời rồi. Chiêu trò của phụ hoàng cũng một chín một mười so với ta...
Mấy người nghĩ ta sẽ buông tha cho Tống Vãn Tâm ngu xuẩn kia sao? Haizz, ngày rời kinh, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Chẳng phải ả được nuông chiều mà sinh tâm địa ác độc sao? Vậy lấy độc trị độc, đưa ả cho Trưởng công chúa dạy dỗ là thích hợp nhất! Ta dứt khoát gọi Trưởng công chúa tới Vương phủ đưa ả đi.
Cuộc sống sau này của ả, haizz, chắc tuyệt vời lắm!
Mấy chuyện này ta không kể cho cô nhóc. Trước kia nàng đã chịu quá nhiều ấm ức, sau này ta chỉ muốn khiến nàng vui vẻ vô lo vô nghĩ. Không có con thì sao chứ? Không có con thì bớt đi phiền phức! Ta sợ phiền phức lắm. Tất cả sự kiên nhẫn của ta đều đã dành cho cô nhóc kia, người khác không có phần đâu.
Về phần cha ta...Hứ, trước kia phụ mẫu phi, bây giờ lại khiến vợ ta rơi vào đường cùng, ta không muốn làm con của ông ấy nữa, ông ấy cũng đừng hòng quơ tay múa chân vào cuộc sống của ta! Mỗi người một nơi, mỗi người mạnh khỏe nhé!
Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ làm cái một hồ cá siêu bự, để ta và Tiểu Ngư của ta...
Cả phần đời còn lại, nước trong thấm nhuần cá nhỏ.
Sạch sẽ.
Tự do tự tại.
HẾT