• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ôn thi cũng hòm hòm rồi nên rảnh rỗi sẽ tranh thủ lên chương mới cho mọi người, tính off hẳn mấy tháng nhưng cứ bị ngứa ngáy ý, cũng sợ bị mọi người quên mất huhu:((

***

Tinh Hà bối rối ngồi đó, ngàn phòng vạn phòng, sao nàng lại có cảm giác vẫn bị hắn bẫy?

Nàng nói không nhớ nhà, hắn liền bày ra dáng vẻ "Ta là một chủ nhân tốt, rất vui vẻ cho ngươi nghỉ trực một đêm đấy nhé". Kết quả nàng không dính bẫy, cũng được, thế đêm nay cùng ngủ với ta đi; còn nếu nàng nói nhớ nhà? Hắn thật sự sẽ để nàng về nhà trong đêm tuyết? Chỉ sợ sẽ chỉ cho nàng ra khỏi Huyền Đức Môn ngó về phía tây một cái, sau đó đi dọc ven sông Đồng Tử đến quán ăn ở đó bưng một chén hoành thánh trở về —— chủ tử đã ăn chán mỹ thực trong cung, muốn nếm thử đồ ăn dân dã.

Tính toán của Thái Tử gia xưa nay đều rất khó lường, chưa bao giờ có chuyện thất bại, vậy nên nàng phải vận tất cả tinh thần để đối phó. Chuyện ngủ lại trước mắt chính là vấn đề khó giải quyết hàng đầu. Nhìn thái độ thì khá chắc hắn sẽ không đụng chạm gì nàng, nhưng nàng dù sao cũng là một cô nương, bảo nàng đắp chung chăn với một tên đàn ông ngủ qua đêm thật khó có thể chấp nhận.

Thái Tử trông tâm trạng rất tốt, giống như vừa tìm lại được bạn tốt lâu năm, có thật nhiều chuyện để tâm sự, nhiều đến mức phải nằm cùng giường chong đèn cả đêm để nói, sáng thức dậy lập tức có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương. Hắn bước đi chậm rãi, mở từng cái chụp đèn rải rác trong điện ra thổi tắt ngọn nến bên trong, lại chậm chạp đóng chụp đèn lại. Hắn đi một vòng, tẩm điện dần chìm vào bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ vài chiếc đèn gió treo ngoài hiên rọi qua lớp giấy mỏng của khung cửa sổ, hắn nhờ đó mò mẫm trèo lại lên giường.

"Làm gì vậy?" Tinh Hà rốt cuộc không nhịn nổi, tay hắn chạm vào đùi làm nàng giật nảy mình rụt sang một bên.

Hắn đáp " Không làm gì ". Ngữ khí vô tội: "Ngủ."

Đầu nàng bắt đầu nhâm nhẩm đau: "Chủ tử, ngài không phải trẻ con nữa."

Lời này có hàm ý gì sao? Hắn cũng không giận, trong màn tối hai thân ảnh ngồi đối diện nhau, hắn khó khăn nheo mắt để nhìn rõ nàng:

"Chính vì ta không phải trẻ con, nên mới muốn ngủ với phụ nữ."

Lúc hắn thốt ra từ " phụ nữ ", trái tim cả hai cơ hồ đều đập lệch một nhịp. Như thể trước nay hắn chưa bao giờ xem nàng là nữ, nàng cũng quá lâu không nhận thức bản thân là nữ, nay nghe hắn nói ra, hai từ ấy vậy mà vừa xa lạ vừa đáng sợ.

Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng cũng bởi vì quá yên tĩnh nên tiếng thở dốc đặc biệt rõ ràng. Loại chuyện này càng không muốn nghĩ, tà niệm lại càng được nước trái phải nhăm nhe tấn công xâm nhập. Thái Tử nghe tiếng nàng thở, trong hoàn cảnh ái muội bực này chỉ một tiếng thở của nàng thôi đối với hắn cũng là ngàn dụ vạn dỗ, khiến lòng hắn loạn lên, không cách nào kìm được.

Hắn để nàng nằm bên trong, bản thân chiếm nửa giường phía ngoài, không nghe không nghĩ, hoảng hốt lại có cảm giác một bàn tay vô hình túm chặt lấy thùy phổi của hắn, hơi thở như nóng lên, nặng nhọc. Hắn thấy trong lòng bực dọc khó hiểu, nghiêng người nói: "Ngươi luôn hít thở ồn ào thế à?"

Tinh Hà bị lời hắn làm cho xấu hổ, kỳ thật vì quá hồi hộp nên hơi thở khó tránh không được thuận. Nhưng biết giải thích thế nào, chẳng lẽ bảo "Thần sợ ngài có ý xấu"? Lời này nói ra liệu có vẻ đã thích mà còn giả vờ không? Nhỡ đâu hắn một không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng lại chết dở. Lập trường khác biệt, dây dưa quá nhiều không tốt, dù sao trong lòng cả hai đều hiểu rõ đối phương.

"Thần vẫn luôn thở to như vậy, làm sao?" Nàng thở hắt ra hỏi lại.

Quản trời quản đất, không quản được người ta thở thế nào, Thái Tử cũng cảm thấy không có gì sai, nói: "Ta chỉ thấy lạ thôi." Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Nghe âm thanh này còn tưởng ngươi muốn ăn ta."

Hắn cứ thích tạo ra bầu không khí ái muội không minh bạch như vậy, câu cuối kia một câu hai nghĩa, mơ hồ có ý khiêu khích.

"Ngủ đi, ngủ đi......" Hắn vỗ vỗ phần giường bên cạnh: "Vừa rồi không cho ngươi nằm ngươi lại nằm, giờ lại thẳng lưng ngồi đấy, định ngồi đến sáng à?"

Nàng bị đè nén nửa ngày, cuối cùng bật thốt ra: "Thần muốn về phòng mình ngủ."

"Ngươi nói lại, từ nay đây chính là phòng của ngươi."

Thái Tử dăm ba câu đã nghẹn chết nàng, thấy nàng còn ngoan cố, hắn hạ giọng: "Ta là đàn ông đấy, hai mươi hai rồi! Thời điểm trai đơn gái chiếc mà lại không nghe lời thì chỉ rước thiệt thôi, ngươi có hiểu đạo lí ấy không?"

Tinh Hà nuốt một ngụm nước bọt, ngẫm nghĩ, sau đó thất thần nằm xuống.

Trên gối của Thái Tử có mùi thơm ngọt. Mùi hương này rất quen, bởi mỗi buổi tối đều là nàng đôn đốc chúng cung nữ xông đệm giường. Nhưng hương gì cũng cần có người đến phát tán, dính lên nhân khí khác nhau sẽ cho ra hương bị khác nhau. Nàng dán mặt vào gối, mùi hương kia chậm rãi chui vào xoang mũi, từ từ lan tỏa, giường như cũng không giống mùi hương mà nàng vẫn quen.

Trong lòng có chút rối rắm, còn đang suy nghĩ ngày mai mở cửa tẩm điện phải đối mặt thế nào với ánh mắt của cung nhân. Ngủ cũng ngủ lại rồi, tầng quan hệ kia với Thái Tử càng xác thực. Có lẽ lại sẽ truyền tiến lỗ tai hoàng đế...... Nàng đột nhiên hiểu ra, nghiêng người hỏi hắn: "Có phải vì đã đáp ứng Vạn tuế gia sinh con nên ngài mới cố ý để thần lưu lại không?"

Thật ra đầu óc nàng đôi khi cũng không nhanh nhạy lắm, đặc biệt trong vấn đề nam nữ, thường không nghĩ tới còn tự cho mình thông minh.

Đều đã lưu lại ngủ qua đêm, nếu còn không sinh được con có khác nào rước họa vào người? Thật ra hắn không suy xét nhiều đến mức ấy, trước mắt còn lắc lư hình ảnh nàng mặc nữ phục cài trang sức ngày thăm thân kia, thật sự trông thật duyên dáng đáng yêu biết nhường nào. Thái Tử duỗi tay ôm nàng vào lòng: "Ngủ một đêm thôi, sao hỏi nhiều thế."

Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, búi tóc nàng chưa gỡ, cây trâm lạnh lẽo dán lên mặt hắn. Hắn sờ soạng rút ra rồi tiện tay ném ra ngoài, có vẻ ném trúng lư hương, keng một cái giòn tan.

"Khi chúng ta còn nhỏ thật tốt." Hắn mơ màng nói:

"Ta còn nhớ đám tang của mẫu hậu, ta quỳ suốt đêm trước Tử cung*, là ngươi vẫn luôn ở bên ta...... Nhiều năm như vậy ta vẫn chưa quên."

*Tử cung: quan tài của bậc đế, vương, hậu..

Tinh Hà trong lòng bâng khuâng, nhớ tới khi đó, kí ức vẫn còn rõ ràng như chỉ mới phát sinh ngày hôm trước.

Năm ấy nàng tiến cung, Cung hoàng hậu đã bệnh rất nặng, gần như không thể gặp ai nữa. Hai năm ròng rã thuốc thang, châm cứu nhưng vẫn vô vọng, cuối cùng buông tay nhân gian. Thái Tử mất đi mẫu thân, cũng không giống những đứa trẻ trạc tuổi được nuông chiều từ bé, khóc lóc, sợ hãi, hoặc hoảng loạn. Hắn thậm chí không ngả về phía người duy nhất có thể chống lưng cho mình là cậu mợ, vào lúc hoàng đế đau buồn nhất còn bình tĩnh lo toan công việc tang lễ của hoàng hậu, bao gồm định thụy hào, cử tang, nhập lăng. Tinh Hà ngày đêm bên kề cận, không thấy hắn rơi một giọt nước mắt, khí đó nàng còn nhỏ, không hiểu vì sao hắn không khóc, chỉ nghĩ có thể do tình cảm mẹ con giữa hai người không sâu. Sau đó khi quan tài của Hoàng Hậu được đưa vào tấn cung**, nàng đi theo hắn đến Lập Chính điện gặp hoàng đế, cách cửa điện nghe thấy hắn khóc đến chấn động tâm can.

**Tấn cung: Nơi đặt quan tài, ý nói đến lăng mộ

Nàng lặng lẽ qua khe hở cửa sổ nhìn vào, hắn và Cập Tín vương ôm bức họa Cung Hoàng Hậu quỳ gối trước mặt hoàng đế khóc:

"Hai đứa chúng con từ nay không còn mẹ, cây đơn khó thể thành rừng, hoàng phụ lo nhiều quốc sự có thể chăm lo chúng con được bao lâu?"

Hắn nói xong hoàng đế nước mắt chảy dài, ôm hai anh em vào lòng trấn an: "Không còn mẹ nhưng các con còn có cha, hoàng phụ còn sống sẽ không để ai bắt nạt các con."

Vậy nên giấc mộng của Tả chiêu nghi mãi mãi không thành chính là vì lí do này, Thái Tử đã đi trước một bước chặn đường của bà ta. Để tránh tân hậu gây bất lợi với Hoàng Thái Tử, hoàng đế tình nguyện bỏ trống vị trí Khôn cung, cũng không muốn Thái tử chịu thiệt thòi.

Một vị hoàng đế, dù tám năm nay tấu chương khắp nơi gửi đến cũng không thay đổi tâm ý ban đầu, phần tình cảm này thật đáng quý. Thiên vị Thái Tử đương nhiên cũng không phải không có đạo lý, trong cung nhiều người như vậy, thánh cung một khi không khoẻ thì người cực nhọc ngày đêm mất ăn mất ngủ lo lắng chăm sóc đều là hắn. Hiếu tâm tất nhiên là thật, mưu kế chỉ là điểm thêm. Người bệnh tâm mềm nhất, nếu để người khác chiếm tiên cơ, đều là con nhưng ai là mu bàn tay, ai là lòng bàn tay còn chưa biết?

Nàng đắm chìm trong chuyện cũ, cũng không cảm thấy bị hắn ôm có gì sai, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Chủ tử nhớ tiên hoàng hậu ạ?"

Đề tài có chút thương cảm, Thái Tử ậm ừ, lẩm bẩm bằng giọng mũi trên trán nàng:

"Ta hy vọng mẫu thân còn sống, dù phải chia lìa mười, hai mươi năm cũng được, ngẫu nhiên được gặp một chút thôi cũng đủ."

Nói như vậy ngày nàng gặp người thân hắn đến xem náo nhiệt cũng không phải hoàn toàn vì mưu kế. Tinh Hà dù sao cũng là một cô nương, một cô nương có trải qua tranh đấu lục đục, phân quyền giành lợi bao lâu vẫn có một mặt mềm mại trong lòng không cách nào chối bỏ.

Nàng vòng tay vỗ lên vai hắn:

"Thần không trách ngài phá ngày thăm thân của thần, ngài cũng đừng vòng vo như vậy mãi không giải thích, mất công thần còn khó chịu."

Thái Tử nghe nàng nói thì thở dài: "Ngươi cũng thật tự cho mình mặt mũi đấy, ta không có ý đó đâu."

Sau đó không hẹn mà cả hai cùng rút tay đi, hai người nằm thẳng tắp ngửa mặt lên trời, rất có dáng vẻ đồng sàng dị mộng.

Im lặng một lúc lâu, Thái Tử bỗng mở miệng: "Tinh Hà, tương lai dù ngươi đi được bao xa, ta hi vọng ngươi có lương tâm nhớ đến giao tình giữa chúng ta, rằng chúng ta là bạn bè."

Nàng nhắm mắt: "Ngài không phải bạn thần, ngài là chủ tử. Bổn phận của thần là thay ngài làm việc. Ngài không cần lôi kéo, có gì nói thẳng, sai bảo một câu là được."

Thái Tử vốn định khơi chút tình cảm, ai ngờ bị nàng chặn họng. Ngẫm lại thôi, quen biết bao năm cũng không phải không biết tính nàng. Nàng tôn trọng thì cung kính, khi không tôn trọng thì sẵn sàng đấm cho ngươi một vết bầm trong tim.

Ngoài cửa sổ gió rít gào, hai người nằm trên giường chỉ có một cái chăn, lại nằm cách xa nhau, chăn nhỏ không đủ đắp. Thái Tử nghĩ một lát, xoay ngang chăn rồi kéo một đầu về phía nàng.

"Ban đêm ngủ không ngáy chứ?" Hắn nói, "Ngáy ta không ngủ được."

Hay lắm, Tinh Hà vội nói: "Trước nay thần luôn ngủ một mình, làm sao biết có ngáy hay không! Nếu không ngài ngủ đi, thần về phòng trực."

Thái Tử nói cũng được: "Như vậy đi, đêm nay ngươi trực đêm, trực đêm không được ngủ, sẽ không sợ ngáy ngủ."


Nàng chớp mắt, này không phải tự hố mình sao? Người từng trực đêm đều biết mùa đông trực đêm không ngủ là tư vị gì. Sau nửa đêm lạnh đến run cầm cập, có thể dung thứ cho ngươi ngồi dưới đất, nhưng không được nghiêng ngả, không được ngủ gật, càng không được đi lại, cứ vậy ngẩn ngơ cả đêm. Ngày hôm sau xương khớp toàn thân đau nhức, không thể làm bất cứ chuyện gì chỉ muốn tìm giường đi ngủ, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.


Tinh Hà từ ngày vào Đông Cung tới nay chỉ trực đêm hai lần, đều là ở tang lễ của Hoàng Hậu. Cho tới bây giờ khi đã cách bảy tám năm, tự giác tay chân đã già yếu không thể chịu được, rối rắm một lúc mới thỏ thẻ: "Lạnh thế này...còn phải mặc lại quần áo...... thôi thì thần trực đêm trên giường vậy, ban đêm ngài có khát nước thì gọi thần."


Thái Tử liếc nhìn bóng dáng mông lung kia một cái, quay người cười nhạo: "Lớn lên từ bé với nhau, trưởng thành tâm cũng đổi rồi...... Sắp sửa phải lấy Thái Tử phi ta sợ có người ngủ cùng không quen nên mới mượn ngươi tập trước. Đừng nghĩ nhiều, ta không có hứng thú gì với ngươi cả...... Chọc vào mắt ta những mười năm, có là thiên tiên cũng phát chán, ngươi nghĩ gì!"


Hóa ra tưởng bở, mình cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nàng đỏ mặt đáp vâng, vặc lại: "Nhỡ đâu Thái tử phi ngáy thì ngài ăn đủ à."


Thái Tử không đồng tình hừ lạnh: "Lo thân ngươi trước đi!"


_______Chú thích_____


*Tiêu đề: Ngưng tiếu đông tường: Lấy ý từ bài thơ Lâm Giang Tiên - cao vịnh sở từ thù ngọ nhật của nhà thơ Trần Dư Nghĩa thời Tống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK