Bầu trời trong vắt không một chút gợn mây, ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp nơi đây, tưởng như ánh mặt trời đang thả lửa xuống nhưng nó đã được cứu vớt bởi cơn gió lạnh từ phía Bắc ùa về khiến cho người dân nơi đây vừa nóng lại vừa lạnh, những đàn chim bay lượn theo từng đàn trên bầu trời để đi kiếm ăn. Tại chợ Song Mã, dòng người tấp nập ra vào ầm ĩ, xì xào những câu chuyện phiếm, những bà bán cá, bán chè, bán bún, bán thịt, thỉnh thoảng không có khách họ vừa lấy cái cây đính cái bị ni lông ở đầu xua ruồi vừa ngồi nói chuyện với nhau về gia đình, buôn bán.. Những công việc như thế đã trở thành thói quen thường ngày của họ dù cho đôi lúc có buồn hiu vì ế khách nhưng họ vẫn mang tiếng cười và ngồi lại với nhau là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với họ rồi.
Hôm nay, tôi đi chợ và đó cũng là công việc hằng ngày mà tôi vẫn thường hay làm. Đi dạo quanh vài vòng, tôi dừng lại ở chỗ bà Tám bán thịt heo, dáo mắt nhìn sơ qua tôi liền lắc đầu tỏ ý không thích. Sở dĩ tôi không thích thịt heo vì tôi sợ nó. Có lẽ là xuất phát từ khi còn nhỏ, lúc tối tôi về nhà muộn, thức ăn đã thiu nhưng tôi không để ý bèn cho hết vào bụng, trong đó thịt heo chiếm đa phần, ai ngờ tối đó tôi thức nguyên đêm trong nhà vệ sinh.
Món ăn mà tôi yêu thích nhất là trứng, vì trứng chứa khá nhiều chất đạm, vitamin, các chất dinh dưỡng khác. Ngoài ra, nó cũng là một thứ gắn kết trong kí ức của tôi về thằng Tèo và thằng Trung.
Còn nhớ, đó là cái đêm Noel lạnh lẽo. Thằng Tèo mặc hai lớp áo đi đến nhà tôi với vẻ mặt ngại ngùng chưa từng thấy xuất hiện trên mặt nó bao giờ. Có vẻ nó cứ ấp úng nhìn tôi muốn nói nhưng lại rụt rè không muốn nói, tôi thở dài rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì mà mày cứ ấp a ấp úng miết vậy?
Nó cười bẽn lẽn, đưa tay phải lên gãi gãi đầu:
- Tao.. Tao muốn học nấu ăn.
Tôi cười khúc khích:
- Hihi, hôm nay lại đổi ý hết muốn làm cảnh sát, giờ chuyển qua đầu bếp hả?
Nó vội thanh minh:
- Không phải, tại.. tại Tú thích người đàn ông biết nấu ăn.
Tôi "ồ" lên một tiếng rồi ngoắc tay ra hiệu cho nó vào nhà. Hôm nay, tôi quyết tâm trở thành một thầy đầu bếp dạy học trò của mình. Thằng Tèo là người thông minh, lắm tài nhưng cũng nhiều tật. Mặc dù đã dạy cho nó xong phần lý thuyết về món cơ bản nhất là món trứng, tuy nhiên, nó lại chiên một món trứng cháy cho tôi nếm thử. Thằng Tèo vẫn không bỏ cuộc, nó cố gắng chiên đi chiên lại vài lần và làm hỏng thêm ba cái trứng nữa, tổng cộng hỏng hết năm quả trứng.
Sau một hồi cố gắng không ngừng nghỉ, nó đã hoàn thành xong một món trứng hoàn chỉnh. Tôi sốt ruột đợi nó nãy giờ đã tiêu hao ca lo rất nhiều, đầu óc tôi bây giờ chỉ lẩn quẩn trong món trứng mà thằng Tèo nấu một cách hoàn chỉnh nhất. Cuối cùng, tôi cũng được nếm thử món trứng chiên này, tôi lấy đũa gắp miếng trứng lên không cần suy nghĩ bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm mặc cho cái nóng rát cả lưỡi.
Ăn xong, tôi gật đầu tỏ vẻ "đã ổn" khiến thằng Tèo vui như trúng vé số. Nó cũng đã toát vã mồ hôi nãy giờ chỉ vì một món ăn cơ bản nhất mà nó phải vất vả đến thế.
Thằng Tèo đi đến vỗ vai tôi nói:
- Tối nay mời mày với thằng Trung đi sinh nhật Tú nhé!
Nghĩ kỹ lại, bây giờ chắc sức khỏe của thằng Trung cũng đã tốt hơn so với lúc trước nhưng vẫn còn bị các viên cảnh sát bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Tối đến, tôi đi tới sở công an và tất nhiên theo sau tôi là bốn viên cảnh sát cơ động.
Thằng Trung đang tập võ cùng với mấy chú công an, trong đó có cả chú Gia. Có vẻ nó tập rất hăng say và quên luôn tôi đang đứng trước mặt nó.
Chú Gia thọc một cú đấm theo kiểu đấm bốc vào mặt thằng Trung nhưng nó né được, cú đấm chỉ lướt qua da. Nó nhanh chóng phản đòn lại bằng một cú đấm rồi tung thêm một cú đá vòng cầu vào phần đùi chú Gia. Tuy nhiên, chân của chú Gia đã nâng lên khiến nó mất đà và một cú đá nhẹ bằng chân phải của chú Gia vào người nó khiến nó té xuống đất.
Thằng Trung quyết không chịu thua liền đứng dậy tiếp tục đánh tiếp. Lần này nó dùng đòn đấm nhử vào phần mặt chú Gia, theo phản xạ chú Gia đưa tay lên che phần đầu, ngay lập tức một cú đá vòng cầu vào phần bụng chú. Cũng may chú đã lùi ra xa nhanh như chớp nếu không thì dính đòn đá nặng ký và đầy uy lực của thằng Trung.
Tôi đứng nhìn trận đấu cứ như hai người chính là hai con cọp đang cắn nhau, áp lực tỏ ra rất khiếp. Đã trôi qua mười lăm phút nhưng hai người vẫn tấn công không biết mệt là gì, cứ như hai người không phổi dù cho mồ hôi đã rơi lã chã như thác đổ xuống mặt đất.
Phải đến mười lăm phút sau hai người mới dừng lại, thằng Trung ngồi phịch xuống đất thở hổn hển còn chú Gia thì đứng khom người xuống, hai tay đặt lên đầu gối thở như một cái máy. Chú Gia đưa tay ngoắc tôi vào rồi hất hàm về phía thằng Trung:
- Cháu còn phải tập thêm về kỹ thuật và chiến thuật. Hãy tấn công làm sao đừng để đối phương biết mình chuẩn bị đánh ra đòn gì. Nên nhớ tấn công không bao giờ được dự báo trước và nhớ trau dồi thêm về kỹ thuật, muốn lực mạnh thì yếu tố tốc độ và đúng kỹ thuật rất cần thiết. - Dứt câu, chú Gia đi về phía sân bóng đá bên tay phải.
Thằng Trung gật đầu "dạ" một tiếng rồi hất hàm về phía tôi:
- Sao rồi, đã mấy ngày không gặp. Khỏe chứ?
Tôi mỉm cười:
- Vẫn khỏe, còn mày?
Nó đứng phắt dậy như thể vẫn còn sung sức:
- Tao đã khỏe hẳn rồi.
Tôi chợt nhớ đến thằng Tèo:
- Dạo gần đây, thằng Tèo có đến thăm mày không?
Nó bĩu môi:
- Có, anh chàng này chắc đã đâm đầu vào yêu đương rồi nên mới giảm béo nhanh đến thế.
Tôi cười hà hà:
- Nó yêu con lớp trưởng lớp tao, mới sáng nay qua nhà đòi học nấu ăn đấy.
Thằng Trung "ồ" lên một tiếng rồi nói:
- Coi bộ anh chàng này muốn làm một người chồng mẫu mực.
Tôi đi vào chủ đề chính:
- Tối nay đi ăn sinh nhật của bạn gái nó chứ?
Thằng Trung gật đầu rồi im lặng.
Tôi phá vỡ sự im lặng của nó:
- Mày muốn một cô bạn gái không? Tao giới thiệu cho, đẹp trai thế cơ mà.
Nó đỏ mặt lắc đầu quầy quậy. Tôi nói thật, trong ba người chúng tôi thì thằng Trung có lẽ là người đẹp trai nhất cả về thể chất lẫn tâm hồn, tuy da có hơi ngâm nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp hết sức tự nhiên.
Thằng Trung gãi đầu rồi chuyển ánh mắt về phía trước, nó cười một cách hóm hỉnh:
- Đối với tao gia đình là số một, kiếm tiền là số hai và bạn gái là số âm.
Tôi đấm vai nó cười tủm tỉm:
- Cái thằng này.
Tối đến, một buổi tối khá mát mẻ không còn lạnh lẽo như những ngày qua. Chúng tôi đi đến nhà Tú, nhà nó nằm ở một con hẻm nhỏ, hai bên đường là hàng cây xanh tươi. Đi vào trong con hẻm nhỏ này luôn tồn tại những thế lực nguy hiểm nào đó ở dọc hai bên bụi rậm, có thể là rắn, ếch nhái.. Chúng có thể tấn công ta bất cứ lúc nào, màn đêm đen kịt bao phủ khắp nơi đây, phải nhờ đèn xe đạp điện màu trắng của tôi nếu không thì nó sẽ chìm mãi trong bóng tối.
Cuối cùng cũng đến nơi, tại đây các ngôi nhà san sát nhau và đặc biệt toàn là những ngôi nhà hai đến ba tầng. Tôi đã từng vào nhà Tú một lần lúc chưa quen biết thằng Trung và cũng còn nhớ ngôi nhà của nó là một căn nhà hai tầng màu hồng hồng, loay hoay tìm kiếm một hồi, cuối cùng tôi cũng thấy nhà nó rồi cua xe chạy vào hai cánh cổng lớn được mở rộng ra hai bên. Tôi dáo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở bãi để xe bên cạnh khu vườn ổi, thằng Trung nhảy xuống xe, tôi liền rịn ga chạy vào bãi để xe.
Nguyên cả lớp tôi đều đến dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng, chỉ ở ngoài vườn ổi thôi tôi cũng nghe thấy tiếng xì xào của những đứa bạn, những tiếng cười rúc rích vang lên khắp không gian.
Tôi đi vào nhà nhưng thằng Trung có vẻ ngại ngùng vì nó là người lạ nhất trong đám. Tôi phải ra dẫn nó vào nhà thì nó mới chịu.
Cả đám bạn đều đưa đôi mắt hết sức ngạc nhiên về phía thằng Trung một hồi mới trở lại công việc của mình, nhiều người thì chơi game theo tập thể, nhiều người thì xuống bếp bưng dọn đồ ăn và thằng Tèo là một trong số những người phụ trách nấu ăn ở dưới bếp. Có vẻ như nó chỉ nấu duy nhất món trứng.
Tôi cũng muốn vào phụ nó nấu ăn nhưng thằng Trung đang lo lắng vì nó chả quen ai ngoài tôi và thằng Tèo cả. Tôi đánh phải ở lại nói chuyện với nó.
Thức ăn bắt đầu được dọn lên nào là trứng, cá, bún, nước súp.. Rất nhiều món ngon và thơm phức, các món ăn vẫn còn bốc khói lên nghi ngút, đi kèm với nó là những lon nước ngọt đủ loại như coca, pepsi, xá xị mirinda..
Giờ ăn cũng đã đến, thằng Trung rất ngại ngùng nhưng cơn đói sau một ngày tập luyện mệt mỏi với chú Gia đã ập đến từ lâu khiến tay của nó mất kiểm soát gắp thức ăn liên hồi rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, những đứa bạn của tôi cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên, thỉnh thoảng còn có một đứa đập vai và thì thầm vào tai tôi:
- Ai vậy Tùng?
Tôi mỉm cười nói:
- Bạn thân của tao.
Nó không đồng ý vì tôi đã mời thằng Trung đến, nó nói nhỏ:
- Lớp mình đi thôi, mời thêm cái thằng chả ai quen biết đến làm gì?
Tôi nghiến răng cố kìm nén cơn tức giận rồi lựa chọn câu từ nói:
- Tụi tao dù gì cũng là bạn thân, nó và tao đang bị bọn sát thủ truy lùng. Mày biết mà, nhìn ngoài sân kìa, có vài chú cảnh sát đang đứng canh đấy, dù có chuyện gì xảy ra thì tụi tao sẽ chết một cách không cô đơn.
Nó nhìn ra ngoài rồi im lặng gắp bún ăn.
Thằng Tèo rời vị trí chạy qua chỗ tôi ngồi:
- Sao, mày thấy món trứng này như thế nào?
Tôi mỉm cười:
- Hỏi Trung á.
Thằng Tèo hất hàm về phía thằng Trung:
- Mày thấy các món ăn như thế nào?
Thằng Trung cố nuốt hết thức ăn trong miệng rồi nói:
- Ngon lắm.
Buổi tiệc khá nhộn nhịp và thằng Trung cũng bắt đầu hòa nhập vào đám bạn của tôi. Có thằng cũng học võ thách đấu nó, kết quả là nó bị thằng Trung vật túi bụi xuống đất.
Ngày hôm đó trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã gần bước sang năm mới.
Ba đứa tôi cũng đang đợi đến ngày tết để cùng đi chơi. Tuy nhiên, hiện tại cảnh sát vẫn chưa điều tra được tên sát thủ đó và cũng chưa biết ai đứng sau việc này. Điều này đã khiến chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày qua.
Hôm nay, tôi đi chợ và đó cũng là công việc hằng ngày mà tôi vẫn thường hay làm. Đi dạo quanh vài vòng, tôi dừng lại ở chỗ bà Tám bán thịt heo, dáo mắt nhìn sơ qua tôi liền lắc đầu tỏ ý không thích. Sở dĩ tôi không thích thịt heo vì tôi sợ nó. Có lẽ là xuất phát từ khi còn nhỏ, lúc tối tôi về nhà muộn, thức ăn đã thiu nhưng tôi không để ý bèn cho hết vào bụng, trong đó thịt heo chiếm đa phần, ai ngờ tối đó tôi thức nguyên đêm trong nhà vệ sinh.
Món ăn mà tôi yêu thích nhất là trứng, vì trứng chứa khá nhiều chất đạm, vitamin, các chất dinh dưỡng khác. Ngoài ra, nó cũng là một thứ gắn kết trong kí ức của tôi về thằng Tèo và thằng Trung.
Còn nhớ, đó là cái đêm Noel lạnh lẽo. Thằng Tèo mặc hai lớp áo đi đến nhà tôi với vẻ mặt ngại ngùng chưa từng thấy xuất hiện trên mặt nó bao giờ. Có vẻ nó cứ ấp úng nhìn tôi muốn nói nhưng lại rụt rè không muốn nói, tôi thở dài rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì mà mày cứ ấp a ấp úng miết vậy?
Nó cười bẽn lẽn, đưa tay phải lên gãi gãi đầu:
- Tao.. Tao muốn học nấu ăn.
Tôi cười khúc khích:
- Hihi, hôm nay lại đổi ý hết muốn làm cảnh sát, giờ chuyển qua đầu bếp hả?
Nó vội thanh minh:
- Không phải, tại.. tại Tú thích người đàn ông biết nấu ăn.
Tôi "ồ" lên một tiếng rồi ngoắc tay ra hiệu cho nó vào nhà. Hôm nay, tôi quyết tâm trở thành một thầy đầu bếp dạy học trò của mình. Thằng Tèo là người thông minh, lắm tài nhưng cũng nhiều tật. Mặc dù đã dạy cho nó xong phần lý thuyết về món cơ bản nhất là món trứng, tuy nhiên, nó lại chiên một món trứng cháy cho tôi nếm thử. Thằng Tèo vẫn không bỏ cuộc, nó cố gắng chiên đi chiên lại vài lần và làm hỏng thêm ba cái trứng nữa, tổng cộng hỏng hết năm quả trứng.
Sau một hồi cố gắng không ngừng nghỉ, nó đã hoàn thành xong một món trứng hoàn chỉnh. Tôi sốt ruột đợi nó nãy giờ đã tiêu hao ca lo rất nhiều, đầu óc tôi bây giờ chỉ lẩn quẩn trong món trứng mà thằng Tèo nấu một cách hoàn chỉnh nhất. Cuối cùng, tôi cũng được nếm thử món trứng chiên này, tôi lấy đũa gắp miếng trứng lên không cần suy nghĩ bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm mặc cho cái nóng rát cả lưỡi.
Ăn xong, tôi gật đầu tỏ vẻ "đã ổn" khiến thằng Tèo vui như trúng vé số. Nó cũng đã toát vã mồ hôi nãy giờ chỉ vì một món ăn cơ bản nhất mà nó phải vất vả đến thế.
Thằng Tèo đi đến vỗ vai tôi nói:
- Tối nay mời mày với thằng Trung đi sinh nhật Tú nhé!
Nghĩ kỹ lại, bây giờ chắc sức khỏe của thằng Trung cũng đã tốt hơn so với lúc trước nhưng vẫn còn bị các viên cảnh sát bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Tối đến, tôi đi tới sở công an và tất nhiên theo sau tôi là bốn viên cảnh sát cơ động.
Thằng Trung đang tập võ cùng với mấy chú công an, trong đó có cả chú Gia. Có vẻ nó tập rất hăng say và quên luôn tôi đang đứng trước mặt nó.
Chú Gia thọc một cú đấm theo kiểu đấm bốc vào mặt thằng Trung nhưng nó né được, cú đấm chỉ lướt qua da. Nó nhanh chóng phản đòn lại bằng một cú đấm rồi tung thêm một cú đá vòng cầu vào phần đùi chú Gia. Tuy nhiên, chân của chú Gia đã nâng lên khiến nó mất đà và một cú đá nhẹ bằng chân phải của chú Gia vào người nó khiến nó té xuống đất.
Thằng Trung quyết không chịu thua liền đứng dậy tiếp tục đánh tiếp. Lần này nó dùng đòn đấm nhử vào phần mặt chú Gia, theo phản xạ chú Gia đưa tay lên che phần đầu, ngay lập tức một cú đá vòng cầu vào phần bụng chú. Cũng may chú đã lùi ra xa nhanh như chớp nếu không thì dính đòn đá nặng ký và đầy uy lực của thằng Trung.
Tôi đứng nhìn trận đấu cứ như hai người chính là hai con cọp đang cắn nhau, áp lực tỏ ra rất khiếp. Đã trôi qua mười lăm phút nhưng hai người vẫn tấn công không biết mệt là gì, cứ như hai người không phổi dù cho mồ hôi đã rơi lã chã như thác đổ xuống mặt đất.
Phải đến mười lăm phút sau hai người mới dừng lại, thằng Trung ngồi phịch xuống đất thở hổn hển còn chú Gia thì đứng khom người xuống, hai tay đặt lên đầu gối thở như một cái máy. Chú Gia đưa tay ngoắc tôi vào rồi hất hàm về phía thằng Trung:
- Cháu còn phải tập thêm về kỹ thuật và chiến thuật. Hãy tấn công làm sao đừng để đối phương biết mình chuẩn bị đánh ra đòn gì. Nên nhớ tấn công không bao giờ được dự báo trước và nhớ trau dồi thêm về kỹ thuật, muốn lực mạnh thì yếu tố tốc độ và đúng kỹ thuật rất cần thiết. - Dứt câu, chú Gia đi về phía sân bóng đá bên tay phải.
Thằng Trung gật đầu "dạ" một tiếng rồi hất hàm về phía tôi:
- Sao rồi, đã mấy ngày không gặp. Khỏe chứ?
Tôi mỉm cười:
- Vẫn khỏe, còn mày?
Nó đứng phắt dậy như thể vẫn còn sung sức:
- Tao đã khỏe hẳn rồi.
Tôi chợt nhớ đến thằng Tèo:
- Dạo gần đây, thằng Tèo có đến thăm mày không?
Nó bĩu môi:
- Có, anh chàng này chắc đã đâm đầu vào yêu đương rồi nên mới giảm béo nhanh đến thế.
Tôi cười hà hà:
- Nó yêu con lớp trưởng lớp tao, mới sáng nay qua nhà đòi học nấu ăn đấy.
Thằng Trung "ồ" lên một tiếng rồi nói:
- Coi bộ anh chàng này muốn làm một người chồng mẫu mực.
Tôi đi vào chủ đề chính:
- Tối nay đi ăn sinh nhật của bạn gái nó chứ?
Thằng Trung gật đầu rồi im lặng.
Tôi phá vỡ sự im lặng của nó:
- Mày muốn một cô bạn gái không? Tao giới thiệu cho, đẹp trai thế cơ mà.
Nó đỏ mặt lắc đầu quầy quậy. Tôi nói thật, trong ba người chúng tôi thì thằng Trung có lẽ là người đẹp trai nhất cả về thể chất lẫn tâm hồn, tuy da có hơi ngâm nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp hết sức tự nhiên.
Thằng Trung gãi đầu rồi chuyển ánh mắt về phía trước, nó cười một cách hóm hỉnh:
- Đối với tao gia đình là số một, kiếm tiền là số hai và bạn gái là số âm.
Tôi đấm vai nó cười tủm tỉm:
- Cái thằng này.
Tối đến, một buổi tối khá mát mẻ không còn lạnh lẽo như những ngày qua. Chúng tôi đi đến nhà Tú, nhà nó nằm ở một con hẻm nhỏ, hai bên đường là hàng cây xanh tươi. Đi vào trong con hẻm nhỏ này luôn tồn tại những thế lực nguy hiểm nào đó ở dọc hai bên bụi rậm, có thể là rắn, ếch nhái.. Chúng có thể tấn công ta bất cứ lúc nào, màn đêm đen kịt bao phủ khắp nơi đây, phải nhờ đèn xe đạp điện màu trắng của tôi nếu không thì nó sẽ chìm mãi trong bóng tối.
Cuối cùng cũng đến nơi, tại đây các ngôi nhà san sát nhau và đặc biệt toàn là những ngôi nhà hai đến ba tầng. Tôi đã từng vào nhà Tú một lần lúc chưa quen biết thằng Trung và cũng còn nhớ ngôi nhà của nó là một căn nhà hai tầng màu hồng hồng, loay hoay tìm kiếm một hồi, cuối cùng tôi cũng thấy nhà nó rồi cua xe chạy vào hai cánh cổng lớn được mở rộng ra hai bên. Tôi dáo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở bãi để xe bên cạnh khu vườn ổi, thằng Trung nhảy xuống xe, tôi liền rịn ga chạy vào bãi để xe.
Nguyên cả lớp tôi đều đến dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng, chỉ ở ngoài vườn ổi thôi tôi cũng nghe thấy tiếng xì xào của những đứa bạn, những tiếng cười rúc rích vang lên khắp không gian.
Tôi đi vào nhà nhưng thằng Trung có vẻ ngại ngùng vì nó là người lạ nhất trong đám. Tôi phải ra dẫn nó vào nhà thì nó mới chịu.
Cả đám bạn đều đưa đôi mắt hết sức ngạc nhiên về phía thằng Trung một hồi mới trở lại công việc của mình, nhiều người thì chơi game theo tập thể, nhiều người thì xuống bếp bưng dọn đồ ăn và thằng Tèo là một trong số những người phụ trách nấu ăn ở dưới bếp. Có vẻ như nó chỉ nấu duy nhất món trứng.
Tôi cũng muốn vào phụ nó nấu ăn nhưng thằng Trung đang lo lắng vì nó chả quen ai ngoài tôi và thằng Tèo cả. Tôi đánh phải ở lại nói chuyện với nó.
Thức ăn bắt đầu được dọn lên nào là trứng, cá, bún, nước súp.. Rất nhiều món ngon và thơm phức, các món ăn vẫn còn bốc khói lên nghi ngút, đi kèm với nó là những lon nước ngọt đủ loại như coca, pepsi, xá xị mirinda..
Giờ ăn cũng đã đến, thằng Trung rất ngại ngùng nhưng cơn đói sau một ngày tập luyện mệt mỏi với chú Gia đã ập đến từ lâu khiến tay của nó mất kiểm soát gắp thức ăn liên hồi rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, những đứa bạn của tôi cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên, thỉnh thoảng còn có một đứa đập vai và thì thầm vào tai tôi:
- Ai vậy Tùng?
Tôi mỉm cười nói:
- Bạn thân của tao.
Nó không đồng ý vì tôi đã mời thằng Trung đến, nó nói nhỏ:
- Lớp mình đi thôi, mời thêm cái thằng chả ai quen biết đến làm gì?
Tôi nghiến răng cố kìm nén cơn tức giận rồi lựa chọn câu từ nói:
- Tụi tao dù gì cũng là bạn thân, nó và tao đang bị bọn sát thủ truy lùng. Mày biết mà, nhìn ngoài sân kìa, có vài chú cảnh sát đang đứng canh đấy, dù có chuyện gì xảy ra thì tụi tao sẽ chết một cách không cô đơn.
Nó nhìn ra ngoài rồi im lặng gắp bún ăn.
Thằng Tèo rời vị trí chạy qua chỗ tôi ngồi:
- Sao, mày thấy món trứng này như thế nào?
Tôi mỉm cười:
- Hỏi Trung á.
Thằng Tèo hất hàm về phía thằng Trung:
- Mày thấy các món ăn như thế nào?
Thằng Trung cố nuốt hết thức ăn trong miệng rồi nói:
- Ngon lắm.
Buổi tiệc khá nhộn nhịp và thằng Trung cũng bắt đầu hòa nhập vào đám bạn của tôi. Có thằng cũng học võ thách đấu nó, kết quả là nó bị thằng Trung vật túi bụi xuống đất.
Ngày hôm đó trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã gần bước sang năm mới.
Ba đứa tôi cũng đang đợi đến ngày tết để cùng đi chơi. Tuy nhiên, hiện tại cảnh sát vẫn chưa điều tra được tên sát thủ đó và cũng chưa biết ai đứng sau việc này. Điều này đã khiến chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày qua.