Tinh Thần và Vương Sâm ở trên bờ thấy cô càng đi càng xa, nước đã sâu tới thắt lưng cô rồi, Vương Sâm vội vàng chỉ tay hỏi Tinh Thần: "Này.. này.. em ấy có biết bơi không vậy, chẳng lẽ em ấy định?"
Vương Sâm chưa nói hết câu đã thấy Tinh Thần vứt áo chạy về phí Ninh Thư, anh nhặt áo Tinh Thần lên rồi vội vàng chạy theo, anh lẩm bẩm một mình: "Trời ơi, em gái bé xíu ơi, sau lại suy nghĩ dại dột vậy chứ. Trên đời này vẫn còn đàn ông mà em."
Tinh Thần lao nhanh về phía Ninh Thư nhưng gần tới nơi thì đã không thấy bóng dáng của cô ở đâu, anh bơi vòng vòng quanh đó mà vẫn không thấy cô, anh hốt hoảng lặng xuống tìm thì thấy cô đang ở cách đó không xa, anh tiến nhanh lại chỗ cô, nắm chặc cánh tay cô tính lôi cô lên khỏi mặt nước.
Nhưng anh không ngờ vừa nắm vào cánh tay cô, cô liền mở mắt ra nhìn anh. Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi ra dấu cho cô cùng lên khỏi mặt nước. Cô nhìn anh rồi gật đầu đồng ý.
Cả hai cùng tiến vào bờ, gần tới bờ anh theo sao đỡ cô, cô ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Này anh làm gì ở đây vậy?".
Anh chưa kịp trả lời cô thì đã nghe tiếng Vương Sâm chạy lại nói: "Em gái ơi, em làm cái gì mà suy nghĩ dại dột vậy hả?"
Ninh Thư ngơ ngác nhìn Tinh Thần rồi nhìn Vương Sâm, cô dùng ánh mắt tò mò hỏi Tinh Thần: "Ai đây?"
Vương Sâm cướp lời Tinh Thần, nói nhanh: "Em gái, anh là Vương Sâm bạn của Tinh Thần."
Tinh Thần lấy lại áo của mình trên tay Vương Sâm khoác lên người Ninh Thư rồi nói: "Về khách sạn thay đồ đi, ở đây gió biển lạnh lắm."
Ninh Thư thắc mắc hỏi: "Hai người biết tôi ở khách sạn nào à?"
Vương Sâm cười nói: "Hi.. hi.. biết chứ, biết chứ, chúng ta ở chung khách sạn đó nha, không những vậy còn chung dãy nữa."
Tinh Thần lạnh lùng lườm Vương Sâm, anh ta biết mình đã lỡ lời nên đánh bài chuồn trước: "Thôi anh đi trước nha em gái, tao về trước nha, hai người về chung xe nhá, tao về trước đây."
Hai người không nói gì với nhau, cùng lên xe về, bác tài cũng biết có chuyện gì nên ông cũng một mực giữ im lặng.
Một hồi đi xe thì cũng về tới khách sạn, hai người cùng bước lên chung một tầng lầu Ninh Thư đi trước, Tinh Thần vẫn giữ im lặng đi sau. Cô về tới mở cửa phòng thì thấy anh cũng đang ở phòng đối diện mình, cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét. Anh đành phải lên tiếng trước: "Em vào thay đồ đi kẻo bị cảm, lát anh sẽ giải thích cho em biết mọi chuyện."
Ninh Thư trả lời anh bằng tiếng đóng cửa thật mạnh. Vương Sâm ở phòng bên thò đầu ra hỏi nhỏ: "Hai người về rồi à? Có nói gì với nhau chưa?"
Tinh Thần lườm Vương Sâm, anh cũng trả lời anh ta bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.
Vương Sâm bỉu môi nói: "Tao có làm gì đâu, tao nói mọi thứ điều là sự thật mà." Sau đó thì anh cũng quay lại phòng mình.
Tầm khoảng một tiếng sau, Tinh Thần đã lấy hết can đảm gõ cửa phòng Ninh Thư.
Khi mở cửa Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ rồi nói: "Vào đi."
Anh nhíu mày có vẻ hơi không quen với sự lạnh lùng của cô.
Hai người ngồi trên cùng một chiếc sofa, cô thì đang bôi thuốc vào tay bị thương của mình, anh thấy vậy liền hỏi: "Có cần anh giúp không?"
Ninh Thư lạnh lùng trả lời: "Không cần đâu tôi tự làm được, anh nên giải thích một chút về việc anh và bạn mình đi theo tôi đi."
Anh trả lời cô với giọng dịu dàng: "Mọi người lo cho em, sợ em tới đây một mình không ai chăm sóc, anh thì đang rảnh với đang ở Lý Sơn, nên mọi người nhờ anh chăm sóc em."
Ninh Thư nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ: "Tên này nay uống nhầm thuốc hay lúc nãy ngấm nước biển rồi nên mới bị vậy ta, bình thường hung dữ lắm mà, mắc gì nay hiền vậy ba."
Tinh Thần thấy cơ cứ nhìn anh rồi nhíu mày nên xua xua tay nói: "Này này, nấm lùn em ngâm nước biển riết bị khờ rồi hả."
Cô tức giận trả lời anh: "Có anh ngâm nước biển mới bị khờ đó, đồ điên khùng."
Tinh Thần tức giận hỏi cô: "Em không bị khờ mắc gì nhảy xuống biển rồi lặn mất tiêu vậy, vì anh ta mà em không cần đến mạng nữa à?"
Ninh Thư nổi khùng lại nói: "Anh có bị điên không, ai không cần mạng, mắc gì không cần, thấy nước biển mát quá xuống lặn không được à? Rồi mắc gì anh nhảy theo? Biển trong vậy anh không thấy tôi lặn sao? Dù gì tôi cũng 45 kí thịt mà."
Tinh Thần ngại ngùng dùng tay xoa xoa sau gáy rồi nói: "Thì anh nghe mọi người nói em bị thất tình, còn tự tay làm mình bị thương, nên anh sợ em suy nghĩ không thông."
Ninh Thư chợt sửng người, miệng thì cười nhưng trong ánh mắt lại chứa rất nhiều tâm sự, cô nói: "Tôi sợ đau lắm, không dám tự tử đâu, tôi chỉ muốn ngâm mình trong nước biển thôi, tại nước biển mát ấy, hi.. hi.."
Anh nhìn cô cau mày rồi nói: "Biết vậy là tốt, ăn gì chưa, muốn đi ăn tối không."
Ninh Thư tiến lại gần anh rồi khẽ vỗ vay anh, rồi nói với giọng điệu như những người đàn ông với nhau: "Nè người anh em, anh biết chỗ nào đi nhậu không, tôi muốn ăn chút hải sản nhâm nhi chút bia ngồi ngắm gió biển, Chặc.. chặc mới nghĩ tới thôi đã thấy thèm."
Tinh Thần nhìn cô híp mắt như suy tư điều gì đó, rồi dùng tay gạt tay cô ra khỏi vai mình, anh rời đi bỏ lại câu: "Em đi thay đồ đi, mặc đồ dài xíu, tối gió biển hơi lạnh, tôi đi gọi Vương Sâm."
Ninh Thư bỉu môi rồi lè lưỡi làm mặt quỷ về phía lưng anh mắng thầm: "Cái đồ mặt lạnh này, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy." Nhưng ở một khoảnh khắc cô không chú ý thì vành tai anh hơi ửng đỏ.
Tinh Thần và Vương Sâm đang nói chuyện phím thì thấy Ninh Thư mở cửa bước ra, Vương Sâm liền trêu chọc: "Em gái nhỏ, người ta đi biển mặc bikini hai mảnh, không thì ít nhất cũng mặc đồ khiêu gợi, chứ có ai như em không."
Ninh Thư ngơ ngác nhìn lại đồ trên người mình, cô hôm nay mặc chắc áo babydoll hai dây, bên trên còn có những đóa hoa được thêu tỉ mỉ, kết hợp cùng quần short trắng vô cùng thoải mái, tạo cảm giác trẻ hơn so với tuổi thật của cô. Cô nhìn lại Vương Sâm rồi bỉu môi nói: "Nè anh trai, ai quy định đi biển không được như vậy vậy, tôi thấy như vầy rất ổn là đằng khác, ai như anh, áo quần màu mè toàn hoa lá cành."
Vương Sâm nghe Ninh Thư nói anh tức giận phản bác: "Em gái, đây là thời trang đi biển, đi biển đó em hiểu hông?"
Ninh Thư cười trêu chọc lại: "Ồ, thời trang biển của anh lạ nhỉ?" Tiếp đó cô chỉ tay vào Tinh Thần nói với Vương Sâm: "Đây mới là thời trang đi biển nè, thoải mái, lịch sự, không làm đau mắt người khác."
Vương Sâm nhìn Tinh Thần hôm nay anh ta mặc đơn giản vô cùng, chỉ là áo thun trơn bên trong kết hợp cùng quần short và áo sơ mi dài tay khoác bên ngoài. Vương Sâm tức anh ách nhìn Tinh Thần với ánh mắt cần sự giúp đỡ, Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, em ấy nói đúng."
Vương Sâm ủi xìu, tủi thân nói: "Tao chỉ mặc bộ đồ cảnh hoàn hôn của biển thôi mà, vậy mới có không khí đi biển chứ."
Ninh Thư thấy vậy liền khẽ vỗ vay Vương Sâm trêu chọc nói: "Ây da.. ây da.. thôi nào, đừng buồn mà, đâu phải ai cũng có mắt thẩm mỹ đâu nè, không sau, cái này từ từ mình thay đổi cũng được, há.. há.. há."
Vương Sâm cứ ngỡ sẽ được an ủi, không ngờ cô lại đâm thêm một nhát dao vào lòng mình, anh đau lòng ôm lấy cánh tay của Tinh Thần khóc: "Hu.. hu.. Em gái nhỏ ăn hiếp tao, không dễ thương chút nào, tính cách khác xa với bề ngoài quá hà hu.. hu.."
Ninh Thư tinh nghịch cười nhìn Vương Sâm. Còn Tinh Thần thì nhìn cô rồi nhíu mày trầm tư. Vương Sâm tức giận nói với anh: "Mày bạn tao đó, mày chưa phải của em ấy đâu mà đứng về phe đó."
Tinh Thần nhìn lại Vương Sâm với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Buông, có đi không, hay muốn ở lại."
Vương Sâm vội vàng buông tay anh ra, nói: "Đi chớ, hai người đi bỏ tao đâu được."
Vương Sâm chưa nói hết câu đã thấy Tinh Thần vứt áo chạy về phí Ninh Thư, anh nhặt áo Tinh Thần lên rồi vội vàng chạy theo, anh lẩm bẩm một mình: "Trời ơi, em gái bé xíu ơi, sau lại suy nghĩ dại dột vậy chứ. Trên đời này vẫn còn đàn ông mà em."
Tinh Thần lao nhanh về phía Ninh Thư nhưng gần tới nơi thì đã không thấy bóng dáng của cô ở đâu, anh bơi vòng vòng quanh đó mà vẫn không thấy cô, anh hốt hoảng lặng xuống tìm thì thấy cô đang ở cách đó không xa, anh tiến nhanh lại chỗ cô, nắm chặc cánh tay cô tính lôi cô lên khỏi mặt nước.
Nhưng anh không ngờ vừa nắm vào cánh tay cô, cô liền mở mắt ra nhìn anh. Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi ra dấu cho cô cùng lên khỏi mặt nước. Cô nhìn anh rồi gật đầu đồng ý.
Cả hai cùng tiến vào bờ, gần tới bờ anh theo sao đỡ cô, cô ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Này anh làm gì ở đây vậy?".
Anh chưa kịp trả lời cô thì đã nghe tiếng Vương Sâm chạy lại nói: "Em gái ơi, em làm cái gì mà suy nghĩ dại dột vậy hả?"
Ninh Thư ngơ ngác nhìn Tinh Thần rồi nhìn Vương Sâm, cô dùng ánh mắt tò mò hỏi Tinh Thần: "Ai đây?"
Vương Sâm cướp lời Tinh Thần, nói nhanh: "Em gái, anh là Vương Sâm bạn của Tinh Thần."
Tinh Thần lấy lại áo của mình trên tay Vương Sâm khoác lên người Ninh Thư rồi nói: "Về khách sạn thay đồ đi, ở đây gió biển lạnh lắm."
Ninh Thư thắc mắc hỏi: "Hai người biết tôi ở khách sạn nào à?"
Vương Sâm cười nói: "Hi.. hi.. biết chứ, biết chứ, chúng ta ở chung khách sạn đó nha, không những vậy còn chung dãy nữa."
Tinh Thần lạnh lùng lườm Vương Sâm, anh ta biết mình đã lỡ lời nên đánh bài chuồn trước: "Thôi anh đi trước nha em gái, tao về trước nha, hai người về chung xe nhá, tao về trước đây."
Hai người không nói gì với nhau, cùng lên xe về, bác tài cũng biết có chuyện gì nên ông cũng một mực giữ im lặng.
Một hồi đi xe thì cũng về tới khách sạn, hai người cùng bước lên chung một tầng lầu Ninh Thư đi trước, Tinh Thần vẫn giữ im lặng đi sau. Cô về tới mở cửa phòng thì thấy anh cũng đang ở phòng đối diện mình, cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét. Anh đành phải lên tiếng trước: "Em vào thay đồ đi kẻo bị cảm, lát anh sẽ giải thích cho em biết mọi chuyện."
Ninh Thư trả lời anh bằng tiếng đóng cửa thật mạnh. Vương Sâm ở phòng bên thò đầu ra hỏi nhỏ: "Hai người về rồi à? Có nói gì với nhau chưa?"
Tinh Thần lườm Vương Sâm, anh cũng trả lời anh ta bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.
Vương Sâm bỉu môi nói: "Tao có làm gì đâu, tao nói mọi thứ điều là sự thật mà." Sau đó thì anh cũng quay lại phòng mình.
Tầm khoảng một tiếng sau, Tinh Thần đã lấy hết can đảm gõ cửa phòng Ninh Thư.
Khi mở cửa Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ rồi nói: "Vào đi."
Anh nhíu mày có vẻ hơi không quen với sự lạnh lùng của cô.
Hai người ngồi trên cùng một chiếc sofa, cô thì đang bôi thuốc vào tay bị thương của mình, anh thấy vậy liền hỏi: "Có cần anh giúp không?"
Ninh Thư lạnh lùng trả lời: "Không cần đâu tôi tự làm được, anh nên giải thích một chút về việc anh và bạn mình đi theo tôi đi."
Anh trả lời cô với giọng dịu dàng: "Mọi người lo cho em, sợ em tới đây một mình không ai chăm sóc, anh thì đang rảnh với đang ở Lý Sơn, nên mọi người nhờ anh chăm sóc em."
Ninh Thư nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ: "Tên này nay uống nhầm thuốc hay lúc nãy ngấm nước biển rồi nên mới bị vậy ta, bình thường hung dữ lắm mà, mắc gì nay hiền vậy ba."
Tinh Thần thấy cơ cứ nhìn anh rồi nhíu mày nên xua xua tay nói: "Này này, nấm lùn em ngâm nước biển riết bị khờ rồi hả."
Cô tức giận trả lời anh: "Có anh ngâm nước biển mới bị khờ đó, đồ điên khùng."
Tinh Thần tức giận hỏi cô: "Em không bị khờ mắc gì nhảy xuống biển rồi lặn mất tiêu vậy, vì anh ta mà em không cần đến mạng nữa à?"
Ninh Thư nổi khùng lại nói: "Anh có bị điên không, ai không cần mạng, mắc gì không cần, thấy nước biển mát quá xuống lặn không được à? Rồi mắc gì anh nhảy theo? Biển trong vậy anh không thấy tôi lặn sao? Dù gì tôi cũng 45 kí thịt mà."
Tinh Thần ngại ngùng dùng tay xoa xoa sau gáy rồi nói: "Thì anh nghe mọi người nói em bị thất tình, còn tự tay làm mình bị thương, nên anh sợ em suy nghĩ không thông."
Ninh Thư chợt sửng người, miệng thì cười nhưng trong ánh mắt lại chứa rất nhiều tâm sự, cô nói: "Tôi sợ đau lắm, không dám tự tử đâu, tôi chỉ muốn ngâm mình trong nước biển thôi, tại nước biển mát ấy, hi.. hi.."
Anh nhìn cô cau mày rồi nói: "Biết vậy là tốt, ăn gì chưa, muốn đi ăn tối không."
Ninh Thư tiến lại gần anh rồi khẽ vỗ vay anh, rồi nói với giọng điệu như những người đàn ông với nhau: "Nè người anh em, anh biết chỗ nào đi nhậu không, tôi muốn ăn chút hải sản nhâm nhi chút bia ngồi ngắm gió biển, Chặc.. chặc mới nghĩ tới thôi đã thấy thèm."
Tinh Thần nhìn cô híp mắt như suy tư điều gì đó, rồi dùng tay gạt tay cô ra khỏi vai mình, anh rời đi bỏ lại câu: "Em đi thay đồ đi, mặc đồ dài xíu, tối gió biển hơi lạnh, tôi đi gọi Vương Sâm."
Ninh Thư bỉu môi rồi lè lưỡi làm mặt quỷ về phía lưng anh mắng thầm: "Cái đồ mặt lạnh này, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy." Nhưng ở một khoảnh khắc cô không chú ý thì vành tai anh hơi ửng đỏ.
Tinh Thần và Vương Sâm đang nói chuyện phím thì thấy Ninh Thư mở cửa bước ra, Vương Sâm liền trêu chọc: "Em gái nhỏ, người ta đi biển mặc bikini hai mảnh, không thì ít nhất cũng mặc đồ khiêu gợi, chứ có ai như em không."
Ninh Thư ngơ ngác nhìn lại đồ trên người mình, cô hôm nay mặc chắc áo babydoll hai dây, bên trên còn có những đóa hoa được thêu tỉ mỉ, kết hợp cùng quần short trắng vô cùng thoải mái, tạo cảm giác trẻ hơn so với tuổi thật của cô. Cô nhìn lại Vương Sâm rồi bỉu môi nói: "Nè anh trai, ai quy định đi biển không được như vậy vậy, tôi thấy như vầy rất ổn là đằng khác, ai như anh, áo quần màu mè toàn hoa lá cành."
Vương Sâm nghe Ninh Thư nói anh tức giận phản bác: "Em gái, đây là thời trang đi biển, đi biển đó em hiểu hông?"
Ninh Thư cười trêu chọc lại: "Ồ, thời trang biển của anh lạ nhỉ?" Tiếp đó cô chỉ tay vào Tinh Thần nói với Vương Sâm: "Đây mới là thời trang đi biển nè, thoải mái, lịch sự, không làm đau mắt người khác."
Vương Sâm nhìn Tinh Thần hôm nay anh ta mặc đơn giản vô cùng, chỉ là áo thun trơn bên trong kết hợp cùng quần short và áo sơ mi dài tay khoác bên ngoài. Vương Sâm tức anh ách nhìn Tinh Thần với ánh mắt cần sự giúp đỡ, Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, em ấy nói đúng."
Vương Sâm ủi xìu, tủi thân nói: "Tao chỉ mặc bộ đồ cảnh hoàn hôn của biển thôi mà, vậy mới có không khí đi biển chứ."
Ninh Thư thấy vậy liền khẽ vỗ vay Vương Sâm trêu chọc nói: "Ây da.. ây da.. thôi nào, đừng buồn mà, đâu phải ai cũng có mắt thẩm mỹ đâu nè, không sau, cái này từ từ mình thay đổi cũng được, há.. há.. há."
Vương Sâm cứ ngỡ sẽ được an ủi, không ngờ cô lại đâm thêm một nhát dao vào lòng mình, anh đau lòng ôm lấy cánh tay của Tinh Thần khóc: "Hu.. hu.. Em gái nhỏ ăn hiếp tao, không dễ thương chút nào, tính cách khác xa với bề ngoài quá hà hu.. hu.."
Ninh Thư tinh nghịch cười nhìn Vương Sâm. Còn Tinh Thần thì nhìn cô rồi nhíu mày trầm tư. Vương Sâm tức giận nói với anh: "Mày bạn tao đó, mày chưa phải của em ấy đâu mà đứng về phe đó."
Tinh Thần nhìn lại Vương Sâm với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Buông, có đi không, hay muốn ở lại."
Vương Sâm vội vàng buông tay anh ra, nói: "Đi chớ, hai người đi bỏ tao đâu được."