Mục lục
Tuyệt Phẩm Tiểu Thần Y - Đường Tiểu Bảo (Truyện full tác giả: Tiểu Loli)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiểu Bảo nằm mơ, trong giấc mơ, La Á chỉ mặc một bộ đồ ngủ trong suốt, lần này cô không mặc đồ lót, Đường Tiểu Bảo đang cởi đồ cô, nhưng giấc mơ đang đẹp thì cậu bị đánh thức dậy.

"Anh, anh lại mơ giấc mơ đẹp hả? Chảy bao nhiêu nước miếng đây này!"

Đường Tiểu Thảo đánh thức Đường Tiểu Bảo với nét mặt chế nhạo, trên tay vẫn đang xách bữa sáng vừa mua về.

Nhổm người dậy, vội lau nước miếng, Đường Tiểu Bảo gắt: "Rõ là em biết anh đang mơ giấc mơ đẹp mà lại còn đánh thức anh dậy à!"

Đường Tiểu Thảo phụng phịu: "Anh không thấy mọi người đang cười nhạo anh à!"

Đường Tiểu Bảo liếc nhìn quanh thì đúng là có hai cô y tá đứng ngay gần đó đang cười đùa, thì thầm to nhỏ, thi thoảng còn quay sang nhìn cậu.

Mất mặt quá đi mất!

Không nói gì nữa, chuồn thôi!

Đến phòng bệnh, sau khi cả nhà ăn sáng xong, Đường Tiểu Bảo bắt đầu châm cứu cho mẹ.

Đường Tiểu Thảo tò mò ngồi xem anh châm cứu, vừa xem vừa muốn hỏi anh vài câu nhưng bị bố Đường Thanh Sơn ngăn lại.

Đường Tiểu Bảo mồ hôi đẫm trán, thu dọn kim châm cứu, lau mặt xong, vừa quay đầu lại thì thấy La Á đứng ngay ở cửa, đang đăm đăm nhìn cậu, ánh mắt cậu đầy kinh ngạc, vội chào: "Hi, La Á, sao cậu lại đến đây?"

Vừa nãy còn nằm mơ thấy cô ấy, giờ lại xuất hiện luôn rồi, đúng là giấc mơ thành hiện thực!

Đường Tiểu Bảo chăm chú nhìn các phần quan trọng trên cơ thể La Á.

La Á đến để thăm Ngô Xuân Mai, trên tay vẫn đang xách giỏ hoa quả, tay còn lại ôm bó hoa tươi, cô may mắn có cả cơ hội được nhìn Đường Tiểu Bảo châm cứu, mặc dù không hiểu lắm nhưng các thao tác thành thục, nhanh thoăn thoắt đến mức cô không kịp nhìn của cậu, khiến cô không khỏi thầm kính phục.

"Tôi đến để thăm bác gái!"

Đường Tiểu Bảo xưng hô thân mật, rót nước mời La Á, cười nói: "Tôi còn tưởng tối qua cậu nói đùa cơ đấy."

La Á khẽ mỉm cười: "Là chuyện nên làm mà."

Trước mặt người nhà Đường Tiểu Bảo, La Á là một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, vả lại cô xinh đẹp quá, thêm vào cả cách xưng hô thân mật của Đường Tiểu Bảo và bữa cơm hôm qua La Á mời cậu nên cả nhà nhìn cô bằng ánh mắt thân thiết khác lạ.

Ánh mắt khác lạ ấy khiến La Á hơi khó chịu nên nói chuyện được vài câu cô bèn kiếm cớ ra về.

Đường Tiểu Bảo tiễn cô đến cổng bệnh viện, cười nói: "Hôm nay cậu đã giúp tôi nở mày nở mặt một phen đó."

La Á lạnh nhạt nói: "Cậu đừng có nghĩ lung tung, cũng đừng để người nhà cậu hiểu lầm, giữa tôi và cậu chẳng có chuyện gì cả."

Hả?!

Đường Tiểu Bảo sững sờ, đứng im như trời trồng, trong lòng cậu có chút bối rối.

Nghĩ lung tung ư? Cậu mới nghĩ lung tung ấy?

Dáng vẻ đáng thương vô tội, uất ức của cậu lưu lại trong ánh mắt La Á, khiến cô thấy hơi áy náy, tự thấy bản thân nói hơi nặng lời, nên cô bèn nói thêm:

"Tôi không có ý đấy, tôi...tôi...tôi...thôi bỏ đi, tôi có nói thì cậu cũng chẳng hiểu được."

La Á ngượng ngùng, má cô ửng hồng, vội bước đi.

Đường Tiểu Bảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ bụng: "Trái tim tụi con gái đúng là thẳm sâu như biển, cô ấy rốt cuộc muốn nói điều gì vậy?"

Bất ngờ điện thoại reo lên, Đường Tiểu Bảo mở ra xem thì thấy tin nhắn của La Á.

"Có thể cậu sẽ sắp được đi học trở lại rồi, tôi hi vọng cậu sẽ nắm chắc cơ hội này, đừng như trước nữa, sắp thi đại học rồi, cậu phải cố gắng ngay nếu không thì không kịp đâu, tôi vẫn luôn mong cậu gắng hết sức phấn đấu, đừng để sau này phải hối hận."

Đường Tiểu Bảo chợt hiểu ra, thì ra La Á nhờ bố cô giúp đỡ, bố cô - chủ tịch huyện đã đích thân đến nhờ giúp thì mọi chuyện ắt sẽ dễ giải quyết hơn.

Trong lòng rưng rưng cảm động, Đường Tiểu Bảo mỉm cười. Cứ học hành đàng hoàng thì ai bảo là không kịp chứ?

Hôm qua cậu đã có được kĩ năng xem qua là nhớ, nhưng nếu muốn thi đạt được kết quả tốt cũng không phải là dễ, cùng lắm thì xem qua một lượt tất cả các đề thi lớp mười hai là xong...chuyện này thì dễ như trở bàn tay!

Cậu bắt đầu mong chờ ngày đi học trở lại, chỉ là mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt của trưởng phòng Chính trị-tư tưởng Cẩu Quân, cậu lại đắn đo sầu não.

Đường Tiểu Bảo đang định cất điện thoại thì điện thoại lại đổ chuông.

Lần này là cuộc gọi của cậu bạn thân cùng trường Hướng Vượng của Đường Tiểu Bảo, hôm qua Hướng Vượng xin nghỉ học, hôm nay cậu đi học mới biết chuyện Đường Tiểu Bảo bị đuổi học, cậu cứ nằng nặc đòi giới thiệu việc làm cho Đường Tiểu Bảo, bảo Đường Tiểu Bảo đến công xưởng do bố cậu mở học nghề để sau này có công ăn việc làm.

Đường Tiểu Bảo mặc dù từ chối lòng tốt của Hướng Vượng nhưng trong lòng cậu rất cảm động và biết ơn.

Đúng là có khó khăn hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù!

Trở về phòng bệnh, Đường Tiểu Thảo đang hớn hở kể nói chuyện về La Á, thấy Đường Tiểu Bảo liền chạy tới bám víu cánh tay cậu hỏi: "Anh Bảo, chị ấy là bạn gái anh phải không? Chị ấy xinh thật đó, còn xinh hơn cả em và xinh gấp vạn lần ả Vương Tịnh kia nữa. Hôm qua em chưa nhìn kĩ, hôm nay nhìn kĩ mới thấy, nước da của chị ấy...ôi chao...em nhìn mà chỉ muốn sờ thôi..."

"Em thôi ngay đi!"

Đường Tiểu Bảo hất tay Đường Tiểu Thảo ra, dở khóc dở cười nói: "Em là con gái, phải biết khiêm tốn, rõ chưa?"

Đường Tiểu Thảo cười khúc khích nói: "Đó là chuyện đương nhiên mà, anh à, theo như kinh nghiệm phong phú của em thì chị dâu này ổn đó."

"Em thì có kinh nghiệm gì chứ? Em đã yêu bao giờ chưa mà biết?" Đường Tiểu Bảo hỏi.

"Nhưng em từng đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu." Đường Tiểu Thảo trả lời dứt khoát.

Đường Tiểu Bảo che miệng nói: "Đến truyện cổ tích còn lừa người, ngần này tuổi đầu rồi mà em vẫn còn tin tiểu thuyết, đúng là đồ trẻ con!"

Hai anh em tranh cãi với nhau, trước giờ là chuyện thường tình trong nhà Đường Tiểu Bảo, một ngày không tranh cãi thì trong người lại cảm thấy bực bội khó chịu...

Hai vợ chồng Đường Thanh Sơn hiếm khi để ý, nay lại gặng hỏi Đường Tiểu Bảo mãi, cuối cùng Đường Tiểu Bảo đành phải giải thích cho bố mẹ hiểu là cậu và La Á chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Hay tin bố của La Á là chủ tịch huyện, vợ chồng Đường Thanh Sơn chỉ khẽ thở dài..

Rất rõ ràng, đó là bởi vì bố mẹ cậu nghĩ cậu và La Á không môn đăng hộ đối.

Đường Tiểu Thảo vẫn không cam tâm, suy nghĩ của cô rất hiện đại, động viên Đường Tiểu Bảo rằng: "Anh à, không sao đâu, em ủng hộ anh, chủ tịch huyện thì sao chứ? Anh cũng là thần y mà, người ta chức có to đến đâu thì khi có bệnh cũng phải đến nhờ y bác sĩ cứu chữa mà, Diêm Vương ra lệnh người ta phải chết lúc canh ba thì ai mà dám cho sống đến tận canh năm chứ?"

Đường Tiểu Bảo giơ ngón tay cái ra, nói: "Không sai, cuối cùng em gái tôi cũng biết khen nịnh người khác rồi!"

Chưa để em gái kịp phản ứng lại thì Đường Tiểu Bảo lại kiếm cớ đi vệ sinh, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Cậu thực sự không muốn bàn tán thêm về La Á nữa.

Cũng giống như một đĩa thức ăn ngon, ngửi thì thơm nhưng không được ăn thì quả là đau lòng biết mấy.

Đi vệ sinh xong, Đường Tiểu Bảo đi dạo quanh bệnh viện, vừa mới đi hết tầng một thì nhìn thấy phía trước có đám người đang xúm lại xôn xao, Chung Ái Dân cũng ở đó, đang tranh luận với một người cao ráo mặt chữ điền, dáng vẻ hung hăng dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Đường Tiểu Bảo kinh ngạc, đây phải chăng là cuộc tranh cãi về y thuật?

Có chuyện vui mà không xem thì chẳng phải là phong cách của Đường Tiểu Bảo.

Kết quả là cậu vừa chen vào đám người thì liền bị Chung Ái Dân vỗ vai.

Kéo được Đường Tiểu Bảo đến trước mặt người đàn ông cao ráo kia, Chung Ái Dân ngỡ như người chết đuối vớ được cọc gỗ vậy, luôn miệng nói: "Giám đốc Mã, xin ông đừng lo lắng, chúng tôi cũng đang nghĩ cách, tôi đã mời thần y đến rồi, nói không chừng cháu ấy có thể cứu được con gái ông."

"Thần y ư?"

Mắt Mã Minh nổi hằn lên những tia máu, nét mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ: "Ông vớ bừa một người đến rồi bảo là thầy y ư, giám đốc Chung, tôi nói cho ông biết, ông lừa ai thì được, nhưng nếu hôm nay con gái tôi có mệnh hệ gì thì ông đừng trách tôi không báo trước, con gái tôi mà chết thì tôi sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đến lúc đấy, đến lúc đấy các ông cứ chuẩn bị gặp nhau nơi suối vàng đi!"

Đường Tiểu Bảo bị dọa đến run rẩy chân tay.

Ôi mẹ ơi, ông ta thật là hổ báo!

Đường Tiểu Bảo lo lắng khôn nguôi, nói đến y thuật thì cậu chỉ am hiểu nhất về châm cứu, phụ khoa, haiz, con gái ông ta chắc không phải cũng mắc bệnh phụ khoa chứ?

"Giám đốc Mã, ông chớ nóng vội, Tiểu Đường mặc dù còn là học sinh cấp ba nhưng tay nghề của cháu ấy còn cao siêu hơn tôi, ông cứ tin tôi một lần này đi, để cháu ấy khám thử, dù gì thì giờ ta cũng chưa có cách gì, được không? ...Gì cơ, ông không tin? Mẹ của Tiểu Đường bị tụ máu não, mới hôm qua còn không biết bệnh tình ra sao, vậy mà cuối cùng Tiểu Đường đã cứu được.... "

Nói một thôi một hồi, Mã Minh cũng không còn cách nào khác, chỉ biết chấp thuận lời đề xuất của Chung Ái Dân, cho Đường Tiểu Bảo đến phòng cấp cứu.

Đường Tiểu Bảo cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chủ yếu là do cậu không tự tin, nếu như chữa được thì chẳng sao, nếu không chữa được thì sao? Lúc đó chẳng phải là tự chuốc họa vào thân ư?

Đường Tiểu Bảo dùng mọi cách để từ chối nhưng chẳng thành, Chung Ái Dân một mực giữ cậu lại, không để cho cậu cơ hội chạy mất.

Không còn cách nào nữa, Đường Tiểu Bảo đành phải đến phòng cấp cứu.

Kết quả là vừa nhìn bệnh nhân, Đường Tiểu Bảo liền sững sờ kinh ngạc.

Mẹ nó, sao mà xinh thế!

Cô gái này chết đi thì thật đáng tiếc, cứu, nhất định phải cứu!

Nhưng sau khi kiểm tra kĩ một lượt, nét mặt Đường Tiểu Bảo bất chợt trở nên kì lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang