Cậu bé từ từ nhắm mắt, tựa đầu vào vai Phi và càng siết chặt vòng tay hơn nữa. Trong không gian tối tăm mờ ảo, Dương nhìn thấy khuôn mặt của Phi vặn vẹo đau đớn. Miệng há lớn như muốn cố đớp lấy chút không khí. Hẳn là lúc này anh ta đang kiệt quệ dần vì thiếu không khí, cái cảm giác đáng sợ này chính Dương cũng đã trải qua hồi đêm qua.
Dương quay sang nhìn thằng Giang:
- Anh hãy làm gì đi chứ, anh ta sắp chết ngạt rồi!
- Tao không thể làm gì khác cả. Đây là nghiệp của anh ta. Hơn nữa, người này vẫn còn sống, pháp thuật không có tác dụng.
- Vô lý, cậu ấy đã chết lâu như vậy rồi kia mà. Làm sao có thể còn sống được!
Thằng Giang không thèm nói gì, lạnh lùng đi đến trước mặt Phi nói với cậu bé:
- Không phải ngươi muốn nói cho ta biết sao?
Vừa nói hắn vừa cầm tấm sắt lục giác nhét vào bàn tay cậu bé. Bàn tay cậu ấy đột nhiên nới lỏng ra, giúp Phi lấy lại được hơi thở. Ngay khi vừa hít được chút không khí vào lồng ngực, Phi vội thều thào với thằng Giang:
- Mau cứu tao… Tao sẽ cho mày thứ đó.. Cứu tao…
Thằng Giang đột nhiên nhìn cậu bé, mỉm cười rút thanh sắt ra rồi lạnh lùng trả lời:
- Rất tiếc, tao biết nó ở đâu rồi.
Hắn lạnh lùng đeo lên chiếc kính râm vào rồi quay lưng đi.
- Anh à, mình bên nhau mãi mãi nhé.
Cậu bé đột nhiên mở trừng mắt, dùng sức siết chặt Phi. Hắn lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngạt thở. Nhưng chưa dừng tại đó, cơ thể hắn bị kéo lại, cọ xát vào tường. Từng chiếc xương gãy vụn ra theo cái siết chặt của cậu bé, vang lên từng tiếc lắc rắc. Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hoàng đau đớn đến tột cùng, gân máu toàn thân nổi lên như những con giun bò ngoằn ngoèo trên da thịt, đôi mắt kinh hoàng lồi ra. Rất nhanh, toàn thân hắn trở nên mềm nhũn, dập nát. Máu thịt hắn trở nên bèo nhèo, trộn lẫn vào với nhau nát bấy. Thằng bé lia lưỡi, liếm lấy vệt máu của Phi đang vương bên mép mình, rồi nó giương ánh nhìn ma quái nhìn chằm chằm vào 3 người còn lại.
- Xem ra nó vẫn chưa no. Đến lượt thằng này.
Thằng Giang lạnh lùng hất hàm về phía Dương. Ông Trương đứng đằng sau đột ngột xô mạnh Dương về phía hai cánh tay đang giương ra chờ sẵn. Dương loạng choạng, cúi nhìn đống máu thịt bầy nhầy của Phi dưới đất, cố gắng để không đạp vào chúng.
Ngay khi ông Trương vừa định xô Dương thêm 1 phát nữa về phía thằng bé kia thì bỗng nhiên Dương bị đạp mạnh một phát bật ngược lại phía sau. Kèm theo đó là tiếng kính cửa sổ bị vỡ. Dương choáng váng nhìn lên và nhận ra Khánh vừa đu vào từ bên ngoài với một sợi dây lủng lẳng phía ngoài cửa sổ.
Dương lồm cồm bò dậy, mừng rỡ trách móc Khánh:
- Cậu có cần phải bay vào như phim hành động thế không?
- Thì tôi đã cứu anh còn gì! Hay anh muốn để thằng Giang ném anh vào miệng con quái vật này.
- Nhưng sao anh biết tôi gặp nguy mà đến cứu?
Khánh đứng thẳng người, giũ giũ những mảnh vụn kính bám trên quần áo:
- Đêm qua viên đá trừ tà của tôi đã báo hiệu là anh đã gặp chuyện. Vì vậy nên tôi đã quay lại ngay trong đêm. Hồi nãy, tôi đã theo dõi các người từ phía ngoài nên mới biết mà cứu anh.
Thằng giang mỉm cười lạnh lùng:
- Đã lâu không gặp mày rồi Khánh.
- Hừ, Lần trước mày trốn nhanh đấy – Khánh hừ mũi lườm Giang
Cứ tưởng là thằng Giang sẽ tức giận lắm. Không ngờ hắn chỉ cười nhạt và nhún vai như muốn nói: biết làm sao được, cuối cùng thì tao cũng đã thoát rồi.
Khánh vừa cởi ba lô ra vừa nhìn Giang nói:
- Nhưng chuyện đó chúng ta tính sau, bây giờ cần phải giải quyết cậu ta trước đã.
- Nhưng mày thừa biết là hắn không còn là con người hay oán vong gì nữa cả.
Thằng Giang chỉ tay vào cậu bé vẫn đang lãnh đạm nhìn như vô định về phía trước, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lạnh quá… Thật lạnh quá…”. Câu nói của thằng bé vừa dứt, nhiệt độ của căn nhà đột nhiên tang mạnh, như một lò hơi đã nhấn nút vận hành vậy. Cả căn nhà cũng bắt đầu rung chuyển như một cơ thể đang rung mình, run lên vì lạnh.
Mặc dù Khánh đang đứng đối diện với thằng bé nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Giang đầy phòng bị:
- Đúng vậy, mặc dù cậu ấy được hồi sinh nhờ sức mạnh của Hương hồn hoàn nhưng nó không hoàn chỉnh. Khát vọng sống sót đã khiến cho vong hồn cậu ta nhập vào căn nhà.
- Cái gì? Anh đang đùa đấy à? Không lẽ, chúng ta đang ở trong bụng thằng bé sao? – Dương hoảng sợ thất thần hỏi lại Khánh.
- Nhiều năm qua, thằng bé vẫn luôn duy trì sự sống đau đớn này bằng cách dẫn dụ người ta vào căn nhà và ăn thịt họ. Sức mạnh của hương hồn hoàn không đủ để cậu ấy sống lại thực thụ như một con người nhưng cũng không thể chết được. Vậy nên, hôm nay chúng ta phải giải quyết triệt để chuyện này, để giải thoát cho cậu ấy vĩnh viễn.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào? – Dương sốt ruột hỏi.
Ngay lúc này, nhiệt độ trong căn nhà đã lên rất cao, không gian nóng hầm hập khiến mọi người đều cảm thấy bức bối, ngột ngạt và không thể thở nổi. Hơi nóng dường như có thể khiến cho tất cả bọn họ khô quắt lại như một miếng thịt xông khói mà chết bất cứ lúc nào.
Thằng Giang đột ngột lên tiếng trả lời câu hỏi của Dương:
- Rất đơn giản, từ trong cơ thể hắn lấy Hương hồn hoàn ra là hắn sẽ tự chết thôi.
Dương tò mò nhìn lại cậu bé, thì ra trên ngực trái của cậu ấy có gắn một viên pha lê đen bóng, nó không lặn hẳn vào trong mà lấp ló một nửa ra bên ngoài. Viên pha lê này nhìn giống với loại đá trừ tà mà Khánh đã đưa cho Dương trước đó.
Thằng Giang hất hàm nhìn Dương nói:
- Nó cảnh giác với tất cả mọi người trừ mày. Chẳng phải hôm qua mày đã nghỉ lại ở đây sao? Xem ra nó rất tốt với mày. Mày thử đi.
Dương không thốt lên lời, quay sang nhìn Khánh. Toàn thân anh mồ hôi chảy ròng ròng, phần vì nhiệt độ căn nhà vẫn không ngừng tang lên, phần vì anh quá sợ hãi trước mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Khánh nhìn anh động viên:
- Cố gắng lên, hãy rút thật nhanh. Nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết tại đây.
Dương cắn răng bước tới trước, thằng bé giương đôi mắt kỳ lạ lên nhìn anh. Trong một thoáng chốc, Dương cảm nhận được một nét u sầu trong ánh mắt của cậu bé. Anh cắn chặt răng, tiến đến để rút thanh pha lê ra. Khi anh chạm tay vào viên pha lê, đột nhiên trong khoé mắt u buồn của cậu bé một giọt nước mắt rơi xuống, cậu từ từ buông thõng đôi tay đang dang ra về phía Dương.
Dương rút mạnh thanh pha lê. Ngay khi nó bật ra khỏi ngực cậu bé, ngôi nhà ngừng rung chuyển, nhiệt độ cũng không còn tang cao. Toàn thân cậu bé bỗng hoá thành một bộ xương rồi dần dần tan thành khói bụi rơi xuống lả tả, hoà vào với đống máu thịt nhầy nhụa của Lê Phi đang nằm trên sàn nhà. Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Dương bỗng dấy lên cái cảm giác buồn bã và bất lực.
- Cảm ơn nhé!
Thằng Giang bất ngờ giật lấy viên pha lên trên tay Dương rồi nhảy vọt qua cửa sổ. Khi Dương và Khánh còn đang bất ngờ chưa kịp trở tay thì đã thấy hắn đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay như trêu ngươi 2 người:
- Hôm nay tao không rảnh, rồi sẽ có lúc gặp lại nhau để tính sổ vụ kia. Dù sao tao cũng đã có thứ tao muốn.
Nói xong, hắn quay ngoắt người chạy đi mất dạng. Ở trong này, thân hình ông Trương cũng bỗng nhiên đổ ụp xuống rồi tan ra như một vũng bùn. Dương ngượng ngịu nhìn Khánh xấu hổ:
- Xin lỗi, đáng lẽ tôi phải giữ viên pha lê chắc chắn hơn.
Khánh không nói gì, đột nhiên sắc mặt tái nhợt rồi ngất đi.
Dương quay sang nhìn thằng Giang:
- Anh hãy làm gì đi chứ, anh ta sắp chết ngạt rồi!
- Tao không thể làm gì khác cả. Đây là nghiệp của anh ta. Hơn nữa, người này vẫn còn sống, pháp thuật không có tác dụng.
- Vô lý, cậu ấy đã chết lâu như vậy rồi kia mà. Làm sao có thể còn sống được!
Thằng Giang không thèm nói gì, lạnh lùng đi đến trước mặt Phi nói với cậu bé:
- Không phải ngươi muốn nói cho ta biết sao?
Vừa nói hắn vừa cầm tấm sắt lục giác nhét vào bàn tay cậu bé. Bàn tay cậu ấy đột nhiên nới lỏng ra, giúp Phi lấy lại được hơi thở. Ngay khi vừa hít được chút không khí vào lồng ngực, Phi vội thều thào với thằng Giang:
- Mau cứu tao… Tao sẽ cho mày thứ đó.. Cứu tao…
Thằng Giang đột nhiên nhìn cậu bé, mỉm cười rút thanh sắt ra rồi lạnh lùng trả lời:
- Rất tiếc, tao biết nó ở đâu rồi.
Hắn lạnh lùng đeo lên chiếc kính râm vào rồi quay lưng đi.
- Anh à, mình bên nhau mãi mãi nhé.
Cậu bé đột nhiên mở trừng mắt, dùng sức siết chặt Phi. Hắn lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngạt thở. Nhưng chưa dừng tại đó, cơ thể hắn bị kéo lại, cọ xát vào tường. Từng chiếc xương gãy vụn ra theo cái siết chặt của cậu bé, vang lên từng tiếc lắc rắc. Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hoàng đau đớn đến tột cùng, gân máu toàn thân nổi lên như những con giun bò ngoằn ngoèo trên da thịt, đôi mắt kinh hoàng lồi ra. Rất nhanh, toàn thân hắn trở nên mềm nhũn, dập nát. Máu thịt hắn trở nên bèo nhèo, trộn lẫn vào với nhau nát bấy. Thằng bé lia lưỡi, liếm lấy vệt máu của Phi đang vương bên mép mình, rồi nó giương ánh nhìn ma quái nhìn chằm chằm vào 3 người còn lại.
- Xem ra nó vẫn chưa no. Đến lượt thằng này.
Thằng Giang lạnh lùng hất hàm về phía Dương. Ông Trương đứng đằng sau đột ngột xô mạnh Dương về phía hai cánh tay đang giương ra chờ sẵn. Dương loạng choạng, cúi nhìn đống máu thịt bầy nhầy của Phi dưới đất, cố gắng để không đạp vào chúng.
Ngay khi ông Trương vừa định xô Dương thêm 1 phát nữa về phía thằng bé kia thì bỗng nhiên Dương bị đạp mạnh một phát bật ngược lại phía sau. Kèm theo đó là tiếng kính cửa sổ bị vỡ. Dương choáng váng nhìn lên và nhận ra Khánh vừa đu vào từ bên ngoài với một sợi dây lủng lẳng phía ngoài cửa sổ.
Dương lồm cồm bò dậy, mừng rỡ trách móc Khánh:
- Cậu có cần phải bay vào như phim hành động thế không?
- Thì tôi đã cứu anh còn gì! Hay anh muốn để thằng Giang ném anh vào miệng con quái vật này.
- Nhưng sao anh biết tôi gặp nguy mà đến cứu?
Khánh đứng thẳng người, giũ giũ những mảnh vụn kính bám trên quần áo:
- Đêm qua viên đá trừ tà của tôi đã báo hiệu là anh đã gặp chuyện. Vì vậy nên tôi đã quay lại ngay trong đêm. Hồi nãy, tôi đã theo dõi các người từ phía ngoài nên mới biết mà cứu anh.
Thằng giang mỉm cười lạnh lùng:
- Đã lâu không gặp mày rồi Khánh.
- Hừ, Lần trước mày trốn nhanh đấy – Khánh hừ mũi lườm Giang
Cứ tưởng là thằng Giang sẽ tức giận lắm. Không ngờ hắn chỉ cười nhạt và nhún vai như muốn nói: biết làm sao được, cuối cùng thì tao cũng đã thoát rồi.
Khánh vừa cởi ba lô ra vừa nhìn Giang nói:
- Nhưng chuyện đó chúng ta tính sau, bây giờ cần phải giải quyết cậu ta trước đã.
- Nhưng mày thừa biết là hắn không còn là con người hay oán vong gì nữa cả.
Thằng Giang chỉ tay vào cậu bé vẫn đang lãnh đạm nhìn như vô định về phía trước, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lạnh quá… Thật lạnh quá…”. Câu nói của thằng bé vừa dứt, nhiệt độ của căn nhà đột nhiên tang mạnh, như một lò hơi đã nhấn nút vận hành vậy. Cả căn nhà cũng bắt đầu rung chuyển như một cơ thể đang rung mình, run lên vì lạnh.
Mặc dù Khánh đang đứng đối diện với thằng bé nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Giang đầy phòng bị:
- Đúng vậy, mặc dù cậu ấy được hồi sinh nhờ sức mạnh của Hương hồn hoàn nhưng nó không hoàn chỉnh. Khát vọng sống sót đã khiến cho vong hồn cậu ta nhập vào căn nhà.
- Cái gì? Anh đang đùa đấy à? Không lẽ, chúng ta đang ở trong bụng thằng bé sao? – Dương hoảng sợ thất thần hỏi lại Khánh.
- Nhiều năm qua, thằng bé vẫn luôn duy trì sự sống đau đớn này bằng cách dẫn dụ người ta vào căn nhà và ăn thịt họ. Sức mạnh của hương hồn hoàn không đủ để cậu ấy sống lại thực thụ như một con người nhưng cũng không thể chết được. Vậy nên, hôm nay chúng ta phải giải quyết triệt để chuyện này, để giải thoát cho cậu ấy vĩnh viễn.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào? – Dương sốt ruột hỏi.
Ngay lúc này, nhiệt độ trong căn nhà đã lên rất cao, không gian nóng hầm hập khiến mọi người đều cảm thấy bức bối, ngột ngạt và không thể thở nổi. Hơi nóng dường như có thể khiến cho tất cả bọn họ khô quắt lại như một miếng thịt xông khói mà chết bất cứ lúc nào.
Thằng Giang đột ngột lên tiếng trả lời câu hỏi của Dương:
- Rất đơn giản, từ trong cơ thể hắn lấy Hương hồn hoàn ra là hắn sẽ tự chết thôi.
Dương tò mò nhìn lại cậu bé, thì ra trên ngực trái của cậu ấy có gắn một viên pha lê đen bóng, nó không lặn hẳn vào trong mà lấp ló một nửa ra bên ngoài. Viên pha lê này nhìn giống với loại đá trừ tà mà Khánh đã đưa cho Dương trước đó.
Thằng Giang hất hàm nhìn Dương nói:
- Nó cảnh giác với tất cả mọi người trừ mày. Chẳng phải hôm qua mày đã nghỉ lại ở đây sao? Xem ra nó rất tốt với mày. Mày thử đi.
Dương không thốt lên lời, quay sang nhìn Khánh. Toàn thân anh mồ hôi chảy ròng ròng, phần vì nhiệt độ căn nhà vẫn không ngừng tang lên, phần vì anh quá sợ hãi trước mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Khánh nhìn anh động viên:
- Cố gắng lên, hãy rút thật nhanh. Nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết tại đây.
Dương cắn răng bước tới trước, thằng bé giương đôi mắt kỳ lạ lên nhìn anh. Trong một thoáng chốc, Dương cảm nhận được một nét u sầu trong ánh mắt của cậu bé. Anh cắn chặt răng, tiến đến để rút thanh pha lê ra. Khi anh chạm tay vào viên pha lê, đột nhiên trong khoé mắt u buồn của cậu bé một giọt nước mắt rơi xuống, cậu từ từ buông thõng đôi tay đang dang ra về phía Dương.
Dương rút mạnh thanh pha lê. Ngay khi nó bật ra khỏi ngực cậu bé, ngôi nhà ngừng rung chuyển, nhiệt độ cũng không còn tang cao. Toàn thân cậu bé bỗng hoá thành một bộ xương rồi dần dần tan thành khói bụi rơi xuống lả tả, hoà vào với đống máu thịt nhầy nhụa của Lê Phi đang nằm trên sàn nhà. Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Dương bỗng dấy lên cái cảm giác buồn bã và bất lực.
- Cảm ơn nhé!
Thằng Giang bất ngờ giật lấy viên pha lên trên tay Dương rồi nhảy vọt qua cửa sổ. Khi Dương và Khánh còn đang bất ngờ chưa kịp trở tay thì đã thấy hắn đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay như trêu ngươi 2 người:
- Hôm nay tao không rảnh, rồi sẽ có lúc gặp lại nhau để tính sổ vụ kia. Dù sao tao cũng đã có thứ tao muốn.
Nói xong, hắn quay ngoắt người chạy đi mất dạng. Ở trong này, thân hình ông Trương cũng bỗng nhiên đổ ụp xuống rồi tan ra như một vũng bùn. Dương ngượng ngịu nhìn Khánh xấu hổ:
- Xin lỗi, đáng lẽ tôi phải giữ viên pha lê chắc chắn hơn.
Khánh không nói gì, đột nhiên sắc mặt tái nhợt rồi ngất đi.