Gần trưa, thôn Bách Liễu, trong nhà của Khương lão đại, tất cả mọi người trong gia đình hắn ta đều đang quỳ rạp dưới đất, ai cũng đau đến mức run rẩy, nhưng lại không có người nào dám phát ra tiếng.
Còn bên trên băng ghế dài trước mặt bọn họ, có một cô bé đang ngồi.
Cô bé khoảng ba bốn tuổi, cả người mặc quần áo vải thô, nhưng làn da lộ ra bên ngoài lại trắng nõn mềm mại. Đặc biệt là khuôn mặt kia, phấn điêu ngọc trác, mấy nhà giàu có cũng chưa chắc có thể nuôi được một cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy.
“Ấn đi.”
Giọng nói non nớt có phần hơi lạnh lùng của cô bé vang lên.
Giây tiếp theo, tờ giấy trong tay nàng bị ném tới trước mặt mọi người.
Mấy người đang quỳ cuối cùng cũng dám gây ra tiếng động, lập tức như phát điên, sợ bị chậm trễ nên tất cả nhào lên, nhao nhao ấn ngón tay lên tờ giấy.
Lập tức lại ngoan ngoãn quỳ xuống.
Chỉ có người quỳ ở phía trước nhất, một người nông dân cực kỳ khôi ngô tuấn tú, Khương lão đại, cố gắng cầm tờ giấy đã ấn xong trên mặt đất lên, run run rẩy rẩy đưa cho cô bé, những cũng không dám nhìn cô bé chút nào, rõ ràng là sợ cô bé đó muốn chết.
Cô bé như thể không thấy được hắn ta đang sợ hãi, chỉ đưa một tay ra nhận lấy tờ giấy kia, thản nhiên quét mắt, rồi mới gấp tờ giấy lại, nhét vào trong lòng.
“Được rồi, sau này Khương Nguyệt ta không còn chút quan hệ nào với các người nữa. Đi đây.”
Cô bé… Cũng chính là Khương Nguyệt, nói xong lời này, lập tức túm lấy bao quần áo nhỏ trên bàn, nhảy thẳng từ trên băng ghế xuống.
Những người vẫn đang quỳ trên mặt đất vô cùng sợ hãi rùng mình một cái.
Giống như thấy ma vậy.
Khương Nguyệt không quan tâm bọn họ sợ nàng như sợ ma, bây giờ đã có giấy từ (bỏ) người nhà, nàng cũng nên đi thôi. Chỗ của mấy tên cặn bã này, nàng không muốn ở lại một giây một phút nào cả.
Nhà của Khương lão đại ở cuối thôn, ra khỏi nhà của Khương lão đại, trên thực tế cũng không có gì khác so với ra khỏi thôn Bách Liễu.
Khương Nguyệt dừng bước, ngước mắt nhìn lại.
Trên cánh đồng lúa rộng lớn, lúa đang cao hơn cây đũa, xanh mướt bạt ngàn, cuối cánh đồng là những ngọn núi xanh trùng điệp, bên cạnh còn có một dòng sông xanh biếc thật dài uốn lượn, ngập tràn sức sống.
So với chỗ kia bị zombie phá huỷ chỉ còn lại tàn tích, hoàn toàn không có một chút màu xanh của sự sống nào, thì thật sự nàng thích nơi này hơn.
Đương nhiên nếu nàng xuyên vào thân thể của một người lớn chứ không phải là thân thể của một đứa bé ba tuổi rưỡi thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt lại âm thầm thở dài một hơi.
Nàng mới xuyên đến từ tối hôm qua, là chỉ huy tối cao của khu A thời tận thế, nàng khó khăn lắm mới dẫn theo người của khu A tiêu diệt hết lũ zombie, kết quả còn chưa kịp xây dựng lại nhà thì đã bị chết vì làm việc quá sức, xuyên về một thời cổ đại hoàn toàn không có trong lịch sử, biến thành một bé gái.
Nguyên chủ cũng tên là Khương Nguyệt, bởi vì trong nhà chỉ có một đứa bé là nàng, bình thường được cưng chiều như bảo bối, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, cha của nguyên chủ đã trượt chân rơi xuống nước chết đuối khi nguyên chủ mới hơn một tuổi, nửa tháng trước, mẹ của nguyên chủ cũng đã chết.
Nhưng trước khi mẹ của nguyên chủ qua đời, đã gửi gắm nguyên chủ cho người họ hàng duy nhất của mình chăm sóc, cũng chính là nhà đại bá của nguyên chủ, người đại bá đó chính là Khương lão đại.
Nghĩ rằng cho dù Khương lão đại có tệ đến đâu thì cũng là đại bá của nguyên chủ, là họ hàng, chắc sẽ nuôi dưỡng nguyên chủ trưởng thành thật tốt.
Mẹ của nguyên chủ chết vì sức khoẻ vẫn luôn không tốt, trước khi chết đã uống rất nhiều thuốc cũng không khá hơn, tiền bạc trong nhà đã tiêu hết, thật ra Khương lão đại hoàn toàn không sẵn lòng chăm lo vô ích cho nguyên chủ, không muốn nuôi dưỡng nguyên chủ.
Nhưng Khương lão đại nghĩ đến việc có thể bán nguyên chủ đi đổi lấy chút tiền, nếu như mẹ của nguyên chủ đưa nguyên chủ cho nhà khác nuôi dưỡng, thì nguyên chủ chính là người nhà người khác, chẳng phải hắn ta sẽ không bán được nữa sao?
Còn bên trên băng ghế dài trước mặt bọn họ, có một cô bé đang ngồi.
Cô bé khoảng ba bốn tuổi, cả người mặc quần áo vải thô, nhưng làn da lộ ra bên ngoài lại trắng nõn mềm mại. Đặc biệt là khuôn mặt kia, phấn điêu ngọc trác, mấy nhà giàu có cũng chưa chắc có thể nuôi được một cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy.
“Ấn đi.”
Giọng nói non nớt có phần hơi lạnh lùng của cô bé vang lên.
Giây tiếp theo, tờ giấy trong tay nàng bị ném tới trước mặt mọi người.
Mấy người đang quỳ cuối cùng cũng dám gây ra tiếng động, lập tức như phát điên, sợ bị chậm trễ nên tất cả nhào lên, nhao nhao ấn ngón tay lên tờ giấy.
Lập tức lại ngoan ngoãn quỳ xuống.
Chỉ có người quỳ ở phía trước nhất, một người nông dân cực kỳ khôi ngô tuấn tú, Khương lão đại, cố gắng cầm tờ giấy đã ấn xong trên mặt đất lên, run run rẩy rẩy đưa cho cô bé, những cũng không dám nhìn cô bé chút nào, rõ ràng là sợ cô bé đó muốn chết.
Cô bé như thể không thấy được hắn ta đang sợ hãi, chỉ đưa một tay ra nhận lấy tờ giấy kia, thản nhiên quét mắt, rồi mới gấp tờ giấy lại, nhét vào trong lòng.
“Được rồi, sau này Khương Nguyệt ta không còn chút quan hệ nào với các người nữa. Đi đây.”
Cô bé… Cũng chính là Khương Nguyệt, nói xong lời này, lập tức túm lấy bao quần áo nhỏ trên bàn, nhảy thẳng từ trên băng ghế xuống.
Những người vẫn đang quỳ trên mặt đất vô cùng sợ hãi rùng mình một cái.
Giống như thấy ma vậy.
Khương Nguyệt không quan tâm bọn họ sợ nàng như sợ ma, bây giờ đã có giấy từ (bỏ) người nhà, nàng cũng nên đi thôi. Chỗ của mấy tên cặn bã này, nàng không muốn ở lại một giây một phút nào cả.
Nhà của Khương lão đại ở cuối thôn, ra khỏi nhà của Khương lão đại, trên thực tế cũng không có gì khác so với ra khỏi thôn Bách Liễu.
Khương Nguyệt dừng bước, ngước mắt nhìn lại.
Trên cánh đồng lúa rộng lớn, lúa đang cao hơn cây đũa, xanh mướt bạt ngàn, cuối cánh đồng là những ngọn núi xanh trùng điệp, bên cạnh còn có một dòng sông xanh biếc thật dài uốn lượn, ngập tràn sức sống.
So với chỗ kia bị zombie phá huỷ chỉ còn lại tàn tích, hoàn toàn không có một chút màu xanh của sự sống nào, thì thật sự nàng thích nơi này hơn.
Đương nhiên nếu nàng xuyên vào thân thể của một người lớn chứ không phải là thân thể của một đứa bé ba tuổi rưỡi thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt lại âm thầm thở dài một hơi.
Nàng mới xuyên đến từ tối hôm qua, là chỉ huy tối cao của khu A thời tận thế, nàng khó khăn lắm mới dẫn theo người của khu A tiêu diệt hết lũ zombie, kết quả còn chưa kịp xây dựng lại nhà thì đã bị chết vì làm việc quá sức, xuyên về một thời cổ đại hoàn toàn không có trong lịch sử, biến thành một bé gái.
Nguyên chủ cũng tên là Khương Nguyệt, bởi vì trong nhà chỉ có một đứa bé là nàng, bình thường được cưng chiều như bảo bối, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, cha của nguyên chủ đã trượt chân rơi xuống nước chết đuối khi nguyên chủ mới hơn một tuổi, nửa tháng trước, mẹ của nguyên chủ cũng đã chết.
Nhưng trước khi mẹ của nguyên chủ qua đời, đã gửi gắm nguyên chủ cho người họ hàng duy nhất của mình chăm sóc, cũng chính là nhà đại bá của nguyên chủ, người đại bá đó chính là Khương lão đại.
Nghĩ rằng cho dù Khương lão đại có tệ đến đâu thì cũng là đại bá của nguyên chủ, là họ hàng, chắc sẽ nuôi dưỡng nguyên chủ trưởng thành thật tốt.
Mẹ của nguyên chủ chết vì sức khoẻ vẫn luôn không tốt, trước khi chết đã uống rất nhiều thuốc cũng không khá hơn, tiền bạc trong nhà đã tiêu hết, thật ra Khương lão đại hoàn toàn không sẵn lòng chăm lo vô ích cho nguyên chủ, không muốn nuôi dưỡng nguyên chủ.
Nhưng Khương lão đại nghĩ đến việc có thể bán nguyên chủ đi đổi lấy chút tiền, nếu như mẹ của nguyên chủ đưa nguyên chủ cho nhà khác nuôi dưỡng, thì nguyên chủ chính là người nhà người khác, chẳng phải hắn ta sẽ không bán được nữa sao?