Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con đúng là sát nhân mà, bảo con chăm sóc cho em gái thật tốt mà con lại làm vậy sao? Niệm Tư của tôi…”
Đầu Giang Niệm Tư đau như búa bổ, cô vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
“Mẹ, em gái tỉnh rồi.” Chàng trai bị nghe mắng và chọc đầu nhìn Giang Niệm Tư chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe lập tức trợn to mắt kinh ngạc, lập tức nhảy lên giường.
Đinh Hồng Mai vừa nghe thấy đã nhanh chóng đến đầu giường bế Giang Niệm Tư lên: “Niệm Tư, con của mẹ, con thế nào rồi?”
Giang Niệm Tư có chút mơ hồ, cô nghi hoặc nhìn xung quanh.
Mái nhà làm bằng gỗ sẫm màu, bức tường lớp bằng bùn đất, bề mặt có nhiều vết loang lổ.
Chàng trai ngồi xổm trước giường của cô, vẻ mặt sốt ruột, quần áo trên người còn có vài mảnh chắp vá.
Cô đang ở đâu vậy?
Giang Niệm Tư chợt nhớ đến âm thanh mà cô nghe được trước khi đi ngủ.
Giọng nói kia nói: “Trở về đi, trở về đúng nơi của cô đi…”
“Nơi này là…” Giang Niệm Tư hỏi theo bản năng.
“Tư Tư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Cô còn chưa kịp dứt lời, chàng trai ngồi xổm trước giường đột nhiên gào khóc: “Em mà không tỉnh, mẹ sẽ đánh chết anh mất.”
Đinh Hồng Mai đánh vào lưng con trai một cái: “Khóc khóc, suốt ngày khóc, may là Tư Tư không có chuyện gì, nếu Tư Tư có việc gì, mẹ sẽ cho con biết tay.”
Giang Niệm Tư nhìn theo, chàng trai trẻ bị đánh, không nói lấy một lời chỉ gãi đầu, cười một tiếng, vừa khờ lại vừa ngốc.
Tình huống chưa rõ ràng, Giang Niệm Tư không dám tùy tiện lên tiếng.
Đinh Hồng Mai xót con gái, từ nhỏ đã bệnh tật, ốm yếu, bây giờ lại rơi xuống nước, nhìn thân hình gầy ốm của cô, vội nói: “Con cứ nghỉ ngơi trước đi Tư Tư, mẹ sẽ làm cho con một quả trứng gà.”
Bà đưa Giang Niệm Tư lên giường nằm, sau đó tát đứa con trai một cái: “Thắng nhóc này, còn không đi nhóm lửa đi.”
“Vâng.”
Đôi mắt chàng trai đỏ hoe, sờ sờ lên đầu của Giang Niệm Tư: “Tư Tư ngoan, anh đi nhóm lửa làm trứng gà, em cứ nghỉ ngơi nhé.”
Tiếng thúc giục của Đinh Hồng Mai từ bên ngoài truyền vào: “Giang Thành, con nhanh nhẹn lên, đừng chậm chạp thế nữa.”
“Con tới đây.”
Bọn họ đi rồi, Giang Niệm Tư mới có tâm trạng sắp xếp lại tình huống này.
Vừa rồi, người phụ nữ gọi chàng trai kia là Giang Thành?
Còn gọi cô là Niệm Tư…
Nhìn căn nhà cũ kỹ này, Giang Niệm Tư che mặt lại, không còn gì bất ngờ nữa, cô đã xuyên sách rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại cô đọc trước khi hôn mê.
Nguyên chủ tên là Giang Niệm Tư, bạch nguyệt quang đoản mệnh của nam chính trong tiểu thuyết.
Chính xác là một mỹ nhân ốm yếu đúng nghĩa.
Nam Chính Thẩm Trình yêu cô không được bao lâu thì cô qua đời.
Bởi vì có tên giống nhau, Giang Niệm Tư vô cùng nhập tâm, cốt truyện sau đó cũng không đọc.
Nhưng cô nhớ rõ, trong sách, nguyên chủ có một người mẹ trọng nữ khinh nam Đinh Hồng Mai, còn có cặp anh em, người anh tên Giang Thành.
Nghĩ tới đây, Giang Niệm Tư chạy nhanh xuống giường, đứng trước tủ nhìn vào tấm gương.
Gương mặt trong gương giống y hệt gương mặt của cô, Giang Niệm Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, lông mày của cô dựng thẳng lên.
Gì cơ?
Người phụ nữ ốm yếu?
Cô gái trước gương so với cô gầy hơn rất nhiều nhưng cũng đen hơn rất nhiều.
Cô nâng cánh tay, quay đầu nhìn, một chút cơ bắp cũng không có, gầy hệt như một con gà ác.
“Con đúng là sát nhân mà, bảo con chăm sóc cho em gái thật tốt mà con lại làm vậy sao? Niệm Tư của tôi…”
Đầu Giang Niệm Tư đau như búa bổ, cô vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
“Mẹ, em gái tỉnh rồi.” Chàng trai bị nghe mắng và chọc đầu nhìn Giang Niệm Tư chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe lập tức trợn to mắt kinh ngạc, lập tức nhảy lên giường.
Đinh Hồng Mai vừa nghe thấy đã nhanh chóng đến đầu giường bế Giang Niệm Tư lên: “Niệm Tư, con của mẹ, con thế nào rồi?”
Giang Niệm Tư có chút mơ hồ, cô nghi hoặc nhìn xung quanh.
Mái nhà làm bằng gỗ sẫm màu, bức tường lớp bằng bùn đất, bề mặt có nhiều vết loang lổ.
Chàng trai ngồi xổm trước giường của cô, vẻ mặt sốt ruột, quần áo trên người còn có vài mảnh chắp vá.
Cô đang ở đâu vậy?
Giang Niệm Tư chợt nhớ đến âm thanh mà cô nghe được trước khi đi ngủ.
Giọng nói kia nói: “Trở về đi, trở về đúng nơi của cô đi…”
“Nơi này là…” Giang Niệm Tư hỏi theo bản năng.
“Tư Tư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Cô còn chưa kịp dứt lời, chàng trai ngồi xổm trước giường đột nhiên gào khóc: “Em mà không tỉnh, mẹ sẽ đánh chết anh mất.”
Đinh Hồng Mai đánh vào lưng con trai một cái: “Khóc khóc, suốt ngày khóc, may là Tư Tư không có chuyện gì, nếu Tư Tư có việc gì, mẹ sẽ cho con biết tay.”
Giang Niệm Tư nhìn theo, chàng trai trẻ bị đánh, không nói lấy một lời chỉ gãi đầu, cười một tiếng, vừa khờ lại vừa ngốc.
Tình huống chưa rõ ràng, Giang Niệm Tư không dám tùy tiện lên tiếng.
Đinh Hồng Mai xót con gái, từ nhỏ đã bệnh tật, ốm yếu, bây giờ lại rơi xuống nước, nhìn thân hình gầy ốm của cô, vội nói: “Con cứ nghỉ ngơi trước đi Tư Tư, mẹ sẽ làm cho con một quả trứng gà.”
Bà đưa Giang Niệm Tư lên giường nằm, sau đó tát đứa con trai một cái: “Thắng nhóc này, còn không đi nhóm lửa đi.”
“Vâng.”
Đôi mắt chàng trai đỏ hoe, sờ sờ lên đầu của Giang Niệm Tư: “Tư Tư ngoan, anh đi nhóm lửa làm trứng gà, em cứ nghỉ ngơi nhé.”
Tiếng thúc giục của Đinh Hồng Mai từ bên ngoài truyền vào: “Giang Thành, con nhanh nhẹn lên, đừng chậm chạp thế nữa.”
“Con tới đây.”
Bọn họ đi rồi, Giang Niệm Tư mới có tâm trạng sắp xếp lại tình huống này.
Vừa rồi, người phụ nữ gọi chàng trai kia là Giang Thành?
Còn gọi cô là Niệm Tư…
Nhìn căn nhà cũ kỹ này, Giang Niệm Tư che mặt lại, không còn gì bất ngờ nữa, cô đã xuyên sách rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại cô đọc trước khi hôn mê.
Nguyên chủ tên là Giang Niệm Tư, bạch nguyệt quang đoản mệnh của nam chính trong tiểu thuyết.
Chính xác là một mỹ nhân ốm yếu đúng nghĩa.
Nam Chính Thẩm Trình yêu cô không được bao lâu thì cô qua đời.
Bởi vì có tên giống nhau, Giang Niệm Tư vô cùng nhập tâm, cốt truyện sau đó cũng không đọc.
Nhưng cô nhớ rõ, trong sách, nguyên chủ có một người mẹ trọng nữ khinh nam Đinh Hồng Mai, còn có cặp anh em, người anh tên Giang Thành.
Nghĩ tới đây, Giang Niệm Tư chạy nhanh xuống giường, đứng trước tủ nhìn vào tấm gương.
Gương mặt trong gương giống y hệt gương mặt của cô, Giang Niệm Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, lông mày của cô dựng thẳng lên.
Gì cơ?
Người phụ nữ ốm yếu?
Cô gái trước gương so với cô gầy hơn rất nhiều nhưng cũng đen hơn rất nhiều.
Cô nâng cánh tay, quay đầu nhìn, một chút cơ bắp cũng không có, gầy hệt như một con gà ác.