Mặt trời vừa lên, đã chiếu sáng một khu vực lớn tại ngọn núi quanh năm bao phủ sương lạnh, trên ngọn núi ấy, có một nơi được gọi là U Lan Sơn, nơi này quanh năm chỉ vọn vẹn 10 đệ tử được nhận lên để đào tạo.
Như Hoàng Đế tương lai sẽ được đem lên đây để mài dũa một tiểu Hoàng Đế.
Nhưng không phải ai muốn lên là lên, phải vượt qua cửa ải của Các Chủ U Lan Sơn mới có thể chính thức làm để tử.
Nhưng một năm đổ lại đã không thấy một bóng dáng ai có thể lên núi, một là bị thú dữ ăn, hai là bị lạc đến chết đói.
Nên người ta không còn dám lên đây nữa, mọi người cho rằng nơi này đã bị bỏ phế, nhưng đâu có ai ngờ, nơi này vẫn còn hoạt động vã lại có rất nhiều đệ tử.
"Tuyết Thanh, muội nên dậy được rồi, mau mở cửa cho Huynh!" Tiếng đập của kèm theo tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào.
Tuyết Thanh ngước nhìn Mục Nhị Lang đứng trước cửa phòng minh, dụi mắt hỏi "Có chuyện gì sao đại ca, hôm qua Sư Phụ chiếm tiện nghi ta đến khuya, huynh đừng có quấy phá ta..."
"Muội không nhớ hôm nay chúng ta xuống núi sao?" Mục Nhị Lang có chút sót xa muội muội bé bổng của hắn, nhưng xuống núi vẫn là truyện hệ trọng.
"Ấy chết, muôi quên mất!" Sao khi nghe câu nói của Mục Nhị Lang, Mục Tuyết Thanh hoảng hoảng hốt hốt thu thập đồ đạc, nhưng sau khi mở tủmm
"?" Cái gì đây Mục Tuyết Thanh nhìn cái túi lớn to bự trên bàn có chút mờ mịch, Đi lại nhìn gần cái bịch to đùng đó là một bức thư.
Gửi đồ đệ ngoan, ta biết hôm qua ta chiếm tiện nghi con quá, nên ta đã sắp xếp đồ cho con rồi, ráng đem danh hào Võ Lâm Minh Chủ về cho ta nha, còn nữa xuống núi không được vận nữ trang, chỉ nên vận Nam Trang, giang hồ hiểm ác ta không yên tâm con
Mục Tuyết Thanh nhìn một đống mà ngài sư phụ kính yêu của nàng sắp xếp, đen mặt.
Mục Nhị Lang thấy như vậy cũng vào giúp đỡ Mục Tuyết Thanh, nhưng thấy bộ y phục Nam Tử trên bàn phần nào hiểu được liền nhịn không được cười lớn.
"Sư phụ cũng thật là..." Mục Tuyết Thanh càm ràm, không quên liếc Mục Nhị Lang đang cười đến sắp đau bụng.
Nàng theo lời sư phụ vận lên mình bộ Nam trang Đen sắc, vận lên người Mục Tuyết Thanh nhìn có chút bí ẩn, khó đoán.
Mục Tuyết Thanh cùng Mục Nhị Lang xuống núi theo lời Lão Sư Phụ hai người chỉ, Sao khi xuống được núi liền mua hai con ngựa cùng nhau xuất phát đến Bắc Ảnh Thành.
Hai người đi không biết ngày giờ, trời càng ngày càng sặp tối, hai người quyết định tìm một khách điếm để ở qua tối nay.
Một lúc sau hai người đến được một trấn nhỏ, hai người quyết định qua đêm ở đây.
Tìm một khách điếm mướn hai phòng hai người chia nhau ra tắm rửa, sao đó xuống dưới sảnh ăn cơm.
"Nè các ngươi có nghe tin gì chưa, đoàn người của Mộ Dung Gia đi ngang qua nơi này đã làm từ thiện cho hết cả trán này đó" Vừa đi xuống đại sảnh đã nghe những người có mặt tại đó xôn xao.
Mục Tuyết Thanh cùng Mục Nhị Lang tuy ở trên nùi nhiều năm, nhưng chuyện kinh thành hầu như không có nơi khôg biết, sư phụ hai người là một cái ham chơi người, thường rảnh rỗi sẽ chạy xuống núi chơi, và vẽ lại bản đồ cũng như những thông tin bát quái Lão thu thập được
Mục Tuyết Thanh vừa ngồi xuống đã cảm thán "Mộ Dung Gia này thật là phú hào"
"Sư Phụ nói Mộ Dung Gia sau lưng có thế lực nào đó mạnh lắm" Mục Nhị Lang cũng cảm khái.
"Tham gia Đại Hội Võ Lâm để tranh dành Võ Lâm Minh Chủ thôi sao?' Mục Tuyết Thanh tò mò hỏi.
"Sư Phụ chỉ tin tưởng có một mình muội là lấy được danh Võ Lâm Minh Chủ thôi, còn ta chỉ là một cộng lông có cũng được mà không có cũng không sao" Mục Nhị Lang giả vờ quẹt nước mắt, hai tay ra sức dụi dụi
"Nếu lấy được thật, ta sẽ cho huynh làm tùy tùng" Mục Tuyết Thanh cười to, Mục Nhị Lang nghe Mục Tuyết Thanh nói như vậy, cũng cười theo
*******
Như Hoàng Đế tương lai sẽ được đem lên đây để mài dũa một tiểu Hoàng Đế.
Nhưng không phải ai muốn lên là lên, phải vượt qua cửa ải của Các Chủ U Lan Sơn mới có thể chính thức làm để tử.
Nhưng một năm đổ lại đã không thấy một bóng dáng ai có thể lên núi, một là bị thú dữ ăn, hai là bị lạc đến chết đói.
Nên người ta không còn dám lên đây nữa, mọi người cho rằng nơi này đã bị bỏ phế, nhưng đâu có ai ngờ, nơi này vẫn còn hoạt động vã lại có rất nhiều đệ tử.
"Tuyết Thanh, muội nên dậy được rồi, mau mở cửa cho Huynh!" Tiếng đập của kèm theo tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào.
Tuyết Thanh ngước nhìn Mục Nhị Lang đứng trước cửa phòng minh, dụi mắt hỏi "Có chuyện gì sao đại ca, hôm qua Sư Phụ chiếm tiện nghi ta đến khuya, huynh đừng có quấy phá ta..."
"Muội không nhớ hôm nay chúng ta xuống núi sao?" Mục Nhị Lang có chút sót xa muội muội bé bổng của hắn, nhưng xuống núi vẫn là truyện hệ trọng.
"Ấy chết, muôi quên mất!" Sao khi nghe câu nói của Mục Nhị Lang, Mục Tuyết Thanh hoảng hoảng hốt hốt thu thập đồ đạc, nhưng sau khi mở tủmm
"?" Cái gì đây Mục Tuyết Thanh nhìn cái túi lớn to bự trên bàn có chút mờ mịch, Đi lại nhìn gần cái bịch to đùng đó là một bức thư.
Gửi đồ đệ ngoan, ta biết hôm qua ta chiếm tiện nghi con quá, nên ta đã sắp xếp đồ cho con rồi, ráng đem danh hào Võ Lâm Minh Chủ về cho ta nha, còn nữa xuống núi không được vận nữ trang, chỉ nên vận Nam Trang, giang hồ hiểm ác ta không yên tâm con
Mục Tuyết Thanh nhìn một đống mà ngài sư phụ kính yêu của nàng sắp xếp, đen mặt.
Mục Nhị Lang thấy như vậy cũng vào giúp đỡ Mục Tuyết Thanh, nhưng thấy bộ y phục Nam Tử trên bàn phần nào hiểu được liền nhịn không được cười lớn.
"Sư phụ cũng thật là..." Mục Tuyết Thanh càm ràm, không quên liếc Mục Nhị Lang đang cười đến sắp đau bụng.
Nàng theo lời sư phụ vận lên mình bộ Nam trang Đen sắc, vận lên người Mục Tuyết Thanh nhìn có chút bí ẩn, khó đoán.
Mục Tuyết Thanh cùng Mục Nhị Lang xuống núi theo lời Lão Sư Phụ hai người chỉ, Sao khi xuống được núi liền mua hai con ngựa cùng nhau xuất phát đến Bắc Ảnh Thành.
Hai người đi không biết ngày giờ, trời càng ngày càng sặp tối, hai người quyết định tìm một khách điếm để ở qua tối nay.
Một lúc sau hai người đến được một trấn nhỏ, hai người quyết định qua đêm ở đây.
Tìm một khách điếm mướn hai phòng hai người chia nhau ra tắm rửa, sao đó xuống dưới sảnh ăn cơm.
"Nè các ngươi có nghe tin gì chưa, đoàn người của Mộ Dung Gia đi ngang qua nơi này đã làm từ thiện cho hết cả trán này đó" Vừa đi xuống đại sảnh đã nghe những người có mặt tại đó xôn xao.
Mục Tuyết Thanh cùng Mục Nhị Lang tuy ở trên nùi nhiều năm, nhưng chuyện kinh thành hầu như không có nơi khôg biết, sư phụ hai người là một cái ham chơi người, thường rảnh rỗi sẽ chạy xuống núi chơi, và vẽ lại bản đồ cũng như những thông tin bát quái Lão thu thập được
Mục Tuyết Thanh vừa ngồi xuống đã cảm thán "Mộ Dung Gia này thật là phú hào"
"Sư Phụ nói Mộ Dung Gia sau lưng có thế lực nào đó mạnh lắm" Mục Nhị Lang cũng cảm khái.
"Tham gia Đại Hội Võ Lâm để tranh dành Võ Lâm Minh Chủ thôi sao?' Mục Tuyết Thanh tò mò hỏi.
"Sư Phụ chỉ tin tưởng có một mình muội là lấy được danh Võ Lâm Minh Chủ thôi, còn ta chỉ là một cộng lông có cũng được mà không có cũng không sao" Mục Nhị Lang giả vờ quẹt nước mắt, hai tay ra sức dụi dụi
"Nếu lấy được thật, ta sẽ cho huynh làm tùy tùng" Mục Tuyết Thanh cười to, Mục Nhị Lang nghe Mục Tuyết Thanh nói như vậy, cũng cười theo
*******