Cho nên, trong khi Lục Châu đang đi dạo xung quanh đại viện có binh lính tuần tra, chính mình vẫn không thể tin được bản thân có một ngày lại chạy đến Lệ gia xem mắt.
Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi cha mẹ ở bên cạnh: "Ba, hai người có chắc rằng đối tượng xem mắt của con thật sự là cháu đích tôn của Lệ nguyên soái, thiếu tá Lệ Nam Huyền không?"
Lục Đồng Thương không vui nói: "Người đều đã tiến vào đại viện Lệ gia rồi, còn có thể là giả được sao?"
"Nguyên soái sẽ đồng ý để một người đàn ông làm cháu dâu trưởng của bọn họ ư?"
Mẹ của Lục Châu, Khương Hoàn nhỏ giọng nói: "Chuyện này con cứ yên tâm, tổ tiên Lệ gia từng nợ Lục gia chúng ta một ân tình lớn, hơn nữa lão tổ Lệ gia đời trước cũng từng xuất hiện tình huống đàn ông cùng đàn ông kết hôn với nhau, vậy nên người nhà họ Lệ cũng không phản đối chuyện sau này sẽ có một người con dâu là nam, huống chi mệnh của con mang số vượng phu, bọn họ thích còn không kịp, lại nói bây giờ mới chỉ là ra mắt mọi người, chuyện có thể thành hay không, còn phải dựa vào nhãn duyên giữa con và Lệ thiếu tá, nếu như hai đứa không vừa ý nhau, chúng ta cũng chẳng thể miễn cưỡng được, nhưng mà, con à, con cần phải bắt được trái tim của Lệ thiếu tá mới được, một thân khí tức xui xẻo cùng bệnh tật này của con chỉ có thể để Lệ gia toàn thân chính khí tới trấn áp thôi..."
Lục Châu không tin vào mấy cái thứ mê tín phản khoa học này: "Nếu như chính khí có thể trấn áp bệnh tật, vậy còn cần bệnh viện làm cái gì?"
Khương Hoàn liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt bà khẽ động, ý vị thâm trường nói: "Lệ gia không đơn giản như con nghĩ đi đâu."
Ông nội Lục Châu, Lục Thế Nham trầm giọng nói: "Có thể ngăn chặn được bệnh của con hay không cũng chỉ là thứ yếu, chỉ cần có thể áp chế vận rủi của con là được rồi, con nhìn xem con những năm này xui xẻo ra làm sao đến ta cũng không có mặt mũi mà nói ra, con còn không đem cái miệng của con quản kỹ vào cho ta, đừng có mang mấy chuyện xấu mà con đã làm nói ra ngoài, nếu không tự con chịu."
Lục Châu nhớ tới những việc trải qua trong mấy năm này, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Bà nội Lục Châu, Thạch Nhân nắm chặt lấy tay cậu hòa ái nói rằng: "Tiểu Châu, trước tiên mặc kệ đối phương có thể trấn áp được bệnh tật cùng xui xẻo của con hay không, xét đến tuổi tác của con cũng không còn trẻ, đã đến lúc thu liễm tính tình lại rồi, nếu có thể cùng Lệ thiếu tá kết làm phu phu, thay đổi thân phận cùng cuộc sống đi một chút, chắc gì đã không phải là một chuyện tốt."
Thật ra nếu không phải cháu trai xuất quỹ bày tỏ bản thân thích đàn ông, bà và người nhà cũng sẽ không để cho cậu kết hôn cùng với người đàn ông khác, càng không cho phép cậu tùy tùy tiện tiện tìm một người sống cùng, cho nên sau khi người trong nhà thương lượng xong, mọi người đặt mục tiêu lên người Lệ Nam Huyền, cho rằng Lệ Nam Huyền lớn lên tuấn tú lịch sự, là một người vô cùng đáng tin cậy, vì vậy bọn họ mới liên hệ với Lệ nguyên soái.
Lúc này, quản gia nhà họ Lệ đi ở phía trước ngừng lại, nói với người Lục gia rằng: "Lục lão gia, tôi phải đi vào thông báo trước một tiếng, cảm phiền mọi người ở đây chờ một lát."
Lục Thế Nham gật đầu: "Được."
Quản gia đi vào trong chốc lát liền đi ra, cung kính mời người Lục gia tiến vào.
Người Lục gia vừa tiến vào đại sảnh, nguyên soái và nguyên soái phu nhân tựa hồ như đón được khách quý, lập tức đứng dậy nghênh tiếp: "Hoan nghênh, hoan nghênh Lục lão gia cùng mọi người đã tới Lệ gia chúng tôi làm khách."
Người Lục gia thụ sủng nhược kinh, không ngờ nguyên soái bọn họ lại bình dị gần gũi đến như vậy, thế mà lại nguyện ý hạ thấp thân phận tới tiếp đón bọn họ.
Lục Châu liếc mắt một cái liền thấy Lệ Nam Huyền lười biếng ngồi trên ghế sô pha, có vẻ như là vội vội vàng vàng bị gọi trở về nhà, trên người vẫn mặc bộ quân phục rằn ri khi tác chiến, đầu đội mũ nồi màu đen, phía dưới là một khuôn mặt tuấn mỹ không chê vào đâu được, sống mũi cao, môi hơi mỏng, mày kiếm xếch lên, đáng tiếc là đôi mắt đen thâm thúy kia lại bị che đi bởi một miếng bịt mắt đơn màu đen bên mắt trái, thế nhưng nó không hề tổn hại đến một tia mị hoặc, trái lại còn nhiều thêm một phần phong vị độc đáo. Bàn tay phải của hắn đang mân mê ba đồng tiền vàng, mà đồng tiền tựa như một bộ phận trên cơ thể hắn, tự nhiên tới lui mà lật qua lật lại trên từng ngón tay thon dài mảnh khảnh của hắn.
Lê Nam Huyền phảng phất như không biết người Lục gia đã đến, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào tin tức quân sự trên TV, trên đó đang phát sóng về quá khứ của một tên tội phạm bị truy nã gắt gao, sau đó là việc làm thế nào mà hắn ta đã chết trong tay của thiếu tá Lệ Nam Huyền.
Lục Châu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lệ nguyên soái cùng những người khác, Lệ nguyên soái và phu nhân của ông mỉm cười chân thành, tỏ rõ bọn họ là thật lòng thật dạ mà tiếp thu chuyện đàn ông cùng với đàn ông kết hôn, mà vị phu nhân đứng ở phía sau bọn họ, cũng chính là mẹ của Lệ Nam Huyền, Lam Nhược Nhiễm lại cười đến vô cùng miễn cưỡng, Lệ Nam Y đứng ở bên cạnh bà, đứa em gái út này của Lệ Nam Huyền cũng có vẻ mặt không vui, cái miệng nhỏ nhắn bĩu cao lên, biểu thị cô không thích để Lục Châu làm chị dâu của mình, nhưng lại không dám nói ra.
Lệ nguyên soái và nguyên soái phu nhân chú ý tới ánh mắt của Lục Châu, tầm mắt chuyển tới trên người cậu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, vừa lòng nói liên thanh vài tiếng tốt, sau đó quay đầu hướng về phía Lệ Nam Huyền mà kêu lên: "Nam Huyền, cháu còn không mau lại đây chào hỏi với Lục tiên sinh bọn họ."
Lệ Nam Huyền không thèm trả lời bọn họ, mà lại khàn giọng hỏi thuộc hạ đang đứng đằng sau ghế sô pha: "Cậu có cảm thấy gã thật sự đã chết rồi không?"
Kha Trăn nhìn hắn rồi lại nhìn TV: "Thiếu tá, rất nhiều người đều đã nhìn thấy gã chết ở trong vụ nổ, một vụ nổ cỡ lớn diễn ra liên tục như vậy, tuyệt đối không có khả năng sống sót."
Lệ Nam Huyền cười khẩy một tiếng.
Lệ nguyên soái không được đáp lại, không vui trầm mặt xuống: "Lệ thiếu tá, anh có nghe thấy tôi đang gọi anh hay không."
Gọi thẳng chức vụ của đối phương, nói rõ ông ấy thật sự tức giận rồi.
Lệ Nam Huyền không thể không cho Lệ nguyên soái mặt mũi, lười biếng mà nhìn về phía cửa, thà rằng không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái ánh mắt lập tức đóng băng.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Tâm sự của editor: Phải đến tận hai ngày sau ngày hẹn mới đăng được chương đầu, chủ nhà quả thực cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì đã lỡ để cho các bạn leo cây. Thôi giờ chỉ có tấm thân này, dập đầu tạ lỗi với anh em.