Tại bệnh viện tư nhân Phong Vân, phòng sinh, đoàn người nhà giàu nhất Sương gia đã ở trước cửa phòng sinh chờ đợi người thân.
" Ba, cô ấy sẽ không sao chứ? " Sương lão gia đứng trước cửa phòng sinh lo lắng không thôi.
Sương lão gia, họ Sương tên Ngô Vương tự Hồ Ly, ông đã bốn mươi lăm tuổi, chủ tịch tập đoàn Sương Thị, trên thương trường đa mưu túc trí ở nhà chuẩn mực ông chồng quốc dân.
Ông cụ nhìn anh khẽ cười, nhìn vào phòng sinh, đưa tay lên vai con rể an ủi: " Con rể, con yên tâm đi, con gái của ba rất kiên cường. Hai mẹ con con bé sẽ bình an thôi.
Ông cụ họ Tần, tên Dương Sâm, ba ruột của Sương phu nhân, bảy mươi tám tuổi, đã giữ chức vụ cao bên quân đội hàng Đại Tướng.
Nghe ông cụ Tần an ủi, Sương lão gia gật đầu,cố gắng thả lỏng bản thân, ngồi chờ đợi vợ mình.
Lúc này, trên hành lang dài, tiếng bước chân dồn dập đi đến, dẫn đầu là con trai cả và hai thằng nhóc khác họ Sương vừa nghe tin mẹ vào bệnh viện anh đã bỏ hết công việc đã chạy đến bệnh viện ngay.
" Ông ngoại, ba tụi con mới đến. Mẹ thế nào rồi. "
Nghe giọng nói, ba Sương ngước mắt nhìn, lắc đầu nhìn về hướng phòng sinh: " Mẹ con đã ở bên trong đã nữa tiếng rồi, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh nào. "
Ba anh em nghe thấy vậy chỉ gật đầu, bọn họ chỉ hi vọng mẹ và em gái không sao.
Nữa tiếng lại tiếp tục trôi qua.
Trong phòng sinh.
Bác sĩ khoa sản và các y tá đều quay quanh giường giúp Sương phu nhân tỉnh táo để đỡ đẻ.
" Sương phu nhân, cố lên, chúng tôi sắp nhìn thấy đứa bé rồi. " Bác sĩ khoa sản vừa nói, vừa nhìn về phía dưới xem thử.
Sương phu nhân khẽ cười, bà biết bà đã có tuổi nên xương cũng dần lão hóa nên rất có thể sẽ sinh khó.
Nhưng bà không muốn bỏ cuộc, bà rất hi vọng đứa trẻ khi sinh ra sẽ giống bà.
***
Sao bao nhiêu nổ lực và cố gắng, Sương phu nhân cũng đã sinh đứa bé thuận lợi.
" Oa...oa..."
Bác sĩ đỡ đầu mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ, vệ sinh cẩn thận rồi đưa đến cho bà xem: " Chúc mừng phu nhân, là bé gái. "
Sương phu nhân mỉm cười, nhìn bé con đỏ hỏn trước mắt mình, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: " Bé con, chào mừng con đến với thế giới này. "
Bé con như hiểu được những lời của bà nói, nhoẽ miệng cười oe oe như đáp lại.
Bà nhìn về phía bác sĩ nữ, khàn giọng nói: " Mau bé con bé ra cho mọi người xem đi. "
Bác sĩ khẽ gật đầu, đưa đứa trẻ ra cho hộ lý bế ra ngoài, bà phải ở lại giúp Sương phu nhân xử lý vài việc sau khi sinh.
***
Bên ngoài, mọi người vừa nghe thấy tiếng khóc trẻ con liền thở phào, cuối cùng đứa trẻ cũng chịu chui ra rồi.
Đúng lúc này cánh cửa phòng sinh đã mở ra,hộ lý trên tay ôm đứa trẻ đi ra cho gia đình gặp người nhà, lên tiếng chức mừng: " Sương lão gia, chúc mừng ông là một tiểu công chúa."
Sương lão gia nghe thấy là bé gái liền mỉm cười, nhận đứa bé từ tay hộ lý, cau mày trách yêu: " Nhóc con, cuối cùng con cũng chịu chui ra rồi đúng không? Có phải lúc ở trong đó con làm khổ mẹ không ít nhỉ? "
Bé con được quấn khăn, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy nhìn ông, miệng nhỏ chớp chép xong cũng chỉ cười.
Ông cụ Tần nhìn bé con trong tay con rể liền không vui, ông đưa tay ra giành lấy cháu ngoại gái, còn không quên trách mắng con rể: " Hừ, con thì biết gì. Con bé đang lựa giờ tốt để chui ra đấy. Mau cút sang một bên đi. "
Ông cụ Tần vừa dứt lời, điện thoại trong túi của Sương lão gia liền reo lên, lấy ra xem liền thấy thư ký Hoàng gọi, ông cũng không chần chừ liền nhất máy: " Sương đổng, hợp đồng của chúng ta dây dưa với công ty dầu hỏa đã được ký thành công rồi, còn nữa cổ phiếu của Sương Thị tăng lên 70% lợi nhuận. Cứ tiếp tục cái đà này, rất nhanh tập đoàn Sương Thị sẽ lọt vào top 2 trong nước và thế giới. "
Nghe thư ký báo cáo, ông vô thức nhìn nhóc con trong tay cụ Tần mà cười khẽ: Nhóc con vừa chào đời đã mang lại hai tinh vui cho ông rồi.
" Những việc còn lại cậu tự giải quyết đi. " Sương lão gia không lạnh không nhạt nói.
Cúp máy, Sương phu nhân đã được y tá đẩy đến phòng bệnh VIP nghỉ ngơi.
Ba Sương ngồi bên cạnh giường bệnh chăm vợ và chăm sóc cô công chúa nhỏ của mình.
Sau khi hết thuốc gây mê, Sương phu nhân cũng đã tỉnh lại, nhìn quanh liền thấy chồng của bà.
" Ông xã, anh đã đặc tên cho bé con chưa? " Bà nhìn chồng đang ôm con gái, khẽ cười hỏi.
Sương phu nhân họ Tần, tên Vân Tuyết, bốn mươi tuổi, kém Sương lão gia năm tuổi, con gái ông cụ Tần, con gái thứ ba nhà họ Tần thuộc gia đình quân nhân.
Sương lão gia nhìn vợ mình, cười khẽ, nhẹ giọng nói: " Em đặc tên cho con đi. "
Bà nghe vậy liền cười, nhìn cô con gái nhỏ trong lòng ông, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của bé con: " Vậy gọi bé bé Ý đi. Tên khai sinh là Ngọc Nhi. "
" Được đều nghe theo em. " Sương lão gia gật đầu.
***
Thời gian thắm thoát thôi đưa, mới đó đã qua năm mới mới, bé con mới ngày nào còn ở trong nôi giờ đã được hai tuổi rồi.
Lúc này trong Sương Gia, quản gia và người làm đều tất bật trang trí cho biệt thự.
Khắp biệt thự đều ngập tràn màu vàng tượng trưng cho sự giàu sang và thịnh vượng, thì màu đỏ chính là màu tượng trưng cho sự đầm ấm, may mắn. Màu đỏ phù hợp với không khí linh thiêng, sum vầy của dịp Tết cổ truyền vì nó mang lại vượng khí, tài lộc và sức mạnh.
Sương Ngọc Nhi đã tròn hai tuổi, dù bé con vẫn còn rất nhỏ nhưng cô bé không khóc lóc, làm nũng hay đua đòi như những trẻ con cùng lứa tuổi của mình.
Bé Ý rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cô chỉ thích an tỉnh dọc sách, có đôi khi vừa nhìn thấy ông ngoại cô bé sẽ làm cái đuôi nhỏ của ông, dù ông có bận cách mấy cũng sẽ dành thời gian cho cô cháu gái nhỏ của mình.
Chẳng hạn như lúc này, ông cụ Tần vừa đến, bé Ý đã chạy ra ôm chân ông làm nũng: " Ông ngoại, ông đến rồi. "
Ông cụ Tần mỉm cười, cuối người ôm cục bột nhỏ lên, cưng nựng: " Bé con chờ ông ngoại lâu lắm sau? "
Cô lắc đầu bảo không lâu, không ngần ngại hôn cái chụt lên má trái của ông thật kêu: " Ông ngoại, ông nói xem ba mẹ cháu có ai ngay Tết vẫn đi công tác, bỏ con gái của mình ở nhà một mình không? "
Ông cụ Tần nhìn bé con có chút buồn cười, xoa đầu cô, nghiêm túc nói: " Vậy để ông ngoại la ba mẹ cháu nha. "
" Ba, cô ấy sẽ không sao chứ? " Sương lão gia đứng trước cửa phòng sinh lo lắng không thôi.
Sương lão gia, họ Sương tên Ngô Vương tự Hồ Ly, ông đã bốn mươi lăm tuổi, chủ tịch tập đoàn Sương Thị, trên thương trường đa mưu túc trí ở nhà chuẩn mực ông chồng quốc dân.
Ông cụ nhìn anh khẽ cười, nhìn vào phòng sinh, đưa tay lên vai con rể an ủi: " Con rể, con yên tâm đi, con gái của ba rất kiên cường. Hai mẹ con con bé sẽ bình an thôi.
Ông cụ họ Tần, tên Dương Sâm, ba ruột của Sương phu nhân, bảy mươi tám tuổi, đã giữ chức vụ cao bên quân đội hàng Đại Tướng.
Nghe ông cụ Tần an ủi, Sương lão gia gật đầu,cố gắng thả lỏng bản thân, ngồi chờ đợi vợ mình.
Lúc này, trên hành lang dài, tiếng bước chân dồn dập đi đến, dẫn đầu là con trai cả và hai thằng nhóc khác họ Sương vừa nghe tin mẹ vào bệnh viện anh đã bỏ hết công việc đã chạy đến bệnh viện ngay.
" Ông ngoại, ba tụi con mới đến. Mẹ thế nào rồi. "
Nghe giọng nói, ba Sương ngước mắt nhìn, lắc đầu nhìn về hướng phòng sinh: " Mẹ con đã ở bên trong đã nữa tiếng rồi, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh nào. "
Ba anh em nghe thấy vậy chỉ gật đầu, bọn họ chỉ hi vọng mẹ và em gái không sao.
Nữa tiếng lại tiếp tục trôi qua.
Trong phòng sinh.
Bác sĩ khoa sản và các y tá đều quay quanh giường giúp Sương phu nhân tỉnh táo để đỡ đẻ.
" Sương phu nhân, cố lên, chúng tôi sắp nhìn thấy đứa bé rồi. " Bác sĩ khoa sản vừa nói, vừa nhìn về phía dưới xem thử.
Sương phu nhân khẽ cười, bà biết bà đã có tuổi nên xương cũng dần lão hóa nên rất có thể sẽ sinh khó.
Nhưng bà không muốn bỏ cuộc, bà rất hi vọng đứa trẻ khi sinh ra sẽ giống bà.
***
Sao bao nhiêu nổ lực và cố gắng, Sương phu nhân cũng đã sinh đứa bé thuận lợi.
" Oa...oa..."
Bác sĩ đỡ đầu mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ, vệ sinh cẩn thận rồi đưa đến cho bà xem: " Chúc mừng phu nhân, là bé gái. "
Sương phu nhân mỉm cười, nhìn bé con đỏ hỏn trước mắt mình, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: " Bé con, chào mừng con đến với thế giới này. "
Bé con như hiểu được những lời của bà nói, nhoẽ miệng cười oe oe như đáp lại.
Bà nhìn về phía bác sĩ nữ, khàn giọng nói: " Mau bé con bé ra cho mọi người xem đi. "
Bác sĩ khẽ gật đầu, đưa đứa trẻ ra cho hộ lý bế ra ngoài, bà phải ở lại giúp Sương phu nhân xử lý vài việc sau khi sinh.
***
Bên ngoài, mọi người vừa nghe thấy tiếng khóc trẻ con liền thở phào, cuối cùng đứa trẻ cũng chịu chui ra rồi.
Đúng lúc này cánh cửa phòng sinh đã mở ra,hộ lý trên tay ôm đứa trẻ đi ra cho gia đình gặp người nhà, lên tiếng chức mừng: " Sương lão gia, chúc mừng ông là một tiểu công chúa."
Sương lão gia nghe thấy là bé gái liền mỉm cười, nhận đứa bé từ tay hộ lý, cau mày trách yêu: " Nhóc con, cuối cùng con cũng chịu chui ra rồi đúng không? Có phải lúc ở trong đó con làm khổ mẹ không ít nhỉ? "
Bé con được quấn khăn, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy nhìn ông, miệng nhỏ chớp chép xong cũng chỉ cười.
Ông cụ Tần nhìn bé con trong tay con rể liền không vui, ông đưa tay ra giành lấy cháu ngoại gái, còn không quên trách mắng con rể: " Hừ, con thì biết gì. Con bé đang lựa giờ tốt để chui ra đấy. Mau cút sang một bên đi. "
Ông cụ Tần vừa dứt lời, điện thoại trong túi của Sương lão gia liền reo lên, lấy ra xem liền thấy thư ký Hoàng gọi, ông cũng không chần chừ liền nhất máy: " Sương đổng, hợp đồng của chúng ta dây dưa với công ty dầu hỏa đã được ký thành công rồi, còn nữa cổ phiếu của Sương Thị tăng lên 70% lợi nhuận. Cứ tiếp tục cái đà này, rất nhanh tập đoàn Sương Thị sẽ lọt vào top 2 trong nước và thế giới. "
Nghe thư ký báo cáo, ông vô thức nhìn nhóc con trong tay cụ Tần mà cười khẽ: Nhóc con vừa chào đời đã mang lại hai tinh vui cho ông rồi.
" Những việc còn lại cậu tự giải quyết đi. " Sương lão gia không lạnh không nhạt nói.
Cúp máy, Sương phu nhân đã được y tá đẩy đến phòng bệnh VIP nghỉ ngơi.
Ba Sương ngồi bên cạnh giường bệnh chăm vợ và chăm sóc cô công chúa nhỏ của mình.
Sau khi hết thuốc gây mê, Sương phu nhân cũng đã tỉnh lại, nhìn quanh liền thấy chồng của bà.
" Ông xã, anh đã đặc tên cho bé con chưa? " Bà nhìn chồng đang ôm con gái, khẽ cười hỏi.
Sương phu nhân họ Tần, tên Vân Tuyết, bốn mươi tuổi, kém Sương lão gia năm tuổi, con gái ông cụ Tần, con gái thứ ba nhà họ Tần thuộc gia đình quân nhân.
Sương lão gia nhìn vợ mình, cười khẽ, nhẹ giọng nói: " Em đặc tên cho con đi. "
Bà nghe vậy liền cười, nhìn cô con gái nhỏ trong lòng ông, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của bé con: " Vậy gọi bé bé Ý đi. Tên khai sinh là Ngọc Nhi. "
" Được đều nghe theo em. " Sương lão gia gật đầu.
***
Thời gian thắm thoát thôi đưa, mới đó đã qua năm mới mới, bé con mới ngày nào còn ở trong nôi giờ đã được hai tuổi rồi.
Lúc này trong Sương Gia, quản gia và người làm đều tất bật trang trí cho biệt thự.
Khắp biệt thự đều ngập tràn màu vàng tượng trưng cho sự giàu sang và thịnh vượng, thì màu đỏ chính là màu tượng trưng cho sự đầm ấm, may mắn. Màu đỏ phù hợp với không khí linh thiêng, sum vầy của dịp Tết cổ truyền vì nó mang lại vượng khí, tài lộc và sức mạnh.
Sương Ngọc Nhi đã tròn hai tuổi, dù bé con vẫn còn rất nhỏ nhưng cô bé không khóc lóc, làm nũng hay đua đòi như những trẻ con cùng lứa tuổi của mình.
Bé Ý rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cô chỉ thích an tỉnh dọc sách, có đôi khi vừa nhìn thấy ông ngoại cô bé sẽ làm cái đuôi nhỏ của ông, dù ông có bận cách mấy cũng sẽ dành thời gian cho cô cháu gái nhỏ của mình.
Chẳng hạn như lúc này, ông cụ Tần vừa đến, bé Ý đã chạy ra ôm chân ông làm nũng: " Ông ngoại, ông đến rồi. "
Ông cụ Tần mỉm cười, cuối người ôm cục bột nhỏ lên, cưng nựng: " Bé con chờ ông ngoại lâu lắm sau? "
Cô lắc đầu bảo không lâu, không ngần ngại hôn cái chụt lên má trái của ông thật kêu: " Ông ngoại, ông nói xem ba mẹ cháu có ai ngay Tết vẫn đi công tác, bỏ con gái của mình ở nhà một mình không? "
Ông cụ Tần nhìn bé con có chút buồn cười, xoa đầu cô, nghiêm túc nói: " Vậy để ông ngoại la ba mẹ cháu nha. "