Tại phủ Lý thừa tướng.
Vườn hoa trong viện nở rộ rực rỡ đầy đủ màu sắc đung đưa bay theo gió hương thơm ngọt ngào, có một thiếu nữ đứng chăm sóc tưới hoa dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời chiếu lên người nàng như một bức tranh thật đẹp làm sao.
Dung mạo của thiếu nữ thật làm người ta phải cảm thán huệ chất lan tâm, mặt như hoa đào, lông mày như trăng non, ánh mắt như nước mùa thu, mũi nàng cao thẳng thanh thú thon gọn, đôi môi mềm mại nhỏ nhắn màu hồng phấn, dịu dàng tự nhiên phong thái thanh nhã.
Chính là nàng Lý Dương khiết thật không ngờ còn có thể sống lại thêm lần nữa trên cõi trần gian này, dường như ông trời biết được nàng đang luyến tiếc điều gì đó vẫn chưa thực hiện được, vì thế đã thương tiếc cho nàng cơ hội được sinh ra lần nữa.
Thân phận mới này nàng được chuyển kiếp vào phủ Lý thừa tướng Lý Ân Kiếm cũng chính là phụ thân nàng, mẫu thân nàng là thê tử chính thê Nghê thị Nghê Lệ Châu của phụ thân.
Nội tổ phụ là Lý Hà Uy chức vị thái sư của Tống Thiên Quốc này, thời thiếu niên ông cùng tiên đế là bàn hữu đồng niên cùng nhau lớn lên xem như huynh đệ ruột kết nghĩa, hoàng đế hiện nay đang tại vị chính là học trò của tổ phụ được ông dạy bảo từ nhỏ đến khi trưởng thành, nên tổ phụ nàng rất được Hoàng đế và người dân của Tống Thiên Quốc tôn trọng ông, kể cả các quan triều thần cũng thế, chính vì vậy từ nhỏ nàng và đại ca luôn được ông chỉ bảo dạy dỗ từng chút một các lễ nghi quan trọng.
Nội tổ mẫu nàng là Lâm thị Lâm Tịnh Thi thê tử kết tóc chính thất của tổ phụ, phụ thân từng kể cho nàng nghe, tổ mẫu xuất thân từ gia tộc nhà võ nên bà có tính cách cứng rắng mạnh mẽ và quyết đoán. Vì thế lúc còn trẻ tổ phụ nàng phải rất lâu mới theo đuổi được và chính thức rước bà vào cửa, cũng hứa rằng cả đời này ông chỉ có bà là thê tử kết tóc của mình sống hết đời người này, làm nàng cảm thấy thật hâm mộ và Lý gia nàng từ thời tổ tiên tới nay không lập thiếp thất vợ lẻ.
Trên nàng còn có một đại ca Lý Đắc Vũ, huynh ấy là người chính trực khiến người khác yên tâm luôn chọc cho nàng vui mua những món nàng thích nhất. Thật may mắn vì thiên mệnh đã cho nàng có được cuộc sống mới đầy hạnh phúc này chỉ như vậy thôi nàng đã biết ơn lắm rồi.
Đang vừa nghĩ vừa cười thì đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của đại nha hoàn bên cạnh nàng.
Thanh Thanh vội chạy thật nhanh vào nói với nàng: "Tiểu Thư, có chuyện vui nô tì biết là khi nghe xong tiểu thư sẽ hạnh phúc lắm cho mà xem."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vui mà khiến nha đầu ngốc như muội đây phải hớn hở đến như thế" Lý Dương Khiết cười gõ đầu Thanh Thanh hỏi.
Thanh Thanh kéo tay nàng: "Tiểu Thư, muốn biết thì đại phu nhân sẽ nói với người, nô tì được lệnh của Trình mama kêu người đến chính phòng đấy, mau để nô tì giúp người chỉnh lại y phục."
"Được rồi đi thôi, đừng để mẫu thân phải đợi y phục ta không có vấn đề gì." Nàng vừa đi vừa nói.
Trong chính sảnh, đại phu nhân Nghê thị và lão phu nhân Lâm thị đang ngồi trò chuyện tươi cười uống trà với nhau. khung cảnh này thật ấm áp hài hòa, đang nói được một lúc thì nghe ngoài cửa có tiếng cười. Lão Phu nhân cười nói: "Tiếng cười này chỉ có thể là của Khiết nhi, chưa đi tới cửa đã nghe thấy con bé rồi."
Đại phu nhân đáp lời: "Tiếp theo, con đoán được con bé sẽ vào hỏi thật sự là có chuyện gì mà mọi người gọi con đến đây cho mà xem."
Vừa dứt lời bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, với giọng nói nhẹ nhàng của nàng: "Tổ mẫu, mẫu thân hai người thật sự là có chuyện vui gì muốn nói với khiết nhi sao." Nàng đi đến bên người lão phu nhân cùng đại phu nhân ngồi xuống."
"Con đó, tiếu ngốc nghếch này, khi nghe được tin tức này con sẽ cao hứng lắm đây" Lão phu nhân nhéo mũi yêu nàng nói.
Đại phu nhân nhìn nàng cười thật tươi: "Khiết nhi, muốn nghe sao, là như này mẫu thân được phụ thân con nói lại Vũ nhi sắp trở về rồi. Tống thiên Quốc đã đánh bại được và thắng trận trở về, con sắp gặp được đại ca con rồi đó.
Nàng hào hứng nhảy cẫng lên: "Thật sao, mọi người có đang nói lừa chọc con không vậy?"
Lão phu nhân đỡ kéo nàng lại đánh yêu: "Haiz, con cái đứa nhỏ này, tiểu thư khuê cát sao lại nhảy cẫng lên như vậy."
Nàng làm nũng ôm cánh tay lão phu nhân: "Chỉ là Khiết Nhi vui quá mà thôi, không biết đại ca bây giờ ra sao rồi, có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ không."
Đại phu nhân sờ tóc nàng bồi hồi nói: "Ngày đó, lúc Vũ nhi chuẩn bị xuất phát lên chiến trường lòng ta như lửa đốt, lo lắng bồn chồn không yên, khi Vũ nhi đi khiết nhi lúc đó còn bé, bây giờ đã thành một đại cô nương duyên dáng cũng gần tới tuổi cập kê rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."
"Con sẽ không gả đi đâu, khiết nhi muốn mãi bồi bên cạnh mọi người." Lý Dương Khiết đáp lời.
Lão phu nhân nắm lấy tay nàng: "Nha đầu ngốc, cô nương khuê nữ khi lớn lên, ai mà không gả đi chứ với gia thế Lý gia ta, khiết nhi của chúng ta sẽ tìm được mối lương duyên tốt đẹp thôi."
"Tổ mẫu, thật muốn gả Khiết nhi đi thật nhanh hay sao." Lý Dương Khiết giả vờ buồn nhìn bà nói.
Lão phu nhân gõ nhẹ đầu nàng: "Con đó, thật là, tổ mẫu còn mong có thể giữ con lại bên cạnh cả đời."
Đại phu nhân đáp lời cười nói: "Chỉ sợ, tới lúc đó con bé sẽ gặp được ý trung nhân của mình thôi."
Câu nói của đại phu nhân Nghê thị làm mọi người trong sảnh chính phòng đều cười vang lên, làm cho nàng đỏ mặt giả vờ giận dỗi, thấy nàng vậy mọi người lắc đầu.
Vườn hoa trong viện nở rộ rực rỡ đầy đủ màu sắc đung đưa bay theo gió hương thơm ngọt ngào, có một thiếu nữ đứng chăm sóc tưới hoa dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời chiếu lên người nàng như một bức tranh thật đẹp làm sao.
Dung mạo của thiếu nữ thật làm người ta phải cảm thán huệ chất lan tâm, mặt như hoa đào, lông mày như trăng non, ánh mắt như nước mùa thu, mũi nàng cao thẳng thanh thú thon gọn, đôi môi mềm mại nhỏ nhắn màu hồng phấn, dịu dàng tự nhiên phong thái thanh nhã.
Chính là nàng Lý Dương khiết thật không ngờ còn có thể sống lại thêm lần nữa trên cõi trần gian này, dường như ông trời biết được nàng đang luyến tiếc điều gì đó vẫn chưa thực hiện được, vì thế đã thương tiếc cho nàng cơ hội được sinh ra lần nữa.
Thân phận mới này nàng được chuyển kiếp vào phủ Lý thừa tướng Lý Ân Kiếm cũng chính là phụ thân nàng, mẫu thân nàng là thê tử chính thê Nghê thị Nghê Lệ Châu của phụ thân.
Nội tổ phụ là Lý Hà Uy chức vị thái sư của Tống Thiên Quốc này, thời thiếu niên ông cùng tiên đế là bàn hữu đồng niên cùng nhau lớn lên xem như huynh đệ ruột kết nghĩa, hoàng đế hiện nay đang tại vị chính là học trò của tổ phụ được ông dạy bảo từ nhỏ đến khi trưởng thành, nên tổ phụ nàng rất được Hoàng đế và người dân của Tống Thiên Quốc tôn trọng ông, kể cả các quan triều thần cũng thế, chính vì vậy từ nhỏ nàng và đại ca luôn được ông chỉ bảo dạy dỗ từng chút một các lễ nghi quan trọng.
Nội tổ mẫu nàng là Lâm thị Lâm Tịnh Thi thê tử kết tóc chính thất của tổ phụ, phụ thân từng kể cho nàng nghe, tổ mẫu xuất thân từ gia tộc nhà võ nên bà có tính cách cứng rắng mạnh mẽ và quyết đoán. Vì thế lúc còn trẻ tổ phụ nàng phải rất lâu mới theo đuổi được và chính thức rước bà vào cửa, cũng hứa rằng cả đời này ông chỉ có bà là thê tử kết tóc của mình sống hết đời người này, làm nàng cảm thấy thật hâm mộ và Lý gia nàng từ thời tổ tiên tới nay không lập thiếp thất vợ lẻ.
Trên nàng còn có một đại ca Lý Đắc Vũ, huynh ấy là người chính trực khiến người khác yên tâm luôn chọc cho nàng vui mua những món nàng thích nhất. Thật may mắn vì thiên mệnh đã cho nàng có được cuộc sống mới đầy hạnh phúc này chỉ như vậy thôi nàng đã biết ơn lắm rồi.
Đang vừa nghĩ vừa cười thì đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của đại nha hoàn bên cạnh nàng.
Thanh Thanh vội chạy thật nhanh vào nói với nàng: "Tiểu Thư, có chuyện vui nô tì biết là khi nghe xong tiểu thư sẽ hạnh phúc lắm cho mà xem."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vui mà khiến nha đầu ngốc như muội đây phải hớn hở đến như thế" Lý Dương Khiết cười gõ đầu Thanh Thanh hỏi.
Thanh Thanh kéo tay nàng: "Tiểu Thư, muốn biết thì đại phu nhân sẽ nói với người, nô tì được lệnh của Trình mama kêu người đến chính phòng đấy, mau để nô tì giúp người chỉnh lại y phục."
"Được rồi đi thôi, đừng để mẫu thân phải đợi y phục ta không có vấn đề gì." Nàng vừa đi vừa nói.
Trong chính sảnh, đại phu nhân Nghê thị và lão phu nhân Lâm thị đang ngồi trò chuyện tươi cười uống trà với nhau. khung cảnh này thật ấm áp hài hòa, đang nói được một lúc thì nghe ngoài cửa có tiếng cười. Lão Phu nhân cười nói: "Tiếng cười này chỉ có thể là của Khiết nhi, chưa đi tới cửa đã nghe thấy con bé rồi."
Đại phu nhân đáp lời: "Tiếp theo, con đoán được con bé sẽ vào hỏi thật sự là có chuyện gì mà mọi người gọi con đến đây cho mà xem."
Vừa dứt lời bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, với giọng nói nhẹ nhàng của nàng: "Tổ mẫu, mẫu thân hai người thật sự là có chuyện vui gì muốn nói với khiết nhi sao." Nàng đi đến bên người lão phu nhân cùng đại phu nhân ngồi xuống."
"Con đó, tiếu ngốc nghếch này, khi nghe được tin tức này con sẽ cao hứng lắm đây" Lão phu nhân nhéo mũi yêu nàng nói.
Đại phu nhân nhìn nàng cười thật tươi: "Khiết nhi, muốn nghe sao, là như này mẫu thân được phụ thân con nói lại Vũ nhi sắp trở về rồi. Tống thiên Quốc đã đánh bại được và thắng trận trở về, con sắp gặp được đại ca con rồi đó.
Nàng hào hứng nhảy cẫng lên: "Thật sao, mọi người có đang nói lừa chọc con không vậy?"
Lão phu nhân đỡ kéo nàng lại đánh yêu: "Haiz, con cái đứa nhỏ này, tiểu thư khuê cát sao lại nhảy cẫng lên như vậy."
Nàng làm nũng ôm cánh tay lão phu nhân: "Chỉ là Khiết Nhi vui quá mà thôi, không biết đại ca bây giờ ra sao rồi, có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ không."
Đại phu nhân sờ tóc nàng bồi hồi nói: "Ngày đó, lúc Vũ nhi chuẩn bị xuất phát lên chiến trường lòng ta như lửa đốt, lo lắng bồn chồn không yên, khi Vũ nhi đi khiết nhi lúc đó còn bé, bây giờ đã thành một đại cô nương duyên dáng cũng gần tới tuổi cập kê rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."
"Con sẽ không gả đi đâu, khiết nhi muốn mãi bồi bên cạnh mọi người." Lý Dương Khiết đáp lời.
Lão phu nhân nắm lấy tay nàng: "Nha đầu ngốc, cô nương khuê nữ khi lớn lên, ai mà không gả đi chứ với gia thế Lý gia ta, khiết nhi của chúng ta sẽ tìm được mối lương duyên tốt đẹp thôi."
"Tổ mẫu, thật muốn gả Khiết nhi đi thật nhanh hay sao." Lý Dương Khiết giả vờ buồn nhìn bà nói.
Lão phu nhân gõ nhẹ đầu nàng: "Con đó, thật là, tổ mẫu còn mong có thể giữ con lại bên cạnh cả đời."
Đại phu nhân đáp lời cười nói: "Chỉ sợ, tới lúc đó con bé sẽ gặp được ý trung nhân của mình thôi."
Câu nói của đại phu nhân Nghê thị làm mọi người trong sảnh chính phòng đều cười vang lên, làm cho nàng đỏ mặt giả vờ giận dỗi, thấy nàng vậy mọi người lắc đầu.