Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hi Cẩm, chúc mừng sinh nhật, cái này do tớ học trên mạng rồi làm theo, đeo cho cậu được không?"

Nói xong, bạn học đã khom lưng xuống, đeo một chiếc vòng màu đỏ lên cổ tay mảnh khảnh của Hi Cẩm.

"Cám ơn." Hi Cẩm ngẩng đầu, nhìn về phía vòng tay đỏ trên tay phải, một đôi mắt hoa đào tràn ngập nụ cười ấm áp.

【Chiếc vòng màu đỏ bị xé toạc, hai tay anh ta chạm vào cậu cũng sẽ bị chặt đứt】

"Hi Cẩm, sắc mặt cậu nhìn tốt hơn nhiều rồi, hiện nay kỹ thuật y tế phát triển, tớ tin tưởng rất nhanh cậu có thể cùng chúng tớ ra ngoài du lịch khắp nơi." Một bạn học khác đi tới trước mặt Hi Cẩm, món quà bạn học này tặng là một album ảnh.

Mở album ra, phía trên đều là ảnh mọi người trong ký túc xá chụp khi đi du lịch cùng nhau, có một số ảnh mà Hi Cẩm trước kia chưa từng thấy qua, được giữ trong điện thoại của các bạn học, lần này sinh nhật Hi Cẩm, bọn họ đem những ảnh có Hi Cẩm rửa ra làm quà tặng.

Nhìn thấy mình khỏe mạnh trong quá khứ, ánh mắt của Hi Cẩm cũng chẳng có chút cô đơn hay đau khổ nào, tuy rằng nói tai nạn xe cộ cách đây không lâu khiến hai chân Hi Cẩm đều bị gãy nhưng Hi Cẩm lại biểu hiện cực kỳ lạc quan và vui vẻ.

Vốn rất nhiều bạn học lúc Hi Cẩm gặp chuyện không may đều chuẩn bị lời an ủi Hi Cẩm, kết quả còn chưa mở miệng, ngược lại Hi Cẩm bảo mọi người không cần lo lắng cho cậu.

"Được, giao kèo trước nhé." Hi Cẩm cất album ảnh.

【Album ảnh sẽ bị xé rách, hai chân bạn học của cậu sẽ bị chính cậu ta cầm búa sắt, một búa một chùy đập tan xương nát thịt.】

"Hi Cẩm, cái này tặng cậu." Bạn học ở ký túc xá phòng bên cạnh đi tới, trên tay cầm một lọ nước hoa.

Nước hoa có mùi tuyết tùng, ở trong mắt mọi người, Hi Cẩm tồn tại giống như loài tuyết tùng, bất kỳ khó khăn và thất bại nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu và nuốt chửng lấy ánh sáng trong mắt cậu.

Nhận lấy nước hoa, Hi Cẩm trực tiếp mở nắp ra, phun lên cổ tay một chút, nâng cổ tay lên, Hi Cẩm tới gần da nhẹ nhàng ngửi một chút.

"Rất dễ ngửi." Hi Cẩm thích mùi nước hoa lạnh lẽo nhưng lại làm cho lòng người ấm áp này.

【Nước hoa sẽ bị bạn học nuốt cả chai vào bụng, bạn học của cậu sẽ đau khổ nghẹt mũi mà chết】

"Hi Cẩm..."

Các bạn cùng lớp và bạn bè trong trường đều đang tặng quà sinh nhật cho Hi Cẩm, mà sau khi mỗi người tặng quà, trong đầu Hi Cẩm đều sẽ xuất hiện một âm thanh trò chơi, âm thanh trò chơi nói cho Hi Cẩm biết, sau khi tặng một món quà, các bạn cùng lớp của cậu sẽ phải đối mặt với hậu quả gì.

Hi Cẩm có thể lựa chọn không nhận những món quà này, nhưng cậu lại biết, cho dù là không nhận của người đó thì khi bước vào biệt thự này, những người có quan hệ với cậu sẽ không có bất kỳ kết quả tốt nào.

"Hi Cẩm, uống chút nước ấm đi." Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Hi Cẩm, theo giọng nói nhìn sang, một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú xuất hiện.

Bạn trai hiện tại của Hi Cẩm là Hạ Triều, bưng một ly nước nóng tới.

Hi Cẩm cầm ly nước lên, uống hai ngụm.

"Mọi người vào bên trong ngồi đi, cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây chúc mừng sinh nhật Hi Cẩm, cứ chơi thoải mái đi, không cần khách sáo làm gì, coi nơi này là nhà mọi người cũng được đừng có lo lắng gì.

Hạ Triều làm người tương đối hấp dẫn, nụ cười vô cùng có sức hấp dẫn.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Triều đều là ngưỡng mộ, có thể nói bản thân Hi Cẩm có thể khôi phục nhanh như vậy trong một hai tháng tất cả đều là nhờ Hạ Triều chăm sóc từng li.

Người bạn tặng chiếc vòng cho Hi Cẩm đi về phía Hạ Triều, nhẹ giọng nói hai chữ: "Cảm ơn. "

Hạ Triều mỉm cười gật đầu.

Trên tay Hi Cẩm còn cầm ly nước, hôm nay có rất nhiều người tới, không chỉ bạn học cùng lớp của Hi Cẩm, bạn cùng chuyên ngành, các chuyên ngành khác, kể cả những người ở các lớp khác cũng tới không ít.

Hi Cẩm ở trường học có thể nói là nhân vật phong vân*, ban đầu khai giảng đã dựa vào một tấm ảnh, mấu chốt vẫn là chụp nghiêng mặt, liền nhất cử leo lên vị trí cỏ trường học.

*nhân vật phong vân(风云人物): Thành ngữ Trung Quốc - ý nghĩa: nhân vật quan trọng; người làm mưa làm gió.

Ở trường học, cậu có rất nhiều người hâm mộ, nam nữ theo đuổi cũng nhiều không đếm xuể.

Hi Cẩm nâng ly nước lên rồi cúi đầu uống một ngụm, mi mắt cậu rũ xuống, lông mi mảnh khảnh lại rậm rạp che dấu đôi mắt màu hổ phách kia.

Mọi người bốn phía xung quanh đều im lặng nhìn chăm chú vào Hi Cẩm, trên người Hi Cẩm luôn có hơi thở bình yên, bất cứ ai nhìn thấy cậu đều sẽ theo bản năng cảm thấy yên bình cùng cậu ấy trong vô thức.

Ngoài cửa có người đi vào, Hi Cẩm giống như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn qua, một gương mặt xa lạ, nhưng cực kỳ quen thuộc.

Bạn trai cũ của cậu, Lâm Trầm.

Gương mặt Lâm Trầm nhìn không ra biểu cảm dư thừa nào, ngũ quan anh tuấn, nhưng lại quá lạnh lùng khiến người ta cũng chỉ thấy được sự lạnh nhạt

Lâm Trầm bước nhanh tới trước mặt Hi Cẩm.

"Tiểu Cẩm, chúc mừng sinh nhật." Bạn trai cũ mở miệng nói, một đôi mắt thâm trầm, một mực nhìn chăm chú Hi Cẩm, phảng phất như những người chung quanh cậu ta đều không tồn tại, Lâm Trầm đưa tay về phía Hi Cẩm, vừa đinh chạm vào tay Hi Cẩm thì một cánh tay với qua, đè tay Lâm Trầm lại.

Trong nháy mắt đó Lâm Trầm chợt giương mắt, cùng Hạ Triều bốn mắt nhìn nhau, không khí vốn đang lưu đọng bị đóng băng ngay lập tức.

Hi Cẩm cảm thấy cổ họng hít thở không thông.

"Hình như tôi không có mời cậu." Khóe miệng Hạ Triều có chút ý cười, đáy mắt lại chỉ có thờ ơ, một sự thờ ơ không mong muốn.

"Tiểu Hi mời tôi." Lâm Trầm mỉm cười, nụ cười này giống như băng tuyết tan chày vậy.

"Tiểu Hi?"

Hạ Triều nhìn về phía Hi Cẩm.

Đối mặt với bạn trai hiện tại và bạn trai cũ nhìn mình chăm chú, Hi Cẩm chậm rãi ngước mắt lên, mọi người bốn phía đều như nín thở lại, bầu không khí đột nhiên giương cung bạt kiếm*.

*Giương cung bạt kiếm: So sánh cuộc đối đầu giữa hai bên, tình hình căng thẳng.

"Em có hơi mệt, muốn đi lên ngủ một lát." Mọi người cho rằng Hi Cẩm sẽ giải thích, kết quả Hi Cẩm lại không trả lời chút nào.

Hạ Triều khẽ nhíu mày, nhưng lập tức nở nụ cười.

"Được, anh đưa em đi lên." Hạ Triều buông tay Lâm Trầm ra, chỗ cánh tay kia khi buông ra có thể thấy được đã bị nắm đỏ.

"Đi thôi." Hạ Triều ngoài miệng nói như vậy, nhưng hành động lại đột nhiên ôm lấy Hi Cẩm trước mặt mọi người, ôm ngang người, bế lên từ xe lăn, ôm đi vào thang máy.



Mọi người đứng sau hai người hai mắt nhìn nhau, trong đó có một ánh mắt u ám nhất là khi nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Triều, đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng, hận không thể lập tức xé nát Hạ Triều.

Đi thang máy lên lầu, Hạ Triều ôm Hi Cẩm lên phòng ngủ chính ở lầu hai, đặt người lên giường rồi kéo chăn lên.

Hạ Triều cúi đầu hôn lên môi Hi Cẩm, Hi Cẩm né một chút liền bị Hạ Triều nắm cằm hôn sâu lên.

Hi Cẩm nắm lấy quần áo hạ triều, nụ hôn này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Hi Cẩm có chút chống đỡ không nổi, không khí trong cơ thể đều bị chen chúc lại không cách nào hít thở oxy từ bên ngoài, điều này làm cơ thể Hi Cẩm hơi run rẩy.

Ngửa đầu đón nhận nụ hôn hít thở không thông từ người yêu, đầu lưỡi bị hút đến tê dại, bàn tay vốn Hi Cẩm muốn đẩy ra cũng chậm rãi thay đổi, biến thành nắm chặt lấy, phảng phất như thể Hạ Triều trước mắt là rơm duy nhất của cậu.

Cảm nhận được hô hấp của Hi Cẩm dần dần nặng nề, sẵn sàng đứt đoạn bất cứ lúc nào, sự mỏng manh yếu ớt đó cuối cùng cũng làm dịu đi cơn cuồng nhiệt trong lòng

Nhưng vẫn chưa đủ.

"Hi Cẩm, em là của anh, vĩnh viễn là của anh." Hạ Triều kéo tay Hi Cẩm lên, cúi đầu hôn lên từng ngón tay của Hi Cẩm, ánh mắt của hắn vừa bén nhọn lại vừa cố chấp, gắt gao nhìn chằm chằm Hi Cẩm.

- "Mau nói cho anh biết, em là của anh!"

Hàm răng Hạ Triều bỗng nhiên dùng sức cắn mạnh vào ngón tay Hi Cẩm, hơi đau, khiến Hi Cẩm phải rên lên một tiếng.

Chỉ là giọng nói có chút nhớp nháp, nghe như đang làm nũng.

"Em... em là của anh". Hi Cẩm thở hổn hển, nỉ non nói, trong mắt hoa đào gợn sóng sóng mùa thu, ánh mắt lấp lánh, con ngươi màu hổ phách trong sáng quyến rũ như ngọc.

"Được, anh thay băng sau gáy cho em."

Nói xong Hạ Triều liền nhẹ nhàng kéo cổ áo Hi Cẩm xuống, để lộ gáy, chiếc cổ mảnh khảnh vừa hiện ra, ánh sáng trong con ngươi Hạ Triều liền đục lại, răng hắn không tiếng động mài, khắc chế cỗ dục vọng cắn nát da Hi Cẩm, cắn nuốt máu tươi của cậu.

Bên bả vai trái dưới cổ áo có một vết thương, đã được cẩn thận cắt bỏ, làn da đỏ tươi dính đầy máu đỏ.

"Đã ổn hơn nhiều rồi." Hạ Triều nhìn chằm chằm mảnh hoa đỏ như máu bị lưỡi dao cắt ra, Hi Cẩm không biết mà vẫn cho rằng là bị dị ứng da.

Trong gương cũng nhìn không rõ lắm, chính cậu cũng không quá để ý.

Hạ Triều cầm bông lau tơ máu rồi lau những vết máu đỏ, lau một lúc rồi cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm láp, cơ thể Hi Cẩm vì nhạy cảm mà run lên.

"Đừng nghịch nữa." Hi Cẩm nhìn về phía sau.

Hạ Triều cười hai tiếng, nhanh chóng dán miếng dán vết thương mới vào.

"Ngủ ngon đi, lát nữa ăn cơm trưa anh sẽ gọi em."

"Ừm." Hi Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Triều hôn lên trán Hi Cẩm, đứng dậy rời đi.

【Bạn trai cũ của bạn sẽ bị chặt đứt cánh tay, đầu của anh ấy sẽ bị chặt đứt, ném xuống đất trước mặt bạn và bị nghiền nát từng chút một】

Đồng thời lúc cửa phòng đóng lại, tiếng trò chơi lại vang lên, Hi Cẩm lặng lẽ xoay người hướng về phía cửa sổ thủy tinh sát đất, nhắm mắt lại im lặng ngủ, đôi môi Hi Cẩm đang mím bỗng nhiên cong lên.

Nằm được khoảng nửa tiếng thì điện thoại di động của Hi Cẩm nhận được một tin nhắn đến, cầm điện thoại mở tin nhắn ra, không có vấn đề gì, là video.

Sau khi nhìn chằm chằm vào video trong vài giây, Hi Cẩm nhấp ngón tay để video bắt đầu phát.

Video không có âm thanh, mà theo nội dung video chậm rãi phát, biểu cảm của Hi Cẩm dần trở nên kinh ngạc.

Nội dung video là cảnh một vụ tai nạn ô tô, được quay rất rõ nét, chiếc xe gây ra vụ tai nạn bị hư hỏng nặng, trong trí nhớ của Hi Cẩm tài xế cũng hôn mê tại chỗ, cho vay nặng lãi, say rượu lái xe, sau đó trực tiếp vào tù ăn cơm miễn phí.

Nhưng trong video này, nó khác với sự hiểu biết của Hi Cẩm, đó là cánh cửa bị móp và nứt của chiếc xe gây ra tai nạn đã mở ra và một người bước ra khỏi đó.

Khi nhìn thấy tài xế xoay người, khuôn mặt kia Hi Cẩm không thể quen thuộc hơn, chính là người rời khỏi phòng ngủ chính này hơn nửa giờ trước.

Người tài xế đi đến bên cạnh người bị thương, cúi đầu nhìn vết máu đỏ tươi chói mắt trên mặt đất, nhưng người tài xế lại cười lạnh lùng tàn nhẫn.

Một tiếng vang lớn, điện thoại rơi xuống đất, Hi Cẩm đang nằm trên giường từ từ ngồi dậy.

Âm thanh trò chơi lại xuất hiện.

Âm thanh của trò chơi xuất hiện một lần nữa.

【Hôm nay là sinh nhật của bạn, nhưng bạn lại vô tình phát hiện ra rằng bạn trai của bạn là người lái xe thực sự đã gây ra tai nạn. Anh ta tìm người bao che, làm tổn thương bạn rồi lừa dối bạn. Anh ta lái xe đánh gãy chân bạn. Vì để gài bẫy bạn và giam cầm bạn, bạn phải nhờ ai đó giúp đỡ...】

【 Người dì chăm sóc bạn】 【 Bạn cùng lớp tặng quà】 【 Bạn trai cũ】 【 Bạn của bạn trai】 【 Bạn trai 】

Nhìn vài lựa chọn trong suốt xuất hiện trong khoảng không trước mặt sau âm thanh trò chơi, Hi Cẩm nở một nụ cười, không chút do dự Hi Cẩm giơ tay lên nhấp vào lựa chọn cuối cùng, cậu lựa chọn cầu xin bạn trai giúp đỡ.

Từ trên giường đi xuống, xe lăn không cầm lên còn để ở dưới lầu, mà hai chân Hi Cẩm lại tàn tật, không cách nào dùng sức, Hi Cẩm trực tiếp ngã xuống đất.

Cầm điện thoại di động lên, ánh mắt Hi Cẩm khẽ động, sau đó xóa video tai nạn giao thông cậu nhận được.

Hi Cẩm nhìn về phía cửa sổ sát đất ban đầu vốn nó không phải cửa sổ sát đất, sau đó được bạn trai sửa sang lại vì để Hi Cẩm có thể nhìn rõ hơn khu vườn phía sau biệt thự. Hi Cẩm nhìn chằm chằm cửa sổ, không phải phong cảnh bên ngoài mà chính là cửa sổ thủy tinh sát đất.

Có một chiếc đèn bàn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, Hi Cẩm trườn tới và kéo đèn xuống, Cầm chiếc đèn bàn, Hi Cẩm tiến về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Chân không thể nhúc nhích, Hi Cẩm phải lấy tay chống thân thể di chuyển qua.

Trong hoa viên bên ngoài cửa sổ lúc này có một đám người, lúc trước bọn họ ở phòng khách hiện tại tựa hồ đều đi hết ra. Rất đông, có những người Hi Cẩm quen biết, còn có bạn bè không quen biết, bạn trai cậu bên kia, bọn họ đang cười nói chuyện, hiển nhiên ai nấy đều có vẻ rất vui vẻ.

Hi Cẩm lại không cách nào vui vẻ, cậu cảm thấy rất đau đầu, đoạn video tuy rằng đã bị xóa nhưng đã để lại dấu vết không thể xóa trong lòng cậu.

Cậu phải làm gì đây? Cậu cần hỏi ai?*

*该怎么办?他需要去问谁 mình không hiểu khúc này lắm hic.

Hi Cẩm chưa kịp định hình thì đúng lúc này dưới lầu đột nhiên xuất hiện một màn quỷ dị, bạn học đưa sợi dây đỏ cho cậu không hiểu sao đột nhiên xé toạc sợi dây đỏ, Hi Cẩm nhìn lên cổ tay mình, nơi đó không còn dây đỏ bạn học đưa cậu mà giống như đã bị bạn học cầm về.

Hi Cẩm mở to hai mắt, hoàn toàn không cách nào hiểu được. Ngay sau đó, bạn cùng lớp bị gãy hai cánh tay, tự mình lấy dao bếp chặt đứt tay phải, cầm dao ở tay trái bổ xuống trái tay, chém đứt tay trái.

Bạn cùng lớp đang cười, biểu hiện trên khuôn mặt khủng khiếp và đáng sợ, nơi cánh tay bị gãy điên cuồng phun máu, thế nhưng anh ta vẫn đang cười.



Người chung quanh chỉ là đứng xem, rất nhiều người trên mặt đều mang theo nụ cười nửa miệng, không có người ngăn cản, cũng không có người sợ hãi kêu lên.

Ảnh trong album nhanh chóng bị xé vụn, học sinh thứ hai dẫm lên như điên. Trong tay bạn học không biết từ lúc nào cầm một cái búa sắt, giơ lên dùng sức đập xuống đùi mình.

Một lần nữa, dòng máu đỏ tươi xuất hiện, bạn cùng lớp cười điên cuồng, không kiểm soát được đập vào chân mình.

Chai nước hoa trong tay bạn học thứ ba, cậu ta mở miệng, thân chai không nhỏ, bạn học dùng sức nhét vào cổ họng, cậu ta ho khan kịch liệt, ho hẳn ra máu tươi nhưng vẫn không dừng lại, chai nước hoa bị nuốt toàn bộ vào cổ họng, bạn học ngã xuống đất co giật.

Hi Cẩm mạnh mẽ nhìn sang bên phải, người tiền nhiệm Lâm Trầm của hắn đứng ở nơi đó, hai tay Lâm Trầm đang bóp cổ bản thân, giống như muốn bóp chết mình, sắc mặt Lâm Trầm bắt đầu xanh dần, Hi Cẩm có chút không thể tin vào mắt mình.

Đây đều là giấc mơ, phải không? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn gặp ác mộng.

Hạ Triều không có ở bên ngoài, hắn đi đâu? Có trong phòng khách không?

Hi Cẩm bây giờ muốn nhìn thấy Hạ Triều, cậu bò tới lấy đèn bàn lại bò đến bên cửa sổ, giơ tay phải lên, đáy mắt Hi Cẩm trở nên điên cuồng.

Bang, một tiếng vang lớn, cửa sổ sát đất bị đập vỡ, thủy tinh rơi vỡ vụn. người ở vườn hoa bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía lầu hai, liền thấy thủy tinh vỡ vụn, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy một thân hình gầy guộc ngã xuống.

Đối phương giống như một con chim sắp chết, rơi từ tầng hai xuống.

Mọi người giật mình, lập tức nhận ra đó là ai, đồng loạt chạy về phía này.

Nhưng tốc độ của họ vẫn còn chậm, trước đó có người chạy tới trước.

Đối phương vốn đang ở trong phòng khách, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nổ tung đến từ trên lầu. Đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ phòng khách, liền thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Hạ Triều xuất hiện ở sau vườn hoa, trên bãi cỏ trước mặt hắn có một người đang nằm cuộn tròn, biểu cảm đối phương khó chịu vô cùng. Chung quanh dần dần có nhiều người tới gần, mọi người nhìn nhau một cái, tầm mắt rơi trở lại trên người Hi Cẩm.

Hi Cẩm nhảy lầu à?

Sao đột nhiên lại nhảy lầu?

Hạ Triều không lập tức ngồi xuống. biểu tình vừa rồi còn dịu dàng lại ân cần, lúc này hơi thay đổi, một loại lạnh nhạt ngưng tụ trên da mặt anh tuấn kia.

- "Tiểu Cẩm, sao em lại nhảy lầu?" Người yêu của mình nhảy lầu ấy vậy mà âm thanh của Hạ Triều nghe không ra một chút lo lắng nào, nhìn người yêu thống khổ cả người đều run rẩy co rút. Hạ Triều dường như hoàn toàn không quan tâm đến thân thể người yêu, chỉ tò mò nguyên nhân cậu nhảy lầu.

"Là muốn chạy sao?"

Hạ Triều mỉm cười, nụ cười không có chút nhiệt tình nào.

"Hạ Triều, em, em gặp ác mộng." Hi Cẩm vừa ngẩng đầu nước mắt liền tuôn ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết hình thành một vệt nước mắt.

"Ác mộng gì?" Giọng nói Hạ Triều khôi phục lại dịu dàng, nhưng phối hợp với ánh mắt hờ hững không sóng của hắn có chút quỷ dị u ám.

"Em mơ thấy anh lái xe đâm gãy chân em."

"Là ác mộng đúng không? Không có khả năng là thật, Hạ Triều nói cho em biết, tuyệt đối không phải mà đúng không?"

Hi Cẩm nắm lấy vạt áo của bạn trai, ngẩng đầu nhìn Hạ Triều, hai mắt đỏ bừng đôi mắt hoa đào trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, hiện tại cậu lại càng mỏng manh hơn, mỏng manh đến mức giống như thủy tinh ai chạm nhẹ cũng sẽ tan tành.

"Là anh đâm gãy." Hạ Triều ngồi xổm xuống trước mặt Hi Cẩm, tách từng ngón tay Hi Cẩm ra khỏi vạt áo hắn rồi nắm lấy tay Hi Cẩm lấy đến trước mặt mình, hôn lên lòng bàn tay Hi Cẩm.

"Là anh lái xe đâm gãy chân em, Hi Cẩm, em muốn chạy sao?"

Hạ Triều cười, một tiếng cười đẫm máu.

Hi Cẩm sửng sốt, trong nháy mắt cả bầu trời dường như đều trầm xuống. Vừa rồi còn nắng chói chang, bây giờ bỗng nhiên mặt trời bị mây đen đông nghịt che lấp, Hi Cẩm nhìn bạn trai trước mặt, mặt cậu bao phủ trong một tầng bóng ma. Tay đối phương còn nắm lấy cậu, bàn tay ấy vào giờ khắc này lại lạnh như băng.

Giống như hàn băng, lạnh đến mức cả người Hi Cẩm rét run.

"Muốn chạy trốn sao?" Hạ Triều lại hỏi. Giọng điệu tươi cười và đôi mắt đã trở nên đỏ tươi khát máu.

Môi Hi Cẩm trong nháy mắt trắng bệch, môi cậu mở ra khép lại, bỗng nhiên Hi Cẩm nhào cả người vào lòng ngực Hạ Triều.

"Không phải anh, không phải, tuyệt đối không phải, Hạ Triều nhất định không phải anh. Bất cứ ai khác đều có thể tổn thương em, nhưng người đó nhất định không phải anh."

"Là bọn họ, là bọn họ ở chỗ này, bọn họ ở đây hại em. Hạ Triều, mang em đi đi."

Hi Cẩm nhìn bốn phía, mấy bạn học của cậu toàn thân máu tươi, gãy tay gãy chân, mùi máu tươi tràn ngập. Hi Cẩm sợ hãi không thôi.

- "Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ có hai chúng ta, xin anh mà, Hạ Triều, dẫn em rời đi!"

"Tất cả họ đều bị điên, họ là quái vật! Tất cả đều là quái vật! "

Hi Cẩm bật khóc, nước mắt cứ lăn dài trên mặt, nhỏ xuống quần áo của Hạ Triều, để lại những vệt nước sâu.

Lúc này bạn trai cũ của Hi Cẩm đi tới, bạn trai cũ chắn trước mặt hai người họ, trên cổ Lâm Trầm vẫn còn vết véo khủng khiếp, trong nháy mắt Hi Cẩm nhảy lầu tựa hồ từ trong cơn điên cuồng tỉnh táo lại. Không còn tự hại mình nữa.

"Tiểu Cẩm, không phải ác mộng, là thật, Hạ Triều vẫn luôn lừa gạt em, bao gồm cả những bức ảnh em nhìn thấy anh ngoại tình, cũng là do Hạ Triều bày mưu tính kế. Hắn đã sớm là một tên biến thái rồi, tình yêu của hắn dành cho em vừa vặn vẹo lại ghê tởm."

"Đi theo anh, anh dẫn em đi, chỉ có anh mới có thể bảo vệ em."

Lâm Trầm nắm lấy cổ tay của Hi Cẩm cố gắng giật Hi Cẩm đi, nhưng giây tiếp theo cánh tay của anh ta đã gãy và bị một sợi tơ trong suốt cắt đứt.

Sợi tơ nhuốm những hạt máu, nhỏ giọt lặng lẽ rơi xuống đất.

Hi Cẩm cuộn tròn trong vòng tay của Hạ Triều, và chọn cách chặn những tiếng nói bên ngoài. Cậu không muốn nghe bất cứ điều gì. Chỉ có Hạ Triều mới có thể tin tưởng. Video là giả và chắc chắn nó được tổng hợp. Những vụ tự tử và tự cắt xẻo xung quanh anh ấy cũng là giả.Tất cả đều điên rồi.

Hạ Triều ôm Hi Cẩm, nhìn về phía quan khách xung quanh: "Yến tiệc hôm nay vẫn tiếp tục như cũ, mọi người có thể ở lại ăn một bữa cơm rồi rời đi. "

Nhưng chủ nhân sinh nhật cũng sẽ không tiếp tục đi cùng, Hạ Triều ôm Hi Cẩm xoay người rời đi, hai tay Hi Cẩm run rẩy dùng sức cầm lấy quần áo Hạ Triều.

Câu rũ mi mắt xuống, khoảnh khắc Hạ Triều ôm cậu đi đến cửa biệt thự, khóe miệng Hi Cẩm đều là nụ cười hạnh phúc.

【Chúc mừng người chơi thoát khỏi biệt thự chết chóc.】

【Tiến độ trò chơi vòng này 15%.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang