Trong căn phòng ngủ sang trọng, An Thanh mặc chiếc váy body màu đen tôn lên dáng vẻ yêu kiều, khuôn mặt thanh tú, nước da trắng ngần vừa nói vừa nở nụ cười ngọt ngào nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào phòng.
" Vui sao? Cô có tư cách gì để vui vẻ?"
Đáp lại nụ cười ngọt ngào của An Thanh chỉ là một ánh nhìn sắc lạnh cùng lời nói chứa đầy sự phẫn nộ của Hà Băng. Lúc này cả người anh đều toát ra sự tàn độc khiến cho nụ cười ngọt ngào của An Thanh trở lên vặn vẹo, khuôn mặt khó coi, ngay cả đôi mắt to tròn vừa long lanh hạnh phúc khi nãy cũng dần ánh lên những tia nhìn kinh ngạc, sợ hãi. Bờ môi cô lắp bắp khó nhọc cất lời.
" Hà Băng, anh...anh vừa nói gì vậy?"
Khoé môi Hà Băng hiện lên một nụ cười khinh bỉ. Nơi khoé mắt đã hằn lên những tia máu đỏ đầy giận dữ, rất nhanh sau đó một bàn tay to lớn vươn ra ghì chặt lên cổ An Thanh, giọng nói cũng trở lên áp bức tột cùng.
" Kiều An Thanh, tôi nói cho cô hay. Cô chính là loại người tôi căm hận nhất trên cõi đời này. Loại người như cô có tư cách gì để vui vẻ. Nhất định tôi sẽ khiến cả gia đình cô phải trả giá, cả đời này cũng đừng mong đến cái gọi là hạnh phúc."
Dứt lời trên môi Hà Băng lại trưng lên một nụ cười khinh bỉ cùng cái nhìn căm phẫn như muốn giết chết cô gái trong tay.
An Thanh bị một loạt những hành động của Hà Băng làm cho thất kinh sợ hãi. Ngay khi anh bước vào phòng cô còn nghĩ là anh đang muốn trêu đùa cô nhưng giờ phút này cô đã ý thức được tất cả những gì đang diễn ra chính là sự thật, từ biểu cảm tới hành động của anh không có chút nào giống như đang đùa giỡn. Sắc mặt An Thanh trở lên tái nhợt, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, hô hấp mỗi lúc một khó khăn.
Chút sức lực yếu ớt của An Thanh chẳng thể chống lại sự tàn bạo của người đàn ông cao lớn, thế nhưng ngay giây phút cô nghĩ sẽ buông xuôi tất cả mặc cho số phận thì lại cảm nhận được lực xiết của bàn tay trên cổ mình đang dần được buông lỏng kèm theo đó là những tiếng rít qua kẽ răng người đàn ông.
" Nếu cái chết đến nhanh như vậy thì thật quá dễ dàng cho cô rồi. Tôi sẽ để cô sống không bằng chết, cô phải sống để từng chút, từng chút một nếm trải những nỗi đau giống như những nỗi đau mà các người đã gây ra cho chúng tôi."
Dứt lời Hà Băng liền nhanh chóng xoay người như thể không muốn An Thanh xuất hiện trước tầm mắt mình thêm một giây phút nào nữa.
Tiếng động cơ xe vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Cả căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại sự trống vắng. Chẳng biết Hà Băng đã đi được bao lâu còn An Thanh vẫn ngồi xụp trên nên nhà lạnh lẽo một cách vô thức.
Từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê vẫn đang lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt vì sợ hãi. Cơ thể cô cũng theo đó mà run lên từng nhịp. Vô số những câu hỏi không mời mà thi nhau lao đến bủa vây trong tâm trí An Thanh.
" Tại sao Hà Băng lại làm như vậy?"
" Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của Hà Băng?"
" Nếu những lời anh nói là thật thì chính là anh không hề có tình cảm với cô. Vậy tại sao lúc trước lại đối tốt với cô, tại sao lại giả vờ như vậy?"
" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
" Những nỗi đau mà cô gây ra cho anh là có ý gì chứ?"
Gia cảnh của An Thanh thật đặc biệt, từ khi sinh ra cô đã không có bố, mỗi lần nhắc đến bố chỉ đổi lại những giọt nước mắt ngậm gùi của mẹ. Nhìn mẹ đau lòng đến rơi nước mắt như vậy An Thanh cũng chẳng còn dám mở lời nhắc đến bố. Lâu dần cô cũng đành chấp nhận mình là đứa trẻ không cha, cũng vì lẽ đó mà lũ trẻ trong làng thường gọi cô là " con hoang", là " đồ không có bố." Hai mẹ con cô sống cùng nhau trong một làng quê miền núi hẻo lánh. Cho tới bây giờ cũng chỉ có cô lên thành phố học tập rồi ở lại thành phố làm việc còn mẹ cô vẫn ở nơi làng quê xưa thì sao có thể gây ra cho anh nỗi đau gì được.
An Thanh càng nghĩ càng không thể hiểu những chuyện đang xảy ra. Mới sáng nay thôi, cô và anh vẫn còn tay trong tay, cùng nhau vui vẻ đi làm thủ tục kết hôn. Tưởng như đêm nay sẽ là đêm tân hôn ngọt ngào, hạnh phúc thật không ngờ anh lại tặng cho cô một món quà cưới bất ngờ đến vậy.
Thì ra tất cả những ngọt ngào trước đây đều nằm trong kế hoạch của anh, thì ra tất cả đều là sự tính toán. Cuối cùng thì lớp mặt nạ ngụy trang cũng được gỡ xuống chỉ có điều sự việc này xảy ra quá bất ngờ khiến An Thanh nhất thời khó lòng chấp nhận, Bàn tay cô run rẩy đưa lên bưng mặt khóc oà như một đứa trẻ.