Thời tiết mùa hạ nóng nực, nắng hạ tỏa trên những vòm lá với những cơn gió nhẹ phảng phất. Mùa hạ là mùa của hoa phượng. Những chùm hoa trên những gốc phượng khoe màu lửa*, bừng cháy lên vì nắng hạ, những bông hoa rụng như nhuộm đỏ cả đường phố.
Thời tiết hôm nay có chút khó chịu nhưng ít ra vẫn còn mát mẻ hơn mấy hôm trước, có lẽ là nhờ trận mưa rào tối qua. Người qua lại trên đường phố ngày một đông, tấp nập và náo nhiệt, không hổ danh là thành phố lớn và nổi tiếng nhất của đất nước.
Xa xa là tiếng của những chiếc chuông gió kêu vang từ mấy ngôi nhà ven phố.
Một ngày đẹp trời để bắt đầu một câu chuyện mới.
Trong một quán ăn vặt ở vùng ngoại ô thành phố.
"Cho mình một cốc trà đào cam sả, cảm ơn."
"Vâng, mời chị ra ghế ngồi đợi em."
Minh Nguyệt tới ghế đợi, ngồi lướt điện thoại. Mấy tuần liền phải đau đầu vì lũ học sinh thi lên cấp 3 rồi soạn giáo án giảng dạy cộng với đi tập huấn cho chương trình mới, có lẽ đây là khoảng thời gian hiếm hoi cô được nghỉ ngơi.
26 tuổi.
Giáo viên Tiếng Anh tại một trường Trung học cơ sở.
Đã có bạn trai, dự định sẽ kết hôn trong năm nay.
Kết hôn xong thì sinh con, nuôi con rồi hưởng thụ cuộc sống về già.
Mọi thứ đều bình thường, đơn giản và lí tưởng theo như suy nghĩ của cô.
Vừa lướt điện thoại vu vơ, vừa nghĩ ngợi xem có nên rủ mấy đứa bạn đi mua sắm để xả stress hay không thì tiếng gọi nhân viên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Một trà đào cam sả của ai ạ?".
Minh Nguyệt nhanh chóng bước tới quầy, sau khi nhận trà đào cam sả và quay người lại chuẩn bị tới bàn uống thì cô chợt bắt gặp hình ảnh của một cặp đôi. Một người phụ nữ khá trẻ, độ tuổi sinh viên, mặc chiếc váy trắng với cái bờm cài trên tóc. Bên cạnh là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen trông khá lịch lãm và đẹp trai. Hai người đi với nhau cười cười nói nói. Cô gái thì liên tục níu tay chàng trai ra vẻ nũng nịu, còn anh chàng kia thì tươi cười, xoa đầu trông có vẻ rất nuông chiều bạn gái.
Dĩ nhiên đó chỉ là một cặp đôi bình thường.
Nó chỉ bất bình thường ở chỗ người đàn ông này trông quen quen...
Ờm, nhìn rất giống bạn trai cô.
À, thật ra thì đấy là bạn trai cô mà!
Lẽ nào anh ta ngoại tình?
Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Minh Nguyệt, chuyện chưa rõ ràng, không thể nào đánh giá vội vàng. Đây là đời thực đây phải phim truyền hình ngôn tình ba xu cẩu huyết chiếu vào mỗi thứ 7 hàng tuần trên kênh VTV đâu. Bình tĩnh, bình tĩnh...
Khi hai cặp đôi đấy bước tới, bất ngờ khi thấy một người phụ nữ đứng chặn ở quầy, cô gái ngước mắt lên nhỏ giọng, ngọt ngào nói:
"Chị ơi, chị cho bọn em qua với ạ."
Người đàn ông nghe vậy cũng chú ý tới và anh ta đột nhiên quay ra nhìn.
Tích tắc, tích tắc...
"Nguyệt, em làm gì ở đây vậy?"
"À, tôi tới đây cắt tóc. Còn anh tới đây hẹn hò à?" – Nguyệt nói với giọng đều đều có chút đùa cợt.
Cô gái nhỏ bên cạnh nghe thế, nghĩ rằng hai người là bạn bè thân với nhau bèn xen vào, hồn nhiên nói:
"Hai người là bạn ạ? Em tên là Giang, là người yêu của anh Nam."
"À chào em, chị là Minh Nguyệt. Người yêu cũ của anh Nam cách đây 1 phút." – Cô đưa tay ra bắt, nói với giọng vui vẻ.
Anh người yêu cũ của Nguyệt vẫn đứng yên một chỗ, không nói năng gì từ nãy giờ. Minh Nguyệt nhìn anh ta cười khẩy: có ai ngờ kịch bản máu chó này lại xảy ra với cô. Đột nhiên Nam cất tiếng nói:
"Nguyệt, em nghe anh giải thích đã, chuyện này không phải như em nghĩ đâu. Thật ra anh muốn nói với em về việc chia tay của chúng mình lâu rồi nhưng..."
Chưa kịp để anh ta nói hết câu, cô nói luôn: "Thôi, anh không cần nói đâu. Chúng ta chia tay đi, sau này mong không có dịp hội ngộ. Vậy nha."
Nói xong cô hơi cúi đầu chào rồi quay đi, ngẩng cao đầu bước để lại cho đôi tình nhân đứng như tượng đá ở đấy. Ờm, cô chẳng biết vẻ mặt và suy nghĩ của bọn họ như thế nào nữa, cô chẳng quan tâm. Điều cô quan tâm bây giờ là cô bị cắm sừng và... cô độc thân.
À còn một chuyện nữa...
"Tình yêu ơi, tớ chia tay rồi! Ờm, phiên bản ngắn gọn là anh ta cắm sừng tớ." – Cô nhấc máy lên, nói chuyện với bạn thân.
"Mé, nhìn anh ta đàng hoàng, tử tế mà ngoại tình á. Tồi vậy! Thôi, không sao, tối nay đi ăn một bữa xả stress. Tôi bao!"
"Đợi mãi câu này của chị. Oke, 7 giờ tối nay Nhà Hàng Serene."
"Oke, tối gặp."
Cô tắt máy. Lòng có chút buồn buồn cay đắng, có ai ngờ là bản thân mình bị cắm sừng cơ chứ, lại còn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Nhưng không đến nỗi phải khóc, cô không bao giờ khóc vì mấy chuyện cỏn con như này. Kem nền, phấn mắt của cô đắt tiền lắm, việc gì phải khóc lóc vì một người không xứng.
Vậy là xong, kết thúc một mối tình. Đi tìm mối mới vậy!
- --
Ghi chú:
- Tên thành phố và tên nước đều không có thật. Ngày tháng năm chỉ mang tính chất tượng trưng.- Câu (*) được lấy ý từ câu thơ "Những chùm hoa phượng khoe màu lửa" trích từ tác phẩm Bài thơ mùa hạ của Trần Đức Phổ - Trần Văn Thư.
wattpad: minhnguyet. - @ nguyenlin12