• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chubyy141

"Nữ nhân ngu xuẩn."

Một bóng dáng cao lớn hiện lên trong con ngươi, đây là câu nói cuối cùng trước khi Bùi Sở hôn mê.

- -----

Ngày hôm sau.

"Mọi người đều đã đến?"

Bùi Sở mặc quần áo xong, đôi mắt đẹp ẩn hiện sau kính râm, mí mắt nhướng lên, giọng nói có chút phân tán.

"Tất cả, toàn bộ đều đã đến."

Người bên cạnh lau mồ hôi trên trán, siết chặt hai tay, hơi căng thẳng:

"Tiểu cô nãi nãi à, cô tối hôm qua về nước mới xảy ra tai nạn nhỏ thôi, bây giờ lại đi tìm 1 đám vệ sĩ làm gì a! Nhưng mà cô là nhân vật công chúng đó a."


Người đang nói là Lôi Bân, người đại diện của Bùi Sở, có thể nói anh là người đại diện mới tiến vào giới vươn đã lên mãnh liệt. 35 tuổi, tiếp xúc nhiều, quen biết rộng, hơn nữa lại biết ăn nói nên gom được rất nhiều tài nguyên tốt.Sau khi tiếp quản Bùi Sở, con đường càng là thuận buồm xuôi gió. Bùi Sở liếc nhìn điện thoại.

# Bùi Sở trở lại #

# Bùi Sở tức giận #

# Bùi Sở còn có thể trở lại đỉnh cao không #

1 cái hot search lại xuất hiện tiếp 1 cái, nhiệt độ không giảm. Đôi môi đỏ mọng của Bùi Sở hơi nhếch lên: "Không phải đã hết tức giận rồi sao?"

Lôi Bân đến gần liếc 1 cái. Những cái hot search này xuất hiện tràn ngập kể từ khi Bùi Sở ở sân bay quốc tế San Francisco và hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh. Lôi Bân trực tiếp giật lấy chiếc điện thoại về tay, cười dài nói: "thân yêu, em có thể giết tất cả làng giải trí chỉ trong vài giây với khuôn mặt này a, trở lại ngày xưa chính là chuyện sớm hay muộn!"

Lôi Bân nhìn cô trong gương, vẫn không khỏi hơi kinh ngạc, đây là phần thưởng bữa cơm của ông trời, chẳng qua là vừa đuổi vừa cho ăn.

Bùi Sở cười cười, khẽ vuốt miếng băng dán trên trán, mở cửa bước ra ngoài. Thấy vậy, Lôi Bân vội vàng đuổi theo. Bởi vì bị người nhận ra nên Bùi Sở đi cầu thang bộ.

Khi đến tầng một, cô đột ngột dừng lại: "Đúng rồi, tối qua anh đã đưa em đến đây?"

Lôi Bân gãi đầu: "Không phải a, khi tôi nhận được cuộc gọi, đã đưa tới bệnh viện rồi.

Bùi Sở gật đầu, không trả lời. Chờ sau khi ra ngoài, Lôi Bân ở bên liên tục khuyên nhủ: "Tổ tông, em đã nghỉ ngơi một năm, khi trở về nước chuẩn bị tái xuất đi, bản thảo đều đã mua xong rồi!"

Anh vừa nói xong thì xe của Bùi Sở đến. Bùi Sở ngồi lên xe rồi hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra: "Không có việc gì thì đừng gọi cho em, vì lệch múi giờ nên em muốn nghỉ ngơi. Anh không phải còn mang theo các nghệ sĩ khác sao, cũng không thiếu một người như em? Một tuần sau sẽ liên lạc lại, cứ như vậy đi."

Không chờ Lôi Bân trả lời, những gì còn lại chỉ là khói xe thải ra.

- -----

Bên trong xe.

"Tiểu thư, cô tìm một đám vệ sĩ làm gì vậy?"

Bùi Sở nhướng mi, hờ hững nói: "Xử lý 1 ít chuyện."

Tài xế Nghiêm Lương đã lái xe cho Bùi gia được bảy năm, đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình của Bùi Sở.

Ông cân nhắc một lúc rồi nói: "Tiểu thư, Bùi tổng và phu nhân cũng đã mất nhiều năm như vậy, có một số chuyện có thể nhịn được thì nhịn, quan trọng là phải biết bảo vệ bản thân."

Khi Bùi Sở tốt nghiệp đại học, cha mẹ đều bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Không còn cha mẹ che chở, tranh giành tài sản, bị ghét bỏ, Bùi Sở trở thành mục tiêu công kích của dư luận trong một đêm.

"Con tự có chừng mực, cám ơn bác Nghiêm đã quan tâm."

Nghiêm Lương khẽ thở dài, ông hiểu tiểu thư nhưng là nhai tí tất báo*, ông hy vọng bây giờ cô có thể kiềm chế bản thân.

*tiếng trung là 睚眦必报 đây là thành ngữ á nhưng mình không biết nói sao nên để hán việt ai biết thì nhắc mình với nha <3 (T_T)

Xe ô tô 1 đường chạy đến một biệt thự ở phía nam thành phố. Bùi Sở diện 1 bộ vest màu đen, đuôi mắt sau cặp kính râm hơi nhếch lên, cong thành hình vòng cung đẹp mắt. Một tay đút túi, khí thế ngút trời.

Đi đến khu vườn phía sau biệt thự, những giọng nói lần lượt vang lên--

"Chào mừng tất cả các vị khách đến tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi hôm nay..."

Ngay từ khi Bùi Sở bước chân vào khu vườn, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

"Tôi không nhìn nhầm chứ? Người kia là Bùi Sở?"

"Aaa là thật a! Cô ấy không phải nghỉ một năm sao? Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ vĩnh viễn biến mất, làm sao hiện tại lại trở về?"

"Dù sao trước đây cũng là người 1 nhà a, lại là đại tiểu thư Bùi gia, tiệc đính hôn của anh trai cô ấy, cô ấy nhất định đến. "

"Này, 1 nhà có ích lợi gì, hiện tại cũng không phải rất tức giận*. Cha mẹ đều đã chết, cô ấy còn tưởng rằng mình là đại tiểu thư sao?"

*过气 ai biết rõ từ này nên gọi là gì thì nhắc mình với nhé <3.

Cách đó không xa có 2 người mới nhìn thấy Bùi Sở, sắc mặt cứng ngắc. Bùi Sở tiến lại gần, không chờ bất luận người nào mở miệng liền giơ tay ra hiệu. Một giây sau, đám vệ sĩ cao lớn lập tức xông lên đánh người đàn ông trên sân khấu. Trong lúc nhất thời, tất cả các khách mời đều hét lên sợ hãi. Bùi Sở mỉm cười, cầm lấy micro bên cạnh, vỗ nhẹ hai lần: "Thật xin lỗi mọi người, vì chuyện trong gia đình nên khiến mọi người bất tiện rồi. Muốn xem thì ở lại, tùy tiện."

Chú hai của Bùi Sở là Bùi Khánh Sơn tức gần chết, vội vàng quát to: "Cô! Cô làm cái gì vậy! Hôm nay là tiệc đính hôn của anh họ cô!"

"Tôi đến đây để tặng quà a." Bùi Sở nở nụ cười yêu nghiệt, "Một đứa con riêng, cũng được gọi là anh họ của tôi?"

Khách mời hôm nay đều là những người thân và đối tác thân thiết của Bùi gia, nếu Bùi Sở làm ầm ĩ như vậy, sợ là sẽ bị chế giễu trong thời gian dài. Các vệ sĩ lùi ra sau, Bùi Sở kéo ghế rồi ngồi ở chính giữa. Cô vuốt ve bộ móng tay mới của mình: "Hôm trước định phá bỏ nghĩa trang của bố mẹ tôi, hôm nay lại gấp rút tổ chức tiệc đính hôn trong ngày giỗ bố mẹ của tôi. Thế nào, vội vàng như vậy là muốn hôn nhân âm?"

Bùi Chinh bị đánh đến hồi lâu cũng không dậy nổi, anh ta hung ác nói: "Tôi chính là muốn bố mẹ cô chết không yên! Dù sao thì thời gian thi công nghĩa trang đã được xác định, lão tử phải làm cho bằng được!"

Vừa dứt lời, toàn bộ yên tĩnh không tiếng động. Bùi Chinh ngu xuẩn thì mọi người đều biết nhưng không ngờ tới lại ngu đến mức như này. Dám động vào nghĩa trang ở phía tây thành phố... Xem ra là không rõ chủ nhân đằng sau của nơi này. Bùi Khánh Sơn cũng không ngờ con trai mình lại bí mật mua lại nghĩa trang phía tây.

"Ngươi! Nghịch tử! Người muốn chọc ta tức chết phải không!"

"cha, người nghe con nói..."

"Bốp---"

Bùi Sở nhếch môi: "Cảnh này không tệ. Bùi Chinh, tốt hơn là anh nên dừng lại, nếu không tôi sẽ chuyển nghĩa trang đến trước cửa nhà anh."

"Cô-" Bùi Chinh tức giận vừa muốn nói.

Thư ký đột nhiên chạy tới, vô cùng lo lắng.

"Tiểu Bùi tổng, thành phố, phía Tây bên kia..."

"Nghĩa trang làm sao?"

Người thư ký thấp thỏm nói: "Không, không phải. Là... "

Bùi Chinh giận dữ đá anh ta 1 cước: "Cái gì?"

"Tòa nhà anh mua không xa nghĩa trang... đang bị phá."

Bùi Chinh trợn mắt lên: "Cái gì?"

Nói xong, anh ta đột nhiên nhìn về phía Bùi Sở, hung tàn nói: "Bùi Sở cô được đấy, ở chỗ này chờ tôi! Không ngờ năng lực lại rất lớn!"

Bùi Sở:?

Cái này không nằm trong kế hoạch của cô a. Nói một cách chính xác, cô thậm chí còn không biết rằng tên ngốc này mua một ngôi nhà cạnh nghĩa trang đâu.

"Tiểu thư, có muốn đi theo không?"


Bùi Sở khoanh tay trước ngực, con mắt híp lại: "Đi a, thật thú vị, xem ra hắn gây thù không ít."


Tiệc đính hôn không thành công, nhưng vào ngày quan trọng này, 1 đoàn xe từ Bùi gia chạy tới nghĩa trang.


Từ xa nhìn thấy từng chiếc cần cẩu đang hoạt động, Bùi Chinh tức giận đến mức nôn ra máu. Nói thế nào cũng chính là anh ta bỏ ra hàng chục triệu đồng để mua. Khi Bùi Sở bước xuống xe, liền nhìn thấy một người đàn ông đang hóng mát trong đình cách đó không xa. Mà người đàn ông cũng vừa hay nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau.


1 chương tác giả viết dài lắm á toàn hơn 2000 từ nên nếu mình có chậm đăng thì mọi người thông cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang