Một năm học mới lại bắt đầu, hôm nay là ngày khai giảng nên Vũ Lam Linh đến trường rất sớm. Vũ Đình Bảo đúng từ xa nhìn thấy cô liền gọi:
'Chị mau nhanh lên gì mà chậm thế!!'
Cô từ xa chạy lại 'Làm gì mà cứ xồn xồn lên, không phải lo chị đây hôm nay dậy sớm đi sớm không muộn được' 'Thôi chị đừng có mà điêu, còn 15 phút sớm cái con khỉ, đi thôi.' Vũ Lam Linh nhìn thế thì xị mặt ra. Cái thằng em họ này của cô chỉ đến sớm để ngắm crush của nó thôi.
Cuối cùng, hai chị em cô cũng đến được trường khi còn 5 phút cuối. Vừa bước được vào cổng trường thì Vũ Đình Bảo đã ngó nghiêng khắp sân trường ánh mắt cậu dừng lại trên một người. (Mọi người biết ai hông?)
'Chị ơi, Thanh Vũ kìa~' khi vừa nghe đến cái tên Thanh Vũ tim cô như chậm một nhịp, đưa ánh mắt sang chỗ anh.
Dù ở đó có bao nhiêu người đi chăng nữa thì cô vẫn có thể nhận ra anh ở đâu trong đám người, a~ có lẽ đây gọi là tình yêu đi. Trông anh vẫn không thay đổi gì sau một kì nghỉ hè nhưng cô vẫn chả thể rời mắt được người con trai ấy. Người con trai đã làm cô rung động không biết bao nhiêu lần, dù là ở đâu anh vẫn cứ toả sáng
giống như một ngôi sao mà chúng ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm.
Bên này, Vũ Đình Bảo chỉ có thể gọi con người đang ngẩn ngơ mơ mộng nhìn crush tỉnh lại:' bỏ cái ánh mắt đấy của chị đi nhìn kinh quá'
'Chị mau nhanh lên gì mà chậm thế!!'
Cô từ xa chạy lại 'Làm gì mà cứ xồn xồn lên, không phải lo chị đây hôm nay dậy sớm đi sớm không muộn được' 'Thôi chị đừng có mà điêu, còn 15 phút sớm cái con khỉ, đi thôi.' Vũ Lam Linh nhìn thế thì xị mặt ra. Cái thằng em họ này của cô chỉ đến sớm để ngắm crush của nó thôi.
Cuối cùng, hai chị em cô cũng đến được trường khi còn 5 phút cuối. Vừa bước được vào cổng trường thì Vũ Đình Bảo đã ngó nghiêng khắp sân trường ánh mắt cậu dừng lại trên một người. (Mọi người biết ai hông?)
'Chị ơi, Thanh Vũ kìa~' khi vừa nghe đến cái tên Thanh Vũ tim cô như chậm một nhịp, đưa ánh mắt sang chỗ anh.
Dù ở đó có bao nhiêu người đi chăng nữa thì cô vẫn có thể nhận ra anh ở đâu trong đám người, a~ có lẽ đây gọi là tình yêu đi. Trông anh vẫn không thay đổi gì sau một kì nghỉ hè nhưng cô vẫn chả thể rời mắt được người con trai ấy. Người con trai đã làm cô rung động không biết bao nhiêu lần, dù là ở đâu anh vẫn cứ toả sáng
giống như một ngôi sao mà chúng ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm.
Bên này, Vũ Đình Bảo chỉ có thể gọi con người đang ngẩn ngơ mơ mộng nhìn crush tỉnh lại:' bỏ cái ánh mắt đấy của chị đi nhìn kinh quá'