Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai
Nguồn convert: Athanh (WIKIDICH)
Editor: YUMIAO
- --------------
Mùa xuân đầu tháng ba, thời tiết lúc ấm lúc lạnh.
Ngụy Liên từ trong ruộng trở về, mới vừa vào cửa thì phát hiện trong nhà ngoại trừ phu lang Tôn thị của mình còn có thêm một nam tử. Tuổi tác nhìn chưa đến 30, nhìn cũng không giống mấy người bạn tốt thường ngày của Tôn thị.
Nam nhân ngồi đối diện cửa, thấy Ngụy Liên trở về, đứng dậy mỉm cười với nàng, thân thiết nói: "Ngụy Đại đi ruộng về rồi đấy à?"
Ngụy Liên gật gật đầu, xem như trả lời hắn.
Tỷ muội của Ngụy Liên không nhiều lắm, tổng cộng hai người, nàng đứng hàng lão đại, phía dưới còn có một muội muội.
"Ta về rồi." Tôn thị đang cùng Lý Băng Nhân trò chuyện sôi nổi, khóe mắt nhìn thấy Ngụy Liên vào nhà, thuận miệng hỏi một câu, "Lúa đã trồng xong hết chưa?"
Tuy nói tháng ba thời tiết lúc nóng lúc lạnh, nhưng lúa nước nếu còn không gieo giống thì sẽ lỡ vụ mùa.
Ngụy Liên đáp "Ừm".
Tôn thị thấy Lý Băng Nhân vẫn còn đứng thì giơ tay kéo hắn ngồi xuống, "Ngươi cứ ngồi của ngươi đi, nàng ấy là như vậy đó, ít nói, ngươi đừng để ý."
Lý Băng Nhân cười nói: "Nữ nhân ít nói mới tốt, không miệng lưỡi trơn tru thì làm việc càng nghiêm túc. Ta vừa nhìn thê chủ nhà ngươi là biết nàng là người có năng lực, số ngươi vậy mà tốt quá đó, cứ ngồi yên trong nhà hưởng phúc đi."
Nghe xong lời này Tôn thị cười nhạo một tiếng, "Hưởng phúc? Hưởng phúc gì chứ? Ngươi đừng có nói đùa nữa."
Hắn cùng Lý Băng Nhân còn có chuyện chưa nói xong, quay đầu với nữ nhân đang múc nước rửa tay nói: "Tiểu Lạc đi qua nhà của Trương phu lang rồi, nàng đi dắt hắn về đi."
Ngụy Lạc là con trai của Ngụy Liên và Tôn thị, năm nay 4 tuổi, tên của hắn là do người dì tú tài Ngụy Mẫn kia của hắn đặt cho, Ngụy Mẫn cũng chính là muội muội của Ngụy Liên.
Sau khi chờ Ngụy Liên ra khỏi cửa, Tôn thị thở dài một tiếng nói: "Trẻ con đúng là không bao giờ chịu ngồi yên."
Phụ mẫu có thể nói mấy lời oán giận với con của mình, nhưng trong lòng sẽ không nghe lọt nửa câu phụ họa của người khác. Đạo lý này Lý Băng Nhân tất nhiên hiểu được, hắn cười nói: "Trẻ con mà, hoạt bát chút mới tốt."
Tôn thị lắc đầu, "Không nói hắn nữa." Nhớ tới chuyện mà hai người họ đang nói trước khi Ngụy Liên trở về, Tôn thị kéo lấy tay Lý Băng Nhân, nói: "Ca ca tốt à, ngươi lại nói tỉ mỉ về vị công tử nhà đó đi......"
Lý Băng Nhân giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tôn thị, nói: "Ta làm mai ngươi còn không yên tâm sao? Ta là có một nói một có hai nói hai, tuyệt đối sẽ không che lương tâm nói mấy chuyện không có đâu."
Lời này của hắn nói tuy là chân thành, nhưng trong miệng của một người làm mai như Lý Băng Nhân có thể có mấy câu là thật? một khi bắt đầu trên mồm dưới mép thì cho dù là một tên công tử mặt đầy rỗ cũng có thể khen đẹp đến nỗi giống như Lạc Thần* hạ phàm vậy.
Lạc Thần*: Hình tượng Lạc Thần xuất hiện lần đầu trong Sở Từ của Khuất, là nữ thần sông Lạc Thủy, vợ của Hà Bá, bị quốc quân nước Hữu Cùng Di Nghệ chiếm hữu. Khuất Nguyên mô tả Lạc Thần là vị nữ thần có tính cách thất thường, kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng vô lễ, dâm loạn vô độ. Hình tượng này được kế thừa trong Thượng Lâm Phú của Tư Mã Tương Như... (nguồn wikipedia)
Tôn thị cười ngượng ngùng, giơ tay rót cho Lý Băng Nhân thêm một ly nước ấm, "Ca ca là người thế nào ta tất nhiên hiểu rõ, nhưng ngươi cũng đừng trách ta dong dài. Thật sự là Thê Chủ nhà ta chỉ có một người muội muội, bảo vệ giống như là con ngươi trong mắt vậy, ta dù thế nào cũng phải hỏi rõ ràng một chút mới được."
Lý Băng Nhân cũng không giận, bưng ly trà nóng nhấp một ngụm, giải khát mới nói tiếp: "Cũng không trách ngươi hỏi nhiều, công tử này cách chúng ta tận hai cái thôn, không phải hiểu tận gốc rễ như người cùng thôn chúng ta, ngươi hỏi nhiều cũng phải."
"Nói đến cũng thật trùng hợp, người nhà bọn họ nhờ người làm mai cho nhi tử, ngươi lại tìm ta làm mai cho muội muội của thê chủ ngươi, ta thấy công tử kia cũng không tệ thì muốn tác hợp, nên mới đến đây cùng ngươi nói chuyện này."
"Người đó là nhà họ Trương, công tử kia tên A Nguyễn, nói đến cũng là người số khổ." Lý Băng người thở dài một tiếng, kể hết mọi chuyện cho Tôn thị nghe.
Thì ra A Nguyễn này cũng không phải là con ruột của Trương gia, mà là từ nơi khác ôm tới.
Phu lang Trương gia gả vào Trương gia nhiều năm, bụng vẫn luôn không có động tĩnh, người già trong thôn liền chỉ cho hắn một cách, kêu long dẫn phượng.
Kêu long dẫn phượng này nghĩa là kêu nhà họ Trương làm việc tốt, ôm từ nhà họ hàng về một đứa nhi tử, nuôi dưới gối. Có một nhi tử trước thì mới có thể mang thai.
Việc này nói đến cũng thật quỷ dị, người Trương gia đem A Nguyễn mới 2 3 tuổi về chưa được mấy tháng, phu lang Trương gia đã mang thai. Mười tháng sau, sinh được một khuê nữ trắng trẻo mập mạp, cả nhà bọn họ vui đến ngất luôn.
Phu lang Trương gia này dưới trướng đã có khuê nữ ruột thịt, sao còn chịu hỏi đến chuyện của đứa trẻ được nhận nuôi tới chứ? Cơm có ngụm đút ngụm không, cái tốt thì cho nữ nhi ăn thật nhiều, còn hắn thì chỉ cần không bị đói chết là được.
A Nguyễn này cứ như vậy lớn lên đến tám chín tuổi, người tuy nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt lớn lên lại rất đẹp, giọng nói dễ nghe giống như chim sơn ca vậy. Trong thôn không ít người đều nói Trương gia tương lai có thể đem nhi tử gả vào chổ tốt.
Người Trương gia vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, A Nguyễn so với nữ nhi lớn hơn vài tuổi, tương lai gả xong, sính lễ gì đó tất nhiên sẽ không ít, đến lúc đó giữ số tiền này lại, cho nữ nhi đi học hoặc là cưới phu lang.
Bắt đầu từ đó, Trương gia đối A Nguyễn cũng không xem nhẹ như vậy nữa, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Trương gia đây là muốn dùng nhi tử, tương lai "Bán" với cái giá tốt.
Ai ngờ bàn tính tốt đang đánh keng keng, lại bại bởi một trận bệnh phong hàn của A Nguyễn.
Trương gia cũng không phải nhà giàu có gì, A Nguyễn bị bệnh thì lên núi hái chút thảo dược cho hắn uống, đến phương thuốc cũng không nỡ đến chổ đại phu bốc.
Vốn tưởng rằng chỉ là bệnh vặt, nhi tử cốt tiện mệnh cứng, qua hai ngày thì thì sẽ khỏi.
Không ngờ rằng, trận phong hàn này càng ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy A Nguyễn không thể xuống giường được nữa, ngay tại lúc người Trương gia đều chuẩn bị chờ hắn tắt thở rồi đem hắn đi chôn luôn thì đột nhiên khỏe lại.
Chỉ đáng tiếc là, một giọng nói đã bị hủy mất, từ đây biến thành một người câm không thể nói chuyện.
Chuyện này đối với người Trương gia mà nói, hắn không khác gì đã chết.
Thành người câm, còn bán cho nhà có tiền làm tiểu thiếp thế nào được?
Bán không được thì không nói, còn phải nuôi hắn cơm một ngày ba bữa cơm, chính là làm ăn thua lỗ mà.
Người Trương gia từ đó trở đi, càng không xem A Nguyễn là nhi tử nhà mình, chỉ xem hắn như một người hầu không công mà sai sử.
Tuổi tác của nữ nhi Trương gia hiện giờ cũng đã mười hai mười ba tuổi, đang chuẩn bị vào thư viện đọc sách, người một nhà đều trông cậy vào nàng để trở nên nổi bật, đem mọi thứ trong nhà bán đi, chuẩn bị cho nữ nhi vào trong huyện đọc sách.
Trong huyện không thể so với nông thôn, nhiều người nhiều miệng nuôi không nổi, phu lang Trương gia lúc này mới tìm người làm mai cho A Nguyễn, đem cục nợ này vứt đi.
Tôn thị nghe xong thổn thức không thôi, Lý Băng Nhân cũng thở dài một tiếng, "Thê Chủ của đệ đệ ta cùng thôn với Trương gia, nghe nói phu lang Trương gia muốn làm mai cho A Nguyễn, nhờ ta hỗ trợ tìm một mối, tránh cho tìm không được nhà nào, tính tình phu lang Trương gia hung ác lại đem người lại bán đi."
Hiện giờ người nhà họ Trương một lòng muốn vào trong huyện sinh sống, nhưng ở nơi đó lại không có việc làm, ăn mặc uống ở cái nào mà không dùng đến tiền? Số bạc bán đất kia có thể trụ được bao lâu?
Nếu A Nguyễn vẫn chưa gả đi được, người Trương gia đến lúc đó đem hắn mang vào trong huyện, thiếu tiền, tất nhiên sẽ không muốn nuôi hắn nữa.
Đến lúc đó có thể đem một người câm bán đi đâu, Lý Băng Nhân không nói, Tôn thị cũng có thể đoán được.
Gia đình giàu có tuyển người hầu yêu cầu đều nghiêm khắc như nhau, không thể nói chuyện nhất định sẽ không được nhận, cho dù có vào phủ làm cũng là làm công việc nặng nhất, giá cả cũng không phải rất cao.
Nhưng nếu muốn bán với giá tốt, chỉ có thể vào mấy cái nhà thổ. Hẻm......
Tôn thị tự nhận mình tâm địa cứng cỏi, nhưng so sánh với người của Trương gia vẫn mềm mại hơn rất nhiều.
Tôn thị do dự không quyết, "A Nguyễn này thân thế đúng là rất đáng thương, nhưng nhà ta là muốn làm mai cho muội muội, cũng không phải làm việc thiện......"
Nếu hắn tự chủ trương cưới cho Ngụy Mẫn một người câm, Ngụy Liên biết được không chừng còn muốn hòa li với hắn luôn.
Lý Băng Nhân nắm tay Tôn thị, nói: "Không phải ca ca ta nói chuyện khó nghe. Muội muội của thê chủ nhà ngươi tuy là một tú tài, nhưng có ích lợi gì? Nếu năm nay hắn thi hương không đậu, còn không quay về cuộc sống trồng trọt làm ruộng sao?"
"Nàng là một người quen cầm bút, vai không thể gánh tay không thể cầm, nếu nàng còn không lập gia đình, chẳng lẽ ngươi và Ngụy Đại không nuôi nàng sao? Lại nói nếu nàng còn muốn thi Trạng Nguyên tiếp, vậy các ngươi chẳng phải là nuôi nàng cả đời sao?"
Lý Băng Nhân thấy Tôn thị rũ mắt trầm tư, biết được mình đã đả động đến tâm tư trong lòng hắn, "Chờ nàng thành thân, các ngươi chia nhà, nàng dù thế nào thì cũng không liên quan gì nhiều đến nhà các ngươi. Nàng muốn thi Trạng Nguyên hay là muốn trồng trọt, đều là chuyện mà nàng và phu lang mình phải đóng cửa lại bàn bạc. Ngụy Đại tuy là tỷ tỷ nàng, nhưng cũng không thể vì nàng mà lo nghĩ cả đời, ngươi nói có đúng không?"
Nghe xong lời này Tôn thị không khỏi nắm chặt tay, hắn thật sự rất muốn cùng Ngụy Mẫn phân gia.
Cái bọn họ đang ở hiện tại là nhà mới, tuy nói so với nhà cũ lớn hơn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có hai phòng.
Hắn cùng Ngụy Liên mang theo tiểu Lạc ở một phòng, Ngụy Mẫn một mình ở một phòng.
Tiểu Lạc ngày càng lớn lên, Ngụy Mẫn thật ra cũng rất thức thời, nói muốn về nhà cũ ở, đem cái phòng kia của nàng để lại cho tiểu Lạc. Nhưng lời này còn chưa nói hết, đã bị Ngụy Liên đánh gãy.
Trưởng tỷ như mẹ, huống chi muội muội này cũng được xem là do nàng một tay nuôi lớn, sao có thể để một mình nàng ở nhà cũ?
"Bên trong nhà cũ cái gì cũng không có, lúc muội đi từ thư viện về nhà thì đến một ngụm nước ấm cũng không có để uống, ta không đồng ý để muội ra ngoài ở đâu." Ngụy Liên thái độ kiên quyết, "Muội cứ ở lại đây đi."
Ngụy Liên người này luôn luôn ít nói, nhưng nếu là chuyện mà nàng đã quyết định thì chín con trâu cũng kéo không lại, Tôn thị trong lòng tuy rằng nghẹn một bụng tức, nhưng cũng không thể nói gì.
Hiện giờ nhi tử cũng đã 4 tuổi, Ngụy Mẫn năm nay cũng vừa vặn phải thi khoa cử, nếu nàng thi hương không đậu, lấy tính tình của Thê Chủ, tất nhiên cũng sẽ không đuổi Ngụy Mẫn dọn ra ngoài.
Nhưng Tôn thị còn muốn sinh thêm một nữ nhi......
Nhi tử và thê phu hai người ở cùng nhau, bọn họ cái gì cũng không thể làm, đến đêm cũng chỉ có thể nằm yên ngủ, như vậy thì hắn lấy cái gì sinh nữ nhi?
Cho nên Tôn thị mới muốn làm mai cho Ngụy Mẫn, nàng đã cưới phu lang, lại muốn sống chung với tỷ tỷ và tỷ phu thì không thích hợp. Hơn nữa Ngụy Mẫn năm nay mười bảy, cũng nên cưới phu lang rồi.
Lý Băng Nhân nhìn Tôn thị thần sắc buông lỏng, không khỏi nói: "Lại nói A Nguyễn này lớn lên thật sự không tệ, bộ dáng xinh đẹp lại ôn nhu hiền huệ, việc gì cũng có thể làm, hiền phu hàng thật giá thật, ngoại trừ không thể nói chuyện, những mặt khác so với những tiểu công tử khác một chút cũng không hề kém."
"Ta biết muội muội của thê chủ nhà ngươi là một tú tài, khó tránh khỏi tiêu chuẩn cao, muốn cưới một người thập toàn thập mỹ. Ta nói một câu khó nghe, kiểu công tử như thế này, mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, sao có thể nhìn trúng một tú tài nghèo không có gì chứ?"
Lý Băng Nhân nói tiếp: "Trương thị một lòng muốn đem hắn gả ra ngoài, về sau nhất định cũng sẽ không lui tới, cũng tránh được phiền phức của nhà bên kia. Trương gia này vội vã gả nhi tử, sính lễ gì đó một chút cũng không cao, thật sự là nhặt được của hời, ngươi hỏi thăm thử xem, có ai gia cưới phu lang tiêu tiền ít hơn con số này không?"
Tôn thị nhìn Lý Băng Nhân dựng lên ba ngón tay, khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu, "Việc này, còn phải làm phiền ca ca để tâm nhiều hơn."
- - - - - - -- - - - - - - - - - - --
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ***
Ngụy Mẫn: Chào mọi người, cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là phu lang sắp qua cửa của ta @ Nguyễn ba lượng
A Nguyễn:...... đây là chê cưới ta quá rẻ có phải không? Vậy đêm nay ngủ dưới đất đi (mặt lạnh)
Ngụy Mẫn: (sao lại khác với tưởng tượng của ta vậy chứ? mấy lời ân ái đã hứa lúc trước đâu?) QAQ
Mượn một câu trên Weibo khá hot mấy hôm trước để đăng về rạp hát nhỏ ~
Sau một tháng, tôi, Hồ Hán Tam rốt cuộc chuẩn bị mở hố mới rồi, bánh ngọt cưới trước yêu sau, hy vọng mọi người sẽ thích (/▽╲) yêu mọi người ^3^
Rất sợ sau khi đăng lên biến thành quyển tiểu thuyết zombie không ai đọc _(:зゝ∠)_
Nguồn convert: Athanh (WIKIDICH)
Editor: YUMIAO
- --------------
Mùa xuân đầu tháng ba, thời tiết lúc ấm lúc lạnh.
Ngụy Liên từ trong ruộng trở về, mới vừa vào cửa thì phát hiện trong nhà ngoại trừ phu lang Tôn thị của mình còn có thêm một nam tử. Tuổi tác nhìn chưa đến 30, nhìn cũng không giống mấy người bạn tốt thường ngày của Tôn thị.
Nam nhân ngồi đối diện cửa, thấy Ngụy Liên trở về, đứng dậy mỉm cười với nàng, thân thiết nói: "Ngụy Đại đi ruộng về rồi đấy à?"
Ngụy Liên gật gật đầu, xem như trả lời hắn.
Tỷ muội của Ngụy Liên không nhiều lắm, tổng cộng hai người, nàng đứng hàng lão đại, phía dưới còn có một muội muội.
"Ta về rồi." Tôn thị đang cùng Lý Băng Nhân trò chuyện sôi nổi, khóe mắt nhìn thấy Ngụy Liên vào nhà, thuận miệng hỏi một câu, "Lúa đã trồng xong hết chưa?"
Tuy nói tháng ba thời tiết lúc nóng lúc lạnh, nhưng lúa nước nếu còn không gieo giống thì sẽ lỡ vụ mùa.
Ngụy Liên đáp "Ừm".
Tôn thị thấy Lý Băng Nhân vẫn còn đứng thì giơ tay kéo hắn ngồi xuống, "Ngươi cứ ngồi của ngươi đi, nàng ấy là như vậy đó, ít nói, ngươi đừng để ý."
Lý Băng Nhân cười nói: "Nữ nhân ít nói mới tốt, không miệng lưỡi trơn tru thì làm việc càng nghiêm túc. Ta vừa nhìn thê chủ nhà ngươi là biết nàng là người có năng lực, số ngươi vậy mà tốt quá đó, cứ ngồi yên trong nhà hưởng phúc đi."
Nghe xong lời này Tôn thị cười nhạo một tiếng, "Hưởng phúc? Hưởng phúc gì chứ? Ngươi đừng có nói đùa nữa."
Hắn cùng Lý Băng Nhân còn có chuyện chưa nói xong, quay đầu với nữ nhân đang múc nước rửa tay nói: "Tiểu Lạc đi qua nhà của Trương phu lang rồi, nàng đi dắt hắn về đi."
Ngụy Lạc là con trai của Ngụy Liên và Tôn thị, năm nay 4 tuổi, tên của hắn là do người dì tú tài Ngụy Mẫn kia của hắn đặt cho, Ngụy Mẫn cũng chính là muội muội của Ngụy Liên.
Sau khi chờ Ngụy Liên ra khỏi cửa, Tôn thị thở dài một tiếng nói: "Trẻ con đúng là không bao giờ chịu ngồi yên."
Phụ mẫu có thể nói mấy lời oán giận với con của mình, nhưng trong lòng sẽ không nghe lọt nửa câu phụ họa của người khác. Đạo lý này Lý Băng Nhân tất nhiên hiểu được, hắn cười nói: "Trẻ con mà, hoạt bát chút mới tốt."
Tôn thị lắc đầu, "Không nói hắn nữa." Nhớ tới chuyện mà hai người họ đang nói trước khi Ngụy Liên trở về, Tôn thị kéo lấy tay Lý Băng Nhân, nói: "Ca ca tốt à, ngươi lại nói tỉ mỉ về vị công tử nhà đó đi......"
Lý Băng Nhân giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tôn thị, nói: "Ta làm mai ngươi còn không yên tâm sao? Ta là có một nói một có hai nói hai, tuyệt đối sẽ không che lương tâm nói mấy chuyện không có đâu."
Lời này của hắn nói tuy là chân thành, nhưng trong miệng của một người làm mai như Lý Băng Nhân có thể có mấy câu là thật? một khi bắt đầu trên mồm dưới mép thì cho dù là một tên công tử mặt đầy rỗ cũng có thể khen đẹp đến nỗi giống như Lạc Thần* hạ phàm vậy.
Lạc Thần*: Hình tượng Lạc Thần xuất hiện lần đầu trong Sở Từ của Khuất, là nữ thần sông Lạc Thủy, vợ của Hà Bá, bị quốc quân nước Hữu Cùng Di Nghệ chiếm hữu. Khuất Nguyên mô tả Lạc Thần là vị nữ thần có tính cách thất thường, kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng vô lễ, dâm loạn vô độ. Hình tượng này được kế thừa trong Thượng Lâm Phú của Tư Mã Tương Như... (nguồn wikipedia)
Tôn thị cười ngượng ngùng, giơ tay rót cho Lý Băng Nhân thêm một ly nước ấm, "Ca ca là người thế nào ta tất nhiên hiểu rõ, nhưng ngươi cũng đừng trách ta dong dài. Thật sự là Thê Chủ nhà ta chỉ có một người muội muội, bảo vệ giống như là con ngươi trong mắt vậy, ta dù thế nào cũng phải hỏi rõ ràng một chút mới được."
Lý Băng Nhân cũng không giận, bưng ly trà nóng nhấp một ngụm, giải khát mới nói tiếp: "Cũng không trách ngươi hỏi nhiều, công tử này cách chúng ta tận hai cái thôn, không phải hiểu tận gốc rễ như người cùng thôn chúng ta, ngươi hỏi nhiều cũng phải."
"Nói đến cũng thật trùng hợp, người nhà bọn họ nhờ người làm mai cho nhi tử, ngươi lại tìm ta làm mai cho muội muội của thê chủ ngươi, ta thấy công tử kia cũng không tệ thì muốn tác hợp, nên mới đến đây cùng ngươi nói chuyện này."
"Người đó là nhà họ Trương, công tử kia tên A Nguyễn, nói đến cũng là người số khổ." Lý Băng người thở dài một tiếng, kể hết mọi chuyện cho Tôn thị nghe.
Thì ra A Nguyễn này cũng không phải là con ruột của Trương gia, mà là từ nơi khác ôm tới.
Phu lang Trương gia gả vào Trương gia nhiều năm, bụng vẫn luôn không có động tĩnh, người già trong thôn liền chỉ cho hắn một cách, kêu long dẫn phượng.
Kêu long dẫn phượng này nghĩa là kêu nhà họ Trương làm việc tốt, ôm từ nhà họ hàng về một đứa nhi tử, nuôi dưới gối. Có một nhi tử trước thì mới có thể mang thai.
Việc này nói đến cũng thật quỷ dị, người Trương gia đem A Nguyễn mới 2 3 tuổi về chưa được mấy tháng, phu lang Trương gia đã mang thai. Mười tháng sau, sinh được một khuê nữ trắng trẻo mập mạp, cả nhà bọn họ vui đến ngất luôn.
Phu lang Trương gia này dưới trướng đã có khuê nữ ruột thịt, sao còn chịu hỏi đến chuyện của đứa trẻ được nhận nuôi tới chứ? Cơm có ngụm đút ngụm không, cái tốt thì cho nữ nhi ăn thật nhiều, còn hắn thì chỉ cần không bị đói chết là được.
A Nguyễn này cứ như vậy lớn lên đến tám chín tuổi, người tuy nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt lớn lên lại rất đẹp, giọng nói dễ nghe giống như chim sơn ca vậy. Trong thôn không ít người đều nói Trương gia tương lai có thể đem nhi tử gả vào chổ tốt.
Người Trương gia vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, A Nguyễn so với nữ nhi lớn hơn vài tuổi, tương lai gả xong, sính lễ gì đó tất nhiên sẽ không ít, đến lúc đó giữ số tiền này lại, cho nữ nhi đi học hoặc là cưới phu lang.
Bắt đầu từ đó, Trương gia đối A Nguyễn cũng không xem nhẹ như vậy nữa, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Trương gia đây là muốn dùng nhi tử, tương lai "Bán" với cái giá tốt.
Ai ngờ bàn tính tốt đang đánh keng keng, lại bại bởi một trận bệnh phong hàn của A Nguyễn.
Trương gia cũng không phải nhà giàu có gì, A Nguyễn bị bệnh thì lên núi hái chút thảo dược cho hắn uống, đến phương thuốc cũng không nỡ đến chổ đại phu bốc.
Vốn tưởng rằng chỉ là bệnh vặt, nhi tử cốt tiện mệnh cứng, qua hai ngày thì thì sẽ khỏi.
Không ngờ rằng, trận phong hàn này càng ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy A Nguyễn không thể xuống giường được nữa, ngay tại lúc người Trương gia đều chuẩn bị chờ hắn tắt thở rồi đem hắn đi chôn luôn thì đột nhiên khỏe lại.
Chỉ đáng tiếc là, một giọng nói đã bị hủy mất, từ đây biến thành một người câm không thể nói chuyện.
Chuyện này đối với người Trương gia mà nói, hắn không khác gì đã chết.
Thành người câm, còn bán cho nhà có tiền làm tiểu thiếp thế nào được?
Bán không được thì không nói, còn phải nuôi hắn cơm một ngày ba bữa cơm, chính là làm ăn thua lỗ mà.
Người Trương gia từ đó trở đi, càng không xem A Nguyễn là nhi tử nhà mình, chỉ xem hắn như một người hầu không công mà sai sử.
Tuổi tác của nữ nhi Trương gia hiện giờ cũng đã mười hai mười ba tuổi, đang chuẩn bị vào thư viện đọc sách, người một nhà đều trông cậy vào nàng để trở nên nổi bật, đem mọi thứ trong nhà bán đi, chuẩn bị cho nữ nhi vào trong huyện đọc sách.
Trong huyện không thể so với nông thôn, nhiều người nhiều miệng nuôi không nổi, phu lang Trương gia lúc này mới tìm người làm mai cho A Nguyễn, đem cục nợ này vứt đi.
Tôn thị nghe xong thổn thức không thôi, Lý Băng Nhân cũng thở dài một tiếng, "Thê Chủ của đệ đệ ta cùng thôn với Trương gia, nghe nói phu lang Trương gia muốn làm mai cho A Nguyễn, nhờ ta hỗ trợ tìm một mối, tránh cho tìm không được nhà nào, tính tình phu lang Trương gia hung ác lại đem người lại bán đi."
Hiện giờ người nhà họ Trương một lòng muốn vào trong huyện sinh sống, nhưng ở nơi đó lại không có việc làm, ăn mặc uống ở cái nào mà không dùng đến tiền? Số bạc bán đất kia có thể trụ được bao lâu?
Nếu A Nguyễn vẫn chưa gả đi được, người Trương gia đến lúc đó đem hắn mang vào trong huyện, thiếu tiền, tất nhiên sẽ không muốn nuôi hắn nữa.
Đến lúc đó có thể đem một người câm bán đi đâu, Lý Băng Nhân không nói, Tôn thị cũng có thể đoán được.
Gia đình giàu có tuyển người hầu yêu cầu đều nghiêm khắc như nhau, không thể nói chuyện nhất định sẽ không được nhận, cho dù có vào phủ làm cũng là làm công việc nặng nhất, giá cả cũng không phải rất cao.
Nhưng nếu muốn bán với giá tốt, chỉ có thể vào mấy cái nhà thổ. Hẻm......
Tôn thị tự nhận mình tâm địa cứng cỏi, nhưng so sánh với người của Trương gia vẫn mềm mại hơn rất nhiều.
Tôn thị do dự không quyết, "A Nguyễn này thân thế đúng là rất đáng thương, nhưng nhà ta là muốn làm mai cho muội muội, cũng không phải làm việc thiện......"
Nếu hắn tự chủ trương cưới cho Ngụy Mẫn một người câm, Ngụy Liên biết được không chừng còn muốn hòa li với hắn luôn.
Lý Băng Nhân nắm tay Tôn thị, nói: "Không phải ca ca ta nói chuyện khó nghe. Muội muội của thê chủ nhà ngươi tuy là một tú tài, nhưng có ích lợi gì? Nếu năm nay hắn thi hương không đậu, còn không quay về cuộc sống trồng trọt làm ruộng sao?"
"Nàng là một người quen cầm bút, vai không thể gánh tay không thể cầm, nếu nàng còn không lập gia đình, chẳng lẽ ngươi và Ngụy Đại không nuôi nàng sao? Lại nói nếu nàng còn muốn thi Trạng Nguyên tiếp, vậy các ngươi chẳng phải là nuôi nàng cả đời sao?"
Lý Băng Nhân thấy Tôn thị rũ mắt trầm tư, biết được mình đã đả động đến tâm tư trong lòng hắn, "Chờ nàng thành thân, các ngươi chia nhà, nàng dù thế nào thì cũng không liên quan gì nhiều đến nhà các ngươi. Nàng muốn thi Trạng Nguyên hay là muốn trồng trọt, đều là chuyện mà nàng và phu lang mình phải đóng cửa lại bàn bạc. Ngụy Đại tuy là tỷ tỷ nàng, nhưng cũng không thể vì nàng mà lo nghĩ cả đời, ngươi nói có đúng không?"
Nghe xong lời này Tôn thị không khỏi nắm chặt tay, hắn thật sự rất muốn cùng Ngụy Mẫn phân gia.
Cái bọn họ đang ở hiện tại là nhà mới, tuy nói so với nhà cũ lớn hơn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có hai phòng.
Hắn cùng Ngụy Liên mang theo tiểu Lạc ở một phòng, Ngụy Mẫn một mình ở một phòng.
Tiểu Lạc ngày càng lớn lên, Ngụy Mẫn thật ra cũng rất thức thời, nói muốn về nhà cũ ở, đem cái phòng kia của nàng để lại cho tiểu Lạc. Nhưng lời này còn chưa nói hết, đã bị Ngụy Liên đánh gãy.
Trưởng tỷ như mẹ, huống chi muội muội này cũng được xem là do nàng một tay nuôi lớn, sao có thể để một mình nàng ở nhà cũ?
"Bên trong nhà cũ cái gì cũng không có, lúc muội đi từ thư viện về nhà thì đến một ngụm nước ấm cũng không có để uống, ta không đồng ý để muội ra ngoài ở đâu." Ngụy Liên thái độ kiên quyết, "Muội cứ ở lại đây đi."
Ngụy Liên người này luôn luôn ít nói, nhưng nếu là chuyện mà nàng đã quyết định thì chín con trâu cũng kéo không lại, Tôn thị trong lòng tuy rằng nghẹn một bụng tức, nhưng cũng không thể nói gì.
Hiện giờ nhi tử cũng đã 4 tuổi, Ngụy Mẫn năm nay cũng vừa vặn phải thi khoa cử, nếu nàng thi hương không đậu, lấy tính tình của Thê Chủ, tất nhiên cũng sẽ không đuổi Ngụy Mẫn dọn ra ngoài.
Nhưng Tôn thị còn muốn sinh thêm một nữ nhi......
Nhi tử và thê phu hai người ở cùng nhau, bọn họ cái gì cũng không thể làm, đến đêm cũng chỉ có thể nằm yên ngủ, như vậy thì hắn lấy cái gì sinh nữ nhi?
Cho nên Tôn thị mới muốn làm mai cho Ngụy Mẫn, nàng đã cưới phu lang, lại muốn sống chung với tỷ tỷ và tỷ phu thì không thích hợp. Hơn nữa Ngụy Mẫn năm nay mười bảy, cũng nên cưới phu lang rồi.
Lý Băng Nhân nhìn Tôn thị thần sắc buông lỏng, không khỏi nói: "Lại nói A Nguyễn này lớn lên thật sự không tệ, bộ dáng xinh đẹp lại ôn nhu hiền huệ, việc gì cũng có thể làm, hiền phu hàng thật giá thật, ngoại trừ không thể nói chuyện, những mặt khác so với những tiểu công tử khác một chút cũng không hề kém."
"Ta biết muội muội của thê chủ nhà ngươi là một tú tài, khó tránh khỏi tiêu chuẩn cao, muốn cưới một người thập toàn thập mỹ. Ta nói một câu khó nghe, kiểu công tử như thế này, mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, sao có thể nhìn trúng một tú tài nghèo không có gì chứ?"
Lý Băng Nhân nói tiếp: "Trương thị một lòng muốn đem hắn gả ra ngoài, về sau nhất định cũng sẽ không lui tới, cũng tránh được phiền phức của nhà bên kia. Trương gia này vội vã gả nhi tử, sính lễ gì đó một chút cũng không cao, thật sự là nhặt được của hời, ngươi hỏi thăm thử xem, có ai gia cưới phu lang tiêu tiền ít hơn con số này không?"
Tôn thị nhìn Lý Băng Nhân dựng lên ba ngón tay, khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu, "Việc này, còn phải làm phiền ca ca để tâm nhiều hơn."
- - - - - - -- - - - - - - - - - - --
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ***
Ngụy Mẫn: Chào mọi người, cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là phu lang sắp qua cửa của ta @ Nguyễn ba lượng
A Nguyễn:...... đây là chê cưới ta quá rẻ có phải không? Vậy đêm nay ngủ dưới đất đi (mặt lạnh)
Ngụy Mẫn: (sao lại khác với tưởng tượng của ta vậy chứ? mấy lời ân ái đã hứa lúc trước đâu?) QAQ
Mượn một câu trên Weibo khá hot mấy hôm trước để đăng về rạp hát nhỏ ~
Sau một tháng, tôi, Hồ Hán Tam rốt cuộc chuẩn bị mở hố mới rồi, bánh ngọt cưới trước yêu sau, hy vọng mọi người sẽ thích (/▽╲) yêu mọi người ^3^
Rất sợ sau khi đăng lên biến thành quyển tiểu thuyết zombie không ai đọc _(:зゝ∠)_