1
Tôi trùng sinh, trở lại học kỳ 1 của lớp 12.
Lúc này, Vũ Hòa tôi chỉ một lòng học tập cho nên không hề biết trong trường mình có một trùm trường mà không ai dám chọc, đánh nhau rất hung ác, tính tình nóng nảy.
Anh tên Tô Dạng, sau này sẽ trở thành sếp của tôi.
Cho dù đã qua lâu, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao Tô Dạng lại cứu tôi.
Anh phải rất ghét tôi mới đúng, nếu không thì tại sao sau khi tôi trở thành thư ký của anh, anh lại luôn ức hiếp tôi, lại còn không hài lòng với những việc tôi làm, có thể nói là gây khó dễ.
Nhưng anh đã cứu tôi, đây là sự thật, dưới đống đổ nát tối tăm, tôi sống sót trong ngực anh.
Tôi nợ anh một mạng, đáng lẽ anh nên là người được mọi người kính trọng, anh vốn nên sống rất tốt, thế nhưng cuộc đời lại dừng lại ở tuổi 27.
Tôi cảm thấy mình phải trả ơn.
Một mạng này quá nặng, đè ép tôi cả nửa đời, tôi sống càng lâu trong lòng càng bất an, bản thân tôi cảm thấy không nên như vậy.
Đến độ ngay cả khi chết đi, tôi vẫn còn nghĩ tới anh, đang sống cả ngày lẫn đêm.
Cho nên lúc bố gọi tôi dậy, tôi đã ngây người rất lâu, tôi thế mà được sống lại, cái này chắc chắn là trời cao thấy được chấp niệm của tôi nên cho tôi cơ hội trả ơn.
Tôi nhìn bố đang cố giả vờ nghiêm khắc, vành mắt đỏ ửng.
Giọng bố vẫn như trong trí nhớ, cứng nhắc lại không dịu dàng.
Nhưng tôi biết, bố rất yêu tôi, đời trước lúc tôi còn bị đè dưới đống đổ nát, lúc đội cứu viện vẫn chưa tới, bố không màng sự khuyên ngăn của mọi người, kiên quyết ở lại nơi nguy hiểm vẫn còn dư chấn động đất, đào bới bằng tay không rất lâu.
Một người đàn ông bình thường nghiêm túc như vậy nhưng vành mắt đỏ ửng, vừa khóc vừa đào, đào đến độ tay chảy máu cũng không chịu dừng lại.
Có thể một lần nữa nhìn thấy họ, thật sự rất tốt, bởi vì tôi đã cô đơn một mình rất lâu rồi.
Khi tôi cầm ô đứng ở cổng trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Tô Dạng năm 17 tuổi sẽ trông như thế nào? Chắc sẽ là một nhân vật lớn vì dù sao sau này anh là chủ tịch của tập đoàn Tô thị.
Tôi nghĩ đến gương mặt thối của Tô Dạng, không khỏi bật cười thành tiếng, cho dù có khó khăn thế nào, Tô Dạng 17 tuổi, em sẽ đến gặp anh.
2
Mưa từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa tạnh, nhưng không mưa to như lúc sáng, chỉ có mưa phùn nhẹ.
Buổi trưa tan học, tôi cầm ô màu hồng nói với bạn thân: “Dao Dao, tớ đi tìm Tô Dạng, cậu đi ăn một mình nha.”
Khuôn mặt cô ấy bàng hoàng, cảm thấy kỳ nổi loạn của tôi đến hơi bất ngờ.
Cô ấy không yên tâm, cầm theo cái ô to màu đen của mình đi cùng tôi.
Tôi làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, kể cả việc đi bộ.
Tôi che ô, nghe tiếng mưa rơi, chậm rãi tìm kiếm Tô Dạng, cuối cùng tìm thấy anh ở lối vào của một con ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ rất hẹp, mặt đường vì trời mưa mà loang lổ vết nước, rất nhiều người ở trong bóng tối, đứng đầu ngõ vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu rên của người bị đánh.
Nói là kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng nhìn qua giống như là đơn phương chịu trận.
Mấy nam sinh mặc đồng phục trường tôi lười biếng đứng xung quanh, có bảy, tám người nằm dưới đất, mà thiếu niên bắt mắt nhất đứng ở giữa nhìn những người dưới chân một cách thờ ơ, một tay cầm điếu thuốc, tay kia nắm tóc một người, bắt cậu ta nhìn mình.
Thiếu niên nói: “Hôm nay trời mưa, tâm trạng ông đây không tốt, mày lại còn không có mắt chạy đến trước mặt ông đây, cái mạng này của mày là mẹ mày cho mày, rất quý giá đấy, mày có biết không?” Vừa nói, bàn chân giẫm trên người nằm dưới đất càng thêm dùng sức.
Trong lòng tôi run lên sợ hãi, tôi thấy rất rõ thiếu niên kia chính là Tô Dạng.
Bạn thân tôi đã bị dọa sợ từ lâu, khi cô ấy run rẩy muốn kéo tôi chạy thì tôi lại bung chiếc ô màu hồng của mình đi tới.
Bạn thân: “!!!”
Tô Dạng tiếp tục đạp vào người đang nằm dưới đất, mặc kệ người đó xin tha thế nào nhưng mỗi cái đạp đều rất mạnh, như thể đang phát tiết gì đó.
Đột nhiên anh cảm thấy mưa không còn rơi trên đầu mình nữa, ngẩng đầu lên thì thấy một cái ô màu hồng.
Vẻ mặt tôi chân thành: “Bạn học, trời mưa mà đánh nhau sẽ bị ốm đó.”
3
Đám nam sinh đi theo Tô Dạng đang đứng ở một bên nhìn, bị người không biết từ đâu chui ra là tôi dọa cho choáng váng.
Mỗi lần trời mưa tâm trạng Tô Dạng đều rất tệ, không ai biết lí do vì sao cả.
Mà hôm nay còn mưa mãi không tạnh, sau khi mưa to gió lớn thì lại mưa phùn mãi, ẩm ướt khó chịu.
Tô Dạng đã bực bội suốt buổi sáng.
Tôi kiễng chân che ô qua đỉnh đầu anh, nam sinh bên cạnh Tô Dạng muốn kéo tôi lại, sợ tôi bị đánh.
Bởi vì bọn họ biết rõ, lúc Tô Dạng tức giận đáng sợ thế nào.
Ngay khi tất cả mọi người không dám lên tiếng, Tô Dạng vẻ mặt đầy tàn bạo cuối cùng theo bản năng bóp tắt điếu thuốc trên tay, còn tiện thể chỉnh lại đồng phục rộng thùng thình của mình lại cho gọn gàng, hơi nghiêng người, giống như là không muốn cho tôi nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Tất cả mọi người: “Đù, cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Bạn thân: “???”
Tôi và Tô Dạng bốn mắt nhìn nhau, một giây sau Tô Dạng nhìn sang chỗ khác, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Tôi nhìn đôi mắt quen thuộc của anh, khóe miệng hơi cong lên, đời trước lần đầu tiên tôi gặp Tô Dạng, anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Ngày đó, tôi mặc đồ công sở, là ngày đầu tiên tôi đi làm.
Tôi cầm văn kiện, bị người ta đẩy vào văn phòng.
Nghe nói ngày hôm đó tâm trạng của anh rất tệ, người dưới trướng không dám bàn bạc dự án với anh, anh đã rất tức giận, tất cả mọi người đều đợi tôi bị mắng rồi xem trò vui.
Vì thế tôi cố giả vờ bình tĩnh, mỉm cười chào anh: “Chào anh, chủ tịch Tô, tôi là thư kí đặc biệt mới của anh.”
Tôi thấy rất rõ ràng, giây phút anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh vốn định nổi đóa, nhưng trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó lại sửng sốt, bắt đầu theo bản năng chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình.
Khi đó tôi chỉ nghĩ, chắc là anh đang quan tâm đến hình tượng sếp của mình.
Nhưng mà ngay sau đó, người đàn ông trước mặt nói: “Chỉ bằng cô mà cũng đòi làm thư ký của tôi?” Giọng nói mang ý mỉa mai chế giễu.
Mà đời này, ở một địa điểm khác, một năm khác, nhưng ánh mắt của Tô Dạng năm 17 tuổi giống y như Tô Dạng năm 26 tuổi.
4
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Tớ nhìn thấy cậu đang đánh nhau.”
Tô Dạng nhướng mày, giọng điệu chế giễu mỉa mai: “Sao nào, học sinh tốt bắt đầu quản cả việc đánh nhau à.”
Nghe vậy tôi hơi sửng sốt, sau đó cong môi cười, thật giống hệt đời trước.
Đối với địch ý tới bất ngờ này, tôi không nói gì, chỉ là trong mắt có ý cười nhìn anh, giống như trong mắt chỉ có mình anh.
Tô Dạng cụp mắt nhìn tôi, đột nhiên hung hăng xoa tóc, sau đó đưa tay nắm gáy tôi, khom lưng cúi người đến gần tôi, mặt đối mặt: “Hoặc là tự mình làm học sinh ngoan, hoặc là đừng đến chọc ông đây, sao, chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Nhưng bây giờ ông đây không có hứng thú chơi với cậu.”
Tôi: “???”
Ai có thể nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì không? Sao tôi có cảm thấy giữa tôi và Tô Dạng từng xảy ra chút chuyện nhỉ?
Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa biết anh ấy mà?
Tôi không nói gì, cắn môi dưới, hai mắt nhìn chằm chằm vào xương quai xanh xinh đẹp của anh, tỉ mỉ suy nghĩ về những gì anh vừa mới nói.
Tô Dạng mỉm cười: “Sao thế, câm à?”
Tôi nhỏ giọng lên án: “Tớ thậm chí còn không biết cậu đang nói gì.”
Nụ cười của Tô Dạng đầy lạnh nhạt: “Vậy thì nghĩ cho kỹ vào.”
Nói xong thì anh buông tôi ra, nghiêng người vòng qua một bên rồi ra khỏi con ngõ nhỏ.
Trận đánh lộn cứ thế kết thúc, bất ngờ vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, do một mình Tô Dạng bắt đầu, cũng do một mình Tô Dạng kết thúc.
Tôi ngây người đứng tại chỗ, lúc nhóm Tô Dạng đi đến đầu ngõ tôi mới phản ứng lại.
Tôi vội chạy đến, đưa chiếc ô màu hồng của mình cho Tô Dạng.
Tô Dạng nhìn tôi một cái, không nhận.
“Bọn tớ có hai cái.” Tôi nói rất nghiêm túc.
Tô Dạng không nhịn được cười nói: “Cậu bảo tôi cầm ô màu hồng?”
Tôi nghe xong cảm thấy cũng có lý, trách tôi không suy nghĩ thấu đáo.
Tôi nghĩ một lúc, đáp lại: “Ô của bạn tớ màu đen, cũng to lắm.”
Bạn thân ở bên cạnh cố gắng che giấu bản thân, hạ thấp cảm giác tồn tại: “!!!”
“Ông đây trời mưa không che ô.”
Không che ô? Sao lại có người trời mưa lại không che ô chứ? Bị dở à?
“Có phải cậu cảm thấy như thế mới ngầu không? Thật ra…”
Tôi vừa định tận tình khuyên nhủ anh là tuổi này bọn họ thấy chuyện này rất ngầu nhưng sau này lại rất dễ bị bệnh.
Một nam sinh bên cạnh ngắt lời: “Hahaha, buồn cười quá trời, bạn học ơi không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Anh Dạng của bọn tôi, hahaha, không phải anh ấy cảm thấy ngầu mà là anh ấy đã quen vậy rồi.”
Tô Dạng có thói quen này ư? Nhưng rõ ràng đời trước anh thích nhất là để tôi che ô cho mà.
Nam sinh đó định nói thêm gì nữa nhưng Tô Dạng lại đá cho cậu ta một cái, không kiên nhẫn hỏi: “Có đi không?”
Nam sinh không dám hó hé gì nữa, lúc này mới chịu đi theo Tô Dạng rời đi.
Tôi ngập ngừng không nói gì, cũng không biết tại sao anh lại tức giận, thật hung dữ
Tôi trùng sinh, trở lại học kỳ 1 của lớp 12.
Lúc này, Vũ Hòa tôi chỉ một lòng học tập cho nên không hề biết trong trường mình có một trùm trường mà không ai dám chọc, đánh nhau rất hung ác, tính tình nóng nảy.
Anh tên Tô Dạng, sau này sẽ trở thành sếp của tôi.
Cho dù đã qua lâu, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao Tô Dạng lại cứu tôi.
Anh phải rất ghét tôi mới đúng, nếu không thì tại sao sau khi tôi trở thành thư ký của anh, anh lại luôn ức hiếp tôi, lại còn không hài lòng với những việc tôi làm, có thể nói là gây khó dễ.
Nhưng anh đã cứu tôi, đây là sự thật, dưới đống đổ nát tối tăm, tôi sống sót trong ngực anh.
Tôi nợ anh một mạng, đáng lẽ anh nên là người được mọi người kính trọng, anh vốn nên sống rất tốt, thế nhưng cuộc đời lại dừng lại ở tuổi 27.
Tôi cảm thấy mình phải trả ơn.
Một mạng này quá nặng, đè ép tôi cả nửa đời, tôi sống càng lâu trong lòng càng bất an, bản thân tôi cảm thấy không nên như vậy.
Đến độ ngay cả khi chết đi, tôi vẫn còn nghĩ tới anh, đang sống cả ngày lẫn đêm.
Cho nên lúc bố gọi tôi dậy, tôi đã ngây người rất lâu, tôi thế mà được sống lại, cái này chắc chắn là trời cao thấy được chấp niệm của tôi nên cho tôi cơ hội trả ơn.
Tôi nhìn bố đang cố giả vờ nghiêm khắc, vành mắt đỏ ửng.
Giọng bố vẫn như trong trí nhớ, cứng nhắc lại không dịu dàng.
Nhưng tôi biết, bố rất yêu tôi, đời trước lúc tôi còn bị đè dưới đống đổ nát, lúc đội cứu viện vẫn chưa tới, bố không màng sự khuyên ngăn của mọi người, kiên quyết ở lại nơi nguy hiểm vẫn còn dư chấn động đất, đào bới bằng tay không rất lâu.
Một người đàn ông bình thường nghiêm túc như vậy nhưng vành mắt đỏ ửng, vừa khóc vừa đào, đào đến độ tay chảy máu cũng không chịu dừng lại.
Có thể một lần nữa nhìn thấy họ, thật sự rất tốt, bởi vì tôi đã cô đơn một mình rất lâu rồi.
Khi tôi cầm ô đứng ở cổng trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Tô Dạng năm 17 tuổi sẽ trông như thế nào? Chắc sẽ là một nhân vật lớn vì dù sao sau này anh là chủ tịch của tập đoàn Tô thị.
Tôi nghĩ đến gương mặt thối của Tô Dạng, không khỏi bật cười thành tiếng, cho dù có khó khăn thế nào, Tô Dạng 17 tuổi, em sẽ đến gặp anh.
2
Mưa từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa tạnh, nhưng không mưa to như lúc sáng, chỉ có mưa phùn nhẹ.
Buổi trưa tan học, tôi cầm ô màu hồng nói với bạn thân: “Dao Dao, tớ đi tìm Tô Dạng, cậu đi ăn một mình nha.”
Khuôn mặt cô ấy bàng hoàng, cảm thấy kỳ nổi loạn của tôi đến hơi bất ngờ.
Cô ấy không yên tâm, cầm theo cái ô to màu đen của mình đi cùng tôi.
Tôi làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, kể cả việc đi bộ.
Tôi che ô, nghe tiếng mưa rơi, chậm rãi tìm kiếm Tô Dạng, cuối cùng tìm thấy anh ở lối vào của một con ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ rất hẹp, mặt đường vì trời mưa mà loang lổ vết nước, rất nhiều người ở trong bóng tối, đứng đầu ngõ vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu rên của người bị đánh.
Nói là kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng nhìn qua giống như là đơn phương chịu trận.
Mấy nam sinh mặc đồng phục trường tôi lười biếng đứng xung quanh, có bảy, tám người nằm dưới đất, mà thiếu niên bắt mắt nhất đứng ở giữa nhìn những người dưới chân một cách thờ ơ, một tay cầm điếu thuốc, tay kia nắm tóc một người, bắt cậu ta nhìn mình.
Thiếu niên nói: “Hôm nay trời mưa, tâm trạng ông đây không tốt, mày lại còn không có mắt chạy đến trước mặt ông đây, cái mạng này của mày là mẹ mày cho mày, rất quý giá đấy, mày có biết không?” Vừa nói, bàn chân giẫm trên người nằm dưới đất càng thêm dùng sức.
Trong lòng tôi run lên sợ hãi, tôi thấy rất rõ thiếu niên kia chính là Tô Dạng.
Bạn thân tôi đã bị dọa sợ từ lâu, khi cô ấy run rẩy muốn kéo tôi chạy thì tôi lại bung chiếc ô màu hồng của mình đi tới.
Bạn thân: “!!!”
Tô Dạng tiếp tục đạp vào người đang nằm dưới đất, mặc kệ người đó xin tha thế nào nhưng mỗi cái đạp đều rất mạnh, như thể đang phát tiết gì đó.
Đột nhiên anh cảm thấy mưa không còn rơi trên đầu mình nữa, ngẩng đầu lên thì thấy một cái ô màu hồng.
Vẻ mặt tôi chân thành: “Bạn học, trời mưa mà đánh nhau sẽ bị ốm đó.”
3
Đám nam sinh đi theo Tô Dạng đang đứng ở một bên nhìn, bị người không biết từ đâu chui ra là tôi dọa cho choáng váng.
Mỗi lần trời mưa tâm trạng Tô Dạng đều rất tệ, không ai biết lí do vì sao cả.
Mà hôm nay còn mưa mãi không tạnh, sau khi mưa to gió lớn thì lại mưa phùn mãi, ẩm ướt khó chịu.
Tô Dạng đã bực bội suốt buổi sáng.
Tôi kiễng chân che ô qua đỉnh đầu anh, nam sinh bên cạnh Tô Dạng muốn kéo tôi lại, sợ tôi bị đánh.
Bởi vì bọn họ biết rõ, lúc Tô Dạng tức giận đáng sợ thế nào.
Ngay khi tất cả mọi người không dám lên tiếng, Tô Dạng vẻ mặt đầy tàn bạo cuối cùng theo bản năng bóp tắt điếu thuốc trên tay, còn tiện thể chỉnh lại đồng phục rộng thùng thình của mình lại cho gọn gàng, hơi nghiêng người, giống như là không muốn cho tôi nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Tất cả mọi người: “Đù, cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Bạn thân: “???”
Tôi và Tô Dạng bốn mắt nhìn nhau, một giây sau Tô Dạng nhìn sang chỗ khác, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Tôi nhìn đôi mắt quen thuộc của anh, khóe miệng hơi cong lên, đời trước lần đầu tiên tôi gặp Tô Dạng, anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Ngày đó, tôi mặc đồ công sở, là ngày đầu tiên tôi đi làm.
Tôi cầm văn kiện, bị người ta đẩy vào văn phòng.
Nghe nói ngày hôm đó tâm trạng của anh rất tệ, người dưới trướng không dám bàn bạc dự án với anh, anh đã rất tức giận, tất cả mọi người đều đợi tôi bị mắng rồi xem trò vui.
Vì thế tôi cố giả vờ bình tĩnh, mỉm cười chào anh: “Chào anh, chủ tịch Tô, tôi là thư kí đặc biệt mới của anh.”
Tôi thấy rất rõ ràng, giây phút anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh vốn định nổi đóa, nhưng trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó lại sửng sốt, bắt đầu theo bản năng chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình.
Khi đó tôi chỉ nghĩ, chắc là anh đang quan tâm đến hình tượng sếp của mình.
Nhưng mà ngay sau đó, người đàn ông trước mặt nói: “Chỉ bằng cô mà cũng đòi làm thư ký của tôi?” Giọng nói mang ý mỉa mai chế giễu.
Mà đời này, ở một địa điểm khác, một năm khác, nhưng ánh mắt của Tô Dạng năm 17 tuổi giống y như Tô Dạng năm 26 tuổi.
4
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Tớ nhìn thấy cậu đang đánh nhau.”
Tô Dạng nhướng mày, giọng điệu chế giễu mỉa mai: “Sao nào, học sinh tốt bắt đầu quản cả việc đánh nhau à.”
Nghe vậy tôi hơi sửng sốt, sau đó cong môi cười, thật giống hệt đời trước.
Đối với địch ý tới bất ngờ này, tôi không nói gì, chỉ là trong mắt có ý cười nhìn anh, giống như trong mắt chỉ có mình anh.
Tô Dạng cụp mắt nhìn tôi, đột nhiên hung hăng xoa tóc, sau đó đưa tay nắm gáy tôi, khom lưng cúi người đến gần tôi, mặt đối mặt: “Hoặc là tự mình làm học sinh ngoan, hoặc là đừng đến chọc ông đây, sao, chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Nhưng bây giờ ông đây không có hứng thú chơi với cậu.”
Tôi: “???”
Ai có thể nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì không? Sao tôi có cảm thấy giữa tôi và Tô Dạng từng xảy ra chút chuyện nhỉ?
Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa biết anh ấy mà?
Tôi không nói gì, cắn môi dưới, hai mắt nhìn chằm chằm vào xương quai xanh xinh đẹp của anh, tỉ mỉ suy nghĩ về những gì anh vừa mới nói.
Tô Dạng mỉm cười: “Sao thế, câm à?”
Tôi nhỏ giọng lên án: “Tớ thậm chí còn không biết cậu đang nói gì.”
Nụ cười của Tô Dạng đầy lạnh nhạt: “Vậy thì nghĩ cho kỹ vào.”
Nói xong thì anh buông tôi ra, nghiêng người vòng qua một bên rồi ra khỏi con ngõ nhỏ.
Trận đánh lộn cứ thế kết thúc, bất ngờ vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, do một mình Tô Dạng bắt đầu, cũng do một mình Tô Dạng kết thúc.
Tôi ngây người đứng tại chỗ, lúc nhóm Tô Dạng đi đến đầu ngõ tôi mới phản ứng lại.
Tôi vội chạy đến, đưa chiếc ô màu hồng của mình cho Tô Dạng.
Tô Dạng nhìn tôi một cái, không nhận.
“Bọn tớ có hai cái.” Tôi nói rất nghiêm túc.
Tô Dạng không nhịn được cười nói: “Cậu bảo tôi cầm ô màu hồng?”
Tôi nghe xong cảm thấy cũng có lý, trách tôi không suy nghĩ thấu đáo.
Tôi nghĩ một lúc, đáp lại: “Ô của bạn tớ màu đen, cũng to lắm.”
Bạn thân ở bên cạnh cố gắng che giấu bản thân, hạ thấp cảm giác tồn tại: “!!!”
“Ông đây trời mưa không che ô.”
Không che ô? Sao lại có người trời mưa lại không che ô chứ? Bị dở à?
“Có phải cậu cảm thấy như thế mới ngầu không? Thật ra…”
Tôi vừa định tận tình khuyên nhủ anh là tuổi này bọn họ thấy chuyện này rất ngầu nhưng sau này lại rất dễ bị bệnh.
Một nam sinh bên cạnh ngắt lời: “Hahaha, buồn cười quá trời, bạn học ơi không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Anh Dạng của bọn tôi, hahaha, không phải anh ấy cảm thấy ngầu mà là anh ấy đã quen vậy rồi.”
Tô Dạng có thói quen này ư? Nhưng rõ ràng đời trước anh thích nhất là để tôi che ô cho mà.
Nam sinh đó định nói thêm gì nữa nhưng Tô Dạng lại đá cho cậu ta một cái, không kiên nhẫn hỏi: “Có đi không?”
Nam sinh không dám hó hé gì nữa, lúc này mới chịu đi theo Tô Dạng rời đi.
Tôi ngập ngừng không nói gì, cũng không biết tại sao anh lại tức giận, thật hung dữ