1.
Tôi đã du hành xuyên thời gian.
Lúc đầu tôi rất phấn khích.
Nhưng sau khi dọn dẹp tám gian phòng ở cung điện, rửa mười sáu cái bô và trồng ba mươi hai cây thược dược.
Tôi điên rồi.
Tôi ch ế t vẫn nghĩ không thông, không hiểu tại sao tôi lại ăn mặc như thái giám?
Còn là tiểu thái giám bị ức hiếp!
2.
Tôi bắt đầu công việc cũ của mình.
Trước khi xuyên không, tôi là người đại diện kim bài trong ngành giải trí và là nhà văn chuyên viết truyện hải đường.
* Hải đường: là web chuyên viết truyện pỏn.
Bây giờ ta chỉ không muốn làm thái giám nhỏ rửa bô thôi.
Đại thái giám của cung Xuân Hi hàng ngày thấy tôi đọc sách và viết chữ, nên dùng trái tay đưa cho tôi một cái túi lớn.
Hắn với giọng the thé véo tai tôi:
"Cả ngày nay ngươi làm gì đó? Thái tử gần đây có vấn đề về đường tiêu hóa, mười cái bô cũng không đủ dùng đấy."
Tôi cạn lời và nghẹn ngào.
Tôi càng hận thái tử hơn!
Đại thái giám liếc qua bản thảo của tôi, đột nhiên hai mắt sáng lên:
"Đây có phải là chương mới nhất của "Mười tám niềm vui mỗi đêm của Hoàng đế" không?"
Hắn đọc nhanh như gió, mười dòng một lúc, khóe miệng nhếch lên điên cuồng.
Thái giám với vẻ mặt nịnh hót đỡ tôi ngồi xuống.
"Thì ra ngài chính là Dạ Cảnh. Ta đã đọc tận bốn lần " Cẩm Châu mạnh mẽ yêu tám người" của ngài đó!"
"Khi nào bộ truyện "Hoan tình mỏng manh của Kinh Châu" được canh tân? Ta rất muốn biết về thứ sử Kinh Châu cùng huyện lệnh Đỗ lần này có thể hay không... "
* canh tân: cập nhật
Tôi ngồi trước bàn, nhấp một ngụm trà và giả vờ thần bí:
"Ta chuẩn bị một cuốn sách mới " Đông Cung Dạ Khuyết", kể về việc thái tử ép buộc tình yêu cùng với nhiều vị quyền quý khác nhau, trong đó có nhiếp chính vương và..."
Khi nghe điều này, mắt đại thái giám trợn lên: "Xã hội thượng lưu thật đáng khinh!"
3.
Cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống mà tôi không cần phải chùi bô hàng ngày nữa.
Tất cả cung nữ và thái giám đều là người hâm mộ sách của tôi, đảm nhận mọi công việc của tôi, cho phép tôi tập trung vào việc viết sách.
Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là "Đông Cung dạ khuyết" đã bị cháy hàng.
Nó thậm chí đã trở thành một cuốn sách được đọc phổ biến ở kinh thành và rất khó để tìm hay mua được một bản sao.
Cuối cùng tôi đã dành dụm đủ tiền để rời khỏi cung, nhưng chưa kịp rời khỏi cung thì đã bị cung nữ bắt và đưa về Đông cung.
Phía trên cao, thái tử với mái tóc đen được buộc cao, ngồi thẳng, giương mắt đánh giá tôi.
Thái giám ở một bên cầm bản thảo thu thập được từ phòng tôi và đọc:
...
"Nhiếp chính vương cầm thước quất thái tử để dạy dỗ, lại thấy tiểu tướng quân từ tủ quần áo bước ra, tướng quân mỉm cười bước ra ngoài..."
"Sau khi biết được chuyện này, Nhiếp chính vương tức giận, đêm đó bước vào suối nước nóng từng bước ép sát..."
Thái giám càng đọc càng đỏ mặt, giận dữ chửi bới:
"Thật khó coi, đơn giản là khó coi! Thái tử có mẫu thân là hoàng hậu, thân phận cao quý như vậy, sao có thể thua kém người khác được?"
Tôi trầm giọng phản bác: "Không phải lần nào ngài ấy cũng thấp kém đâu, ngài xem chương 75 chỉ là..."
Thái tử vẻ mặt dữ tợn, đập vỡ tách trà trong tay: "Làm càn!"
Mọi người trong Đông cung lập tức quỳ xuống.
Hắn mím chặt môi, túm tôi lên và lôi tôi vào hậu viện.
4.
Cửu hành lang gấp khúc, một bầu không khí ấm áp và ẩm ướt ập vào mặt, kèm theo tiếng nước róc rách.
Thái tử đẩy tôi xuống hồ suối nước nóng rồi tiến lại gần tôi.
Hắn giơ tay chặn đường rút lui của tôi.
Tôi chỉ có thể bám vào bức tường đá và nhìn hắn cười nhạt.
"Ngươi viết đây bổn cung cùng nhiếp chính vương ở ôn tuyền trì, chính là ở đây?"
* Ôn tuyền trì: bồn nước nóng
Hơi nước bốc lên, tóc hắn xõa tung, nước dính vào mặt. Đôi mắt ửng đỏ, tự dưng tôi thấy hắn trở nên quyến rũ lạ thường.
Tôi quá thất thần nên vội vã đưa tay lên che mắt.
"Đừng câu dẫn ta, ta vừa mới niệm "Ly Tao" xong."
* Ly Tao: Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thế kỷ 3 TCN, thời Chiến Quốc.
Thái tử kéo tay tôi xuống, cúi đầu nhìn tôi thật kỹ.
"Tên ngươi là Dạ Cảnh? Ta từng có một người quen cũ cũng tên là Dạ Cảnh."
Thấy tôi nghi hoặc, hắn tiến lại gần, trong mắt lạnh lùng thấu xương:
"Ngươi không phải rất thích viết à? Vậy bổn cung muốn xem nội dung cuốn sách ngay."
Nước gợn sóng và chân tôi yếu ớt vì khói. Thái tử đưa tay ra vuốt ve gáy tôi:
"Nếu không làm được, hãy c h ế t trong dòng nước này đi."
Tôi đã du hành xuyên thời gian.
Lúc đầu tôi rất phấn khích.
Nhưng sau khi dọn dẹp tám gian phòng ở cung điện, rửa mười sáu cái bô và trồng ba mươi hai cây thược dược.
Tôi điên rồi.
Tôi ch ế t vẫn nghĩ không thông, không hiểu tại sao tôi lại ăn mặc như thái giám?
Còn là tiểu thái giám bị ức hiếp!
2.
Tôi bắt đầu công việc cũ của mình.
Trước khi xuyên không, tôi là người đại diện kim bài trong ngành giải trí và là nhà văn chuyên viết truyện hải đường.
* Hải đường: là web chuyên viết truyện pỏn.
Bây giờ ta chỉ không muốn làm thái giám nhỏ rửa bô thôi.
Đại thái giám của cung Xuân Hi hàng ngày thấy tôi đọc sách và viết chữ, nên dùng trái tay đưa cho tôi một cái túi lớn.
Hắn với giọng the thé véo tai tôi:
"Cả ngày nay ngươi làm gì đó? Thái tử gần đây có vấn đề về đường tiêu hóa, mười cái bô cũng không đủ dùng đấy."
Tôi cạn lời và nghẹn ngào.
Tôi càng hận thái tử hơn!
Đại thái giám liếc qua bản thảo của tôi, đột nhiên hai mắt sáng lên:
"Đây có phải là chương mới nhất của "Mười tám niềm vui mỗi đêm của Hoàng đế" không?"
Hắn đọc nhanh như gió, mười dòng một lúc, khóe miệng nhếch lên điên cuồng.
Thái giám với vẻ mặt nịnh hót đỡ tôi ngồi xuống.
"Thì ra ngài chính là Dạ Cảnh. Ta đã đọc tận bốn lần " Cẩm Châu mạnh mẽ yêu tám người" của ngài đó!"
"Khi nào bộ truyện "Hoan tình mỏng manh của Kinh Châu" được canh tân? Ta rất muốn biết về thứ sử Kinh Châu cùng huyện lệnh Đỗ lần này có thể hay không... "
* canh tân: cập nhật
Tôi ngồi trước bàn, nhấp một ngụm trà và giả vờ thần bí:
"Ta chuẩn bị một cuốn sách mới " Đông Cung Dạ Khuyết", kể về việc thái tử ép buộc tình yêu cùng với nhiều vị quyền quý khác nhau, trong đó có nhiếp chính vương và..."
Khi nghe điều này, mắt đại thái giám trợn lên: "Xã hội thượng lưu thật đáng khinh!"
3.
Cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống mà tôi không cần phải chùi bô hàng ngày nữa.
Tất cả cung nữ và thái giám đều là người hâm mộ sách của tôi, đảm nhận mọi công việc của tôi, cho phép tôi tập trung vào việc viết sách.
Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là "Đông Cung dạ khuyết" đã bị cháy hàng.
Nó thậm chí đã trở thành một cuốn sách được đọc phổ biến ở kinh thành và rất khó để tìm hay mua được một bản sao.
Cuối cùng tôi đã dành dụm đủ tiền để rời khỏi cung, nhưng chưa kịp rời khỏi cung thì đã bị cung nữ bắt và đưa về Đông cung.
Phía trên cao, thái tử với mái tóc đen được buộc cao, ngồi thẳng, giương mắt đánh giá tôi.
Thái giám ở một bên cầm bản thảo thu thập được từ phòng tôi và đọc:
...
"Nhiếp chính vương cầm thước quất thái tử để dạy dỗ, lại thấy tiểu tướng quân từ tủ quần áo bước ra, tướng quân mỉm cười bước ra ngoài..."
"Sau khi biết được chuyện này, Nhiếp chính vương tức giận, đêm đó bước vào suối nước nóng từng bước ép sát..."
Thái giám càng đọc càng đỏ mặt, giận dữ chửi bới:
"Thật khó coi, đơn giản là khó coi! Thái tử có mẫu thân là hoàng hậu, thân phận cao quý như vậy, sao có thể thua kém người khác được?"
Tôi trầm giọng phản bác: "Không phải lần nào ngài ấy cũng thấp kém đâu, ngài xem chương 75 chỉ là..."
Thái tử vẻ mặt dữ tợn, đập vỡ tách trà trong tay: "Làm càn!"
Mọi người trong Đông cung lập tức quỳ xuống.
Hắn mím chặt môi, túm tôi lên và lôi tôi vào hậu viện.
4.
Cửu hành lang gấp khúc, một bầu không khí ấm áp và ẩm ướt ập vào mặt, kèm theo tiếng nước róc rách.
Thái tử đẩy tôi xuống hồ suối nước nóng rồi tiến lại gần tôi.
Hắn giơ tay chặn đường rút lui của tôi.
Tôi chỉ có thể bám vào bức tường đá và nhìn hắn cười nhạt.
"Ngươi viết đây bổn cung cùng nhiếp chính vương ở ôn tuyền trì, chính là ở đây?"
* Ôn tuyền trì: bồn nước nóng
Hơi nước bốc lên, tóc hắn xõa tung, nước dính vào mặt. Đôi mắt ửng đỏ, tự dưng tôi thấy hắn trở nên quyến rũ lạ thường.
Tôi quá thất thần nên vội vã đưa tay lên che mắt.
"Đừng câu dẫn ta, ta vừa mới niệm "Ly Tao" xong."
* Ly Tao: Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thế kỷ 3 TCN, thời Chiến Quốc.
Thái tử kéo tay tôi xuống, cúi đầu nhìn tôi thật kỹ.
"Tên ngươi là Dạ Cảnh? Ta từng có một người quen cũ cũng tên là Dạ Cảnh."
Thấy tôi nghi hoặc, hắn tiến lại gần, trong mắt lạnh lùng thấu xương:
"Ngươi không phải rất thích viết à? Vậy bổn cung muốn xem nội dung cuốn sách ngay."
Nước gợn sóng và chân tôi yếu ớt vì khói. Thái tử đưa tay ra vuốt ve gáy tôi:
"Nếu không làm được, hãy c h ế t trong dòng nước này đi."