Tôi tên là Hạng Bắc.
Nghe ông nội của tôi nói là cả thôn của chúng tôi đều là đời sau của Hạng Vũ* đại tướng quân, nói không chừng trong máu của tôi còn có một chút huyết mạch của Hạng đại tướng quân, chính là……
Tôi một chút đều không tin!
100% không tin aa!
Đầu tiên Hạng Võ đại đại có con nối dõi hay không vẫn là vấn đề tranh luận hàng trăm năm nay.
Có người nói hắn đã sa vào cùng với Ngu Cơ* khanh khanh ta ta, phong hoa tuyết nguyệt, cả đời đều không muốn có hài tử, rất có chủ nghĩa hiện đại là DINK (Double Income And No Kids).*
Đương nhiên, cũng có nói Hạng Vũ trừ bỏ Ngu Cơ ra thì vẫn có vợ và con, bất quá anh hùng tới đường cùng, mỹ nhân thì càng có tuổi, lo lắng sẽ có kẻ thù giết chóc, việc đầu tiên là che giấu vợ con cũng là lẽ thường tình.
Vì thế, liền có truyền thuyết nói rằng vợ và con hắn sống ở thôn Đào Hoa.
Nói là nói như vậy, nhưng trong thôn chúng ta đa số là nam nhân, trong thôn một nửa là lấy công việc bán quả đào mà sống.
Còn có, mặc kệ nam nữ già trẻ, và…… tôi đều là họ Hạng.
Đúng rồi, trừ bỏ nhóm nam nhân của chúng ta còn tiến vào một nhóm nàng dâu.
Chính là tôi vẫn như cũ không có tin! →_→
Bởi vì đều nói, Hạng Vũ chiều cao mét tám, dáng người cao ráo, tướng mạo khôi ngô, khí thế ngất trời, nhìn xa thì thấy giống như một nam nhân có râu quai nón, nhìn kỹ thì sẽ thấy da thịt non mịn, tuấn tú phi phàm, là một nam nhân đẹp trai tiêu chuẩn đó.
Đặt ở hiện tại, Hạng Vũ đại đại chắc chắn là một người phóng hormone khắp nơi, đi đến chổ nào thì cũng sẽ có một đóng chị em gái say mê, mê mê mê. . truyện tiên hiệp hay
Khi nhìn lại tôi, tôi mét sáu vẫn còn chưa tới, vẫn là nên tính một mét sáu đi, này còn chưa nói, tôi tôi tôi……
Tôi tôi tôi, chít chít của ta đặc biệt nhỏ.
Tôi tôi tôi, còn có một bí mật nhỏ.
Bí mật nhỏ này chỉ có cha mẹ ta biết, đến ông của tôi còn không biết đó.
Nói vậy tôi cũng không phải là nam nữ già trẻ gì, hu hu hu~
Trừ điều này ra, tôi có một ưu điểm duy nhất chính là lớn lên đặc biệt đẹp đi~
Chính là…… từ sơ trung đến cao trung, bốn năm liên tục tôi được phong làm người đẹp nhất khối rồi đó!
Gào khóccc QAQ.
Đặc biệt là không chơi chung với đám con trai, người khác đều có bạn bè sát cánh, dần dần tôi hình thành một cái tâm bệnh T^T.
Cả người tôi đều thấy không thoải mái, còn có cảm giác bị người khác chiếm tiện nghi nữa.
Cho nên, tôi rốt cuộc cũng chuyển trường!
Mỗi người trong thôn chúng tôi đều muốn hướng đến thành phố lớn.
Các hộ gia đình trong thôn chúng tôi đều giống nhau, tôi làm ' Lưu thủ nhi đồng'* rất nhiều năm.
Tiểu học đi theo ông nội sinh sống, trên thôn đi học chính là trường hy vọng.
Khi bước vào sơ trung*, tôi liền học ở ngôi trường sơ trung duy nhất trong trấn, ngày thường trọ ở trường, đến ngày nghỉ sẽ đi dọc theo mười mấy đồng ruộng và đường nhỏ để về nhà.
Cuộc sống hằng ngày sống như vậy đến tháng sáu năm nay, tôi tốt nghiệp sơ trung.
Kì nghỉ năm nay cũng không phải thật yên bình, ngày hôm sau khi tôi vừa mới bắt đầu kì nghĩ, thôn của chúng tôi bởi vì mưa liên tục mà xảy ra một trận lũ lụt.
Tuy rằng không có tạo thành tổn hại diện tích lớn, nhưng là chính đang thời gian gần thu hoạch cây trồng, đợi năm thu hoạch xem như trắng tay.
Nhà tôi còn mẫu trống trồng dưa, lê đó!
Tiếp theo bệnh ở chân của ông nội tôi lại tái phát, cả ngày lẫn đêm ngủ không được đều kêu ‘ ai da ’.
Hơn nữa thiên tai trong giai đoạn được mùa, ông nội của tôi bằng mắt thường có thể nhìn thấy từ từ gầy đi.
Ngày thứ ba khi ông nội phát bệnh, cha mẹ tôi đang làm công ở trong thành ngày đêm đi trở về thôn, lúc này mới nói cho tôi biết kỳ thật hai người đã mua phòng ở thành phố K, chỉ là tháng trước mới bàn giao công trình, vốn dĩ muốn tính toán thừa dịp kì nghỉ hè này trang trí cho xong, sau đó đón tôi vào thành tiếp tục đi học.
Nghe được cái tin tức này, cả người tôi đều muốn bay lên, bay vào đến trong thành càng tốt.
Kế tiếp, cha mẹ chỉ trong hai ngày, liền đi thăm viếng người thân, dọn căn nhà chỉ còn lại bàn ghế cùng giường, mang đi một chút vật dụng còn hơi mới, quần áo của tôi cùng với ông nội, ngày thứ ba liền mang theo tôi cùng ông nội đến thành phố K.
Đây là lần đầu tiên tôi đi khỏi núi nhỏ mà tôi sinh ra và lớn lên.
Lần đầu tiên vào thành, lần đầu tiên nhìn đến đô thị phồn hoa, cả người tôi đều là kính sợ.
Trong lòng tôi nghĩ, cha mẹ của tôi thật lợi hại, tôi có bọn là hạnh phúc của tôi.
Đương nhiên, khi tôi đi vào căn nhà 10m² kia, nổi hưng phấn trong người dừng lại...
Nơi này nhỏ hẹp thì cũng không nói, nhưng lại không thấy ánh mặt trời, trong không khí tràn ngập một cổ mùi mốc rất mạnh, muỗi cũng rất nhiều, đứng chổ nào cũng có.
Nói thật vậy thì tôi đúng là một cái người quê mùa, thật sự vẫn luôn cho rằng thành thị sẽ không có những nơi như vậy.
Nơi này, đã từng ở trong lòng tôi, tốt đẹp giống như thiên đường vậy.
Bất quá, đại khái là lúc trước cha mẹ về có cùng tôi và ông nội tính toán qua, từng khối báo trên vách tường thoạt nhìn rất mới.
Không lý do nào cả, tôi rất đau lòng cho cha mẹ.
Quả nhiên giống như lời ông nội nói, thành phố lớn rất ngăn nắp nhưng cũng không tốt như vậy, sau lưng cây đèn neon đều là chuyện xưa, đều là mồ hôi chua xót mà hình thành mộng tưởng.
Bởi vì nhà mới còn chưa trang hoàng, tôi liền cùng ông nội ở tại tầng hầm ngầm.
Mẹ tôi thì ở lại cùng chổ với đồng nghiệp của mình, ba ba thì ở lại căn phòng bán thành phẩm kia.
Đúng rồi, mẹ tôi đang làm ở khách sạn năm sao, nghe nói không có cấp bậc, nhưng là công tác cùng tiền lương rất ổn định.
Mà tôi, mỗi khi bắt đầu một ngày mới tôi liền dẫn ông nội đi đến các quảng trường hoạt động, được mát-xa miễn phí, còn có các loại đồ ăn miễn phí, hô hô~
Đột nhiên cảm thấy thành phố lớn cũng thật sự khá tốt!
Vì cái này, ba của tôi còn cố ý cho ông nội một bộ quần áo tốt nhất..
Tôi cũng có hai bộ giống dạng hàng vỉa hè.
Ít nhất cũng muốn cọ cọ miễn phí thêm chút nữa, rất tốt đó!
Chúng ta ‘ da mặt dày hoạt động ’ như vậy đã qua hơn hai mươi ngày rồi, chân cẳng của ông nội rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều, buổi tối cũng không rầm rì than nữa.
Tôi thừa dịp thời điểm ông nội đang cọ mát-xa, lại đi ra ngoài tìm món ăn —— thức ăn miễn phí nha!
Trong tình huống bình thường, lấy hoả nhãn kim tinh cùng trí thông minh của tôi, tôi có thể cọ đến no sáu phần, thời điểm vận khí tốt, nước uống cũng không cần lo.
“Ngượng ngùng,” chính là, thời điểm tôi đã ăn xong chuẩn bị đi, lại bị cái bác gái tuyên truyền kia hung hăng nắm chặt lại: “ Cô còn chưa có trả tiền.”
“ Trả tiền?” Khuôn mặt tôi đỏ lên, trộm nhìn người đi đường trái phải, nắm chặt bàn tay nhỏ giọng hỏi: “ Nơi này của mọi người…… Không phải viết là thức ăn miễn phí sao?”
“Nơi này của chúng ta đúng là miễn phí thức ăn để thử.” Bác gái hơn bốn mươi tuổi kia nhíu mày: “Nhưng mà cô có biết cái gì gọi là thức ăn ăn thử miễn phí không?”
Tôi đáng thương: “……” hu hu.
Hiểu nha, ăn không bỏ tiền, nhưng tôi không dám nói, hu hu hu~
Cái bác gái này cánh tay thậm chí còn to hơn đùi đó, hu hu hu ~
“Ăn thử, chính là mỗi người chỉ có thể ăn thử một lần, nếm thử hương vị!” Bác gái chống eo, tiếp tục nói: “ Cô gái nhỏ à, một buổi sáng ngươi đến ba lần đi, hai lần trước tôi liền không nói, cháu vừa rồi ăn của chúng tôi hai khối Macaron, tổng cộng là 24 tệ, mong cháu có thể trả tiền lại.”
“Ai, ai là cô gái nhỏ chứ……”
“ Cháu nói gì!”
Tôi méo miệng, tính, giới tính không phải trọng điểm: “Như thế nào lại quý như vậy, cháu không có tiền…… Mà, hơn nữa……”
Khó trách lần này lại hào phóng như vậy cho tôi tận hai khối, đồ nữ nhân tâm cơ! > c
“ Cô gái nhỏ, tôi mặc dù không nói với cháu, nhưng trên này đã ghi rành mạch.”
“Chính là, nhưng……” Tôi cúi đầu đều cảm giác được có một đám người xông tới, lập tức liền muốn khóc, lại chỉ có thể túm quần của mình nhỏ giọng nói: “ Lúc trước khi ăn xong…… cũng không nói là sẽ đòi tiền.”
“Chúng ta là chưa nói!” Bác gái lớn tiếng gào to nói: “Nhưng cô không phải là đứa trẻ lên ba, ăn thử điều không hiểu, kia thì tự mình nhận thức đi, mỗi khối Macaron 12 tệ, mặt trên ghi rõ ràng vậy mà!”
Tôi hoảng loạn lui về phía sau một bước, tôi thật sự không có tiền, trong túi của tôi chỉ có 20 tệ, tiền này là tiền cơm trưa của tôi và ông nội.
Tôi khẳng định sẽ không cho.
Hừ! Người xấu! ╭(╯^╰)╮
“ Cô gái nhỏ, như thế nào, ăn đồ ăn xong liền muốn chạy!” Tôi vốn là thật sự không muốn chạy, vừa nghe bác gái nói như vậy, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
Vì thế tôi lại đột nhiên lui về phía sau một bước, trực tiếp lùi vào trong lòng ngực một người....
Thịt người này cứng quá, đụng có chút đau đó. ≥﹏≤
“Này!” Đột nhiên một giọng nữ bén nhọn phía sau tôi vang lên: “Đi đường không có mắt a, sao lại đâm vào người khác như vậy! Ban ngày ban mặt làm cái gì thế không biết!”
Tôi bị dọa cho run run, vừa định tránh thoát, đã cái người có cơ bắp kia ôm lấy: “Cẩn thận.”
“!!!”Tôi kinh hoảng lùi về phía sau ngửa đầu, theo sau đó nam sinh cũng cúi đầu: Tôi trời aaaa, tôi, tôi tôi tôi, tôi nhìn thấy cái gì nèe!
Một cái nhan sắc giống như đại minh tinh aaaaaa (・ิω・ิ)ノ
Chú thích:
(*) Hạng Vũ: Hạng Tịch (chữ Hán: 項籍; 232 TCN - 202 TCN), biểu tự là Vũ (羽), do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ (項羽) hoặc Tây Sở Bá vương (西楚霸王), là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời Nhà Hán.
(*) Ngu Cơ: Ngu Cơ (chữ Hán: 虞姬, bính âm Hán ngữ: Yú Jī; không rõ năm sinh năm mất), mang tên hoặc họ Ngu, thường gọi Ngu mỹ nhân (虞美人), là một người vợ của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ – một vị tướng quân phiệt thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
(*) Double Income And No Kids: là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
(*) Lưu thủ nhi đồng: nghĩa là những đứa trẻ bị bỏ lại, cả năm có thể không nhìn thấy cha mẹ một lần.
(*) Sơ trung: là từ lớp 7 đến lớp 9.
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Mọi người thấy mìnk nên để chú thích ở cuối cùng hay là nên để ngay chữ cần chú thích?
Nếu có sai mọi người bình luận cho mìnk biết để mình sửa lại nhaa, yêu thích hãy ✰ cho mìnk (/ω\)
Vốn định hôm qua edit xong là đăng luôn nhưng mà quên huhu 💦