*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: Minh Nguyệt
Chương 1
.........
Phong Lâm không ngờ rằng cách mười một năm gặp lại Mạnh Kiểu Kiểu, cô đã là mẹ của một đứa trẻ mười tuổi.
Hôm nay hiếm khi anh có một buổi chiều nhàn rỗi, bị anh cả sai bảo đi đón cháu trai tan học, lúc này anh đi theo phía sau Phong Dịch vào một quán mì, tay nhỏ vừa ngắn lại mập mạp của thằng bé chỉ về phía thực đơn dán trên tường, giọng điệu ông cụ non: "Chú út chú gọi đi, mì cũng rất ngon!"
Đang trên đường thì gặp được tai nạn xe ô tô, lúc đến trường thì đã chậm một chút, khi anh đến, trong phòng học chỉ còn lại một học sinh là Phong Dịch, Phong Lâm nắm tay bé trai đi đến chỗ dừng xe, nghe cậu liên tục làu bàu ỉ ê, oán trách anh không coi trọng chữ tín không có quan niệm thời gian vân vân.
Phong Lâm là người làm ăn, thường ngày khi dạy bảo cấp dưới thường xuyên lôi khái niệm đề cao kết quả, bất kể quá trình có thế nào, anh thật sự đã đến muộn, anh cúi đầu nhìn về phía Phong Dịch chỉ cao đến eo mình, nhíu mày, "Vậy con muốn sao?"
Phong Dịch nhắc mãi một đường, miệng khô lưỡi khô chỉ vì chờ một câu này, bé trai mười mấy tuổi còn phe phẩy tay anh làm nũng với anh: "Chú út, chúng ta đi uống chè đậu xanh đi! Chè đậu xanh ở cửa trường học rất ngon!"
Haizz, nhà họ Phong quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu (1), người nào người nấy đều tâm cơ.
(1) Đèn đã cạn dầu: Là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tính toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.
Sau đó anh liền đi theo thằng bé vào cái quán mì được khen là có chè đậu xanh rất ngon.
Học sinh tiểu học tan học sớm, còn chưa tới giờ cơm chiều, trong tiệm không có khách, Phong Lâm dừng mắt ở trên tờ thực đơn kia, quả thật có chè đậu xanh, hai đồng một chén, ngoại trừ ngành kinh doanh chính thì còn kiêm bán vài loại cháo.
Phong Dịch đặt cặp sách ở trên ghế, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, gào to một tiếng: "Đồng Đồng! Cậu có nhà không!"
Bé trai mười mấy tuổi, đúng là độ tuổi nghịch ngợm, giọng cũng rất vang dội, trên lầu truyền đến giọng nói của một bé gái: "Phong Dịch, mẹ tớ đang giúp tớ thay quần áo!"
Giọng nói rất ngọt, mang theo mềm mại của trẻ con, Phong Lâm thầm mắng một câu sắc phôi (2).
(2) Sắc phôi (色胚): Là những kẻ bại hoại, làm những việc không đàng hoàng, gần nghĩa với côn đồ, lưu manh.
Thằng bé này đâu có phải tới uống chè đậu xanh, rõ ràng là có dụng ý khác, tới theo đuổi bạn gái.
Phần lớn người làm buôn bán nhỏ đều sẽ chia nhà thành hai tầng, ở dưới làm cửa hàng ở trên thì mình ở, vừa tiết kiệm tiền thuê nhà lại có thể trông quán bất cứ lúc nào.
Khoảng một phút sau, chỗ cầu thang bằng gỗ chật hẹp có hai người đi xuống, một lớn một nhỏ, người nhỏ mặc một bộ váy voan phồng (3), trắng trẻo đáng yêu, vừa mới đi xuống thang lầu liền lên tiếng gọi Phong Dịch.
(3) Váy voan phồng:
Thấy cô bé mình ngưỡng mộ trong lòng thay đổi quần áo thường ngày càng thêm đáng yêu, hai mắt cậu liền tỏa sáng, sắc mặt đỏ bừng, "Đồng Đồng, cậu thật xinh đẹp."
Cô bé nắm làn váy xoay một vòng, vui vẻ khoe: "Đây là chiếc váy mà mẹ mới mua cho tớ."
Qua qua lại lại, sau lớn hơn hai tuổi thì không thoát khỏi yêu sớm rồi, Phong Lâm chưa trải qua yêu sớm quyết định sau đó sẽ báo cáo với anh trai anh trạng huống tình cảm ở trường của con anh ấy.
Anh ngồi xuống cái bàn bên cạnh chỗ Phong Dịch đặt cặp sách, lạnh giọng nhắc nhở cậu: "Mau uống chè đậu xanh đi, không uống thì về nhà."
Người phụ nữ được gọi là mẹ lúc này xuống hết thang lầu liền đi tới trước, lên tiếng chào hỏi: "Tiểu Dịch tới à, muốn uống chè đậu xanh sao?"
Sau khi nói xong ánh mắt dừng ở trên người anh, tạm dừng vài giây, liền thấp giọng khách khí nói: "Chào anh".
Giọng nói trong trẻo, tuổi hẳn là không quá lớn, độ tuổi không giống như là sẽ sinh ra một đứa trẻ lớn như vậy, đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng anh mà thôi, Phong Lâm không có thói quen đánh giá người lạ, ánh mắt dừng ở chỗ cằm đối phương: "Chào cô."
Màu giọng trong trẻo lạnh lùng, là thái độ bình thường khi anh đối mặt với người lạ.
Từ sau khi tốt nghiệp trung học, anh đã không vào ăn ở mấy quán nhỏ như vậy ở bên đường nữa, lần này cũng không tính gọi cơm, chỉ định chờ Phong Dịch uống chè đậu xanh xong liền xách người đi.
Nếu Phong Dịch không lên tiếng thì anh sẽ định như vậy.
"Dì Kiểu Kiểu, con muốn một chén chè đậu xanh."
Hai chữ này lúc đọc lên có 3 âm tiết, Phong Lâm không biết cậu đang nói chữ jiao nào.
Anh sửng sốt hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, điều thứ nhất xông vào đầu anh, là câu đó, Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu (4).
(4) Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu《 明月何皎皎 》: Là một bài thơ năm chữ có từ thời nhà Hán. Bài thơ thông qua ánh trăng sáng vằng vặc để bày tỏ sự sầu tư của nhân vật chính. Ở đây, Phong Lâm suy nghĩ chữ "Kiểu" đó là chữ "Kiểu" trong Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu.
Kiểu Kiểu.
Anh đảo đi đảo lại hai chữ này ở đầu lưỡi thầm đọc lại một lần, anh không tự giác được nhìn về phía phòng bếp kiểu mở, từ góc độ của anh nhìn qua, cách khoảng năm mét, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, bàn tay nắm muôi sắt lớn có cán dài đang múc chè, bỏ đầy một bát sứ trắng, sợ đổ xuống đất nên bưng rất cẩn thận đến đặt ở trước bàn Phong Dịch, cháu trai này của anh còn tính là biết lễ phép, nói câu cảm ơn dì Kiểu Kiểu.
Cô xoa hai bàn tay lên mép áo sơmi màu trắng của mình rồi mới sờ đầu Phong Dịch, "Đừng khách sáo, dì mới phải cảm ơn con đấy, con đã dạy Đồng Đồng làm bài tập ở trường mà."
Bắt chước giọng điệu của con nít để nói chuyện, nhìn ra được đặc biệt thích trẻ con, Phong Lâm không lên tiếng, khóe mắt chỉ nhìn chằm chằm cô.
Mười một năm, thời gian xa cách quá lâu, dấu vết của khuôn mặt kia ở trong đầu càng thêm mơ hồ, mặc dù vài giây lúc nãy nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô, anh vẫn không thể tin vào mắt mình.
Nhưng mà vẫn nhớ kỹ một chỗ, chỉ là theo thời gian dần trôi đi, cũng không nhớ rõ là bên trái hay là bên phải.
Dường như là chú ý tới anh vẫn luôn dừng tầm mắt ở khuôn mặt cô, cô liền quay mặt lại, trên mặt là nụ cười kinh doanh chào hỏi khách khứa: "Anh Phong có muốn ăn chút gì không?"
Phong Lâm rốt cuộc nhớ ra, là ở bên trái.
Viên lệ chí (5) kia ở dưới khóe mắt trái.
(5) Lệ chí:
Anh cũng chỉ muốn xác nhận xem đối phương có phải "Kiểu Kiểu" kia không mà thôi, lúc này đã có đáp án, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì, dù sao anh và cô cũng không tính là có tình cảm bạn học, miễn cưỡng thì chỉ là bạn học lớp bên cạnh thôi.
Cô vẫn đang đợi anh trả lời, người sau nói bằng giọng điệu cực lạnh nhạt: "Một chén chè đậu xanh."
Cô bé gọi là "Đồng Đồng" ngồi ở bên cạnh Phong Dịch, hai đứa đang nói chuyện bài tập sau giờ học, nghe thấy bọn họ đều gọi chè đậu xanh, cô bé cũng nói theo, "Mẹ, con cũng muốn chè đậu xanh."
Vừa rồi còn còn không có cảm giác gì, chỉ một tiếng "Mẹ" này, chấn động đến nỗi đầu óc của anh mê muội trong nháy mắt.
Cô lại xoa đỉnh đầu của cô bé, dịu dàng trả lời được.
Tuy rằng hai người không tính là quen biết, nhưng vào giờ phút này Phong Lâm hơi vui mừng vì vào cùng với anh còn có Phong Dịch, anh với Phong Dịch lớn lên có ba phần giống nhau, người không biết nội tình sẽ cho rằng hai người là cha con.
Cô có con gái, anh cũng có con trai, thế lực ngang nhau, khí tràng (6) không bị cô vượt mặt.
(6) Khí tràng (气场): Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Suy nghĩ nhàm chán như vậy trong nháy mắt lại hiện lên ở trong đầu, Phong Lâm sau khi hoàn hồn bị sự ngây thơ của mình làm ngớ ngẩn, chỉ muốn nhanh chóng uống xong chén chè đậu xanh này rồi rời đi.
Tiếp theo nghe thấy lời nói chậm nửa nhịp của cháu trai anh: "Dì Kiểu Kiểu, đây là chú út của con."
Cô cười, "Ừm, dì đoán được, lớn lên rất giống ba con."
Giọng điệu như vậy, chắc chắn là đã biết anh không phải ba của Phong Dịch.
Vì vậy, ngay cả chuyện anh lén phân cao thấp, cũng giống như là một trò hề.
Trên đường trở về, Phong Lâm hỏi cháu trai ngồi ở ghế phụ, "Bạn học kia của con mấy tuổi rồi?"
Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như một vị phụ huynh đang quan tâm tới bạn học chung với con mình, Phong Dịch không nghi ngờ gì, "Đồng Đồng cùng một lớp với con, mười tuổi."
Lúc trước cô và anh cùng một khối lớp, Phong Lâm tính toán ở trong lòng, 29 tuổi làm mẹ của một đứa trẻ, vậy là mười chín tuổi đã sinh, lại giảm đi bảy tháng mang thai.
Ôi, thật lợi hại, thi đại học xong đã dám lên giường với đàn ông, còn không mang bao cao su, anh nhắm mắt lại cũng có thể đoán được bố đứa bé là ai, nhưng anh đã biết mà vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Bạn học kia của con họ gì?"
"Đồng Đồng họ Trần, Trần Đồng."
Quả nhiên.
Phong Lâm có ấn tượng, cấp ba sở dĩ sẽ chú ý tới có người như vậy, ngoại trừ đối phương thường lấn anh khỏi vị trí thứ nhất toàn trường, thì thường xuyên ở cửa trường nhìn thấy cô lên xe máy của một tên lưu manh, lúc đó bọn học sinh của trường thực nghiệm đều lén đùa giỡn gọi tên lưu manh kia là "Anh lái xe motor".
Phong Lâm may mắn từng được vây xem dáng vẻ anh lái xe motor vào trường học tàn nhẫn đánh người, nghe thấy cô ở bên cạnh gọi "Trần Kim."
Chữ Trần 陈 với bộ nhĩ 耳 và đông 东, Kim 今 trong kim thiên 今天 (7), là cô nói cho anh.
(7) Kim thiên: Hôm nay
Mạnh Kiểu Kiểu cái người phụ nữ không bị kiềm chế này, tuổi còn trẻ đã không cần tương lai sáng lạn, vậy mà thật sự rơi vào tay một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, nhìn bộ dáng hôm nay của cô, sợ là vì nuôi con nên cũng chưa lên đại học, lãng phí cho điểm số năm đó.
Nghĩ tới những thứ đó, ngoại trừ bùi ngùi, trong lòng anh cũng không có bao nhiêu nhấp nhô.
Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm vậy rồi.
Bộ truyện này đề cao tình thân giữa những người không chung máu mủ, truyện cũng khắc họa rõ nét về vấn nạn bạo lực học đường, nếu ai có hứng thú thì có thể thử nhảy xuống, cảm ơn vì đã ủng hộ xD
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
Beta: Minh Nguyệt
Chương 1
.........
Phong Lâm không ngờ rằng cách mười một năm gặp lại Mạnh Kiểu Kiểu, cô đã là mẹ của một đứa trẻ mười tuổi.
Hôm nay hiếm khi anh có một buổi chiều nhàn rỗi, bị anh cả sai bảo đi đón cháu trai tan học, lúc này anh đi theo phía sau Phong Dịch vào một quán mì, tay nhỏ vừa ngắn lại mập mạp của thằng bé chỉ về phía thực đơn dán trên tường, giọng điệu ông cụ non: "Chú út chú gọi đi, mì cũng rất ngon!"
Đang trên đường thì gặp được tai nạn xe ô tô, lúc đến trường thì đã chậm một chút, khi anh đến, trong phòng học chỉ còn lại một học sinh là Phong Dịch, Phong Lâm nắm tay bé trai đi đến chỗ dừng xe, nghe cậu liên tục làu bàu ỉ ê, oán trách anh không coi trọng chữ tín không có quan niệm thời gian vân vân.
Phong Lâm là người làm ăn, thường ngày khi dạy bảo cấp dưới thường xuyên lôi khái niệm đề cao kết quả, bất kể quá trình có thế nào, anh thật sự đã đến muộn, anh cúi đầu nhìn về phía Phong Dịch chỉ cao đến eo mình, nhíu mày, "Vậy con muốn sao?"
Phong Dịch nhắc mãi một đường, miệng khô lưỡi khô chỉ vì chờ một câu này, bé trai mười mấy tuổi còn phe phẩy tay anh làm nũng với anh: "Chú út, chúng ta đi uống chè đậu xanh đi! Chè đậu xanh ở cửa trường học rất ngon!"
Haizz, nhà họ Phong quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu (1), người nào người nấy đều tâm cơ.
(1) Đèn đã cạn dầu: Là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tính toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.
Sau đó anh liền đi theo thằng bé vào cái quán mì được khen là có chè đậu xanh rất ngon.
Học sinh tiểu học tan học sớm, còn chưa tới giờ cơm chiều, trong tiệm không có khách, Phong Lâm dừng mắt ở trên tờ thực đơn kia, quả thật có chè đậu xanh, hai đồng một chén, ngoại trừ ngành kinh doanh chính thì còn kiêm bán vài loại cháo.
Phong Dịch đặt cặp sách ở trên ghế, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, gào to một tiếng: "Đồng Đồng! Cậu có nhà không!"
Bé trai mười mấy tuổi, đúng là độ tuổi nghịch ngợm, giọng cũng rất vang dội, trên lầu truyền đến giọng nói của một bé gái: "Phong Dịch, mẹ tớ đang giúp tớ thay quần áo!"
Giọng nói rất ngọt, mang theo mềm mại của trẻ con, Phong Lâm thầm mắng một câu sắc phôi (2).
(2) Sắc phôi (色胚): Là những kẻ bại hoại, làm những việc không đàng hoàng, gần nghĩa với côn đồ, lưu manh.
Thằng bé này đâu có phải tới uống chè đậu xanh, rõ ràng là có dụng ý khác, tới theo đuổi bạn gái.
Phần lớn người làm buôn bán nhỏ đều sẽ chia nhà thành hai tầng, ở dưới làm cửa hàng ở trên thì mình ở, vừa tiết kiệm tiền thuê nhà lại có thể trông quán bất cứ lúc nào.
Khoảng một phút sau, chỗ cầu thang bằng gỗ chật hẹp có hai người đi xuống, một lớn một nhỏ, người nhỏ mặc một bộ váy voan phồng (3), trắng trẻo đáng yêu, vừa mới đi xuống thang lầu liền lên tiếng gọi Phong Dịch.
(3) Váy voan phồng:
Thấy cô bé mình ngưỡng mộ trong lòng thay đổi quần áo thường ngày càng thêm đáng yêu, hai mắt cậu liền tỏa sáng, sắc mặt đỏ bừng, "Đồng Đồng, cậu thật xinh đẹp."
Cô bé nắm làn váy xoay một vòng, vui vẻ khoe: "Đây là chiếc váy mà mẹ mới mua cho tớ."
Qua qua lại lại, sau lớn hơn hai tuổi thì không thoát khỏi yêu sớm rồi, Phong Lâm chưa trải qua yêu sớm quyết định sau đó sẽ báo cáo với anh trai anh trạng huống tình cảm ở trường của con anh ấy.
Anh ngồi xuống cái bàn bên cạnh chỗ Phong Dịch đặt cặp sách, lạnh giọng nhắc nhở cậu: "Mau uống chè đậu xanh đi, không uống thì về nhà."
Người phụ nữ được gọi là mẹ lúc này xuống hết thang lầu liền đi tới trước, lên tiếng chào hỏi: "Tiểu Dịch tới à, muốn uống chè đậu xanh sao?"
Sau khi nói xong ánh mắt dừng ở trên người anh, tạm dừng vài giây, liền thấp giọng khách khí nói: "Chào anh".
Giọng nói trong trẻo, tuổi hẳn là không quá lớn, độ tuổi không giống như là sẽ sinh ra một đứa trẻ lớn như vậy, đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng anh mà thôi, Phong Lâm không có thói quen đánh giá người lạ, ánh mắt dừng ở chỗ cằm đối phương: "Chào cô."
Màu giọng trong trẻo lạnh lùng, là thái độ bình thường khi anh đối mặt với người lạ.
Từ sau khi tốt nghiệp trung học, anh đã không vào ăn ở mấy quán nhỏ như vậy ở bên đường nữa, lần này cũng không tính gọi cơm, chỉ định chờ Phong Dịch uống chè đậu xanh xong liền xách người đi.
Nếu Phong Dịch không lên tiếng thì anh sẽ định như vậy.
"Dì Kiểu Kiểu, con muốn một chén chè đậu xanh."
Hai chữ này lúc đọc lên có 3 âm tiết, Phong Lâm không biết cậu đang nói chữ jiao nào.
Anh sửng sốt hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, điều thứ nhất xông vào đầu anh, là câu đó, Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu (4).
(4) Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu《 明月何皎皎 》: Là một bài thơ năm chữ có từ thời nhà Hán. Bài thơ thông qua ánh trăng sáng vằng vặc để bày tỏ sự sầu tư của nhân vật chính. Ở đây, Phong Lâm suy nghĩ chữ "Kiểu" đó là chữ "Kiểu" trong Minh Nguyệt Hà Kiểu Kiểu.
Kiểu Kiểu.
Anh đảo đi đảo lại hai chữ này ở đầu lưỡi thầm đọc lại một lần, anh không tự giác được nhìn về phía phòng bếp kiểu mở, từ góc độ của anh nhìn qua, cách khoảng năm mét, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, bàn tay nắm muôi sắt lớn có cán dài đang múc chè, bỏ đầy một bát sứ trắng, sợ đổ xuống đất nên bưng rất cẩn thận đến đặt ở trước bàn Phong Dịch, cháu trai này của anh còn tính là biết lễ phép, nói câu cảm ơn dì Kiểu Kiểu.
Cô xoa hai bàn tay lên mép áo sơmi màu trắng của mình rồi mới sờ đầu Phong Dịch, "Đừng khách sáo, dì mới phải cảm ơn con đấy, con đã dạy Đồng Đồng làm bài tập ở trường mà."
Bắt chước giọng điệu của con nít để nói chuyện, nhìn ra được đặc biệt thích trẻ con, Phong Lâm không lên tiếng, khóe mắt chỉ nhìn chằm chằm cô.
Mười một năm, thời gian xa cách quá lâu, dấu vết của khuôn mặt kia ở trong đầu càng thêm mơ hồ, mặc dù vài giây lúc nãy nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô, anh vẫn không thể tin vào mắt mình.
Nhưng mà vẫn nhớ kỹ một chỗ, chỉ là theo thời gian dần trôi đi, cũng không nhớ rõ là bên trái hay là bên phải.
Dường như là chú ý tới anh vẫn luôn dừng tầm mắt ở khuôn mặt cô, cô liền quay mặt lại, trên mặt là nụ cười kinh doanh chào hỏi khách khứa: "Anh Phong có muốn ăn chút gì không?"
Phong Lâm rốt cuộc nhớ ra, là ở bên trái.
Viên lệ chí (5) kia ở dưới khóe mắt trái.
(5) Lệ chí:
Anh cũng chỉ muốn xác nhận xem đối phương có phải "Kiểu Kiểu" kia không mà thôi, lúc này đã có đáp án, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì, dù sao anh và cô cũng không tính là có tình cảm bạn học, miễn cưỡng thì chỉ là bạn học lớp bên cạnh thôi.
Cô vẫn đang đợi anh trả lời, người sau nói bằng giọng điệu cực lạnh nhạt: "Một chén chè đậu xanh."
Cô bé gọi là "Đồng Đồng" ngồi ở bên cạnh Phong Dịch, hai đứa đang nói chuyện bài tập sau giờ học, nghe thấy bọn họ đều gọi chè đậu xanh, cô bé cũng nói theo, "Mẹ, con cũng muốn chè đậu xanh."
Vừa rồi còn còn không có cảm giác gì, chỉ một tiếng "Mẹ" này, chấn động đến nỗi đầu óc của anh mê muội trong nháy mắt.
Cô lại xoa đỉnh đầu của cô bé, dịu dàng trả lời được.
Tuy rằng hai người không tính là quen biết, nhưng vào giờ phút này Phong Lâm hơi vui mừng vì vào cùng với anh còn có Phong Dịch, anh với Phong Dịch lớn lên có ba phần giống nhau, người không biết nội tình sẽ cho rằng hai người là cha con.
Cô có con gái, anh cũng có con trai, thế lực ngang nhau, khí tràng (6) không bị cô vượt mặt.
(6) Khí tràng (气场): Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Suy nghĩ nhàm chán như vậy trong nháy mắt lại hiện lên ở trong đầu, Phong Lâm sau khi hoàn hồn bị sự ngây thơ của mình làm ngớ ngẩn, chỉ muốn nhanh chóng uống xong chén chè đậu xanh này rồi rời đi.
Tiếp theo nghe thấy lời nói chậm nửa nhịp của cháu trai anh: "Dì Kiểu Kiểu, đây là chú út của con."
Cô cười, "Ừm, dì đoán được, lớn lên rất giống ba con."
Giọng điệu như vậy, chắc chắn là đã biết anh không phải ba của Phong Dịch.
Vì vậy, ngay cả chuyện anh lén phân cao thấp, cũng giống như là một trò hề.
Trên đường trở về, Phong Lâm hỏi cháu trai ngồi ở ghế phụ, "Bạn học kia của con mấy tuổi rồi?"
Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như một vị phụ huynh đang quan tâm tới bạn học chung với con mình, Phong Dịch không nghi ngờ gì, "Đồng Đồng cùng một lớp với con, mười tuổi."
Lúc trước cô và anh cùng một khối lớp, Phong Lâm tính toán ở trong lòng, 29 tuổi làm mẹ của một đứa trẻ, vậy là mười chín tuổi đã sinh, lại giảm đi bảy tháng mang thai.
Ôi, thật lợi hại, thi đại học xong đã dám lên giường với đàn ông, còn không mang bao cao su, anh nhắm mắt lại cũng có thể đoán được bố đứa bé là ai, nhưng anh đã biết mà vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Bạn học kia của con họ gì?"
"Đồng Đồng họ Trần, Trần Đồng."
Quả nhiên.
Phong Lâm có ấn tượng, cấp ba sở dĩ sẽ chú ý tới có người như vậy, ngoại trừ đối phương thường lấn anh khỏi vị trí thứ nhất toàn trường, thì thường xuyên ở cửa trường nhìn thấy cô lên xe máy của một tên lưu manh, lúc đó bọn học sinh của trường thực nghiệm đều lén đùa giỡn gọi tên lưu manh kia là "Anh lái xe motor".
Phong Lâm may mắn từng được vây xem dáng vẻ anh lái xe motor vào trường học tàn nhẫn đánh người, nghe thấy cô ở bên cạnh gọi "Trần Kim."
Chữ Trần 陈 với bộ nhĩ 耳 và đông 东, Kim 今 trong kim thiên 今天 (7), là cô nói cho anh.
(7) Kim thiên: Hôm nay
Mạnh Kiểu Kiểu cái người phụ nữ không bị kiềm chế này, tuổi còn trẻ đã không cần tương lai sáng lạn, vậy mà thật sự rơi vào tay một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, nhìn bộ dáng hôm nay của cô, sợ là vì nuôi con nên cũng chưa lên đại học, lãng phí cho điểm số năm đó.
Nghĩ tới những thứ đó, ngoại trừ bùi ngùi, trong lòng anh cũng không có bao nhiêu nhấp nhô.
Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm vậy rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
........
Bộ truyện này đề cao tình thân giữa những người không chung máu mủ, truyện cũng khắc họa rõ nét về vấn nạn bạo lực học đường, nếu ai có hứng thú thì có thể thử nhảy xuống, cảm ơn vì đã ủng hộ xD
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~