*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
PHẦN MỘT: BÓNG ĐUỐC
Chương 001
Số 23, đại lộ Sùng Ninh, quận Đông Thành.
Ngày 21 tháng 07 lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Ánh chiều tà lặng lẽ bao trùm khắp mặt đất, những tà áo trắng sau giờ học và làm việc đang đổ xô đến hàng quán lẩu và tôm càng nướng trứ danh dọc con phố. Đường sá chật cứng người; tiếng còi, tiếng ồn và những ánh đèn nhợt nhạt hòa nhau khiến thành thị càng trở nên hào nhoáng.
Và trên tầng cao nhất của tòa văn phòng kinh doanh đổ nát bên cạnh Thành Phong Building – tác phẩm kiến trúc vĩ đại và tráng lệ nhất thành phố Cầm Giang, một bàn tay trắng nõn mảnh dẻ khẽ đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng, phát ra tiếng "lạch cạch" nho nhỏ.
"Khụ, khụ..."
Bụi đất bốc lên, anh phủi lấy phủi để.
Chủ nhân của đôi bàn tay đang ngậm một cây kẹo mút vị cam, khiêng một vật nặng sẫm màu đến rìa sân thượng. Bên trong thiết bị mini-bluetooth bên tai là một cuộc thảo luận sôi nổi giữa những người nào đó.
"Ê, nghe nói phim kia tối nay công chiếu hả? Cái bộ điều tra tội phạm mà người ta bảo chuẩn bị suốt sáu năm đó."
"Của đạo diễn Châu Hoành Hâm?"
"Vùng Cấm phải không?"
"Ờ, chính nó! Lát nữa tan ca, chúng ta ăn khuya rồi đi xem luôn? Tôi nói chứ, tôm càng cay (1) ở góc đường là quán chính tông nhất ở cái Cầm Giang này rồi!"
(1) Tôm càng cay (麻小): Đây là một trong những món đặc sắc nhất của Bắc Kinh.
Người đàn ông ấy nhíu mày, chẳng quan tâm đến bộ đồng phục được là phẳng phiu trên người mà nằm sấp xuống đất. Anh đưa khẩu bắn tỉa 85 ra khỏi lan can sân thượng, kiên nhẫn điều chỉnh góc độ trong phạm vi bắn.
"Tan ca? Đội phó Giang còn chưa bắt đầu công việc nữa là."
"Ừ. Nhưng đội trưởng Yến nói vụ án này rắc rối lắm?"
"Tôi biết, nhưng cứ đặt vé trước! Tôi nói với mấy cậu chưa nhỉ? Cô diễn viên siêu đẹp đóng vai nữ cảnh sát trong đó, hồi lúc công bố danh sách diễn viên còn lên hotsearch nữa! À, cô ta..."
"Giang Hoài." Anh lên tiếng, đoạn gõ nhẹ vào thiết bị bluetooth hai lần.
Mọi người trong kênh thình lình im bặt.
"Ơ... Hả?"
"Câm miệng." Anh đưa tay xoa huyệt thái dương. "Muốn nói gì thì cắt sang kênh riêng, ồn chết được."
"Rồi." Giang Hoài cười hề hề. "Rồi rồi rồi, chúng tôi không nhiều chuyện nữa. Đội trưởng, chưa tới mà... Tôi băng qua đường là tới nè."
Người đàn ông ấy hít một hơi thật sâu, nhắm ống ngắm vào sảnh tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn đối diện. Anh nheo mắt, âm thầm quan sát trong chốc lát.
Phía trên túi áo bên trái của anh là thẻ công tác Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự thành phố Cầm Giang – Yến Tồn.
Anh vừa nhận một nhiệm vụ mới.
Khi anh đến chi cục Đông Thành kiểm tra tiến độ cho "vụ trọng án 719 kinh hoàng" hai ngày trước, cũng là lúc người phụ trách phân cục đang chuẩn bị đến đầu bên kia thành phố điều động cảnh sát. Các kỹ thuật viên đã khóa danh tính và vị trí cụ thể của nghi phạm, thành ra bệnh nhân đang hạ đường huyết chưa kịp ăn tối là anh đây phải vớ lấy cây kẹo mút rồi chạy vật vã đến đại lộ Sùng Ninh.
"Căn cứ trên hồ sơ: Nghi phạm có ngoại hình cường tráng, tính tình hung hãn, cấp bậc nguy hiểm cao. Nhưng cấp trên yêu cầu phải cố gắng bắt sống." Yến Tồn ngậm kẹo mút, thoáng nhìn đồng hồ đeo tay. "Sáu giờ bốn mươi tám. Giang Hoài, cậu tới chưa?"
"Có mặt." Tiếng mở cửa xe bên phía Giang Hoài vọng vào kênh truyền tin. "Bắt sống? Không bắn chết? Đội trưởng à, cậu còn nhớ cách dùng cái thứ này không?"
Yến Tồn – cựu cảnh sát vũ trang, nay là Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự kiêm thành viên nòng cốt trong biệt đội dọn gạch "đâu cần tôi có, đâu khó tôi làm" cho hay: "Mỗi tuần chạy trong căn cứ huấn luyện một lần hẳn là không vấn đề gì. Nhưng tốt nhất, vẫn nên tránh lạm dụng nó."
"Ờ."
Giang Hoài mặc thường phục cùng một viên cảnh sát khác đỗ xe ở cửa hông khách sạn, rồi đi nhanh vào đại sảnh. Hai người giơ thẻ công tác, trao đổi với nhân viên lễ tân.
Yến Tồn quan sát trạng huống bên kia trong phạm vi bắn tỉa —— Nhân viên bảo vệ trực ngay lối vào thang máy nối liền sảnh tiệc với các tầng khác, có vẻ như họ đang chuẩn bị tổ chức lễ khai máy cho đoàn phim nào đó.
"Giang Hoài vào sảnh tiệc từ lối thoát hiểm cách một tầng. Cảnh Trạch đợi lệnh ở cầu thang."
"Yes, sir." Hai người nhanh chóng vào thang máy, thuận lợi tiến vào sảnh tiệc.
"Phân cục Đông Thành đến thì hành động." Yến Tồn nói.
"Vâng."
Giang Hoài quét mắt tứ phía, đoạn bưng một đĩa bánh ngọt vào góc khuất.
Chưa đầy năm phút nữa thì yến tiệc bắt đầu.
Yến Tồn liếc nhìn chi tiết vụ án trên điện thoại: "Nghi phạm tên là La Thanh Sâm, nhà đầu tư điện ảnh. Camera giám sát ở lối vào khách sạn cho thấy gã mặc tây trang màu xanh lục... Ừ, gã đàn ông có cái đầu bóng dầu ngồi chéo trước mặt cậu đó."
Giang Hoài nhướng mắt nhìn thoáng qua gã đàn ông với cái đầu trọc lóc bóng dầu suốt ngày toét miệng cười với người khác: "Xì-tai gì vậy trời? Ăn mặc như trái dưa... Đã thế còn xịt keo với nhúm tóc chút xíu này nữa?"
"..." Yến Tồn cạn lời.
"Thật hả? Có kiểu vậy thật hả?" Một giọng nói nào khác vang lên trong kênh truyền tin. "Đội phó, em cũng muốn xem!"
"Lát bắt rồi xem!" Yến Tồn tặc lưỡi. "Giang Hoài báo cáo."
Mặc dù thoạt trông như đứa trẻ nghịch ngợm, song một khi bắt đầu làm việc Giang Hoài lại tập trung và tận tâm hết mực.
Y nuốt miếng bánh xuống bụng, lặng lẽ quan sát một thoáng: "Trên người gã hình như không có nhiều chỗ để đồ. Túi bên trái hơi phồng, có lẽ chứa ví tiền và điện thoại. Dây chuyền có mặt hình vuông, khắc hoa văn sứ Thanh Hoa; hoàn toàn không hợp với bộ vest xanh lục gì hết."
"Ừm." Yến Tồn nheo mắt. "Gã ngó gì vậy?"
Giang Hoài lấy khăn giấy lau tay, hướng ánh mắt về phía đó. La Thanh Sâm đã kết thúc cuộc trò chuyện với người nọ, đang bước đến trung tâm sảnh tiệc; thỉnh thoảng, gã liếc nhìn về phía sân khấu.
"Hình như gã đang nhìn Kỷ Thù Vọng."
"?" Yến Tồn sững sờ. "Ai cơ?"
Giang Hoài thấp giọng: "Một nữ diễn viên, cái người mặc váy đỏ đứng cạnh sân khấu ấy."
"Đội trưởng Yến." Một giọng nữ vang lên trên kênh liên lạc cùng lúc. "Hệ thống camera ở tầng 21 đã được kết nối vào điện thoại anh."
"OK." Yến Tồn bật camera giám sát do kỹ thuật viên vừa gửi, nhìn chằm chằm vào Kỷ Thù Vọng đang giao lưu với ai đấy bên cạnh sân khấu. Trái tim anh, bỗng chốc chùng xuống.
Trong "vụ án 719", người cung cấp thông tin đã tìm thấy hai thi thể phụ nữ khỏa thân với những vết thương sâu hoắm ở đầu và một ít vải vụn màu đỏ trong giếng nước nơi đầu ngõ. Nạn nhân lần lượt là mười bảy và hai mươi hai tuổi. Do đó, cơ quan cảnh sát nhận định đây là án phạm pháp ngẫu nhiên. Vụ việc đã được bàn giao cho Đội Điều tra Hình sự vào chiều nay.
Và, nữ diễn viên Kỷ Thù Vọng có độ tuổi gần giống với nạn nhân.
Kim giờ chầm chậm dịch đến con số 7, tiết mục phát biểu trước yến tiệc chính thức bắt đầu. Đạo diễn, biên kịch, nam nữ vai chính và nhà đầu tư La Thanh Sâm cùng nhau bước lên sân khấu; còn người vừa trò chuyện với Kỷ Thù Vọng đã ngồi xuống ở một vị trí không xa.
Mọi người đang cười nói rôm rả thì La Thanh Sâm bất chợt nhìn xuống túi, lấy ra một chiếc tai nghe Bluetooth.
"Giang Hoài." Yến Tồn cất tiếng.
Giang Hoài trong sảnh tiệc lập tức siết chặt súng, tiến từng bước nhỏ về phía sân khấu.
"Kiểm tra là ai đang gọi cho La Thanh Sâm." Yến Tồn nhấn vào tai nghe. "Bên phân cục đến chưa?"
"Đến rồi, đội trưởng." Kênh liên lạc vang lên một giọng nói. "Đang dưới lầu."
Người ở đầu dây bên kia tuồng như đang nói gì đấy trong tai nghe Bluetooth; sau vài giây, mặt mày La Thanh Sâm biến sắc rõ rệt. Gã ngước mắt nhìn lom lom vào Giang Hoài đang tiến lại gần, bỗng ôm rịt lấy Kỷ Thù Vọng rồi đè một thứ lạnh ngắt lên cổ cô.
Cùng lúc đó, Giang Hoài rút súng chĩa vào La Thanh Sâm.
"Đứng, đứng yên!" Hai mắt La Thanh Sâm long sòng sọc, gã kẹp chặt cổ Kỷ Thù Vọng. "Nếu không tao giết nó!"
Bầu không khí thoáng cái đã trầm xuống.
Ánh sáng lạnh của lưỡi dao trước cổ làm lóa mắt Kỷ Thù Vọng. Cô giật sững người, "Giám đốc La..."
"Câm ngay!"
Đến khi nhận ra chuyện gì đang phát sinh, toàn bộ sảnh tiệc đột nhiên bùng nổ.
"Giám, giám đốc..." Nhà biên kịch trên sân khấu định thần lại, vội tiến lên một bước. "Anh, anh đang..."
"Đứng yên cho tao!" La Thanh Sâm gầm lên, thoáng đẩy con dao trên cổ.
"Giang Hoài câu giờ, cố gây áp lực mà không làm cho gã tức." Yến Tồn khóa tầm nhìn ngay đầu La Thanh Sâm. "Cảnh Trạch đi vào duy trì trật tự."
"Yes, sir!" Trương Cảnh Trạch đang chờ lệnh ở cầu thang, đáp lại.
Nhân viên bảo vệ trực trước cửa thang máy phát hiện có chuyện không hay, đang do dự muốn tiếp cận kẻ uy hiếp. Trương Cảnh Trạch bèn ngăn lại, sắp xếp cho họ giữ gìn trật tự tại hiện trường.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào mắt La Thanh Sâm: "Anh bỏ dao xuống trước đi."
"Tao bảo đứng yên mà!" Bàn tay La Thanh Sâm thoáng run rẩy. "Không thì... không thì tao giết nó!"
"Anh bình tĩnh trước đã. Chúng tôi biết anh chỉ bất đắc dĩ thôi." Giang Hoài nói nhẹ nhàng, dần dần tiến lại gần trong khi ổn định cảm xúc của gã. "Anh thả cô ấy ra trước, rồi chúng ta bàn điều kiện nhé."
"Mày đừng, đừng có lại đây!" La Thanh Sâm đổ đầy mồ hôi lạnh. Gã giữ Kỷ Thù Vọng làm con tin, từ từ lùi lại. "Mày mà tới đây, tao giết nó liền!"
"Khoan, gã có vấn đề." Yến Tồn thấp giọng. "Hình như hơi... hoảng?"
Giang Hoài quan sát biểu cảm trên khuôn mặt La Thanh Sâm, lặng lẽ giằng co với gã.
Mọi người trong sảnh tiệc đều chẳng dám phát ra tiếng động, bầu không khí tại hiện trường thoáng chốc trở nên ngột ngạt.
Yến Tồn siết chặt tay, chợt phát hiện dường như có "thứ" gì đấy đang âm thầm tiếp cận La Thanh Sâm trong phạm vi bắn tỉa. Anh cúi nhìn camera giám sát, trông thấy người thanh niên vừa trò chuyện với Kỷ Thù Vọng ban nãy đang nhìn chăm chăm vào gã, muốn tiếp cận từ phía sau.
"Cảnh Trạch, nháy mắt với người đứng sau La Thanh Sâm, ra hiệu cho thằng nhóc đó đừng làm bậy." Anh hét vào kênh liên lạc. "Sao còn chưa tới!"
"Đang lên thang máy, đội trưởng!" Người nọ vội đáp.
"Đội trưởng, La Thanh Sâm có vấn đề thật rồi!" Trương Cảnh Trạch nói.
Yến Tồn nhìn chăm chú vào La Thanh Sâm, trông thấy gã kéo con tin lùi đến trước cửa sổ ngắm cảnh. Trực giác của anh mách bảo có điềm chẳng lành, "Giang Hoài, ưu tiên sự an toàn của con tin, đừng cho gã tới gần cửa sổ..."
"Aaaaa!"
Anh vừa dứt lời đã thấy La Thanh Sâm thình lình thét lên một tiếng vang dội.
Và rồi, gã đẩy mạnh Kỷ Thù Vọng lên trước.
Tim Yến Tồn hẫng mất một nhịp, "Giang Hoài! Ngăn lại!"
Người thanh niên đứng gần La Thanh Sâm vội vàng bước tới đỡ lấy Kỷ Thù Vọng. Hắn nhìn ra ý đồ của đối phương bèn gạc chân cho gã ngã xuống đất. Cùng lúc đó, thang máy phát ra tiếng "đinh", đội cảnh sát từ phân cục Đông Thành ập vào sảnh tiệc.
La Thanh Sâm bật dậy, như thể nhìn thấy ác quỷ mà loạng choạng đi về phía cửa sổ. Gã ném phăng Giang Hoài đang giữ lấy mình ra tít đằng xa, một chân đã lơ lửng ở khoảng không tăm tối bên ngoài khung cửa.
Gã thoáng dừng lại và liếc nhìn xuống dưới, biểu cảm trên mặt đột nhiên chuyển từ sợ hãi sang tuyệt vọng.
Ngay sau đó cổ chân tuồng như bị trật khớp, trọng tâm không vững khiến gã rơi xuống.
"Aaaaaaa ——"
Đồng tử của Yến Tồn co rút đột ngột. Anh thả súng lao ra mép sân thượng, trông thấy La Thanh Sâm rơi thẳng xuống từ sảnh tiệc trên tầng 21, đập vào chiếc Volkswagen SUV đang đỗ bên cửa hông khách sạn, tạo ra một tiếng "rầm" kinh hoàng.
Kèn xe và mọi âm thanh đồng loạt ré lên.
Hết chương 001
Chú thích:
Q:
PHẦN MỘT: BÓNG ĐUỐC
Chương 001
Số 23, đại lộ Sùng Ninh, quận Đông Thành.
Ngày 21 tháng 07 lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Ánh chiều tà lặng lẽ bao trùm khắp mặt đất, những tà áo trắng sau giờ học và làm việc đang đổ xô đến hàng quán lẩu và tôm càng nướng trứ danh dọc con phố. Đường sá chật cứng người; tiếng còi, tiếng ồn và những ánh đèn nhợt nhạt hòa nhau khiến thành thị càng trở nên hào nhoáng.
Và trên tầng cao nhất của tòa văn phòng kinh doanh đổ nát bên cạnh Thành Phong Building – tác phẩm kiến trúc vĩ đại và tráng lệ nhất thành phố Cầm Giang, một bàn tay trắng nõn mảnh dẻ khẽ đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng, phát ra tiếng "lạch cạch" nho nhỏ.
"Khụ, khụ..."
Bụi đất bốc lên, anh phủi lấy phủi để.
Chủ nhân của đôi bàn tay đang ngậm một cây kẹo mút vị cam, khiêng một vật nặng sẫm màu đến rìa sân thượng. Bên trong thiết bị mini-bluetooth bên tai là một cuộc thảo luận sôi nổi giữa những người nào đó.
"Ê, nghe nói phim kia tối nay công chiếu hả? Cái bộ điều tra tội phạm mà người ta bảo chuẩn bị suốt sáu năm đó."
"Của đạo diễn Châu Hoành Hâm?"
"Vùng Cấm phải không?"
"Ờ, chính nó! Lát nữa tan ca, chúng ta ăn khuya rồi đi xem luôn? Tôi nói chứ, tôm càng cay (1) ở góc đường là quán chính tông nhất ở cái Cầm Giang này rồi!"
(1) Tôm càng cay (麻小): Đây là một trong những món đặc sắc nhất của Bắc Kinh.
Người đàn ông ấy nhíu mày, chẳng quan tâm đến bộ đồng phục được là phẳng phiu trên người mà nằm sấp xuống đất. Anh đưa khẩu bắn tỉa 85 ra khỏi lan can sân thượng, kiên nhẫn điều chỉnh góc độ trong phạm vi bắn.
"Tan ca? Đội phó Giang còn chưa bắt đầu công việc nữa là."
"Ừ. Nhưng đội trưởng Yến nói vụ án này rắc rối lắm?"
"Tôi biết, nhưng cứ đặt vé trước! Tôi nói với mấy cậu chưa nhỉ? Cô diễn viên siêu đẹp đóng vai nữ cảnh sát trong đó, hồi lúc công bố danh sách diễn viên còn lên hotsearch nữa! À, cô ta..."
"Giang Hoài." Anh lên tiếng, đoạn gõ nhẹ vào thiết bị bluetooth hai lần.
Mọi người trong kênh thình lình im bặt.
"Ơ... Hả?"
"Câm miệng." Anh đưa tay xoa huyệt thái dương. "Muốn nói gì thì cắt sang kênh riêng, ồn chết được."
"Rồi." Giang Hoài cười hề hề. "Rồi rồi rồi, chúng tôi không nhiều chuyện nữa. Đội trưởng, chưa tới mà... Tôi băng qua đường là tới nè."
Người đàn ông ấy hít một hơi thật sâu, nhắm ống ngắm vào sảnh tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn đối diện. Anh nheo mắt, âm thầm quan sát trong chốc lát.
Phía trên túi áo bên trái của anh là thẻ công tác Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự thành phố Cầm Giang – Yến Tồn.
Anh vừa nhận một nhiệm vụ mới.
Khi anh đến chi cục Đông Thành kiểm tra tiến độ cho "vụ trọng án 719 kinh hoàng" hai ngày trước, cũng là lúc người phụ trách phân cục đang chuẩn bị đến đầu bên kia thành phố điều động cảnh sát. Các kỹ thuật viên đã khóa danh tính và vị trí cụ thể của nghi phạm, thành ra bệnh nhân đang hạ đường huyết chưa kịp ăn tối là anh đây phải vớ lấy cây kẹo mút rồi chạy vật vã đến đại lộ Sùng Ninh.
"Căn cứ trên hồ sơ: Nghi phạm có ngoại hình cường tráng, tính tình hung hãn, cấp bậc nguy hiểm cao. Nhưng cấp trên yêu cầu phải cố gắng bắt sống." Yến Tồn ngậm kẹo mút, thoáng nhìn đồng hồ đeo tay. "Sáu giờ bốn mươi tám. Giang Hoài, cậu tới chưa?"
"Có mặt." Tiếng mở cửa xe bên phía Giang Hoài vọng vào kênh truyền tin. "Bắt sống? Không bắn chết? Đội trưởng à, cậu còn nhớ cách dùng cái thứ này không?"
Yến Tồn – cựu cảnh sát vũ trang, nay là Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự kiêm thành viên nòng cốt trong biệt đội dọn gạch "đâu cần tôi có, đâu khó tôi làm" cho hay: "Mỗi tuần chạy trong căn cứ huấn luyện một lần hẳn là không vấn đề gì. Nhưng tốt nhất, vẫn nên tránh lạm dụng nó."
"Ờ."
Giang Hoài mặc thường phục cùng một viên cảnh sát khác đỗ xe ở cửa hông khách sạn, rồi đi nhanh vào đại sảnh. Hai người giơ thẻ công tác, trao đổi với nhân viên lễ tân.
Yến Tồn quan sát trạng huống bên kia trong phạm vi bắn tỉa —— Nhân viên bảo vệ trực ngay lối vào thang máy nối liền sảnh tiệc với các tầng khác, có vẻ như họ đang chuẩn bị tổ chức lễ khai máy cho đoàn phim nào đó.
"Giang Hoài vào sảnh tiệc từ lối thoát hiểm cách một tầng. Cảnh Trạch đợi lệnh ở cầu thang."
"Yes, sir." Hai người nhanh chóng vào thang máy, thuận lợi tiến vào sảnh tiệc.
"Phân cục Đông Thành đến thì hành động." Yến Tồn nói.
"Vâng."
Giang Hoài quét mắt tứ phía, đoạn bưng một đĩa bánh ngọt vào góc khuất.
Chưa đầy năm phút nữa thì yến tiệc bắt đầu.
Yến Tồn liếc nhìn chi tiết vụ án trên điện thoại: "Nghi phạm tên là La Thanh Sâm, nhà đầu tư điện ảnh. Camera giám sát ở lối vào khách sạn cho thấy gã mặc tây trang màu xanh lục... Ừ, gã đàn ông có cái đầu bóng dầu ngồi chéo trước mặt cậu đó."
Giang Hoài nhướng mắt nhìn thoáng qua gã đàn ông với cái đầu trọc lóc bóng dầu suốt ngày toét miệng cười với người khác: "Xì-tai gì vậy trời? Ăn mặc như trái dưa... Đã thế còn xịt keo với nhúm tóc chút xíu này nữa?"
"..." Yến Tồn cạn lời.
"Thật hả? Có kiểu vậy thật hả?" Một giọng nói nào khác vang lên trong kênh truyền tin. "Đội phó, em cũng muốn xem!"
"Lát bắt rồi xem!" Yến Tồn tặc lưỡi. "Giang Hoài báo cáo."
Mặc dù thoạt trông như đứa trẻ nghịch ngợm, song một khi bắt đầu làm việc Giang Hoài lại tập trung và tận tâm hết mực.
Y nuốt miếng bánh xuống bụng, lặng lẽ quan sát một thoáng: "Trên người gã hình như không có nhiều chỗ để đồ. Túi bên trái hơi phồng, có lẽ chứa ví tiền và điện thoại. Dây chuyền có mặt hình vuông, khắc hoa văn sứ Thanh Hoa; hoàn toàn không hợp với bộ vest xanh lục gì hết."
"Ừm." Yến Tồn nheo mắt. "Gã ngó gì vậy?"
Giang Hoài lấy khăn giấy lau tay, hướng ánh mắt về phía đó. La Thanh Sâm đã kết thúc cuộc trò chuyện với người nọ, đang bước đến trung tâm sảnh tiệc; thỉnh thoảng, gã liếc nhìn về phía sân khấu.
"Hình như gã đang nhìn Kỷ Thù Vọng."
"?" Yến Tồn sững sờ. "Ai cơ?"
Giang Hoài thấp giọng: "Một nữ diễn viên, cái người mặc váy đỏ đứng cạnh sân khấu ấy."
"Đội trưởng Yến." Một giọng nữ vang lên trên kênh liên lạc cùng lúc. "Hệ thống camera ở tầng 21 đã được kết nối vào điện thoại anh."
"OK." Yến Tồn bật camera giám sát do kỹ thuật viên vừa gửi, nhìn chằm chằm vào Kỷ Thù Vọng đang giao lưu với ai đấy bên cạnh sân khấu. Trái tim anh, bỗng chốc chùng xuống.
Trong "vụ án 719", người cung cấp thông tin đã tìm thấy hai thi thể phụ nữ khỏa thân với những vết thương sâu hoắm ở đầu và một ít vải vụn màu đỏ trong giếng nước nơi đầu ngõ. Nạn nhân lần lượt là mười bảy và hai mươi hai tuổi. Do đó, cơ quan cảnh sát nhận định đây là án phạm pháp ngẫu nhiên. Vụ việc đã được bàn giao cho Đội Điều tra Hình sự vào chiều nay.
Và, nữ diễn viên Kỷ Thù Vọng có độ tuổi gần giống với nạn nhân.
Kim giờ chầm chậm dịch đến con số 7, tiết mục phát biểu trước yến tiệc chính thức bắt đầu. Đạo diễn, biên kịch, nam nữ vai chính và nhà đầu tư La Thanh Sâm cùng nhau bước lên sân khấu; còn người vừa trò chuyện với Kỷ Thù Vọng đã ngồi xuống ở một vị trí không xa.
Mọi người đang cười nói rôm rả thì La Thanh Sâm bất chợt nhìn xuống túi, lấy ra một chiếc tai nghe Bluetooth.
"Giang Hoài." Yến Tồn cất tiếng.
Giang Hoài trong sảnh tiệc lập tức siết chặt súng, tiến từng bước nhỏ về phía sân khấu.
"Kiểm tra là ai đang gọi cho La Thanh Sâm." Yến Tồn nhấn vào tai nghe. "Bên phân cục đến chưa?"
"Đến rồi, đội trưởng." Kênh liên lạc vang lên một giọng nói. "Đang dưới lầu."
Người ở đầu dây bên kia tuồng như đang nói gì đấy trong tai nghe Bluetooth; sau vài giây, mặt mày La Thanh Sâm biến sắc rõ rệt. Gã ngước mắt nhìn lom lom vào Giang Hoài đang tiến lại gần, bỗng ôm rịt lấy Kỷ Thù Vọng rồi đè một thứ lạnh ngắt lên cổ cô.
Cùng lúc đó, Giang Hoài rút súng chĩa vào La Thanh Sâm.
"Đứng, đứng yên!" Hai mắt La Thanh Sâm long sòng sọc, gã kẹp chặt cổ Kỷ Thù Vọng. "Nếu không tao giết nó!"
Bầu không khí thoáng cái đã trầm xuống.
Ánh sáng lạnh của lưỡi dao trước cổ làm lóa mắt Kỷ Thù Vọng. Cô giật sững người, "Giám đốc La..."
"Câm ngay!"
Đến khi nhận ra chuyện gì đang phát sinh, toàn bộ sảnh tiệc đột nhiên bùng nổ.
"Giám, giám đốc..." Nhà biên kịch trên sân khấu định thần lại, vội tiến lên một bước. "Anh, anh đang..."
"Đứng yên cho tao!" La Thanh Sâm gầm lên, thoáng đẩy con dao trên cổ.
"Giang Hoài câu giờ, cố gây áp lực mà không làm cho gã tức." Yến Tồn khóa tầm nhìn ngay đầu La Thanh Sâm. "Cảnh Trạch đi vào duy trì trật tự."
"Yes, sir!" Trương Cảnh Trạch đang chờ lệnh ở cầu thang, đáp lại.
Nhân viên bảo vệ trực trước cửa thang máy phát hiện có chuyện không hay, đang do dự muốn tiếp cận kẻ uy hiếp. Trương Cảnh Trạch bèn ngăn lại, sắp xếp cho họ giữ gìn trật tự tại hiện trường.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào mắt La Thanh Sâm: "Anh bỏ dao xuống trước đi."
"Tao bảo đứng yên mà!" Bàn tay La Thanh Sâm thoáng run rẩy. "Không thì... không thì tao giết nó!"
"Anh bình tĩnh trước đã. Chúng tôi biết anh chỉ bất đắc dĩ thôi." Giang Hoài nói nhẹ nhàng, dần dần tiến lại gần trong khi ổn định cảm xúc của gã. "Anh thả cô ấy ra trước, rồi chúng ta bàn điều kiện nhé."
"Mày đừng, đừng có lại đây!" La Thanh Sâm đổ đầy mồ hôi lạnh. Gã giữ Kỷ Thù Vọng làm con tin, từ từ lùi lại. "Mày mà tới đây, tao giết nó liền!"
"Khoan, gã có vấn đề." Yến Tồn thấp giọng. "Hình như hơi... hoảng?"
Giang Hoài quan sát biểu cảm trên khuôn mặt La Thanh Sâm, lặng lẽ giằng co với gã.
Mọi người trong sảnh tiệc đều chẳng dám phát ra tiếng động, bầu không khí tại hiện trường thoáng chốc trở nên ngột ngạt.
Yến Tồn siết chặt tay, chợt phát hiện dường như có "thứ" gì đấy đang âm thầm tiếp cận La Thanh Sâm trong phạm vi bắn tỉa. Anh cúi nhìn camera giám sát, trông thấy người thanh niên vừa trò chuyện với Kỷ Thù Vọng ban nãy đang nhìn chăm chăm vào gã, muốn tiếp cận từ phía sau.
"Cảnh Trạch, nháy mắt với người đứng sau La Thanh Sâm, ra hiệu cho thằng nhóc đó đừng làm bậy." Anh hét vào kênh liên lạc. "Sao còn chưa tới!"
"Đang lên thang máy, đội trưởng!" Người nọ vội đáp.
"Đội trưởng, La Thanh Sâm có vấn đề thật rồi!" Trương Cảnh Trạch nói.
Yến Tồn nhìn chăm chú vào La Thanh Sâm, trông thấy gã kéo con tin lùi đến trước cửa sổ ngắm cảnh. Trực giác của anh mách bảo có điềm chẳng lành, "Giang Hoài, ưu tiên sự an toàn của con tin, đừng cho gã tới gần cửa sổ..."
"Aaaaa!"
Anh vừa dứt lời đã thấy La Thanh Sâm thình lình thét lên một tiếng vang dội.
Và rồi, gã đẩy mạnh Kỷ Thù Vọng lên trước.
Tim Yến Tồn hẫng mất một nhịp, "Giang Hoài! Ngăn lại!"
Người thanh niên đứng gần La Thanh Sâm vội vàng bước tới đỡ lấy Kỷ Thù Vọng. Hắn nhìn ra ý đồ của đối phương bèn gạc chân cho gã ngã xuống đất. Cùng lúc đó, thang máy phát ra tiếng "đinh", đội cảnh sát từ phân cục Đông Thành ập vào sảnh tiệc.
La Thanh Sâm bật dậy, như thể nhìn thấy ác quỷ mà loạng choạng đi về phía cửa sổ. Gã ném phăng Giang Hoài đang giữ lấy mình ra tít đằng xa, một chân đã lơ lửng ở khoảng không tăm tối bên ngoài khung cửa.
Gã thoáng dừng lại và liếc nhìn xuống dưới, biểu cảm trên mặt đột nhiên chuyển từ sợ hãi sang tuyệt vọng.
Ngay sau đó cổ chân tuồng như bị trật khớp, trọng tâm không vững khiến gã rơi xuống.
"Aaaaaaa ——"
Đồng tử của Yến Tồn co rút đột ngột. Anh thả súng lao ra mép sân thượng, trông thấy La Thanh Sâm rơi thẳng xuống từ sảnh tiệc trên tầng 21, đập vào chiếc Volkswagen SUV đang đỗ bên cửa hông khách sạn, tạo ra một tiếng "rầm" kinh hoàng.
Kèn xe và mọi âm thanh đồng loạt ré lên.
Hết chương 001
Chú thích:
Tôm càng cay (麻小)
***
Q: