Vali trượt đột nhiên dừng lại, bánh xe và mặt đất ma sát vào nhau, tạo ra tiếng động chói tai.
Cuộc gọi trong điện thoại di động cũng nói đến câu cuối cùng.
"Em chỉ cần thay thế chỗ của anh trai em hơn một tháng. Bí mật về danh tính của em, tôi hứa, ngoại trừ tôi ra sẽ không có người thứ hai nào biết nữa.”
Vừa cúp điện thoại, Ôn Dữu liền ngẩng đầu lên.
Biệt thự ba tầng trước mắt dưới ánh chiều tà như được phủ một màu vàng ấm, chung quanh cây xanh vờn quanh, con đường nhỏ trải bằng đá cuội thẳng ra cửa lớn.
Cô tự nhận mình cũng coi như là người từng trải, cũng không khỏi bị kiến trúc xa hoa lộng lẫy trước mắt làm cho kinh ngạc vài giây.
Lúc kinh ngạc, tay cũng không khỏi nắm chặt cần gạt hành lý, sau này, cô thật sự muốn ở chung với sáu người đàn ông xa lạ trong căn nhà này sao?
Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cô còn phải cẩn thận che giấu giới tính của mình.
Ôn Dữu như bị đóng đinh tại chỗ, cô vô cùng có loại xúc động muốn chạy trốn khỏi đây.
Mũi chân vừa xoay chuyển hướng.
"A Hựu?"
Dưới ánh hoàng hôn bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Giọng nói kia vừa trầm lặng vừa xa lạ.
Nhũ danh từ bé của Ôn Dữu gọi là Dữu Dữu, cho dù Ôn Hựu muốn gọi cô càng đặc biệt hơn, cũng chỉ là gọi cô là "Dữu Dữu" mà thôi, không cần dùng xưng hô khác.
Nhưng lời nói của người đàn ông kia như đang nhắc nhở rằng bây giờ cô phải sắm vai thành anh trai của mình.
Bả vai vốn căng thẳng lại giảm bớt lực, nhận mệnh... Quên đi, cô đều đã tới đây rồi, tới đâu thì hay tới đó đi.
Ôn Dữu quay đầu lại, lễ phép cúi đầu về phía cửa: "Chào anh Tô.”
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đứng ở cửa, quả thật chính là người đại diện của nhóm ldol nam Alpha, tên là Tô Kỳ, cúc áo sơ mi của anh mở ra hai cái, giữa ngón tay dài kẹp một điếu thuốc kém chất lượng không hợp với quần áo sang quý đang mặc trên người, thuốc lá kề sát gần môi hút một hơi, thở ra lại nhìn về phía cô.
Sương trắng lượn lờ làm mờ đôi mắt phượng nham hiểm tà ác như rắn của anh.
Ôn Dữu bị anh ta nhìn chằm chằm trong nháy mắt, cảm giác như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng.
Khó trách người trong điện thoại nói, người đại diện Tô Kỳ này có lòng dạ rất thâm sâu, thủ đoạn sắc sảo độc ác.
Rõ ràng bó ngực rất chặt, nhưng hô hấp của cô cũng không dám quá kịch liệt, sợ bị anh nhìn ra cái gì.
Tô Kỳ cũng đang đánh giá cô.
Cuộc gọi trong điện thoại di động cũng nói đến câu cuối cùng.
"Em chỉ cần thay thế chỗ của anh trai em hơn một tháng. Bí mật về danh tính của em, tôi hứa, ngoại trừ tôi ra sẽ không có người thứ hai nào biết nữa.”
Vừa cúp điện thoại, Ôn Dữu liền ngẩng đầu lên.
Biệt thự ba tầng trước mắt dưới ánh chiều tà như được phủ một màu vàng ấm, chung quanh cây xanh vờn quanh, con đường nhỏ trải bằng đá cuội thẳng ra cửa lớn.
Cô tự nhận mình cũng coi như là người từng trải, cũng không khỏi bị kiến trúc xa hoa lộng lẫy trước mắt làm cho kinh ngạc vài giây.
Lúc kinh ngạc, tay cũng không khỏi nắm chặt cần gạt hành lý, sau này, cô thật sự muốn ở chung với sáu người đàn ông xa lạ trong căn nhà này sao?
Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cô còn phải cẩn thận che giấu giới tính của mình.
Ôn Dữu như bị đóng đinh tại chỗ, cô vô cùng có loại xúc động muốn chạy trốn khỏi đây.
Mũi chân vừa xoay chuyển hướng.
"A Hựu?"
Dưới ánh hoàng hôn bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Giọng nói kia vừa trầm lặng vừa xa lạ.
Nhũ danh từ bé của Ôn Dữu gọi là Dữu Dữu, cho dù Ôn Hựu muốn gọi cô càng đặc biệt hơn, cũng chỉ là gọi cô là "Dữu Dữu" mà thôi, không cần dùng xưng hô khác.
Nhưng lời nói của người đàn ông kia như đang nhắc nhở rằng bây giờ cô phải sắm vai thành anh trai của mình.
Bả vai vốn căng thẳng lại giảm bớt lực, nhận mệnh... Quên đi, cô đều đã tới đây rồi, tới đâu thì hay tới đó đi.
Ôn Dữu quay đầu lại, lễ phép cúi đầu về phía cửa: "Chào anh Tô.”
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đứng ở cửa, quả thật chính là người đại diện của nhóm ldol nam Alpha, tên là Tô Kỳ, cúc áo sơ mi của anh mở ra hai cái, giữa ngón tay dài kẹp một điếu thuốc kém chất lượng không hợp với quần áo sang quý đang mặc trên người, thuốc lá kề sát gần môi hút một hơi, thở ra lại nhìn về phía cô.
Sương trắng lượn lờ làm mờ đôi mắt phượng nham hiểm tà ác như rắn của anh.
Ôn Dữu bị anh ta nhìn chằm chằm trong nháy mắt, cảm giác như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng.
Khó trách người trong điện thoại nói, người đại diện Tô Kỳ này có lòng dạ rất thâm sâu, thủ đoạn sắc sảo độc ác.
Rõ ràng bó ngực rất chặt, nhưng hô hấp của cô cũng không dám quá kịch liệt, sợ bị anh nhìn ra cái gì.
Tô Kỳ cũng đang đánh giá cô.