*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Phi không có cha mẹ từ nhỏ sống trong cô nhi viện.
Cậu có ngoại hình ưa nhìn nhưng khuôn mặt đẹp trai lại chỉ có một biểu cảm duy nhất chưa bao giờ thay đổi. Cộng với tính cách của cậu lại ảm đạm, thờ ơ. Vì thế cả người cậu thiếu ánh sáng gợi lên sự buồn tẻ.
Khi đi học có người muốn kết bạn với cậu nhưng lại bị cậu từ chối, có người muốn kết bạn với cậu không phải lần đầu.
Trên đời ai lại không thích cái đẹp nên cậu được rất nhiều người yêu thích, nhưng đối với cậu mà nói thì rất phiền phức, có bao nhiêu người muốn kết bạn đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Nên Trần Phi không có một người bạn nào.
Có người thấy cậu luôn một mình nên đồn cậu bị mọi người cô lập nhưng không ngờ là cậu cô lập tất cả bọn họ.
Trần Phi cứ như vậy mà đi học suốt thời gian qua.
Sau khi tốt nghiệp đại học cậu xin việc làm trong một quán rượu nhỏ.
Từ lúc đi làm tới giờ được hai tháng, cũng đã làm quen với công việc, làm quen với nhân viên trong đây.
Trần Phi quen với một cô gái, cô gái tên là Mẫn, tên đó không phải tên thật chỉ là trong quán họ gọi vui nhưng không ngờ lâu ngày lại thành quen. Còn vẻ ngoài nhỏ nhắn, trắng trẻo, xinh đẹp. Tính cách y hệt với vẻ đẹp của cô năng động tràn đầy sức sống.
Lần đầu cậu gặp cô gái này là vào lúc cô gặp rắc rối, cô nhìn quanh một vòng rồi nhìn chúng cậu, lập tức hành động luôn, cô chủ động ôm tay cậu nói với người đàn ông kia là cô đã có người yêu mới.
Trần Phi cao 1m80 còn cô gái cao 1m63, một người ảm đạm thờ ơ một người năng động hoạt bát, đứng gần nhau lại hợp đến kì lạ cũng có thể nói là bù trừ lẫn nhau.
Người đàn ông đó thấy vậy đỏ mắt tức giận nhìn cậu sau đó xoay người bỏ đi.
Mọi chuyện giải quyết xong tất cả giải tán làm việc của mình, Mẫn kéo cậu ngồi vào bàn rồi rối rích xin lỗi, cậu nói không sao cô thấy cậu vậy ấm ức bao lâu giờ không kiềm nén nữa một mạch tuôn những gì mình trải qua ra.
Lúc đầu yêu đương người yêu cô dịu dàng bao nhiêu thì về sau đáng sợ bấy nhiêu, hắn ta muốn chiếm hữu, kiểm soát tất cả mọi thứ của cô, từ điện thoại tới tin nhắn hắn không bỏ sót một thứ, cô đi đâu quen ai hắn ta đều biết, có một lần cô được tỏ tình nhưng cô đã từ chối, hắn ta nghe được đi đánh tên kia một trận, đánh tên kia xong hắn ta không bỏ qua cho cô, không những đánh đập cô còn nhốt cô trong phòng hai ngày. Hai ngày ấy đối với cô mà nói như là địa ngục, sau khi hết hai ngày hắn thả cô ra khỏi căn phòng đó rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm cô vào lòng âu yếm nói mấy lời đường mật như lúc mới yêu.
Cô cảm thấy sợ hãi vô cùng trong đêm đó đem tất cả vào trong hành lý rồi dọn ra ngoài và nói lời chia tay, hắn ta không chấp nhận chia tay nên đã theo cô suốt thời gian qua, và tiếp theo là cảnh vừa xảy ra. Hai người đã quen nhau như vậy.
Bảy giờ là thời điểm Trần Phi tan làm, cậu đi tới ngã rẽ nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe màu đen người ngồi trong xe là người đàn ông hôm đó, ngũ quan bị cơn tức giận vặn vẹo, lúc này cậu cảm thấy bất an vô cùng không quan tâm đến hắn ta nữa mà đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông trong con xe màu đen nhìn chằm chằm vào cậu không nói một lời nào mà tăng tốc xe với tốc độ kinh khủng đâm thẳng vào cậu!
Cậu dường như cảm thấy cơ thể mình bị đâm bay xa sau đó nặng nề đập xuống nền đường lạnh lẽo.
Lúc này trong đầu cậu như có một thước phim đang phát, từ lúc nhỏ đến lúc lớn lên đều chạy như một bộ phim, nhưng bộ phim lại tẻ nhạt cực kì.
Màu sắc bình thường ảm đạm không có một tiếng khóc, một tiếng cười, tức giận.....
Nếu đánh giá bộ phim dở tệ nhất trong những bộ phim cậu xem qua thì bộ phim của cậu xứng đáng đứng top một.
Dần dần đầu ốc cậu trở nên mơ hồ mọi thứ trước mắt dần tối đen đi, cậu mất ý thức.
—————
Tác giả muốn nói:
Chân dung của Trần Phi đây.
Vẽ theo tổ tiên mách bảo với xem mấy cái tips này nọ trên tóp tóp rồi áp dụng vô luôn, tui không rành mấy cái này lắm nên bỏ qua cho 🙏
Trần Phi không có cha mẹ từ nhỏ sống trong cô nhi viện.
Cậu có ngoại hình ưa nhìn nhưng khuôn mặt đẹp trai lại chỉ có một biểu cảm duy nhất chưa bao giờ thay đổi. Cộng với tính cách của cậu lại ảm đạm, thờ ơ. Vì thế cả người cậu thiếu ánh sáng gợi lên sự buồn tẻ.
Khi đi học có người muốn kết bạn với cậu nhưng lại bị cậu từ chối, có người muốn kết bạn với cậu không phải lần đầu.
Trên đời ai lại không thích cái đẹp nên cậu được rất nhiều người yêu thích, nhưng đối với cậu mà nói thì rất phiền phức, có bao nhiêu người muốn kết bạn đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Nên Trần Phi không có một người bạn nào.
Có người thấy cậu luôn một mình nên đồn cậu bị mọi người cô lập nhưng không ngờ là cậu cô lập tất cả bọn họ.
Trần Phi cứ như vậy mà đi học suốt thời gian qua.
Sau khi tốt nghiệp đại học cậu xin việc làm trong một quán rượu nhỏ.
Từ lúc đi làm tới giờ được hai tháng, cũng đã làm quen với công việc, làm quen với nhân viên trong đây.
Trần Phi quen với một cô gái, cô gái tên là Mẫn, tên đó không phải tên thật chỉ là trong quán họ gọi vui nhưng không ngờ lâu ngày lại thành quen. Còn vẻ ngoài nhỏ nhắn, trắng trẻo, xinh đẹp. Tính cách y hệt với vẻ đẹp của cô năng động tràn đầy sức sống.
Lần đầu cậu gặp cô gái này là vào lúc cô gặp rắc rối, cô nhìn quanh một vòng rồi nhìn chúng cậu, lập tức hành động luôn, cô chủ động ôm tay cậu nói với người đàn ông kia là cô đã có người yêu mới.
Trần Phi cao 1m80 còn cô gái cao 1m63, một người ảm đạm thờ ơ một người năng động hoạt bát, đứng gần nhau lại hợp đến kì lạ cũng có thể nói là bù trừ lẫn nhau.
Người đàn ông đó thấy vậy đỏ mắt tức giận nhìn cậu sau đó xoay người bỏ đi.
Mọi chuyện giải quyết xong tất cả giải tán làm việc của mình, Mẫn kéo cậu ngồi vào bàn rồi rối rích xin lỗi, cậu nói không sao cô thấy cậu vậy ấm ức bao lâu giờ không kiềm nén nữa một mạch tuôn những gì mình trải qua ra.
Lúc đầu yêu đương người yêu cô dịu dàng bao nhiêu thì về sau đáng sợ bấy nhiêu, hắn ta muốn chiếm hữu, kiểm soát tất cả mọi thứ của cô, từ điện thoại tới tin nhắn hắn không bỏ sót một thứ, cô đi đâu quen ai hắn ta đều biết, có một lần cô được tỏ tình nhưng cô đã từ chối, hắn ta nghe được đi đánh tên kia một trận, đánh tên kia xong hắn ta không bỏ qua cho cô, không những đánh đập cô còn nhốt cô trong phòng hai ngày. Hai ngày ấy đối với cô mà nói như là địa ngục, sau khi hết hai ngày hắn thả cô ra khỏi căn phòng đó rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm cô vào lòng âu yếm nói mấy lời đường mật như lúc mới yêu.
Cô cảm thấy sợ hãi vô cùng trong đêm đó đem tất cả vào trong hành lý rồi dọn ra ngoài và nói lời chia tay, hắn ta không chấp nhận chia tay nên đã theo cô suốt thời gian qua, và tiếp theo là cảnh vừa xảy ra. Hai người đã quen nhau như vậy.
Bảy giờ là thời điểm Trần Phi tan làm, cậu đi tới ngã rẽ nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe màu đen người ngồi trong xe là người đàn ông hôm đó, ngũ quan bị cơn tức giận vặn vẹo, lúc này cậu cảm thấy bất an vô cùng không quan tâm đến hắn ta nữa mà đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông trong con xe màu đen nhìn chằm chằm vào cậu không nói một lời nào mà tăng tốc xe với tốc độ kinh khủng đâm thẳng vào cậu!
Cậu dường như cảm thấy cơ thể mình bị đâm bay xa sau đó nặng nề đập xuống nền đường lạnh lẽo.
Lúc này trong đầu cậu như có một thước phim đang phát, từ lúc nhỏ đến lúc lớn lên đều chạy như một bộ phim, nhưng bộ phim lại tẻ nhạt cực kì.
Màu sắc bình thường ảm đạm không có một tiếng khóc, một tiếng cười, tức giận.....
Nếu đánh giá bộ phim dở tệ nhất trong những bộ phim cậu xem qua thì bộ phim của cậu xứng đáng đứng top một.
Dần dần đầu ốc cậu trở nên mơ hồ mọi thứ trước mắt dần tối đen đi, cậu mất ý thức.
—————
Tác giả muốn nói:
Chân dung của Trần Phi đây.
Vẽ theo tổ tiên mách bảo với xem mấy cái tips này nọ trên tóp tóp rồi áp dụng vô luôn, tui không rành mấy cái này lắm nên bỏ qua cho 🙏