Vòm trời rộng lớn, nắng gắt như đổ lửa tạo thành một tầng không khí nóng bức, phủ lên Dương Mẫu thôn hoang sơ.
– Đang đang…
Quáng địa của Đại Từ gia, hơn mười thợ mỏ thân thể khỏe mạnh đang ra sức huy động đào bới.
Ở trên đường, có vài đại hán da đen vạm vỡ, đầu đầy cát bụi đang cật lực khiêng một phiến Hoàng Nham thạch rất rộng.
– Phù phù!
Đột nhiên, trong đám người có một thiếu niên gầy yếu đang đỡ một phiến đá trên người.
Thiếu niên này có khuôn mặt thanh tú, đối mắt sáng sủa, tuổi tác ước chừng mười lăm mười sáu, làn da không đen như những thợ mỏ phơi nắng quanh năm.
Lúc này, ở trên lưng hắn là một khối đá nặng chừng ba trăm cân, thiếu niên bị ép tới thở dốc. Cả thân gồng mình chống đỡ, hầu như khom cong lại, tựa hồ tùy thời có thể tan vỡ.
Thấy tình hình này, đám thể tu thân thể khỏe mạnh ở gần đó đều lộ vẻ thương hại hoặc trào phúng trong ánh mắt.
– Không đạt được luyện thể nhị trọng, lực đấm hai trăm cân mà cũng dám tới quáng địa làm việc? Cho dù việc đơn giản nhất là vận chuyển cũng không xong.
Một người vận chuyển đồng dạng đeo hòn đá trên lưng cười lạnh nói.
– Hài từ này nhìn lạ mắt quá, không biết là con cái nhà ai. Ở tuổi này phải đi đến trường học tập mới đúng.
Nghe tiếng nghị luận bên tai, Từ Huyền không khỏi cười khổ một tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn tới quáng địa Đại Từ gia làm công, cũng là công việc đầu tiên trong đời.
Từ Huyền không nghĩ tới một người luyện thể phảm sĩ, dựa vào sức lao động của chính mình đi kiếm một ít Linh nguyên tệ về sống tạm, duy trì sinh nhai lại gian khổ như vậy.
Luyện thể phàm sĩ , tức là tu sĩ phàm tục tu luyện đến Luyện Khí kỳ, đây chính là tầng chút của Tu giới.
Tu luyện đến đệ nhất cảnh giới Luyện thể tổng cộng chia làm cửu trọng, những cu li bên trong quáng địa này phổ biến chỉ có luyện thể nhị, tam trọng, chính là loại phảm sĩ cấp thấp.
Bọn họ thông qua lao động cu li rẻ tiền, đi công tác cho các gia tộc, các môn phái hoặc thế lực lớn để kiếm chút Linh nguyên tệ về duy trì cuộc sống.
…
Ba ngày trước, Từ Huyền và đám bạn bè vẫn tu tập ở trong trường làng.
Bởi vì gia cảnh quẫn khốn, hắn dứt khoát buông tha chuyện học hành bình thường không lo lắng nhiều ở trên trường, đi tới quáng địa mà phụ thân công tác. Chỉ là lấy tu vi Luyện Khí kỳ nhất trọng của Từ Huyền, muốn đảm đương công tác tại quáng địa quả thật quá miễn cưỡng.
Ở quáng địa, công nhân vận chuyển thấp nhất cũng phải luyện thể nhị trọng mới đảm nhiệm được.
– Được rồi, hình như oa nhi này là nhi tử của tên Từ què.
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
– Từ què? A, ta nhớ ra rồi, có phải chính là người què tính tình khó chịu của quáng địa không?
– Thì ra ngươi là con của Từ què, ta còn nhớ nhà các ngươi ở Dương Mẫu thôn, coi như là phú hộ, chỉ là về sau lưu lạc đến nông nỗi này…
Đề cập đến phụ thân Từ Huyền, những thợ mỏ này có chút châm chọc.
Mặc dù tất cả mọi người đều là phàm sĩ luyện thể ở tầng chót Tu giới.
Nhưng cho dù là luyện thể phàm sĩ cũng có phân biệt, ít nhất so với nhà Từ Huyền còn có chút ưu việt hơn.
– Ta không thề từ bỏ, không thể để phụ thân mất mặt, càng không thể để bọn họ xem thường.
Từ Huyền bi phẫn trong lòng, phảng phất như thu được lực lượng nào đó, thân thể dần dần gồng cao lên.
Trên thân thể gầy yếu kia, tảng đá nặng mấy trăm cân vững vàng đứng yên!
Thấy vậy, đám công nhân vận đang trào phúng không khỏi thu hồi vài phần.
Đột nhiên, một người thợ mỏ thấp giọng hô:
– Nhanh lên một chút, Từ Đại Hổ tới.
Vừa dứt lời, một thân ảnh lực lưỡng cao to đi tới, bước tiến vững vàng, diện mục bưu hán, ánh mắt như kiếm, nghiêm nghị bức người.
– Đang làm gì vậy, mau gia tăng làm việc, nếu làm lỡ tiến trình, tất cả các ngươi đều phải ăn roi da!
Thanh âm Từ Đại Hổ chấn nhiếp tâm thần, vang rền như sấm.
Thân thể chúng tu không hiểu sao run lên, vội vã đẩy nhanh công tác.
Từ Đại Hổ vốn là một bá vương trong thôn, hung ác có tiếng, sở hữu tu vi ít nhất là luyện thể tứ trọng.
Luyện thể phàm sĩ, một ngày tu vi đạt đến đệ tứ trọng, thể chất và thực lực sẽ vượt qua một tầng thứ, vượt qua người thường, được phàm sĩ đê giai ngưỡng mộ.
Từ Đại Hổ không thể nghi ngờ là được trời ưu ái. Thời điểm hắn mới đột phá lên luyện thể tứ trọng, lập tức bị Đại Từ gia cam kết là hộ viện, còn đưa đến thêm một thiếu nữ xinh đẹp, làm người tuần sát của thôn.
Mà một năm trước, Từ Đại Hổ được Đại Từ gia trọng dụng, đưa đến phiến quáng địa này làm quản sự, gọi là Đốc công. Nếu như người thợ mỏ nào dám lười biếng mà bị hắn thấy, tuyệt đối sẽ ăn không ít roi da.
Theo Từ Đại Hổ hét lớn một tiếng, nhất thời người trên đường không còn một ai, chỉ còn lại thân ảnh gầy yếu gian nan kia.
– Không tốt!
Từ Huyền thầm cảm thấy không ổn, miễn cưỡng bước lên một bước, nhưng toàn thân kiệt lực, khó có thể đứng thẳng.
Khuôn mặt Từ Đại Hổ trầm xuống, ánh mắt trở nên băng lãnh, đi về phía Từ Huyền.
Ba!
Lệ phong gào thét, một thanh âm roi da quất vang lên.
Từ Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy trên mặt nhiều thêm một vét đỏ lừ, đau đến run người mà không dám hé răng.
Phác thông!
Dưới cơn đau nhức, hai chân hắn mềm nhũn, lại lần nữa ngã xuống mặt đất, lực lượng toàn thân bị khô kiệt, dù thế nào cũng không thể gượng dậy nổi.
– Làm công lười biếng, dựa theo quy của của Từ Đại gia, nhiều nhất có thể phạt năm mươi roi!
Từ Đại Hổ hung ác nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, giơ roi da trên tay cao lên.
Năm mươi roi!
Đám thợ mỏ gần đó đều rùng mình, thần sắc lo lắng và thương hại.
– Năm mươi roi… lấy lực đạo của Từ Đại Hổ, cho dù là luyện thể tam trọng cũng sẽ bị đánh chết khiếp, huống chi là tiểu oa nhi của Từ què!
Không ít thợ mỏ hít sâu vào một ngụm lãnh khí, trong mắt hiện vẻ không đành lòng.
– Nghe nói Từ Đại Hổ và phụ thân của oa nhi này thời trẻ đều là nhân tài kiệt xuất trong thôn. Lúc đó hai người có chút ân oán với nhau, lấy tính tình của Từ Đại Hổ tất sẽ báo thù..
– Từ Đại Hổ quá hung ác rồi, ba năm trước đây Từ què vì ngoài ý muốn mà bị tàn phế. Hiện giờ hắn còn muốn chỉnh chết nhi tử đối phương.
Đám thợ mỏ quanh quáng địa đều bi phẫn và đồng cảm.
Thế nhưng không một ai dám ra ngăn.
Một khi đắc tội với Từ Đại Hổ, bọn họ khó có thể đặt chân trên Dương Mẫu thôn nữa. Huống hồ lấy thực lực của Từ Đại Hổ, cho dù bọn hắn cùng nhau tiến lên cũng không phải đối thủ.
=======
Chương 2: Thiếu niên Từ Huyền (2)Luyện thể cửu trọng, mỗi một tam trọng là một cái rào ngăn lớn, Từ Đại Hổ đạt được luyện thể tứ trọng đủ để coi rẻ những người thợ mỏ chỉ luyện thể nhị trọng này.
– Lẽ nào ngày đầu tiên ta đến quáng địa làm việc lại bị giày vò đến chết?
Lúc này Từ Huyền quỳ rạp trên mặt đất, bi ai vô lực, hai tay gắt gao chụp lên mặt đất.
Đối với hung danh của Từ Đại Hổ, hắn đã sớm nghe qua, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc nữa.
Làm quản sự của quáng địa, trong phạm vi quy tắc của Từ Đại Hổ, chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, hắn muốn dằn vặt ai đó thật sự quá đơn giản… chỉ là.
– Từ Đại Hổ, dừng tay!
Đột nhiên một thân ảnh trung niên lao tới gần.
Người này chính là phụ thân của Từ Huyền.
– Từ Chính, ngươi đã là tàn phế, tu vi bị thoái hóa xong luyện thể tam trọng, còn muốn đấu với ta sao?
Từ Đại Hổ cười lạnh một tiếng, thu hồi roi da trong tay, vẻ mặt trêu tức nhìn về phía phụ thân Từ Huyền.
– Làm phụ thân, không dạy được con, theo lý nên chịu phạt thay con.
Từ phụ khom người xuống, cười làm lành nói.
– Được được được!
Khóe miệng Từ Đại Hổ hiện lên vẻ tươi cười, hung quang trong mắt càng tăng.
Trước kia, hắn và Từ phụ đều là nhân tài kiệt xuất trong thôn, đã từng kết thù oán với nhau.
Nếu như nghiêm phạt này có thể rơi xuống người Từ phụ, trong lòng hắn sẽ hết giận và thống khoái.
Trong mắt Từ Đại Hổ lóe lệ quang mãnh liệt, roi da trong tay phát ra tiếng rít sắc bén, hàn phong ập tới.
– Vút – đét!
Từ Huyền chỉ cảm thấy một bóng lưng quen thuộc mà tang thương đang che ánh nắng mặt trời, che đi ánh mắt âm lãnh độc địa của Từ Đại Hổ, đỡ cho mình một roi cực mạnh kia.
– Phụ thân…
Từ Huyền cay đắng trong lòng, con mắt đỏ lên, nhìn về phía phụ thân thường ngày khiêm khắc không nói câu nào.
Vào lúc này, hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng phụ thân, đáy lòng dâng lên một cỗ xúc động không hiểu.
Giờ khắc hắn càng thêm hiểu ra, phụ thân lấy thân thể tàn phế làm việc quần quật cả ngày ở quáng địa là như thế nào.
– Chát! Chát! Chát!…
Ngay sau đó, từ quáng địa của Đại Từ gia truyền đến một trận âm thanh roi da.
Từ phụ rất có kinh nghiệm nằm cuộn mình trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu không rên một tiếng thừa thụ hết đống roi da kia. Dù vậy trên người hắn cũng loang lổ rất nhiều vết máu khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Từ Huyền rung động trong lòng, nghiêm phạt của chính mình lại để cho phụ thân gánh chịu!
Nam tử hán, đỉnh thiên lập địa.
Chính mình gây họa, nào lại để người khác gánh chịu!
Lồng ngực hắn như có lửa giận thiêu đốt, một cỗ nhiệt huyết vọt lên, nguyên bản thân thể kiệt lực dĩ nhiên nhảy dựng lên, rít gào một tiếng:
– Từ Đại Hổ, đừng đả thương cha ta…
Vào thời khắc mấu chốt, hắn bộc phát ra sức mạnh siêu việt lăng không đánh về phía Từ Đại Hổ.
– Huyền nhi, không nên….
Từ phụ đang thừa nhận nỗi đau do roi da chợt biến đổi thần sắc.
– Muốn chết!
Từ Đại Hổ cười lạnh, cũng không quay đầu lại, chỉ vươn ra một đầu ngón tay.
Chỉ là một đầu ngón tay giống như sắt thép mang theo một cỗ lệ phong bén nhọn bắn ra.
Khi đạt tới luyện thể tứ trọng, trong cơ thể sẽ tu luyện ra một loại lực lượng nội kình, đây cũng là điểm khác biệt giữa tứ trọng và dưới tứ trọng.
– Thình thịch…
Thân thể Từ Huyền giống như bóng cao su bị đầu ngón tay bắn ra xa, rơi xuống gần như ngất lịm.
– Chát! Chát! Chát!…
Roi da tiếp tục hạ xuống, khóe miệng Từ Đại Hổ chợt hiện một tia trào phúng:
– Từ Chính, một phế nhân như ngươi thật đáng buồn.
– Đúng, ta là một phế nhân.
Thanh âm Từ phụ khàn giọng, cúi đầu xuống:
– Còn mong Từ quản sự khoan dung, đại nhân không chấp tiểu nhân.
Thấy phụ thân bị vũ nhục như vậy, Từ Huyền toàn thân vô lực thấy chua xót trong lòng.
Để sinh nhai, phụ thân đã nỗ lực bao nhiêu tại quáng địa?
Mà chính mình chỉ có tu vi luyện thể nhất trọng, ngay cả một ngón tay của Từ Đại Hổ cũng không đánh lại.
– Lực lượng, lực lượng của ta thiếu quá nhiều, dù mười người hai mươi người như ta cũng không phải đối thủ Từ Đại Hổ… vì sao bình thường ta không nỗ lực tu luyện, vì sao ta không thể mạnh lên?
Vào giờ khắc này, Từ Huyền cảm giác chính vô cùng nhỏ yếu, trong lòng sinh ra một cỗ oán hận và không cam lòng.
…
– Đốc công! Ở đây xuất hiện một khoáng thạch lạ, không móc lên được!
Chính vào lúc này, một người thợ mỏ đột nhiên hô lên.
– A!
Từ Đại Hổ thu hồi roi da, ngưng mắt nhìn về phía khoáng thạch màu xanh đen dưới chân thợ mỏ kia.
Mặt ngoài khối đá xanh đen kia có khắc hoa văn thần bí, đưa tay lên sờ có một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Chẳng lẽ là Linh quáng thạch trong truyền thuyết?
Từ Đại Hổ cảm thấy sốc trong lòng.
Nhân loại của Dương Mẫu thôn đa số đều là luyện thể phàm sĩ bị vây dưới tầng chót Tu giới.
Linh quáng thạch có người nói là tài liệu của tiên sĩ, tiên sư trong Tu giới để luyện ra thần binh kỳ bảo.
– Mấy người các ngươi qua đây! Móc xung quanh chỗ này ra.
Từ Đại Hổ liếm môi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nếu có thể đào móc ra Linh quáng thạch, không biết Đại Từ gia sẽ thưởng chính mình như nào.
Sột soạt…
Bảy tám thợ mỏ cùng nhau huy động cuốc, mắt thấy khoáng thạch màu xanh đen kia càng ngày càng lộ ra nhiều.
Tim mọi người không hiểu vì sao đập càng lúc càng nhanh hơn, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Tất cả mọi người đều mong chờ.
Ngay cả Từ Huyền đang chuẩn bị rời đi cũng tò mò tới gần.
– Đang…
Đột nhiên khoáng thạch thần bí bạo liệt thành vô số mảnh, phát tán ra ánh sáng màu xanh, dùng một lực đạo mạnh mẽ đánh bay đám thợ mỏ xung quanh ra ngoài.
– A…a……
Bảy tám người thợ mỏ bị đánh bay lên vách núi đá, mất mạng tại chỗ, huyết nhục thành một đống bầy nhầy.
Từ Đại Hổ phản ứng cực nhanh nhưng vận bị một tia nước xanh đen bắn vào, chật vật lui lại vài trượng, bản thân bị trọng thương.
Về phần Từ Huyền, thân hình gầy yếu bị tia nước xanh đen bắn qua cũng ngã nhào xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng rồi hôn mê luôn…
– Huyền nhi!
– Không tốt! Tai nạn chết người…
Đột nhiên, cả quáng địa đều hỗn loạn và khủng hoảng.
Không ai chú ý tới, một tia nước màu xanh đện sau khi bắn vào người Từ Huyền xong, bị thân thể hắn hấp thu một bộ phận, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Trước mặt Từ Huyền tối sầm, thân thể mất đi tri giác nhưng ý thức lại không bị hon mê, hắn bị một đạo ánh sáng màu xanh đen nhạt dẫn đường đi tới ý thức không gian xa xôi vô tận.
Đại não của nhân loại là bộ vị thần bí khó lường nhất.
Mà vào lúc này, ý thức của Từ Huyền dần dần phiêu xa, rơi khỏi địa bàn của mình mà tiến nhập vào một khu vực không biết.