Bên trong một tinh vực hoang vu nào đó trong vũ trụ mênh mông, một quầng sáng mờ ảo vô danh đang chậm chậm bay đi với tốc độ không đổi, từ trong điểm sáng thỉnh thoảng lại có những tràng âm thanh truyền ra, khi liền lạc lúc đứt quãng, chập chờn như có như không, ma mị như tiếng quỷ khóc mà lại có phần như âm binh nơi địa ngục cửu u đang cười.
Không biết bao nhiêu năm sau trôi dạt, phía trước nó bỗng nhiên thấy xuất hiện một hành tinh khổng lồ màu xanh lam.
“Ầm!” Một tiếng nổ cực lớn vang lên!
Quầng sáng dưới sức hút của hành tinh kia mà rớt thẳng xuống phía mặt đất của hành tinh khổng lồ, trong quá trình rơi do ma sát với tầng khí quyển bao quanh hành tinh, nó liền hóa thành một đoàn những sao băng bốc cháy ngùn ngụt lao thẳng xuống một vùng biển nào đó.
…
Đại Tề năm thứ chín, có vị Linh quan báo lên triều đình có vật thể lạ cực lớn từ ngoài vũ trụ rơi xuống vùng biển phía đông tạo thành một đợt sóng thần cuốn lấp hơn hai mươi hòn đảo, ngay cả mấy huyện thuộc vùng duyên hải quanh đó cũng bị ảnh hưởng, hàng vạn căn nhà bị phá hủy, người dân cùng vật nuôi tử thương vô số.
“Xin hỏi lão sư, thứ rơi từ trên trời xuống đó là vât gì?”
Gấp cuốn sách lại, chàng thiếu niên chắp tay hỏi. Thiếu niên này trông qua thì mới có khoảng mười bốn tuổi, gương mặt thanh tú, thân vận bộ trang phục màu xanh.
Trên một tảng đá cách chàng thiếu niên không xa, một vị lão giả thân vận tạo bào, mái tóc trắng xóa, bộ dáng gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng, bên dưới tảng đá là một con dê lông vàng nằm nghiêng. Nghe chàng thiếu niên hỏi vậy, lão giả liền chậm rãi mở hai mắt, đáp:
“Yêu tinh!” Lão nói chỉ hai chữ nay mà như là dốc chút hơi tàn cuối cùng vậy.
“Yêu tinh gì ạ?” Chàng thiếu niên khó hiểu hỏi tiếp.
“Chí bảo để luyện võ!”
“Tác dụng thế nào ạ?”
“Kẻ có được nó thì đường luyện võ thuận như diều gặp gió! Nhưng người có được cũng sẽ gặp tai họa, người thân bị liên lụy, là họa tinh, hơn nữa còn là Thiên Sát Cô Tinh!”
Thiếu niên nghe xong kinh hãi, hỏi: “Tại sao lại như vậy? Nếu là con thì bỏ quách đi cho xong.”
“Có được tất có mất, cá với chân gấu(1), con chẳng thể có cả hai được.” Lão giả chậm rãi nói đoạn vỗ nhẹ lên tảng đá một cái, tức thì con dê liền đứng dậy, lắc lắc cái đầu, kêu be be một tiếng. Chẳng biết bằng cách nào mà lão giả đã thấy ngồi trên lưng con dê, mắt nhìn khuôn mặt chàng thiếu niên, cười nói:
“Ha ha, khi thời cơ đến, ngươi sẽ có thể trông thấy kẻ đó. Ta tự hỏi kẻ đó sẽ đứng đầu võ đạo, tiêu dao tự tại nơi thế gian hay là trầm luân trong sắc dục, làm một kẻ phàm phu tục tử thấp hèn đây?”
“Vâng, đến khi đó đệ tử thực cũng muốn xem một chút.”
“Khà khà, cơ duyên đã thành, để lại cho người hữu duyên. Đồ nhi, còn không mau theo vi sư.” Dứt lời, lão giả phất tay áo, tức thì một luồng sáng xanh từ tay áo bay vụt ra, rơi xuống mặt đất rồi hóa thành một cung điện khổng lồ, trên cửa lớn viết ba chữ lớn “Thanh Dương Cung”.
“Tuân mệnh.” Nói xong, chàng thiếu niên đi đến phía trước con dê đoạn nắm lấy sợi dây trạc trên cổ dê rồi chậm rãi đi về phía ngoài cốc. Cả hai đi trông chậm như sên bò nhưng một bước cất lên là đi cả vài dặm, chỉ mấy bước thôi mà đã hoàn toàn biến mất khỏi cốc.
Chờ đến khi hai người một già một trẻ cùng con dê vàng kia đã đi hẳn, trong cốc mới vang lên những đợt rống của đám thú vật, cảm giác như chúng đang hân hoan vì được giải thoát vậy. Nếu có người trông thấy thì hắn rất kinh hãi bởi nơi này chính là đại cấm địa mà Thái tổ hoàng đế khai quốc cũng không có tư cách bước chân vào, nơi đây chính là Thanh Nguyên tinh đệ nhất hung địa, tên gọi là Tuyệt Linh Cốc. Người có thể tới đây rồi ra đi như chỗ không người, lại còn khiến muông thú phải sợ hãi như vậy, tuyệt chẳng phải kẻ tầm thường.
Bởi vậy mới có câu rằng(2):
Yêu tinh hàng thế phong vân khởi, thiên sát cô tinh sát phá lang.
Thế gian tự tại tiêu dao du, hồng trần bạch cốt lâu nghĩ sinh.
Tuyệt Linh Cốc trung sư đồ thuyết, Thanh Dương Cung thành đãi hữu duyên.
Dục tri hậu sự hoàn tu khán, Huyền Giới Môn trung tự diễn nghĩa.
Chú giải:
1: Ý chỉ đạo là phải quyết định, phải chọn lựa, không thể tham lam, không thể ôm đồm.
2: Đoạn này thơ văn dữ quá, mình không dịch sợ nghe nó ngang phè, chờ bạn nào giỏi thơ dịch giúp, ý chung là có dị vật (yêu tinh) rớt xuống gây nên một trường phong ba, tiếp đó hai thầy trò nhà cưỡi dê vàng để lại cung Thanh Dương để chờ người có duyên còn sự việc sau đó thì chờ đọc sẽ rõ.
Tại một làng chài vắng vẻ nào đó thuộc Việt Châu, nước Đại Tề, một cỗ xe ngựa được trang hoàng đầy những gấm vóc xa hoa mỹ lệ dừng bánh đứng lặng chờ. Quanh xe có mấy kỵ sĩ áo đen tay mang đao và không ít nam nữ thôn dân đứng chen chúc nhau vây xem với bản mặt lộ rõ vẻ hưng phấn đồng thời không ngừng túm năm tụm ba to nhỏ bàn chuyện.
“Là Kim gia thật sao, phủ thành kia có đúng là Kim gia không đó?”
“Chắc không sai đâu, trông những tiêu ký màu vàng được thêu trên y phục những người kia đi, ngoại trừ Kim gia ở Phong thành thì khắp phủ Khai Nguyên này chẳng thể có nhà nào khác nữa.”
“Chậc chậc, thật là không ngờ! Thạch Đình hồi trước từ biệt vợ con, đi biền biệt mất tăm tích cả mười năm, sớm bị xem là đã bỏ mạng nơi đất khách mà chẳng nghĩ được hắn lại bước chân được vào Kim gia lại còn phái người quay về đón Thạch Mục nữa. Đang tiếc là mẹ Thạch Mục đã ốm chết nhiều năm trước rồi, nếu không hai mẹ con nó từ nay về sau có thể hưởng vinh hoa phú quý khó ai bì rồi.”
“Vinh hoa phú quý? Cái này cũng chưa chắc nha, mới rồi ngươi không nghe lão đầu Kim gia gọi sao, Thạch Đình sớm đã là rể Kim gia rồi, nếu mẹ Thạch Mục còn sống thì chỉ e Thạch Đình cơ bản sẽ chẳng dám phái người về đón Thạch Mục đi đâu đâu.”
“Nói gì thì nói, Thạch Mục xem như từ giờ hết khổ rồi, hôm qua còn là trẻ mồ côi, hôm nay lại biến ngay thành đại thiếu gia nhà họ Kim.”. . .
“Cha ta bệnh nặng nằm liệt giường, ta còn có một đứa em sao?” Thạch Mục nhìn chằm chằm lão giả áo xanh trước mặt, chậm rãi hỏi.
Thạch Mục chỉ mới mười bốn nhưng vì quanh năm phơi mình nơi gió biển thổi vào nên làn da hơi đen bóng, mắt to mày rậm, thân hình cao hơn bạn bè cùng trang lứa đến nửa cái đầu, tấm áo cánh cũ nát hắn vận mơ hồ phô ra những thớ cơ bắp cường tráng trên cơ thể đem đến cho người khác một thứ cảm giác tràn ngập vẻ kiệt ngạo bất tuân.
“Đúng vậy, lão gia lần này lâm bệnh rất năng, nhiều khả năng không gắng gượng nổi nên phu nhân mới phái lão nô đến đây đưa Thạch thiếu gia đến để có thể gặp mặt lão gia lần cuối.” Lão giả áo mỉm cười đáp.
“Phu nhân? Nếu như ông ấy ruồng bỏ mặc mẹ ta bao năm như vậy thì giờ cần gì phải đến nhận mặt đứa con này. Ngươi về đi, ta sẽ không đi với ngươi về Kim gia đâu.” Thiếu niên sa sầm nét mặt, không chút do dự từ chối.
“Khụ! Chỉ e Thạch thiếu gia đã hiểu lầm lão gia, kỳ thực lão gia trong suốt nhưng năm qua không trở về thôn là do có nỗi khổ tâm, chỉ cần thiếu gia đến gặp mặt lão gia là mọi hiểu lầm đều có thể xóa bỏ hết đó.” Lão giả nghe vậy liền ho nhẹ một tiếng rồi tiếp lời.
“Hừ, lão có mồm năm miệng mười cũng chẳng thay đổi được việc ông ấy đã vứt bỏ vợ con. Đừng có phí lời nữa!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếp rồi trả lời không chút khách khí.
Lão giả áo xanh nghe đến đây thì chân mày nhíu lại. trông kỹ cậu thiếu niên một lượt, cuối cũng bỗng nhiên như có quyết định đoạn cất lời:
“Ở thị trấn mấy năm nay có phải thiếu gia đi mua thảo dược thuận lợi một cách khó tin không? Mặt khác, Lý giáo đầu quản lý võ quán của thị trấn khi truyền thụ võ công quyền cước cho thiếu gia thu phí ít hơn nhiều so với các đệ tử khác phải không? Còn nữa, Thạch thiếu gia sau khi ra biển đánh cá xong, hàng mang ra thị trấn có phải nhanh chóng được người ta mua hết sạch mà lại có rất ít người mặc cả đúng không?”
“Ý của lão là những chuyện đó đều do ông ấy sắp xếp?” Cuối cùng sắc mặt người thiếu niên cũng thay đổi xong hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Có phải lão gia sắp xếp hay không thì ta không rõ lắm, nhưng những điều trên đều là do chính miệng phu nhân căn dặn lão nô đi làm đó.” Lão giả áo xanh mỉm cười đáp.
Người thiếu niên nghe đến đây thì sắc mặt không yên mất một lúc, cuối cùng để lộ ra vẻ hơi do dự.
“Phải rồi, Thạch thiếu gia chẳng phải trước giờ vẫn luôn tu luyện thuật luyện thể sao, xem ra là rất muốn trở thành võ giả chân chính. Trước lúc đến đây, phu nhân đã từng dặn dò lão nô rằng chỉ cần thiếu gia chịu đi gặp lão gia thì phu nhân sẽ nghĩ cách cho thiếu gia một vé tham gia thi vào võ viện Khai Nguyên, nhưng đến khi ấy có trúng tuyển được hay không thì phải trông vào năng lực của Thạch thiếu gia rồi.” Lão giả áo xanh cuối cùng cũng tung ra con bài tẩy của mình trong chuyến đi này.
Thiếu niên trầm mặc một hồi lâu xong mới hờ hững đáp:
“Ba ngày sau lão lại đến đi, khi đó ta cho sẽ cho lão một câu trả lời thỏa đáng.”
“Được, vậy ba ngày nữa lão sẽ tới nhận câu trả lời.” Lão giả áo xanh thấy thế liền biến tâm ý hắn đã định nên lão cũng không khuyên bảo gì thêm nữa mà lập tức hơi khom người nói lời cáo từ.
…
“Thành quản sự, chúng ta cứ thế mà về thật sao? Chi bằng cứ dùng sức mà cưỡng chế lôi hắn đi là được mà, cần chi phải tốn thời gian đến thế chứ?” Trong đám kỵ sĩ cưỡi ngựa đi quanh chiếc xe mới rời làng chài, một gã dáng người khôi ngô không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Người nói bậy gì đó, Thạch thiếu gia tuy không mang họ Kim, nhưng là con ruột của lão gia. Chúng ta lần này tới đây, chỉ cần đưa người về một cách ổn thỏa là được, quyết không thể để lộ ra bất kỳ ý khinh khi, biếng nhác nào. Bằng không, với tình cảm của phu nhân và lão gia, chúng ta tuyệt chẳng có cách nào trả lời được đâu.” Lão giả vận thanh sam nghe xong liền sầm mặt xuống.
“Là tiểu nhân đầu óc hồ đồ.” Gã kỹ sĩ cường tráng nghe vậy liền lộ ra vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, bên cạnh đường bỗng nhiên thấp thoáng thấy có bóng người rồi một kỵ sĩ cũng vận đồ đen thình lình xuất hiện, bước tới trước lão giả đoạn khom người rồi vội vàng bẩm báo:
“Thành quản sự, các huynh đệ ở quanh đây phát hiện người của Ngũ lão gia, Bưu thị huynh đệ, người xem nên xử lý thế nào?”
“Hừ, xem ra tên Ngũ lão gia bên đó không hề bỏ toan tính ban đầu, Bưu thị huynh đệ đều là Hậu Thiên võ giả sơ kỳ, chỉ ta đối phó được. Đã thế thì các người hãy chờ ở đây, ngươi dẫn đường, ta tự mình đi một chuyến, giải quyết bọn chúng cho xong chuyện.” Lão giả vận thanh sam sau một thoáng chau mày suy nghĩ liền nói dứt khoát.
“Dạ!”
Tên kỵ sĩ mới tới khẽ động thân mình, tức thì xoay mình lướt nhanh về phía mà y từ đó xuất hiện. Chỉ nghe “Véo” một tiếng, đã thấy lão già áo xanh từ trên ngựa bay xuống đoạn vọt theo tên kỵ sĩ kia. Thân hình lão lướt nhẹ nhàng phiêu đãng một cách khó tả tạo cho người ta cảm giác mơ hồ như không trọng lượng vậy.
Tên kỵ sĩ cường tráng cùng mấy tên khác thì vẫn yên vị quanh xe ngựa, thành thành thật thật đứng chờ.
. . .
Buổi đêm, trên một gò đất vô danh nào đó cách làng chài một dặm, dưới ánh trăng mờ ảo, Thạch Mục đang một mình quỳ trước một mộ phần có phần sơ sài, chỉ như một mô đất nhô lên, trước mộ phần cắm một bia đá màu vàng nhạt, trên mặt bia thình lình viết lớn màu đen
“Mộ của Vương thị, con dâu nhà họ Thạch”.
“Mẹ, người trăm triệu lần cũng chằng thể ngờ được rằng cha không những không chết mà trái lại, bên ngoài ông ấy lại cưới người khác. Có điều người yên tâm, chuyện con đã hứa khi trước nhất định con sẽ làm được. Khi trước cha lấy mộng tưởng trở thành võ giả là cái cớ rời bỏ mẹ, nhưng Mục nhi nhất quyết sẽ trở thành võ giả chân chính, hơn nữa còn là võ giả mạnh nhất trên đời để người yên tâm nhắm mắt nơi cửu tuyền!”
Người thiếu niên lẩm nhẩm mấy câu trước mộ phần xong liền đứng lên hoạt động tay chân đoạn bắt đầu luyện quyền trước ngôi mộ. Theo những tiếng lách cách của xương khớp vận động, động tác của hắn từ chậm hóa nhanh, thân hình như hổ. Sau thời gian uống cạn một chén trà, chỉ thấy khắp quanh người hắn là những bóng quyền liên tục chuyển động đồng thời đất cát quanh đó đều bị cuốn lên tạo thành một tầng bụi màu vàng bao bọc quanh thân hình người thiếu niên.
“Vèo!”
Từ trong cái lồng bụi kia, một bóng người vọt ra đồng thời mạnh mẽ đấm một cái tạo ra một dấu quyền to bằng miệng bát trên thân cây. “Rầm”, một tiếng động lớn vang lên, đại thụ rung lắc một trận kèm theo đó là vô số cành lá rớt lả tả xuống, đồng thời trên thân cây thình linh có thêm một dấu quyền sâu chừng nửa tấc.
Thạch Mục nhìn chằm chằm dấu quyền trên thân cây rồi nhíu mày lại. Bộ quyền pháp này là bộ duy nhất mà hắn học được từ võ quán trên thị trấn, nó cũng là bộ võ công dùng tôi luyện thân thể được lưu truyền rộng rãi nhất. Theo lời giáo đầu của võ quán, với độ sâu của dấu quyền mà hắn lưu lại trên thân cây kia thì giờ hắn phải đạt tới tầng bảy Tôi Thể, chỉ còn cách mức đại thành trong sách ghi lại có hai tầng thôi.
Bảy tầng này tính ra cũng đã tiêu tốn của hắn mất bốn năm!
Phải biết rằng, cái câu nghèo văn giàu võ tuyệt không phải không có đạo lý. Ngày hắn quyết định bắt đầu tập võ liền đóng luôn cho võ quán ba lượng bạc làm học phí cơ bản, đủ cho năm, sáu tháng học, chi phí này thực chất thấp hơn so với yêu cầu đóng góp từ các đệ tử khác nhiều, việc này do nhiều nguyên nhân.
Có điều là từ khi bắt đầu tôi thể đến giờ, tiêu phí tắm thuốc khiến cho thu nhập từ đánh cá của Thạch Mục đều đổ vào đó khiến cho hắn thường xuyên rơi vào tình cảnh không xu dính túi, nhà cửa thì sơ sài, nghèo rớt mồng tơi.
Dù thế, biểu hiện của Thạch Mục cũng đã khiến cho mọi người trong võ quán phải kinh ngạc, mấy vị giáo đầu lại càng lấy làm lạ mà khen ngợi không thôi, còn cho rằng hắn có căn cốt thượng cấp, là thân thể trời sinh để luyện võ.
Ngẫm kỹ lại, dù cho trong thời gian ở võ quán hắn đã nhiều lần mới dược sư phối chế thuốc nước để mình dùng tôi thể, thế nhưng vốn tiền ít ỏi của hắn sao có thể thực sự mua được linh thảo đúng nghĩa trên cái thị trấn kia chứ, thứ mà hắn dùng đa phần chỉ là thảo dược thông thường, chỉ cho hiệu quả tôi thể cực kỳ thấp.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi thầm thở dài.
Dù trong thời gian ngắn đã có thể đạt tới tôi thể tầng bảy nhưng tự thân hắn hiểu rõ, căn cốt bản thân có lẽ hết sức bình thường, sở dĩ có được kết quả kia là nhờ hai năm trước hắn gặp được một cơ duyên khó ngờ.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến khi ban ngày hắn không có đáp ứng thỉnh cầu tới Kim gia của lão giả vận thanh sam kia ngay. Ngẫm ngợi đến đây, hắn liền ngẩng đầu thoáng nhìn vầng trăng mờ tỏ trên bầu trời một chút đoạn xoay người chạy như bay xuống chân núi.
Một khắc sau, Thạch Mục đã xuất hiện ở một dải đá ngầm vô danh cạnh bờ biển, sau khi “Phù phù” hít hà hai hơi liền nhảy tùm xuống biển rồi đoạn như một chú cá lớn quẫy đạp lặn sâu xuống phía dưới. Rất nhanh sau đó hắn đã lặn xuống chỗ sâu ba bốn trượng.
Đột nhiên, một màn kinh người xuất hiện.
Nước biển vốn đang âm u tăm tối như pha mực lại thấy có ánh sáng mờ mờ, hơn nữa càng lúc càng thêm sáng rõ, soi sáng rõ một vùng biển nhỏ quanh đó.
Thạch Mục chẳng có chút kinh ngạc nào cảnh tượng này, chỉ thấy hắn vẫn tập trung nín thở đồng thời quẫy đạp lặn sâu xuống, mấy mét nữa thì hai chân thình lình chạm vào đáy cát, cũng chính là địa điểm hắn muốn đến.
Lúc này mới có thể thấy rõ, thứ tỏa ra ánh sáng mờ ảo kia rõ ràng là mười mấy cái vỏ sò lớn chừng bàn tay bám quanh một khối đá ngầm khổng lồ cao chừng bảy tám trượng, đồng thời thời sáng nhấp nháy liên tục.
Quyển 1 – Chương 2: Bang Nữ tặng châu
Thạch Mục lại chẳng để ý tí nào đến những cái vỏ sò phát sáng kia mà chỉ tập trung lặn nhanh đến bên cạnh khối đá ngầm khổng lồ, tiếp đó khẽ động một tay đoạn vỗ nhẹ “bịch bịch” mấy cái lên đó.
Một tiếng “pực” vang lên rồi một đám sương máu từ khối đá ngầm tuôn ra, chúng tựa như sinh vật, bay nhanh xung quanh Thạch Mục vài vòng rồi lặng lẽ chui vào trong người hắn.
Thạch Mục sau khi hút đám sương máu khi thì tinh thần cực kỳ phấn chấn, thân dưới nước sâu mà có thể hít thở một hơi dài, chẳng khác gì loài cá há miệng tự do hô hấp.
Tiếp đó hắn khẽ động thân mình, bơi nhanh đến phía sau khối đá rồi đào bới trong đám cát biển ra một bộ dùi đục xong liền bắt đầu chăm chú đục đẽo chỗ dưới khối đá ngầm.
Dưới ánh sáng mờ mờ vẫn có thể trông thấy rõ, có một con cự bạng bằng vại nước đang bị đè chặt dưới khối đá khổng lồ, toàn thân nó trắng tinh như ngọc, không hề pha tạp chút màu sắc nào khác.
Cự bạng: con trai to, lớn.
Chỉ có điều là quá nửa phần vỏ của nó bị đá ngầm đè, che hết nên chẳng cách nào di động được, phần di động có chăng chỉ là từng điểm sáng bạc nhấp nháy ở trên vỏ rồi tắt đi.
Phần dưới khối đá ngầm khổng lồ kia không ngờ lại bị rỗng đến tám, chín phần mười, hơn còn có thể thấy từ đáy biển có dòng nước khẽ lưu động như có mạch nước ngầm làm xói mòn phần dưới khối đá.
Sau thời gian một nén nhang không ngừng đục đẽo, Thạch Mục đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi.
Ngay sau đó hắn liền nín thở, dừng tay rồi quay lại phần mặt khối đá lúc trước đã vỗ rồi lại vỗ thêm vài cái nữa.
Cự bạng ở dưới nghe thấy tiếng này, tức thì ánh sáng bạc ngoài vỏ nó chuyển động liên tục một lúc rồi vẻ như gắng gượng, vỏ trai khẽ mở ra một chút, tức thì từ miệng trai một đám sương máu là phun ra.
Cảnh tượng lúc trước lập tức tái diễn.
Sau khi hấp thụ đám sương máu vào trong người, Thạch Mục tiếp tục hít thở bình thường, lại xách búa với đục bơi về chỗ cũ rồi tiếp tục cắm cúi gõ gõ đục đục.
Cự bang màu trắng ở dưới khối đá ngầm này được hắn phát hiện lúc hai năm trước, kết quả là sau khi vô tình hấp thụ đám sương màu thì Thạch Mục liền có được khả năng hít thở bình thường một cách tạm thời dưới nước.
Hắn cực kỳ kinh ngạc, vui mừng vì hiểu rằng cự bạng này chẳng phải thứ thường nên bây giờ mới vác búa đục trở lại chỗ này, tính khoét đi một phần khối đá hòng cứu cự bạng ra.
Cũng hay là cự bang kia rất có linh tính, dường như nó biết được Thạch Mục đang tìm cách cứu mình nên mỗi lúc hắn không thở nổi là sẽ phun ra một đám sương máu để hắn có thể hô hấp bình thường lại.
Có điều là khối đá ngầm này thực sự quá lớn, thêm nữa là dù Thạch Mục có thể thoải mái hít thở nhưng khi ở dưới nước hắn cũng không thể phát ra được lực mạnh, khối đá kia lại cứng rắn khó bì, thế nên mới có chuyện kiên trì mất hai năm, tốn bao công sức vất vả hắn mới tiếp cận thành công được.
Trong khi ở dưới này, Thạch Mục phát hiện ra sương máu mà cự bạng phun ra lại có điểm huyền diệu khác thường vượt xa dự liệu trước kia.
Trong hai năm qua, theo số lượng sương máu được hắn hấp thụ vào người không ngừng tăng lên, thời gian hít thở sau khi hấp thụ một đám sương máu ban đầu vốn rất ngắn nay đã thừa đủ cho thời gian một nén nhang.
Đồng thời Thạch Mục còn phát hiện ra sương máu này không giúp hắn có thể bơi lặn dễ dàng hơn mà với thân thể cũng có điểm lợi.
Khi trước vì lý do thiếu khuyết dược liệu phụ trợ mà việc tôi thể của hắn cứ dậm chân tại chỗ, thế mà sau khi có sương máu thì cứ thể luyện một mạch từ tầng bốn lên tầng bẩy, thêm nữa là rất nhiều sự việc hắn vốn không nghĩ không ra giờ lại dần sáng tỏ, tựa như là thứ kia cũng có hiệu quả nhất định trong việc gợi mở cho ngộ tính, điều này làm tâm tính của hắn trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.
Nếu không vậy thì làm sao một thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể có biểu hiện bình tĩnh, tỉnh táo như thế trước mặt lão giả vận thanh sam kia được.
Lúc này đây, sau khi đã vất vả bận rộn cả nửa đêm, hắn mới vác tấm thân mệt mỏi rời đáy biển, trở về nhà nơi làng chài.
Theo thói quen cũ, hắn cứ mỗi lần xuống đáy biển xong về là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mất mấy ngày mới có thể xuống biển thêm lần nữa, nhưng với tình thế hiện giờ thì tự nhiên chẳng thể như thế được.
Buổi tối ngày hôm sau, vẫn chỗ bờ biển đó, chàng thiếu niên lại một lần nữa nhảy xuống biển.
Buổi tối ngày thứ ba, nơi sâu dưới đáy biển!
“Ầm” một tiếng!
Một vài hòn đá vụn lăn xuống rồi cả khối đá ngầm bắt đầu rung lên rồi khẽ chậm rãi nghiêng qua một bên.
Cự bạng vốn bị khối đá đè chặt ở dưới, sau khi thấy một quầng sáng bạc bừng lên từ vỏ, cũng đang liều mạng lắc lư.
“Xong”
Thạch Mục thấy thế cực kỳ vui mừng đồng thời lắc người, hai tay khua nước bơi sang chỗ khác tránh bị khối đám kia đổ vào.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, khối đá kia đã đổ nghiêng quá bốn mươi lăm độ, chỉ chốc lát nữa thôi nằm hẳn xuống, cự bạng phía dười liền gắng gượng tránh thoát ra.
Nhưng đúng lúc này, một mạch nước ngầm chẳng biết đâu ra thình lình phun mạnh theo hướng ngược chiều đổ của khối đá.
Sau một tràng những tiếng nổ ầm ầm, khối đã vốn đã nghiêng đổ kia lại lắc lư một hồi rồi đột nhiên trở lại vị trí cũ một cách quỷ dị, còn cự bạng đã thoát được một chút giờ lại đứng trước nguy cơ bị đè lại.
“Không hay rồi!”
Thạch Mục thấy thế, chẳng cần nghĩ liền, lập tức khẽ quát một tiếng, nhanh chóng trầm hông, hạ thấp trọng tâm, tiếp đó hắn dậm mạnh hai chân cho lún sâu hơn nửa thước xuống cát rồi liên tiếp tung mạnh hai quyền về phía khối đá ngầm.
“Bịch, bịch”, hai tiếng trầm đục vang lên!
Nắm đấm của người thiếu niên mạnh mẽ đập lên vách đá, nước biển xung quanh theo đó mà quay cuồng một hồi, khối đá ngầm khổng lồ thoáng rung lên, kế đó thế đè lại chỗ cũ của nó cũng chậm lại khá nhiều.
Cự bạng nhân cơ hôi này lần nữa phát ánh sáng chói lòa quanh thân rồi nhoáng cái đã bất ngờ biến mất khỏi chỗ đang nằm.
Thạch Mục lảo đảo đưa thân thể nặng nề lùi lại mấy bước, hai tay đau đớn bầm dập đang ròng ròng chảy máu, miệng hắn phun ra một ngụm máu rồi hai mắt đột nhiên nhắm lại, ngất đi luôn.
Đúng lúc này, nước biển quanh người thiếu niên hơi động, đồng thời cự bạng lại nổi lên từ nơi có ánh sáng trắng mờ mờ, hai cái vỏ từ từ hé ra rồi từ trong đó một nữ đồng tí hon ôm một viên châu màu đỏ máu hiện ra.
Nhìn dung mạo thì nữ đồng tí hon này mới chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, cao hơn ba tấc, thân vận một cái yếm lụa mỏng, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo dị thường, cô bé lúc này đang đưa đôi mắt đen láy như hạt nhãn quan sát kỹ càng tên thiếu niên với hai cánh tay đầy máu nằm hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ vẻ cực kỳ cảm kích.
Cô bé khẽ động cánh tay như ngó sen, giơ viên châu màu đỏ máu lên thật cao, tức thì từng vòng sóng ánh sáng từ đó tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Sau một khắc, theo những tiếng “roẹt roẹt” vang lên, có vô số những vỏ sò lớn nhỏ khác nhau từ đáy biển ào ào nổi lên đồng thời bay nhanh tới, vây quanh thân mình người thiếu niên rồi chầm chậm nâng hắn nổi lên mặt nước.
Không lâu sau đó, một chỗ trên mặt biển nước bỗng nhiên như tách đôi rồi Thạch Mục cứ thế nổi lên.
Đám sò sau đó theo một “phành” liền tản ra rồi lặng lẽ chìm sâu xuống đáy biển.
Ánh sáng bạc bừng lên rồi tắt đi để hiện vỏ sò khổng lồ nổi lên cạnh người thiếu niên, hai cánh vỏ mở ra khá lớn rồi nữ đồng tí hon kia một lần nữa hiện ra.
Sau khi đưa mắt nhìn hắn một lúc, thấy hắn vẫn nguyên dạng hôn mê bất tỉnh, cô bé lại nhìn viên châu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái đoạn ném viên châu trong tay sang người thiếu niên.
Viên châu quay tròn một vòng phía trên người thiếu niên xong phát ra một tiếng “phốc”, tức thì một đám sương máu khá lớn phun ra.
. . .
Mấy ngày sau, nữ đồng xuất hiện trên mặt biển cách chỗ cũ mấy vạn dặm, thân hình cô bé vẫn nhỏ xíu không lẫn vào đâu được, nhưng ở bên cô bé lại có thêm một mỹ phục vận cung trang màu lam.
Hai người đứng trên một con rùa đen khổng lồ to bằng cả gian phòng, nhắm phía biển cả mà lướt tới, hai bên bọt nước trắng xóa cuồn cuộn tung bay.
Mỹ phụ vừa nắm tay nữ đồng vừa dùng ánh mắt yêu thương nhìn ngắm, miệng không ngừng nói như giảng giải:
“Nha đầu, nếu lần này không gặp ta thì e rằng con đã gặp điều bất trắc rồi. Chà chà, Thiên Bạng Linh Nữ, đây chính là thuật sĩ hành Thủy trời sinh, cũng là sự việc khắp Đông hải này ngàn năm mới thấy. Xem ra trời định Thủy Tộc chúng ta sắp tới lúc phát dương quang đại rồi. Phải rồi, nha đầu,con tên là gì, vì sao không thấy Linh châu của con vì trong lời đồn thì Thiên Bạng Linh Nữ nào khi sinh cũng có sẵn một viên linh châu, đấy chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế pháp khí…”
“Chi chi. . .”
Nữ đồng, miệng phát ra những âm thanh ríu rít, đồng thời đôi tay nhỏ nhắn không ngừng hướng về phía mỹ phụ mà khua múa như thể hiện điều gì đó.
“Ồ, con tên Hương Châu, tặng linh châu tặng người khác, người đó là ân nhân cứu mạng ngươi? Ừm, biết ơn mà báo đáp là điều nên làm…Cái gì, là người Nhân tộc lại còn là một nam tử. Nha đầu con nhớ kỹ đây, nam tử Nhân tộc đều không đáng tin, lần sau gặp phải thì cứ một chưởng đánh chết luôn. Đi, cùng sư phụ lấy lại hạt châu kia…Cái gì, người nói linh châu kia trong thời gian dài ở đáy biển đã bị một đám quái huyết làm dơ bẩn nên không còn tác dụng. Ừm, thì ra là vậy, bỏ đi, coi như tiện nghi cho gã Nhân tộc kia, nhưng sau này không cho phép con gặp hắn nữa…”
*ác quá, chia lìa đôi trẻ từ trong trứng nước @@
Theo tiếng người mỹ phụ càng lúc càng nhỏ, còn rùa khổng lồ chở hai người từ từ tiến ra phía xa trên biển, cuối cùng hóa thành một chấm đen rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt.
. . .
Thạch Mục trong lúc mơ màng chỉ cảm thấy khắp người nóng như bị thiêu trong lò bát quái, huyết dịch trong cơ thể như sôi trào, miệng lưỡi khô đắng dị thường, thình lĩnh bỗng thấy hắn hét lớn một tiếng rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
Hắn nhận ra bản thân đang ngồi trên bờ biển, bốn phía xung quanh cực kỳ im ắng, không hề thấy có bóng dáng người nào khác.
Hắn thoáng ngạc nhiên chốt lát xong liền theo bản cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy mu bàn tay vốn nát tươm của hắn giờ này đã hoàn toàn lành lặn như mới, không hề có chút dấu vết từng bị thương nào.
Thạch Mục kinh ngạc vừa lật tới lật lui hai bàn tay để nhìn cho kỹ, vừa cảm nhận sự khác thường của dòng máu chảy trong cơ thể, trên mặt hắn không khỏi hiện đầy vẻ ngờ vực, sau một hồi suy ngẫm đánh giá xong hắn như sực nhớ tới điều gì đó, hai tay đột nhiên lục lọi khắp người một lượt.
Kết quả là sau thoáng tìm kiếm, hắn liền lôi từ vạt áo trước ngực ra một viên châu óng ánh lớn cỡ ngón tay cái.
“Đây là. . .”
Hắn dĩ nhiên có vài điểm còn hoài nghi, nhưng mà có thể chắc chắn là trước đó trên người mình tuyệt không có vật này.
Thạch Mục tự nhiên không biết rằng những đám sương màu mà cự bạng phun ra khi trước thực ra là do đám dị huyết ngoại lại tồn tại trong viên linh châu trên tay nữ đồng tạo ra.
Chẳng qua trước đây đám dị huyết kia chỉ bị Thạch Mục hấp thu một phần nhỏ thôi, còn vừa rồi để trị thương cho hắn mà nữ đồng liền ép toàn bộ dị huyết ra hết, giúp hắn chỉ nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Bản thân viên linh châu kia do nữ đồng không hề áp chế dị huyết, khiến nó bị ô uế và mất đi linh tính nên lúc này nó chỉ còn là một viên dạ minh châu thượng đẳng mà thôi, nếu không vì nguyên do này chưa chắc nữ đồng đã để lại vật này cho hắn.
Thạch Mục nhìn ngắm, sờ nắn viên châu cảm hồi, cảm thấy vật này cực kỳ nhẵn mịn, hiểu là nó có giá trị không nhỏ nên liền cẩn thận đem cất kỹ bên người.
Thời gian sau đó, hắn lại nhảy xuống biển, lặn tới chỗ đáy biển kia để tìm kiếm một phen, sau khi xác nhận chắc chắn cự bạng kia đã rời đi liền thoáng cảm thấy có chút buồn vu vơ vô cớ, nhưng rất nhanh ổn định tâm tình, trồi lên rồi quay trở về làng chài.
Buổi sáng ba ngày sau, đám người hội lão giả vận thanh sam xuất hiện lại trong làng chài.
Không lâu sau đó, một chiếc xe ngựa màu đen được một tên kỵ sĩ hộ tống lướt nhanh ra khỏi thôn, nhắm thẳng hướng Phong Thành mà phi tới.