Nam Hoa Sơn mạch tung hoành hơn hai ngàn dặm, những ngọn núi cao hiểm trở nhiều không đếm xuể, độc xà mãnh thú thường hay xuất hiện. Hơn nữa trong núi hàng năm mây mù tràn ngập, rất khó phân biệt phương hướng, vì vậy trừ dưới chân núi bên ngoài thỉnh thoảng còn có một ít tiều phu thợ săn cư trú, sâu trong sơn mạch rất hiếm thấy vết chân người.
Sâu trong trung tâm Nam Hoa Sơn mạch có vài ngọn sơn phong cao hơn hai ngàn thước vây quanh, tạo thành một hạp cốc có diện tích rộng lớn. Chẳng qua là hạp cốc này quanh năm bị mây mù vô cùng nồng đậm bao phủ, ngoài năm thước không còn thầy rõ bất cứ vật gì.
Đã từng có một ít sơn dân to gan vọng tưởng thăm dò màn sương mù dày đặc này. Nhưng Sau khi bọn họ đi vào trong làm sương mù dày đặc này chừng mấy chục thước, sẽ hoàn toàn bị lạc mất phương hướng, thường là phải mất mấy canh giờ mới có thể chạy ra khỏi phạm vi sương mù bao phủ, mà lúc này bọn họ lại phát hiện ra mình trở về chỗ cũ. Sau khi trải qua nhiều lần nếm mùi thất bại như vậy, rốt cục những người này bỏ cuộc, không thèm để ý tới hạp cốc thần bí này nữa, hơn nữa còn dặn dò hàng xóm của mình không nên bước vào nơi này.
Hôm đó thình lình một thanh niên áo trắng dung mạo tuấn tú hiên ngang xuất hiện, ôm trong lòng một đứa trẻ mới sinh ra chưa lâu, chạy rất nhanh về phía hạp cốc. Tốc độ của y cực nhanh, giống như là đang dốc hết toàn lực mà chạy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thoải mái, giống như đang nhàn nhã dạo chơi.
Không bao lâu sau, thanh niên áo trắng đã đi tới trước đại hạp cốc, dừng bước trước sương mù nồng đậm. Y lấy trong ngực áo ra một viên ngọc to như hạt đậu, có màu đỏ chói. nhỏ giọng nói vào đó mấy câu, sau đó vung tay lên, vứt viên ngọc vào trong làn sương mù. Viên ngọc vẽ ra một đạo hồng quang, nhanh chóng chui vào trong sương mù nồng đậm, biến mất không thấy.
Sau chừng năm ba phút, thình lình có một trận kình phong từ sâu trong hạp cốc thổi rạ. gào thét bay tới trước mặt thanh niên. Sau đó hóa thành một điếm sáng trước mặt y, biến mất không thấy.
Dường như thanh niên áo trắng đã quen với chuyện này, cho nên không có bất cứ biểu hiện gì là ngạc nhiên. Y vẫn ôm đứa trẻ trong lòng, men theo thông đạo vừa hình thành do trận kình phong kia thổi ra, rộng chừng hai ba thước, nhanh chóng tiến vào hạp cốc.
Một lúc sau, sau lưng thanh niên áo trắng sương mù cuộn lên, nhanh chóng lấp đầy thông đạo này, hạp cốc lại khôi phục bộ dáng bình thường của nó.
Thanh niên áo trắng theo thông đạo đi tới được chừng năm, sáu trăm thước, sương mù dày đặc trước mặt đột nhiên biến mất không thấy nữa. Thay vào đó là đủ các kiến trúc tầng tầng lớp lớp, không thể nào đếm xuể, cùng rất nhiều con đường chằng chịt ngang dọc giăng mắc khắp nơi, thỉnh thoảng còn có nhiều người cả nam lẫn nữ ăn mặc giống như y đi trên đó. Thì ra bên trong hạp cốc sương mù dày đặc bao trùm này lại là một trấn nhỏ.
– Ủa, đây không phải là Giản Hàn huynh sao, đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi ư? Ngươi ôm trong lòng đứa trẻ nào vậy, chăng lẽ là con tư sinh mà ngươi lén lút sinh bên ngoài?
Một nam từ mặt đen tuổi tác xấp xỉ với ý thấy y ôm đứa trẻ về, giật mình hỏi.
– Hừ, nói nhảm gì vậy, ta muốn sinh thì sinh, cần gì phải lén lén lút lút? Đứa nhỏ này ta cũng không biết là con cái nhà ai, ta nhặt được trên đường trở về đây.
Thanh niên áo trắng nói.
– Nhặt được ư? Ngươi nhặt được một đứa trẻ phàm nhân, ôm về gia tộc để làm gì?
Nam từ mặt đen tỏ ra nửa tin nửa ngờ.
– Đứa trẻ này thân có Linh Căn, không tin ngươi cứ kiểm tra thử xem. Không phải là gia tộc đang chiêu thu một nhóm đệ tử mới hay sao, cho nên ta mới thuận tiện mang về. Nhắc tới cũng rất kỳ quái, ta thấy đứa trẻ này ở một chỗ cực kỳ hoang vu trên sườn núi, tuy rằng người nó trần truồng lộ thể, nhưng lại không khóc không quậy phá. Hơn nữa ta đã tìm một vòng trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh đó, lại không thấy bóng dáng một người nào. Ta thấy nó thân mang Linh Căn cho nên không đành lòng vứt trên núi hoang, mới quyết định mang về gia tộc.
Thanh niên áo trắng thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra không tin, bèn kể đơn giản lai lịch đứa trė.
Nam từ mặt đen nghe vậy bèn sờ lên cổ tay nhỏ nhắn của đứa trẻ đang ngủ say, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
– Quả nhiên là có Linh Căn, bất quá dường như hết sức hỗn tạp, tư chất cũng không phải là tốt lắm…
– Hừ, ngươi cho rằng bằng vào tu vi tu sĩ Trúc Cơ kỳ của mình có thể phán đoán thuộc tính Linh Căn hay sao? Không dây dưa với ngươi nữa, ta đi tìm Tam trưởng lão hồi báo nhiệm vụ, thuận tiện thỉnh mệnh xem nên xử trí đứa trẻ này thế nào.
Thanh niên áo trắng dứt lời bèn vẫy tay từ giã đối phương, tiếp tục bước đi về phía một ngôi lầu ba tầng tinh xảo…
Một năm sau, ở trấn nhỏ thần bí trong hạp cốc này, một đứa trẻ mới vừa một tuổi bước đi tập tễnh đang vui vẻ trò chuyện cùng một phụ nhân khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, vóc người hơi mập, gương mặt hòa ái dễ gần.
– Vân di, người nói con là do Giản Hàn thúc thúc nhặt được sao?
Đứa trẻ ngẩng đầu, kéo kéo tay áo phụ nhân đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nói từng chữ một bằng giọng non nớt. So với những đứa trẻ cùng tuổi với nó, nói được như vậy là hết sức lưu loát.
– Đúng vậy. Tên của con là Ngũ Căn, chính là do thúc ấy đặt.
Phụ nhân trung niên vuốt ve tóc đứa trẻ, nhẹ giọng nói.
Từ khi sinh ra, nàng vẫn một mực ở trong hạp cốc này. Bởi vì thân nàng không có cái gọi là Linh Căn, là một trong những phàm nhân không nhiều lắm ở trấn nhỏ này, cho nên từ trước tới nay chưa từng rời khỏi trấn. Bắt đầu từ bảy tám năm trước, chức trách chủ yếu của nàng là chăm sóc cho một đám trẻ mới sinh cho tới hai ba tuổi. Tới khi chúng được chừng năm tuổi, sau đó sẽ có người tới đưa những đứa trẻ này tới những địa phương khác.
Vì vậy, nàng sớm đã quen với chuyện tiếp xúc đám trẻ khóc suốt cả ngày, hơn nữa chăm sóc bọn chúng cũng ngày càng thuần thục. Trưa hôm nay, hơn hai mươi đứa trẻ đang ngủ say sưa, nàng cũng nhân cơ hội tựa vào một chiếc Thái Sư ỷ nghỉ ngơi một chút. Không ngờ rằng Ngũ Căn bình thường không khóc không nghịch, lanh lợi vô cùng lại chạy tới hỏi han.
– Vân di, tại sao gọi con là Ngũ Căn vậy? Trước kia con nghe người ta nói qua cái gì Ngũ Linh Căn, có nghĩa là gì? Đứa trẻ ngẩng đầu, lộ ra vẻ tò mò hỏi.
Xem ra hôm nay nàng không ngủ được giấc trưa, dù sao nàng cũng không có thói quen này. Phụ nhân trung niên quyết định ôm đứa trẻ trên đầu gối, nhẹ giọng nói chuyện với nó.
Vân di cũng không biết. Vân di nghe người ta nói, Linh Căn là do trời sanh. Người có Linh Căn mới có thể tu hành công pháp tu tiên gì đó, nếu không có Linh Căn cũng chỉ có thể là phàm nhân. Ngũ Căn con thật là may mắn, trời sanh ra đã có Linh Căn, chờ đến lúc con lên năm tuổi, Giản gia sẽ tìm người dẫn con đi tu hành tiên pháp. Vân di không có Linh Căn, chỉ có thể vất vả cả đời.
Phụ nhân trung niên kiên nhẫn trả lời, nói xong lời cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
– Cái gì là Ngũ Linh Căn chứ? Không phải Vân di đã nói con là Ngũ Linh Căn, cho nên tên con là Ngũ Căn sao?
Trẻ con vốn là như vậy, hỏi hết câu này đến câu khác không ngừng.
– Đúng vậy, Vân di nghe Giản Hàn thúc thúc nói qua. Linh Căn của con là Ngũ Linh Căn, dường như không phải là rất tốt, cho nên y bèn đặt tên cho con là Ngũ Căn. Cụ thể là có ý gì, Vân di cũng chỉ biết rất ít, chờ sau này con trưởng thành, dĩ nhiên là sẽ rõ.
Phụ nhân trung niên thủy chung nói với giọng điệu nhẹ nhàng, hết sức kiên nhẫn. Bất quá khi gặp phải vấn đề mà nàng không giải thích được, bèn mang câu danh ngôn từ vạn cổ không sai “sau này lớn lên con sẽ biết” ra đối phó.
– Vân di, làm thế nào tu luyện tiên pháp vậy?
Đứa trẻ lại hỏi một vấn đề khó khăn.
Chương 2: Triệu Địa
– Cái này Vân di cũng không rõ ràng lắm, có Linh Căn là có thể tu hành tiên pháp, sau đó có thể đạt được thọ mệnh trăm tuổi, từ đó trở đi sẽ không ngã bệnh. Sẽ thông hiểu các loại các dạng pháp thuật, người người đều có bản lãnh cao cường khôn tả. Chờ sau này Ngũ Căn trưởng thành, cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy.
Vốn phụ nhân chỉ hiểu biết có hạn về chuyện này, chỉ mấy câu ngắn ngủi nói lên tất cả những điều mình biết, trong giọng nói còn mang theo vẻ hết sức hâm mộ.
– Ủa, vậy hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?
Đứa trẻ đổi đề tài, không hề hỏi tiếp về nội dung Linh Căn tu tiên vốn phụ nhân không biết được rõ ràng, mà hỏi một câu thông thường như bao đứa trẻ khác.
– Chúng ta là Giản gia ở Nam Hoa sơn mạch.
Phụ nhân nhất thời cũng cảm thấy trong lòng hơi nhẹ nhõm, cuối cùng đứa trẻ cũng không tiếp tục hỏi những câu mà nàng khó có thể trả lời.
– Nam Hoa Sơn mạch ở nơi nào? Dường như đứa trẻ này đã chuẩn bị sẵn những câu hỏi, tuôn ra hết câu này đến câu khác.
– Nam Hoa sơn mạch ở miền Nam Kim Diễm quốc.
Phụ nhân khẽ véo vào gương mặt non nớt khả ái của đứa trẻ một cái, đáp.
– Kim Diễm quốc ở nơi nào vậy?
Đứa trẻ căn vặn tới cùng.
– Kim Diễm quốc ở trên Thiên Nguyên đại lục, Vân di nghe nói Thiên Nguyên đại lục rất lớn. Tuy rằng Kim Diễm quốc lớn như vậy, cũng bất quá chỉ là một quốc gia nho nhỏ trên đó mà thôi.
Phụ nhân kiên nhẫn mười phần đáp lại, nhưng mới vừa nói xong, trong lòng lại cảm thấy hơi hối hận. Nếu như đứa trẻ này tiếp tục hỏi nàng cái gì là quốc gia, cái gì là đại lục, vậy nàng phải trả lời thế nào đây?
May là đứa trẻ cũng không có hỏi như thế, mà là hỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái:
– Vân di, người biết cái gì là Địa Cầu không? Người biết có một quốc gia gọi là Trung Quốc không?
————–
Mười mấy năm sau. Trong đại hạp cốc Nam Hoa Sơn quanh năm mây dày đặc giăng đầy, không biết từ đâu xuất hiện một trận cuồng phong gào thét mà qua, thổi một vài chỗ mây mù nồng đậm tản ra, tạo thành một con đường nhỏ rộng chừng hai, ba thước dẫn từ sâu trong hạp cốc ra đên ngoài cửa cốc. Nếu đứng ở chỗ này nhìn thẳng vào trong cốc, có thể thấy được hai bóng người một trước một sau đang từ bên trong đi ra.
– Không phải là một gia tộc tu tiên nhỏ xíu tồi tàn thôi sao, không phải là mỗi tháng chỉ có một viên Tụ Khí Tán sao, có cái gì hiếm lạ chứ! Lão tử đi rồi sau này cũng sẽ không trở lại nữa!
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi ở phía trước, thân hình thon thả, hơi hơi gầy, tướng mạo miễn cưỡng coi như là thanh tú, trên người khoác bộ áo vải nhăn nhó đã hơi ố vàng, bên hông đeo một chiếc túi da nhỏ dường như là do da của một loài thú hiếm có nào đó may thành. Thiếu niên vừa đi vừa nhỏ giọng mắng đám người đuổi hắn ra khỏi hạp cốc này. Có lẽ sợ bị người ta nghe thấy, cho nên nội dung lời mắng cũng chỉ có chính hắn có thể nghe rõ được.
Một thiếu nữ có gương mặt tròn xoe, nhan sắc xinh đẹp, làn da trắng như tuyết đang đi theo sau hắn. Bất kể là những đóa hoa tươi nho nhỏ ghim trên hai bím tóc hay vẻ ngây thơ giữa đôi mày, đều làm lộ ra đại khái tuổi tác của nàng. Lúc này nàng đang chu cái miệng nhỏ nhắn, hai con mắt vừa đen vừa sáng trở nên hơi đỏ, trong đó đang ngân ngẩn nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, chảy dài theo gương mặt đẹp của nàng.
– Ngũ Căn ca, huynh thật muốn đi sao? Hay là để muội đi cầu tình cùng Đại trường lão, chập thuận cho huynh lưu lại. Huynh có thiên phú về phương diện chê phù như vậy, gia tộc nhất định sẽ cần huynh.
Thiếu nữ chậm rãi đi theo sau lưng thiếu niên, rốt cục lấy can đảm mở miệng.
– Không cần, Hinh nhi. Nếu ta ở lại Giản gia, tu vi cũng sẽ không có tiến triển gì, không bằng đi ra ngoài xông pha một lần, nói không chừng có thể tìm được tuyệt thế linh dược giúp cho công pháp đại tiến gì đó. Chờ sau khi tu vi đại thành, nhất định ta sẽ trở lại, muội cũng không được lười biếng, chớ để tới lúc đó tu vi thua kém ta.
Thiếu niên bĩu môi, nỡ một nụ cười trêu cợt với thiếu nữ.
– Ai thua huynh chứ, thật đáng ghét…
Thiếu nữ chu cao đôi môi nhỏ nhắn của mình.
– Mau trở về đi thôi, sắp tới cửa ra rồi, ta đi đây!
Thiếu niên chợt chạy nhanh mấy bước, vọt ra khỏi cửa cốc, chỉ để lại thiếu nữ ngơ ngác đứng yên.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng thiếu niên đi xa một hồi lâu mới cúi đầu thở dài, xoay người đi vào sâu trong làn sương mù dày đặc.
– Ngũ Căn ca, huynh nhất định phải trở về sớm… Thiếu niên này chính là Triệu Địa, hoặc còn gọi là Ngũ Căn.
Triệu Địa là tên hắn trên Địa Cầu, hắn vốn là sinh viên đại học chừng hai mươi tuổi, sắp tốt nghiệp. Hàng ngày ban ngày hắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi nộp lý lịch phỏng vấn tìm việc, tối tới phòng thí nghiệm làm luận văn tốt nghiệp. Đêm hôm đó khi hắn ra khỏi phòng thí nghiệm đã là hơn hai giờ, đang lúc đi trên chiếc xe đạp cũ nát tới mức có khả năng tự động chống trộm trở về ký túc xá, thình lình bị một luồng sáng giống như sao băng đánh trúng thân người vô cùng khó hiểu.
Đây là ký ức cuối cùng về Địa Cầu của hắn, hắn chỉ nhớ lúc ấy trước mắt chợt sáng lên, sau đó liền mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy thập niên, có lẽ chỉ là một giấc mộng trong giấc ngủ trưa, cũng có lẽ là mấy kiếp luân hồi, rốt cục ý thức của hắn thức tỉnh một lần nữa. Bất quá lần này hắn phát hiện mình biến thành một đứa trẻ mới vừa ra đời, càng tồi tệ hơn nữa là hắn không biết mình đang ở chỗ nào, xung quanh không có một người.
Hơn nữa trong lúc Triệu Địa còn chưa biết “phụ mẫu” của mình là ai, đã bị một người tu tiên cấp thấp của Giản gia tên là Giản Hàn ôm vào trong hạp cốc của Nam Hoa sơn mạch này, được một gia tộc tu tiên gọi là Nam Hoa Giản gia nuôi dưỡng. Mà trong quá trình này, dần dần Triệu Địa cũng học hiểu được ngôn ngữ địa phương, hơn nữa vẫn không ngừng hỏi thăm, đã có một ít kiến thức về thế giới mới này.
Đây là một địa phương tên là Thiên Nguyên đại lục, chỗ này căn bản không ở trên Địa Cầu, thậm chí không có trong Thái Dương hệ. Chỉ biết Thiên Nguyên đại lục này là một chỗ vô cùng mênh mông rộng lớn, cụ thể là bao lớn, người Giản gia không ai biết, thậm chí không ai có thể hình dung rõ ràng. Nếu dùng một câu nói để hình dung đại lục này, đó chính là đất rộng người thưa, dĩ nhiên thưa là so với Địa Cầu, bởi vì Thiên Nguyên đại lục thật sự là quá lớn, cho dù mật độ dân số không cao, nhưng tổng số nhân khẩu vẫn vượt xa Địa Cầu.
Ở trên đại lục này, loài người có thể chia làm hai loại, một loại là phàm nhân bình thường, một loại khác là người tu tiên có Linh Căn có thể tu hành, còn gọi là tu sĩ. Loại sau tỷ lệ cực thấp, không tới một phần ngàn, hơn nữa đa số bình thời cũng ẩn cư ở thánh địa tu hành, thông thường sẽ không tiến vào thế giới phàm nhân, lại càng không tham gia vào chiến loạn cùng tranh chấp quyền lợi trong thế giới phàm nhân. Cho nên tuyệt đại đa số phàm nhân căn bản không biết có người tu tiên tồn tại.
Rốt cục điểm khác nhau giữa phàm nhân và người tu tiên có Linh Căn nằm ở chỗ nào, bất kỳ người nào của Giản gia cũng không thể nói được rõ ràng. Chỉ nói Linh Căn là do trời sanh, chỉ có người có Linh Căn mới có thể cảm ứng được linh khí tồn tại trong thiên địa, hấp thu vào trong cơ thể tiến hành tu luyện. Lời đồn tu hành đạt tới cảnh giới tối cao có thể đắc đạo thành tiên, pháp lực vô biên, vả lại suốt đời không già.
Phàm nhân không có Linh Căn là không thể nào cảm ứng được thiên địa linh khí, đừng nói tu tiên, hơn nữa xác suất hậu duệ phàm nhân có được Linh Căn không tới một phần vạn. Còn nếu phụ mẫu có một người là tu sĩ, xác suất con có được Linh Căn sẽ gia tăng rất lớn. Nếu cả hai bên phụ mẫu đều là tu sĩ, xác suất con có được Linh Căn thậm chí có thể đạt từ một phần tư đến một nửa. Vì vậy các tu sĩ kết thông gia với nhau, tạo thành những gia tộc tu tiên, những môn phái tu tiên lớn có nhỏ có.
Nam Hoa Giản gia chính là một gia tộc tu tiên không lớn nằm ở Kim Diễm quốc, chếch về phía Đông Nam trên Thiên Nguyên đại lục. Phạm vi thế lực của Giản gia là hơn ngàn cây số xung quanh Nam Hoa Sơn mạch, cũng là một thế lực tu tiên ở Cổn châu, một trong mười ba châu quận ở Kim Diễm quốc.
Theo Giản Hàn nói, trong một lần y đi làm nhiệm vụ gia tộc hoàn thành trở về, lúc đi ngang qua một vùng hoang dã không vết chân người trong Nam Hoa sơn mạch, đột nhiên phát hiện một đứa trẻ đang ngủ thật say. Y cảm thấy tò mò, bèn tìm kiếm xung quanh một lúc lâu, bên trong phạm vi mười mấy dặm không phát hiện ra bất kỳ một bóng người nào, không thể làm gì khác hơn là thuận tay ôm đứa trẻ này trở về Giản gia.
Đứa trẻ này chính là Triệu Địa. Lúc hắn được đưa vào Giản gia cũng là lúc Giản gia đang tìm kiếm trẻ con thân có Linh Căn khắp nơi, để bổ sung mở rộng huyết mạch. Rốt cục hắn được Giản gia nuôi lớn, trở thành một thành viên Giản gia, không có ai đặt cho hắn một cái tên chính thức, chỉ có một nhũ danh gọi là Ngũ Căn.
Đây là bởi vì thuộc tính Linh Căn của Triệu Địa chính là năm loại thuộc tính Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hỗn tạp hợp lại thành Ngũ Linh Căn, là loại có tư chất kém nhất trong tất cả chủng loại Linh Căn.
Linh Căn bình thường có thể chia làm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, xưng là Ngũ Hành. Linh Căn của đại đa số người tu tiên đều là năm loại thuộc tính, hoặc nhiều loại pha lẫn với nhau tạo thành. Thông thường mà nói, thuộc tính Linh Căn càng ít chủng loại, Linh Căn lại càng tinh thuần, lại càng dễ dàng cảm ứng được thiên địa linh khí đối ứng, hấp thu cùng tu luyện cũng càng nhanh chóng. Linh Căn pha trộn bốn hoặc năm loại thuộc tính tu luyện vô cùng vất vả, còn được gọi là Tạp Linh Căn hay Ngụy Linh Căn, thuộc về loại kém cỏi nhất.
Mà thuộc tính chỉ một Linh Căn, hẳn thiên phú tu luyện cực cao, tốc độ tu hành cực nhanh, thông thường có thể tu luyện tới cảnh giới rất cao, xưng là Thiên Linh Căn, có nghĩa là con trời. Bất quá loại Thiên Linh Căn này vô cùng hiếm có, đừng nói là gia tộc tu tiên nhỏ như Giản gia, ngay cả Kim Diễm quốc mà Giản gia đang ở có tất cả hơn ngàn gia tộc tu tiên, môn phái tu tiên, nhưng Thiên Linh Căn xuất hiện cũng là chuyện cách mấy trăm năm mới có một lần.
Hơn nữa một khi Thiên Linh Căn xuất hiện, lập tức trở thành đối tượng cho các thế lực tu tiên tranh đoạt. Có được một tu sĩ có Thiên Linh Căn, cũng có nghĩa là tông môn mình sẽ có được một cao thủ tiền đồ vô lượng, thực lực tông môn sẽ trở nên bền vững trong một thời gian dài. Lời đồn rằng ở Kim Diễm quốc trong mấy ngàn năm qua, ngoại trừ vài tu sĩ Thiên Linh Căn bị cừu gia ám toán mà chết, số còn lại đều tu luyện đạt tới cảnh giới mà tu sĩ bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Trừ những Linh Căn thuộc tính Ngũ Hành này ra, còn có một ít Linh Căn biến dị, tỷ như Linh Căn hai thuộc tính Kim. Thủy biến dị thăng hoa mà sinh ra Lôi Linh Căn, Linh Căn hai thuộc tính Hỏa, Thổ biến dị sinh thành Phong Linh Căn, còn có Băng Linh Căn, Huyễn Linh Căn… đều gọi là Dị Linh Căn. Xác suất xuất hiện của những loại Linh Căn này cao hơn Thiên Linh Căn một chút. Tu sĩ có Dị Linh Căn dù rằng tu luyện không theo kịp Thiên Linh Căn, nhưng vẫn hơn xa những tu sĩ khác. Nhất là phối hợp tu hành với công pháp đặc thù tương ứng, thực lực sẽ cao hơn rất nhiều so với những tu sĩ đồng cấp.
Mặc dù Triệu Địa cũng có Linh Căn, nhưng lại là loại kém nhất trong số đó, tự nhiên từ nhỏ người Giản gia đã không coi trọng hắn. Thậm chí bọn họ cũng lười đặt tên cho hắn, bình thường đều gọi hắn là Ngũ Căn. Trong đám trẻ cùng lứa, còn có một đứa có thuộc tính Linh Căn cũng cực kém, cũng là Ngũ Linh Căn, tuổi tác nhỏ hơn Triệu Địa không tới một tháng, nhũ danh của nó lại còn khó nghe hơn: Tiểu Ngũ Căn.
Sau khi Triệu Địa biết được thuộc tính Linh Căn của mình, đầu tiên là buồn bực một quãng thời gian thật dài, rồi sau đó lại càng thêm kiên định đi lên con đường tu luyện. Hắn tin tưởng chuyên cần có thể bổ khuyết, cũng không tin mình có đầu óc hơn hai mươi tuổi, thành tựu lại kém những đứa trẻ mới mấy tuổi xung quanh. Còn một yếu tố, thủy chung hắn vẫn cho rằng chuyện mình sống lại biến thành trẻ nít dường như có liên quan với luồng sáng giống như sao băng kia. Bất kể có phải là hiện tượng tình cờ hay không, hắn cũng muốn làm rõ ràng xem là chuyện gì, cùng với tìm đường trở về Địa Cầu. Nếu như có một ngày hắn trở thành người tu tiên trong truyền thuyết, có được thần thông thay trời đổi đất, vượt qua không gian, có lẽ sẽ có thể tìm được câu trả lời.
Vào năm năm tuổi, Triệu Địa bắt đầu cùng những hài tử khác tiếp nhận sự chỉ đạo của một vị trưởng bối Giản gia, bắt đầu con đường tu tiên của mỗi người.
Phụ trách dạy dỗ công pháp nhập môn cho đám hài từ này chính là một vị lão nhân râu bạc đầu trọc của Giản gia, tên là Giản Thạch. Mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng tu vi không phải là quá cao, địa vị trong gia tộc cũng rất tầm thường.
Triệu Địa còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên thấy Giản Thạch lão đầu biểu diễn tiên pháp, đã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kích động, tới nỗi nửa tháng sau vẫn thường hay nằm mơ thấy tình cảnh như vậy.
Giản lão đầu này chẳng qua là miệng lẩm bẩm niệm mấy câu thần chú, sau đó giơ ngang bàn tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa bàn tay trái khép lại điểm nhẹ một cái vào lòng bàn tay phải. Thình lình giữa không trung cao hơn lòng bàn tay phải của lão vài phân hiện ra một hỏa cầu đường kính chừng sáu bảy phân, to như quả đấm, khiến cho đám trẻ lớn tiếng reo hò.
Chú ngữ trong miệng lão vẫn vang lên không ngừng, tay trái cũng không ngừng biến hóa tư thế, điểm ra từng chỉ vào hỏa cầu đang lơ lửng trên bàn tay phải. Hỏa cầu cũng theo đó mà khuếch đại dần dần, cuối cùng đạt tới đường kính chừng nửa thước, to cỡ đầu người. Triệu Địa cách lão hơi gần một chút đã cảm giác được một cỗ khí tức nóng bỏng không ngừng truyền ra từ hỏa cầu, hiển nhiên nhiệt độ hỏa cầu này là cực cao. Lúc này lão mới quát to một tiếng “Đi”, hỏa cầu nhanh chóng bay đi chênh chếch, nện mạnh xuống mặt đất bằng nham thạch cứng rắn ngoài xa mười mấy thước. Sau một tiếng nổ ầm rất lớn, mặt đất bằng nham thạch cứng rắn kia đã bị hỏa cầu nổ gây ra một cái hố sâu hơn một thước, rộng hơn hai thước.
“Không ngờ rằng hỏa cầu của lão đầu này lại có uy lực giống như đạn pháo…”
Triệu Địa lẳng lặng nhớ lại những kiến thức vật lý học được trước kia, cảm thấy bất kể thế nào những kiến thức kia cũng không giải thích được hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, chuyện này khiến cho hắn càng cảm thấy hứng thú hơn đối với con đường tu tiên.
Sau khi Giản Thạch biểu diễn xong, nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt đám trẻ hài lòng gật đầu một cái, sau đó mới bắt đầu dạy bọn chúng tu luyện nhập môn tu tiên. Quả nhiên đám trẻ đã bị lão biểu diễn vừa rồi chinh phục, đứa nào đứa nấy hết sức chăm chú lắng nghe. Triệu Địa cố gắng ép mình ghi nhớ từng câu từng chữ của lão, không để bỏ sót.
Thì ra con đường tu tiên căn cứ theo cảnh giới tu luyện khác nhau có thể chia làm chín tầng, từ thấp đến cao theo thứ tự là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đạn kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ cùng Độ Kiếp kỳ. Trong đó Luyện Khí kỳ có thể chia làm mười ba tầng, mà từ Trúc Cơ kỳ trở đi cũng chỉ có ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Về phần Độ Kiếp kỳ, lời đồn chỉ có một tầng, chính là phải độ Tiên Kiếp, vượt qua Tiên Kiếp là có thể đắc đạo thành tiên, đồng thọ cùng thiên địa.
Người tu tiên không ngừng tu luyện mục đích chính là muốn đề cao cảnh giới tu tiên của mình. Cảnh giới càng cao, chẳng những là pháp lực thần thông tăng lên gấp nhiều lần, ngay cả tuổi thọ của mình cũng sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Thông thường mà nói, tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ không xê xích bao nhiêu với phàm nhân, bình thường có thể sống tới trăm tuổi, mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể sống đến hơn hai trăm tuổi.