*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Kông vừa mới trải qua lập xuân của năm 1992, khí trời se se lạnh, Tăng Gia Lạc khoác áo gió, tranh thủ giờ nghỉ trưa lấy xe của sở chạy ra ngoài ăn trưa ở tiệm mì Tuyền Ký quen thuộc cách Sở Cảnh Sát Tây Cửu Long đến gần mười cây số. Xa thì có xa nhưng cũng đành chịu. Cậu đã bị vụ án cướp ngân hàng có vũ trang hành hết cả tuần nay, Tết cũng không được nghỉ. Nếu không phải ăn qua loa cơm hộp của quán bình dân không tên tuổi khi phải ra ngoài điều tra cùng đồng nghiệp, thì cũng là cơm dưới căn-tin khi về sở họp. Tuy Gia Lạc không phải là người kén ăn nhưng cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng khổ sở lắm. Trời không phụ người có lòng, cả tổ cuối cùng cũng phá được án vào đêm hôm qua. Sếp lớn Quách Lập Nhân đã chính thức đóng hồ sơ vụ này rồi giao cho bên công tố xử lý phần còn lại. Sáng hôm nay sếp lớn chưa giao xuống cho tổ A tổ trọng án bọn họ hồ sơ vụ án mới, lẽ dĩ nhiên nhân viên trong tổ không ai kêu ai đều tự biết thưởng cho bản thân một buổi nghỉ trưa đàng hoàng đền bù khoảng thời gian cực khổ lúc trước. Tăng Gia Lạc mà còn không mau lên xe chạy đi ăn món mì hoành thánh mà cậu thích thì không còn là cậu nữa rồi.
Tiệm mì Tuyền Ký là tiệm mì truyền thống lâu năm ở Đảo Cửu Long. Đó là một căn tiệm nhỏ cũ kỹ nằm ở tầng trệt của một toà đường lâu*, chỉ bán hai món là mì hoành thánh và mì xá xíu, giá cả phải chăng. Mỗi khi có khách lạ mới tới lần đầu hỏi về lai lịch căn tiệm, ông chủ thường hay nói là họ đã bán ở đây trước Cách Mạng Tân Hợi vài năm, nói rằng thời Tôn Trung Sơn còn đi học ở Hồng Kông đã từng ghé chỗ của họ rất nhiều lần. Không cần biết câu chuyện có bao nhiêu phần là thật, nhưng mì hoành thánh của Tuyền Ký thật sự ngon hơn cả mì ở những tiệm ăn nổi tiếng là đủ rồi, hoặc chí ít với Gia Lạc như vậy là đủ.
Nhìn tô mì hoành thánh nóng hổi còn bốc khói nghi ngút được bưng ra, Gia Lạc vô cùng thỏa mãn hít một hơi cảm nhận hương vị tươi ngon của hoành thánh, rồi múc liền một muỗng ớt tươi đầy ấp thả vô tô, hí hửng tận hưởng bữa trưa mỹ mãn của mình. Đáng tiếc đời không như là mơ, khi cậu vừa mới vui vẻ ăn được hai viên hoành thánh thì một âm thanh xé gió vang thẳng đến chỗ cậu.
Đoàng! Đoàng!
Là tiếng súng! Có đấu súng? Chỉ trong sát na Tăng Gia Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn quanh đầy cảnh giác. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, khu này có rất nhiều tiệm ăn, người qua lại tấp nập nên tạp âm rất nhiều, cậu cố gắng tìm xem vị trí tiếng súng phát ra từ hướng nào trước khi hành động. Tiếng súng vừa vang lên mọi người đều nháo nhác ngóng nhìn muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Tíc tắc sau lại vang thêm hai tiếng súng nữa. Có một bà thím từ bên ngoài chạy ngang qua tiệm mì vừa chạy vừa la:
"Có đấu súng ở bên tòa đường lâu bị bỏ hoang. Đóng cửa tiệm đi!" Xong thì mất hút ở cua quẹo, có lẽ đã kịp chạy về nhà tránh nạn.
"Mẹ kiếp!" - Tăng Gia Lạc chửi thề trong lòng, rút tiền lẻ trong túi ra bỏ trên bàn xong chạy thẳng qua bên tòa đường lâu phát ra tiếng súng.
Cậu biết tòa đường lâu bỏ hoang đó. Mấy năm trước nó được bên nhà thầu mua lại với giá cao, hình như tính xây dựng khu thương mại gì đó, nhưng không biết vì lý do gì chỉ mới tháo dỡ được một nửa thì bỏ ngang đã hai năm nay, từ đó nó thành hang ổ của mấy con nghiện và buôn lậu ma túy. Nghe nói bên NB* mất nửa năm mới quét hết được tòa đường lâu này cách đây hai tuần trước, không hiểu sao giờ lại xảy ra đấu súng ở đây. Tòa đường lâu cách tiệm ăn hai con đường nhỏ tầm ba trăm mét, Gia Lạc chạy bộ chưa quá mười lăm giây đã tới nơi. Tòa đường lâu có sáu tầng lầu, nhìn sơ qua cũng có ít nhất ba mươi căn nhà bỏ trống bên trong, không thể đoán được tiếng súng phát ra từ hướng nào, nhất là sau bốn phát súng nổ thì bốn bề lại tĩnh lặng như chưa hề có gì xảy ra. Tăng Gia Lạc rút súng cầm chắc trên tay, cẩn thận leo lên cầu thang cheo leo đã lòi cả sắt ra, cố gắng lắng nghe từng tiếng động nhỏ vang bên cạnh, hy vọng tìm được đúng hướng đi.
Gia Lạc nhẹ nhàng lên được lầu một, đến lối rẽ hành lang cậu cẩn thận nép mình vô tường, từ từ thò đầu ra ngoài quan sát, thấy không có ai mới chậm rãi bước dọc hành lang. Do không biết lúc nãy tiếng súng là từ đâu phát ra nên Gia Lạc đánh liều chọn hướng bên trái, vừa đi thật nhẹ vừa nhìn quanh để ý từng động tĩnh. Nhưng đi chưa được mười bước thì một tiếng súng thứ năm vang dội nổ ra, ngay phía trên đầu Gia Lạc. Vậy là bọn họ đang ở tầng hai! Gia Lạc lập tức quay lại cầu thang lao thẳng lên tầng hai, vừa tới lối rẽ hành lang đã thấy một bóng người lao vút qua. Gia Lạc lập tức phóng theo cái bóng đó. Kẻ đó chạy đến đoạn cầu thang hướng đối diện, tính lấy đường cầu thang đó leo lên trên rồi nhảy qua tòa đường lâu bên cạnh tẩu thoát, không ngờ cầu thang đó đã bị sập hơn một nửa, cùng đường hắn phải chạy tông cửa một căn nhà gần nhất ôm súng thủ thế. Gia Lạc vừa trờ tới thì bị hắn bắn hai phát, cũng may mà né kịp. Cậu nép người ngoài cửa, gào lên: "Cảnh sát! Bỏ súng xuống!" xong xoay qua bắn liền hai phát vô trong, nhưng bên trong vẫn còn ít đồ nội thất bị bỏ lại làm thành khiên chắn cho tên kia.
Sát na kế tiếp tên kia lú người ra khỏi cái tủ đang che chắn cho hắn toan bắn thêm mấy phát về phía Gia Lạc, nhưng chỉ bắn được thêm một phát liền nghe một tiếng "cạch". Súng của hắn hết đạn. Gia Lạc liền nắm lấy cơ hội này nhào vô trong nhà, chạm mặt tên đó cậu liền nhận ra đó là tên nghi phạm Tiền Quốc Uy trong vụ án liên hoàn sát hại bốn mạng người mà tháng trước tổ A của cậu đang điều tra, nhưng hắn ta trốn kỹ quá bọn họ không cách nào moi ra được. Trời xui đất khiến hôm nay lại bắt được ở đây, hiển nhiên Gia Lạc phải bắt sống hắn về sở. Thấy Gia Lạc nhào tới, tên Tiền Quốc Uy cũng không chậm, quăng cây súng đã rỗng không qua một bên mà rút dao trong thắt lưng ra tấn công về phía cậu. Gia Lạc né được một dao đâm xuống này, liền chụp lấy tay hắn toan bẻ tay đoạt dao còng hắn lại, nào ngờ tên này khỏe hơn cậu nghĩ, không những có thể phá được đòn của cậu, suýt chút nữa cậu còn bị ăn dao lần thứ hai. Gia Lạc có đai đen nhất đẳng Karate, vậy mà không những bị tên này phá đòn còn bị hắn cho ăn một cước ngã xuống sàn, nếu không phải nhanh nhẹn lăn kịp qua một bên, nhấc mình đạp cho hắn một cái vô bụng khiến hắn loạng choạng lùi ra hướng cửa mấy bước, thì chắc lần này cậu đắp quốc kỳ rồi. Tên Tiền Quốc Uy này thật quá đáng gờm.
Tiền Quốc Uy giống như phát điên, cầm dao tính xông tới chỗ Gia Lạc một lần nữa, nhưng còn chưa kịp hành động thì từ bên ngoài một bóng hình tựa như vô ảnh cước chỉ có ở trong phim xuất hiện, đá tên Tiền Quốc Uy văng thẳng vô tường. Người này tốc độ cực kỳ nhanh, không để cho Tiền Quốc Uy kịp hoàn hồn, đã tung thêm một đấm vô ngực hắn, vật hắn xuống sàn, bẻ ngoặt tay hắn ra sau khiến hắn đau tới toát mồ hôi đành phải buông dao, sau đó anh ta lập tức còng hắn lại. Kể thì dài nhưng tất cả diễn ra còn chưa tới một phút tính từ lúc Tăng Gia Lạc đuổi theo tên nghi phạm. Còn vị cứu tinh mới từ trên trời rớt xuống kia chỉ mất chưa đầy năm giây đã trấn áp được Tiền Quốc Uy xuống dưới sàn nhà.
Tăng Gia Lạc còn chưa kịp nhìn rõ mặt người mới tới đã nghe thấy anh ta nói bằng tiếng Anh:
"Cảnh sát hình sự quốc tế. Tiền Quốc Uy quốc tịch Đài Loan, anh đã bị bắt. Anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa."
- --------------
Chú thích:
*đường lâu:
*NB: Narcotics Bureau = cục phòng chống ma túy
- -------------Sếp lớn Quách Lập Nhân của Sở Cảnh Sát Tây Cửu Long là một vị Tổng cảnh ti năm nay đã bốn mươi tám tuổi, nhỏ người lại ốm, tóc đã hói gần một nửa, nhưng vẫn còn rất có tinh thần và chưa tính đến chuyện nghỉ hưu dù ông đã phục vụ đủ số năm trong ngành cảnh sát. Sếp lớn ngồi sau chiếc bàn giấy, vừa thư thái nhấp ngụm trà vừa nghe Tăng Gia Lạc và vị khách "bất ngờ" kia tường thuật lại diễn biến vụ bắt nghi phạm Tiền Quốc Uy.
Lâm Hùng, chính là tên đầy đủ của vị cảnh sát hình sự quốc tế cao cấp đã đấu súng với Tiền Quốc Uy, cũng là người cùng với Tăng Gia Lạc áp giải hắn về Sở Cảnh Sát Tây Cửu Long, nói rằng bên Hình Cảnh Quốc Tế* đã theo vụ án buôn lậu vũ khí vào Hồng Kông mà đầu sỏ là Tiền Quốc Uy đã được hơn một tháng. Chi tiết điều tra thì anh ta không thể nói cụ thể do vấn đề về nguyên tắc, nhưng về chuyện hôm nay, anh ta nói rằng bên Hình Cảnh đã tìm được hang ổ của Tiền Quốc Uy và đồng bọn, chia nhóm ra hành động. Anh và một đồng nghiệp khác truy đuổi hắn từ Vịnh Thanh Thủy đến Cửu Long. Không may trong lúc truy bắt đến gần tòa đường lâu, vì đọ súng mà đồng nghiệp của anh đã bị thương ở chân, buộc phải quay lại trong xe chờ chi viện, còn anh một mình đuổi theo hắn vô đường lâu. Khi truy đuổi đến tầng một thì Lâm Hùng phát hiện Tiền Quốc Uy ở tầng hai, mà hắn ta cũng thấy anh, nhanh như chớp nổ một phát súng nhắm thẳng vào anh. Lâm Hùng kịp thời nhảy vào trong một căn nhà bỏ trống ngay bên cạnh mà né được đường đạn, nhưng không ngờ là viên đạn lại bắn trúng sợi dây cột đống phế liệu sắt thép gì đó ngay hành lang ngoài cửa mà chủ nhà cũ hay ai đó đã bỏ lại trước khi bốc hơi khỏi đường lâu, khiến đống đồ đổ ập xuống ngổn ngang chắn mất đường ra. Lâm Hùng đã chật vật một lúc mới ra khỏi được chỗ đó, vừa lúc nghe thấy tiếng súng nổ, anh lập tức chạy lên tầng hai chỗ phát ra tiếng súng, chuyện sau đó thì giống như lời kể của Tăng Gia Lạc.
Chuyện cũng sẽ không có gì nếu như Tiền Quốc Uy không phải là tội phạm mà cả Hình Cảnh và CID đều muốn bắt. Khi chi viện bên Hình Cảnh tới, bọn họ lập tức đòi áp giải hắn về trụ sở Hình Cảnh, nhưng Tăng Gia Lạc nói hắn là nghi phạm của CID, phải do CID giải quyết vụ này. Đôi bên giằng co nhau một hồi, Lâm Hùng quyết định cùng Tăng Gia Lạc giải hắn về Sở Cảnh Sát Tây Cửu Long trước, cùng nói chuyện với sếp lớn xem sếp của CID muốn giải quyết như thế nào cho thỏa đáng.
Sếp lớn Quách Lập Nhân bề ngoài gật gù nghiêm túc nghe hai người tường thuật chuyện truy bắt, trong lòng lại thầm than rắc rối. Hình Cảnh mở hồ sơ vu án của Tiền Quốc Uy không cho CID* biết, mà CID cũng ôm vụ án giết người của hắn không muốn Hình Cảnh nhúng tay vô. Đôi bên đều vì công lao của bản thân mà âm thầm điều tra, mạnh ai nấy liên lạc với cảnh sát Đài Loan lấy thông tin cũng không thông báo với nhau. Bây giờ thì hay rồi, xui khiến làm sao mà hai bên lại cùng bắt được người, còn đứng đây đòi phân phải trái, đúng là làm người ta tức chết. Sếp lớn tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, xong nói với Tăng Gia Lạc:
"Cậu Lạc, đem hồ sơ vụ của Tiền Quốc Uy giao cho bên Hình Cảnh xử lý đi."
"Không phải chứ sếp? Vụ này tổ A đã theo hết cả tháng rồi..." Tăng Gia Lạc mở to mắt muốn cãi lại. Công sức của cả tổ cứ vậy mà bị quăng xuống biển hết sao?
"Tôi nói đưa thì đưa. Hình Cảnh còn phải giải hắn về Đài Loan nữa, các cậu làm được sao?" Lẽ dĩ nhiên là không được. Nhưng ban đầu không báo cho Hình Cảnh là vì sếp lớn muốn CID phá án lập công trước, đến khi xong việc mới báo cho Hình Cảnh đến dẫn độ Tiền Quốc Uy về Đài Loan thôi. Không ngờ bây giờ phải hai tay dâng công lao cho người khác, trong lòng sếp lớn cũng vui không nổi.
Tăng Gia Lạc hậm hực nói một tiếng "yes, sir" rồi trở về tổ A của mình để lấy hồ sơ. Đám nhân viên trong tổ thấy cậu quay lại liền xúm lại bật công tắc nhiều chuyện lên.
"Anh Lạc, Hình Cảnh nhất định giành người với chúng ta hả?"
"Anh Lạc, sếp lớn tính vụ này sao? Chắc không phải chịu thua bên Hình Cảnh chứ?"
"Nè anh Lạc..."
"Thôi!" Tăng Gia Lạc nạt một tiếng làm đám Tiểu Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia và Gái Đẹp nín ngay tại chỗ, còn Tiểu Sư Muội tính hỏi ké gì đó chưa kịp mở miệng đã vội lè lưỡi trở về bàn của mình, Từ Quý thì vờ như bận rộn với mớ giấy lộn trên bàn của anh ta không nghe thấy gì. Tăng Gia Lạc vói tay lấy tập hồ sơ trên bàn của mình, nhìn kỹ đúng là thứ mình cần, rồi làm động tác phe phẩy tập hồ sơ trước mặt cả đám "bà tám".
"Sếp lớn kêu đưa luôn vụ của chúng ta cho bên Hình Cảnh xử lý."
"Gì kỳ vậy?" Đại Thiếu Gia la lớn, "Vụ này của chúng ta mà làm vậy sao được?"
"Nhưng Tiền Quốc Uy là người Đài Loan." Tăng Gia Lạc nói bằng giọng chán ngắt.
"Nhưng hắn phạm tội ở Hồng Kông mà." Tiểu Thiếu Gia vẫn còn muốn cãi.
"Vậy thì sao? Hả? Giải hắn về Đài Loan đâu phải bổn phận của chúng ta." Tăng Gia Lạc chốt luôn câu cuối, nuốt xuống cục tức dạt đám "bà tám" để đi ra ngoài, nhưng sắp ra đến cửa sực nhớ gì đó liền quay đầu lại hỏi:
"Chiều nay madam không quay lại hả?"
Đứng đầu tổ A tổ trọng án Tây Cửu Long là thanh tra cao cấp Phương Tịnh Nhu, năm nay ba mươi sáu tuổi, bề ngoài xinh đẹp nhưng tính tình vô cùng khó chịu lại thích hạch sách, còn rất nóng nảy. Cả tổ ai cũng ngầm gọi cô ta là "bà chằn". Nghe nói madam Phương chưa từng có mối tình nào vắt vai, cả đám "bà tám" tin chắc với cái tính "bà chằn" của cô ta thì có lẽ sẽ phải ở vậy cả đời. Vậy mà không biết từ đâu lại quen được một anh chàng luật sư bằng tuổi tuấn tú đẹp trai còn là Hoa kiều Canada, mới quen có nửa năm thì đã hỏi cưới. Bây giờ có lẽ thứ duy nhất mà madam Phương thường xuyên nghĩ tới trong đầu chắc chỉ là cuối tháng nghỉ việc, đám cưới, di dân. Buổi sáng Tăng Gia Lạc còn thấy madam Phương lượn lờ trong sở, bây giờ về gặp sếp lớn lại không thấy mặt mũi đâu, chắc là chạy đi lo đám cưới với hôn phu rồi.
"Không. Anh không nhắc em cũng không nhớ, madam dặn anh là nửa tháng còn lại này đừng làm ra chuyện gì khiến cổ không thể yên ổn di dân đó." Tiểu Thiếu Gia cố ý nhại lại cách mà madam Phương nói, cái kiểu hạch sách không lẫn vô đâu được.
"Vậy nếu gặp thì nói với cổ kêu đám lưu manh đừng có ra ngoài quậy nữa là được chứ gì." Tăng Gia Lạc đảo mắt nói khẩy một câu, rồi đi thẳng qua phòng làm việc của sếp lớn. Gia Lạc gõ cửa, nghe tiếng sếp lớn cho vào mới mở cửa ra. Lúc cậu đẩy cửa đi vô nhìn thấy Lâm Hùng và sếp lớn giống như mới nói gì vui vẻ lắm. Cậu cầm tập hồ sơ đưa cho anh ta. Lâm Hùng lịch sự cầm lấy, nở một nụ cười thân thiện nói:
"Cám ơn sếp Tăng. Gặp lại sau!" Xong anh ta chào cả hai người rồi ra về.
Gặp lại sau? Tăng Gia Lạc cảm thấy kỳ quặc. CID với Hình Cảnh gặp lại để làm gì? Một lần là đủ rồi, miễn gặp lại thì hơn!
✤✤✤
Chớp mắt đã đến ngày madam Phương lên xe hoa. Đám cưới của madam và luật sư đúng là làm người ta choáng ngợp về độ lộng lẫy và sang trọng, madam Phương hôm nay cũng đặc biệt xinh đẹp hơn người, không còn thấy vẻ khó chịu khó chiều ngày thường của cô ta đâu nữa. Mọi người đang chuẩn bị cho nghi thức tung hoa cưới của cô dâu, các khách mời nữ chưa kết hôn đều chen nhau ngay phía sau lưng cô dâu, mong sẽ đón được bó hoa cưới để kết thúc tình trạng độc thân lâu dài của mình, đặc biệt là các cô nữ cảnh càng hy vọng đón được hoa hơn bất cứ ai. Madam Phương làm một động tác tung bó hoa cưới về phía sau thật đẹp mắt, các cô gái cũng bắt đầu tranh lấy tranh để cố gắng bắt cho được bó hoa. Nhưng bó hoa lại không chiều lòng người, không bay về hướng các cô mà lại bay thẳng chỗ các vị khách còn lại, rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngay dưới chân Tăng Gia Lạc trước sự ngỡ ngàng của các cô nàng độc thân. Tăng Gia Lạc chỉ lắc đầu cười nhẹ một cái, cầm bó hóa lên tung trở lại chỗ các cô. Một nữ cảnh bắt được ngay lập tức phấn khích cầm bó hoa chạy tới chỗ bạn trai của mình mà mè nheo.
"Điềm lành mà sao cậu lại quăng đi chứ?" Từ Quý đứng kế bên, cầm ly rượu uống một hớp, hỏi.
"Tôi đâu có bạn gái, cũng không tin mấy chuyện này. Tôi là đàn ông lấy cái đó để làm cái gì. Anh coi, mấy cổ giành được vui chưa kìa." Tăng Gia Lạc nhún vai thản nhiên đáp lại.
Đám cưới của madam Phương diễn ra vô cùng suông sẻ, vui vẻ và hạnh phúc, mà hạnh phúc nhất có lẽ chính là cả đám người của tổ A. Cuối cùng họ cũng có thể tiễn vị madam này về nhà chồng, từ nay sẽ không còn ai chửi mắng hạch sách bọn họ nữa, từ nay bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Hạnh phúc biết mấy!
- -------------
Chú thích:
Hình Cảnh Quốc Tế = Interpol
CID = Criminal Investigation Department = Tổ Trọng Án
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK