Mục lục
[Dịch] Hoa Đô Thú Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chịu nhận lỗi?” Nghe thấy những lời nói kia của Chu Hiểu Xuyên, khuôn mặt Ngôn Vũ nhất thời trở nên khó coi: “Mình đường đường là một cảnh sát cấp cao tốt nghiệp từ đại học có tiếng ra, đã từng được luyện hình cảnh cấp cao nhất, tiền đồ sáng lạng, rộng mở. Vậy há sao phải cúi đầu trước một tên bác sĩ thú y chứ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài để người khác biết được thì chẳng phải khiến cho nhân dân toàn quốc được một phen cười rụng răng sao?”

Hắn vừa nghĩ vừa đảo mắt như rang lạc. Nhưng mà khi hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị A Hồ ngồi cạnh Lâm Thanh Huyên đoán tỏng ra ý đồ rồi, kinh nghiệm phá án bao nhiêu năm ròng là quá đủ để đoán ra tên kia đang nghĩ gì. Cũng bởi vì nó cũng chả ưa gì cái tên Ngôn Vũ này nên lập tức mật báo cho Chu Hiểu Xuyên:

- Ê, cẩn thận, tên kia đang tính quỵt đấy.

Chu Hiểu Xuyên gật đầu cảm ơn A Hổ, sau đó đi đến phía trước Ngôn Vũ cười lạnh nói:

- Sao rồi? Tính quỵt à? Đừng quên những lời tôi đã nói với anh lúc trước.

Hắn lấy cái Qmobile ra:

- Hiện tại tôi vẫn mở chức năng ghi âm đấy. Nếu anh tính quỵt thì cũng đừng trách tôi phát tán đoạn ghi âm này lên inte, để cho tất cả người dân huyện Phương Đình này thấy được phong thái của cảnh sát….

Ngôn Vũ lặng người đi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “ Tại sao nó biết mình tính quỵt chứ? Chẳng lẽ nó không phải đơn thuần chỉ là một bác sĩ thú y? Nếu không thì làm sao nó có bản lĩnh phá án bài bản như vậy được?...”

Liên tiếp những câu hỏi hiện ra trong đầu Ngôn Vũ khiến hắn nghẹn họng không biết nói gì cho tốt. Không đợi đến khi Ngôn Vũ nghĩ ra được cách giải quyết thì Lâm Thanh Huyên đã mở miệng hỏi:

- Ngôn Vũ, anh tính quỵt thật à? Nếu đã thua thì anh nên xin lỗi Chu Hiểu Xuyên đi chứ! Còn nếu anh dám bảo lúc nãy chỉ là nói đùa, vậy tôi đã hiểu cái đức hạnh của anh là như thế nào rồi!

Đối với cái tên Ngôn Vũ luôn luôn dây dưa với mình, Lâm Thanh Huyên đã sớm có chút khó chịu, hiển nhiên là chả hề có hảo cảm gì, thế cho nên cô tự nhiên đứng về phe Chu Hiểu Xuyên. Kỳ thật cô cũng không có tâm tư xem thất bại của Ngôn Vũ là chuyện đáng cười, cho nên cô hoàn toàn nhạn thức được việc bỏ đá xuống giếng của mình. Thấy Lâm Thanh Huyên nói giúp cho Chu Hiểu Xuyên làm Ngôn Vũ càng thêm ghen tị lẫn cay cú. Bất quá tuy hắn không sợ Chu Hiểu Xuyên đem đoạn ghi âm kia phát tán nhưng lại sợ Lâm Thanh Huyên đi lan truyền trong hệ thống cảnh sát về việc này. Đến khi đó, chuyện hắn nhận lỗi trước mặt Chu Hiểu Xuyên sẽ càng nhục nhã hơn. Bức bách, Ngôn Vũ nhìn mọi người xung quanh theo bản năng, cầu mong có người đứng ra nói đỡ cho minh. Nhưng mà sự thật phũ phàng, bất cứ ai nhìn thấy hắn đưa mặt lại là lập tức họ nhìn ra chỗ khác, không ai mở miệng nói cho hắn nửa câu. Biểu hiện của đám cảnh sát này đương nhiên cũng có cái nguyên nhân của nó. Bình thường, cái tên Ngôn Võ luôn ỷ vào chức vụ của cha mình, ỷ vào bằng cấp của mình mà vênh vênh váo váo trong hệ thống cảnh sát huyện Phương Đình thành tính rồi, không thèm coi ai ra gì nữa. Những người ở đây đều phải chịu qua cảnh bị hắn hách dịch ít nhất một lần, vậy cho nên lúc này họ đều ước hắn thất bại thê thảm, bất quá cũng không dám bỏ đá xuống giếng lộ liễu như Lâm Thanh Huyên.

- Các người…

Nhìn thấy phản ứng của đám cảnh sát, Ngôn Vũ quả nhiên rất tức giận, nhưng không hề nghĩ đến đó là hệ quả do chính mình gây lên. Lâm Thanh Huyên hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời của hắn:

- Đừng có dây dưa nữa, mau làm theo lời cá cược, xin lỗi Hiểu Xuyên đi!

Ngôn Vũ cẩn thận suy nghĩ lại, thấy hôm nay nếu không nhận lỗi trước mặt Chu Hiểu Xuyên thì ngày sau còn lao đao nữa. Cho nên sau vào giây do dự, cuối cùng hắn cũng nghiến răng nghiên lợi cố thốt ra ba chữ:

- Thực xin lỗi!

Ngôn Vũ vốn tưởng mình nói xin lỗi là xong, ai dè Chu Hiểu Xuyên lại cười lạnh nói:

- Anh đang xin lỗi sao? Tuy anh nói câu ‘xin lỗi’ đấy, nhưng mà tôi chả cảm thấy có chút ngữ khí xin lỗi nào ở đây, ngược lại tôi cảm thấy như mình đang bị đe dọa ý.

Ngôn Vũ nghe vậy nhất thời nổi giận:

- Họ Chu, mày còn muốn thế nào? Đừng có mà được đăng chân lân đằng đầu!

- Được đằng chân lân đằng đầu? Thế nào gọi là được đằng chân lân đằng đầu? Hừ nếu như tôi không nói ra đầy đủ bằng chứng cũng như phân tích chặt chẽ thì có khi anh đã gô cổ tôi vào tù rồi, đúng không? Tôi chỉ muốn anh thành thực nhận lỗi thôi mà anh còn dám kêu tôi được đằng chân lân đằng đầu?

Ngôn Vũ há hốc miệng ra muốn phản bác nhưng không thể nói được lời nào, đành lựa chọn trầm mặc. Mà cách phản ứng này lại vừa khéo với lời nói của Chu Hiểu Xuyên khiến Lâm Thanh Huyên nói:

- Ngôn Vũ, anh nên thành thật nhận lỗi với Chu Hiểu Xuyên, đừng làm như vừa nãy, tắc trách.

Những cảnh sát khác ở chung quanh tuy không nói gì, chỉ gật đầu đồng quan điểm với Lâm Thanh Huyên. Dưới tình huống này, cho dù Ngôn Vũ rất không cam lòng những cũng đành phải thỏa hiệp. Sau khi hít sâu một hơi, hắn cúi đầu nói:

- Vừa rồi thái độ của tôi có nhiều chỗ mạo phạm nên tôi thực xin lỗi anh, mong anh nhận cho!

Hiện tại ngữ khí của hắn không còn kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi nữa mà thành thật hơn nhiều rồi. Nhưng mà có ai chú ý đến lúc hắn đang cúi đầu thì trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ tàn độc và giận dữ, trong đầu gào rít: “Mày tên Chu Hiểu Xuyên đúng không? Được lắm! Tao nhớ kỹ tên mày! Mày dám tránh nữ nhân với tao, dám cả gan làm mất mặt tao, thù này tao tất báo! Mày đừng đắc ý, rồi mày sẽ biết tay tao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK