Để cho ta không nghĩ đến cuộc sống bên ngoài hoàng cung, lão đầu tử làm gương tốt khuyến khích mọi cảm giác sợ chết, sợ đau, sợ nghèo, sợ bẩn, keo kiệt bủn xỉn của con người trong ta.
Mẫu phi dưới sự chỉ đạo của lão đầu tử dạy cho ta nguyên tắc làm người là hiếu thắng đấu đá, tâm ngoan thủ lạt, làm nũng nịnh nọt, gió chiều nào xoay chiều ấy.
Nhị Thập ca đáng kính dạy cho ta bí quyết trong ngoài bất nhất, nghênh cao giẫm thấp để sinh tồn.
Còn lại đám nô tài chết giẫm kia thì giựt dậy cho bổn công chúa hung hăng ngang ngược, xa xỉ lãng phí, cả ngày đá gà chọi chó, chơi bời lêu lổng, không làm chính sự.
Trước đó, có lần bổn công chúa vào thư phòng phu tử đọc mấy cuốn sách, cảm thấy cuộc sống bên ngoài cung miêu tả trong sách thật hấp dẫn. Kết quả ngay ngày hôm sau, phu tử của bổn công chúa đã bị đuổi về quê. Lão đầu tử quyết định chặn đứng con đường thu thập tin tức về thế giới bên ngoài của ta, hăng hái đình chỉ sự nghiệp học hành của bổn công chúa.
Hơn nữa, trước đây các vị tỷ tỷ cơ hồ là đọc đủ thứ thi thư, ngoài Bát công chúa Uẩn Bộ ham hành hiệp trượng nghĩa thì ai cũng có thể làm vài thủ thơ chua chát.
Lão đầu tử vì thế rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy đọc sách chỉ hại người, câu hết công chúa của hắn ra ngoài cung mất rồi.
Ta cũng vui vẻ lắm, sáng lại không phải dậy sớm, tối không phải ôn bài, quả nhiên là chơi bời lêu lổng nghiêng trời lệch đất.
Ta hồi đó, theo lời kể của Nhị Thập, chỉ vì một con giun mà suýt nữa thì lật hết cả đất trong hoàng cung lên. Ta tất nhiên đáp trả hắn bằng một chầu đấm đá hung hãn, đương nhiên không phải là ta tự mình động thủ, bổn công chúa ta sợ đau mà.
Từ đó về sau, Nhị Thập trông thấy ta lập tức tự đi đường vòng. Làm như ta là ôn thần ấy à, bổn công chúa ta cũng chẳng sợ cái gì ôn thần. Ai chọc lão tử, lão tử đảm bảo sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất.
Vì thế vừa lên mười ta đã nổi tiếng trên dưới toàn hoàng cung, ngay cả lão vu bà Hoàng Hậu nương nương cũng phải nhượng bộ lui binh với bổn công chúa.
Sau này khi lão đầu tử thấy bổn công chúa đã dần đi lệch khỏi quỹ đạo mà hắn vẽ sẵn, thậm chí đang lao đầu xuống một con dốc không lối về thì hối hận cũng đã muộn. Đến lúc ấy Thập công chúa ta đã triệt để trở thành một kẻ chó cũng chẳng thèm ngửi, cơ hồ toàn bộ văn võ trong triều đều bị bổn công chúa đánh qua, vừa nhắc tới đại danh của bổn công chúa thì đám kia đã kinh sợ đến người nhũn chân run.
Không chịu nổi cảnh giám quan trong triều vạch tội suốt ngày, lão đầu tử quyết định quản lý con ngựa hoang là ta đây.
Vốn hắn định dùng tiền tài để dụ, cảm thấy một kẻ thấy tiền sáng mắt như ta nhất định sẽ ngoan ngoãn phủ phục dưới đống vàng mà nghe lời. Kết quả, sau mấy lần bị công phu sư tử ngoạm của bổn công chúa nhai đến cặn bã không thừa hết cả đống vàng lại tiếp tục làm theo ý mình như cũ, hắn liền không bao giờ nhắc lại chuyện tiền tài trước mặt công chúa ta nữa.
Sau đó, hắn lại bày ra quyền uy của trưởng bối, dùng lý lẽ đạo hiếu thuyết phục bổn công chúa, thế nhưng trong mắt bổn công chúa chỉ có tiền, những thứ khác đều là chó má, nói nhảm cả buổi, bổn công chúa chỉ coi như nước chảy mây trôi.
Đến lượt mẫu phi giả mù sa mưa khóc suốt một buổi tối trước mặt ta, ta chỉ làm ngơ lăn ra ngủ không biết trời trăng gì. Đến khi ấy thì mọi người đều cảm thấy bổn công chúa quả thực có không tim không phổi, lang tâm cẩu phế rồi.
Đối với mấy lời đánh giá kiểu đó, từ trước đến nay bổn công chúa vẫn không để ý, dù sao thanh danh của ta đã đủ đáng khinh bị người ghét bỏ giống hệt phân chó rồi.
Nhưng nếu để bổn công chúa tóm được à, ngươi cứ chuẩn bị chịu đánh đi…
Gần đây, Nhị Thập có hơi kì quái, luôn một mình lén lút làm gì đó không biết, thỉnh thoảng còn cười hềnh hệch.
Bổn công chúa vốn tính tò mò không nhìn được cảnh người khác lén lén lút lút.
Tên gia hỏa này chẳng lẽ giấu vật gì hay không muốn để công chúa ta biết? Nghĩ đến khả năng này, công chúa ta thật trằn trọc mấy đêm không yên giấc được.
Tối hôm đó, đợi mọi người ngủ hết, ta dắt theo mấy tay sai lén lút ra khỏi phòng, mặc kệ mấy tên kinh hồn táng đảm phía sau mình, bổn công chúa nghênh ngang một cước đạp tung cửa phòng Nhị Thập.
Nhị Thập trên giường bị tiếng đạp cửa thình lình bừng tỉnh, vừa ngồi dậy đã bị một giường chăn mền trím kín đầu, sau đó chỉ cảm thấy tối om mù mịt, cái đầu vốn không tỉnh táo lắm bây giờ ngoài không tỉnh táo còn hơi khó thở nữa.
Đề phòng tên này lộn xộn, ta lập tức gọi tay sai trói gô hắn lại. Đám tay sai chứng kiến cảnh này, vốn dĩ khi ta đạp cửa xông vào đã có mấy tên ngất xỉu rồi, hai kẻ còn tỉnh táo đang sợ hãi nhìn chằm chằm ta. Nhìn đến mức, ta cũng mất kiên nhẫn.
Mắt hổ nhíu lại, một trong hai tên lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nhìn đồng bọn của mình ngã xuống, tên còn lại hai chân run run, muốn té xỉu mà không được.
"Công chúa, không mang dây thừng."
Coi trọng việc hắn còn chưa té xỉu, ta quyết định tí nữa trở về sẽ cất nhắc hắn lên thành tổng quản của ta.
Lột rèm gió đang tung bay trên giường xuống, tên thái giám kia mới kịp phản ứng, tay chân lanh lẹ bò lên giường dùng rèm trói gô Nhị Thập thành bánh chưng.
Đợi đến lúc lột chăn bông ra, ta thật sự đã bị nghệ thuật trói người đầy tính thẩm mỹ kia lay động rồi, cảm thấy thái giám này quả là nhân tài.
Lúc này Nhị Thập đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bị ta trói thành bánh chưng, tròn một cục nằm trên giường. Hai mắt hắn lộ ra vẻ khó hiểu, nghi hoặc, còn có chút ủy khuất đáng thương.
Thế nhưng công chúa ta mới không rảnh nhìn những thứ này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Đặt mông ngồi trên người Nhị Thập, gõ thành giường hỏi hắn.
Nhị Thập bị động tác đột ngột kinh người làm á khẩu, bổn công chúa thấy hắn không thành thật, hung hăng đấm xuống mấy đấm, quả nhiên nghe hắn mở miệng gào thét:
"Á ôi, con sư tử cái nhà ngươi dám đánh ta."
"Á ôi, còn dám đánh?"
"Á, ngươi..."
Ta giơ nắm đấm lên, thành công chứng kiến Nhị Thập ngậm mồm.
Phải biết công chúa ta lười muốn chết nhưng lại hơn người ở chỗ thông minh tuyệt đỉnh. Lần trước một lần tình cờ ghé qua phòng Bát tỷ lục lọi liền tìm được mấy bản bí tịch võ công, chữ trên đó tất nhiên bị bổn công chúa trực tiếp bỏ qua, chỉ nhặt mấy tranh vẽ dễ hiểu mà xem, không ngờ lại ngộ ra một bộ chiêu thức võ công.
Nghĩ rằng luyện thành sau này đánh nhau càng có ưu thế, căn cứ nguyên tắc không bao giờ chịu thiệt thòi của ta, ta liền lật hết tranh vẽ trong phòng nàng ta ra xem mấy lần. Quả nhiên về sau đánh người đều cảm thấy vô cùng khoan khoái nhẹ nhõm.
Đến giờ kể cả thị vệ bên người lão đầu tử cũng phải sợ bổn công chúa ta.
Về cơ bản, dưới sự áp bức của cường quyền thì Nhị Thập vẫn rất nghe lời, bởi vì hắn và bổn công chúa sợ chết như nhau, cho nên rất nhanh chóng bổn công chúa đã hỏi ra chân tướng.
Nhị Thập thích một cung nữ, nhưng xem ra cung nữ này chẳng thèm để ý đến hắn, mấy ngày nay hắn mới xoắn xuýt lên.
Nhị Thập đã hai mươi ba tuổi, ở tuổi này các hoàng tử khác đã con bế con bồng rồi, đáng tiếc không biết lão đầu tử nghĩ thế nào, giữ đứa con trai út này lại đã mấy năm bởi vì sau khi hoàng tử trưởng thành lập gia đình nhất định phải xuất cung dọn ra ngoài ở. Trước đó đã có không ít thiên kim khuê các nhà đại thần trong triều nhìn trúng Nhị Thập, đáng tiếc đều bị Lão đầu tử gạt phăng, thế mới khiến Nhị Thập cô độc tới tận bây giờ.
Bổn công chúa nhạy cảm ngửi được mùi giao dịch trong này.
Nhị Thập thân ở trong cung nhưng hắn vẫn có sản nghiệp bên ngoài cung, hàng năm thu không ít lợi nhuận đây, cái này làm bổn công chúa thèm thuồng đỏ mắt đã lâu. Vì thế ta bắt tay kí thành công hiệp ước với Nhị Thập, ta phụ trách đưa cung nữ kia lên giường của Nhị Thập, sau khi mọi chuyện thành công, Nhị Thập phải giao cho bổn công chúa ta năm vạn lượng bạc.
Không đợi hắn cò kè mặc cả, bổn công chúa đã sai người viết xong phiếu nợ, trong lúc Nhị Thập đang trợn mắt há hốc mồm kéo lấy tay hắn điểm chỉ vào.
Nhìn đầu ngón tay hồng hồng, Nhị Thập dở khóc dở cười.
Bổn công chúa lại cho đó là vui đến phát khóc, cuối cùng còn bảo, ngươi xem, nếu không xét đến chúng ta là thân thích ta sẽ không giảm giá cho ngươi đâu đấy.
Nhị Thập trực tiếp hộc máu.
Thế nhưng đợi vài ngày sau, bổn công chúa liền lột sạch quần áo cung nữ kia quăng lên giường Nhị Thập, ngay hôm sau, ngân phiếu năm vạn lượng đã được Nhị Thập tự mình đưa tới.
Mà một thân quần áo của cung nữ kia tất nhiên được bổn công chúa đem bán với giá cao cho thông phòng mới vào của Nhị Thập hoàng tử, chính là cung nữ kia.
Bởi vì bổn công chúa uy hiếp nàng, nếu không mua lại quần áo của chính nàng ta, thì bổn công chúa sẽ lột sạch tất cả toàn bộ quần áo mà nàng ta đang có. Xét thấy nàng bây giờ đã có chút thân phận bổn công chúa không cẩn thận liền đề giá cao hơn một tí.
Ta cầm chồng ngân phiếu dầy cộp trong tay nhìn quét qua Nhị Thập một lần.
Nhị Thập bị ánh mắt khác thường của bổn công chúa quét qua thấy toàn thân run run, cho là bổn công chúa không nhìn thấy đã vụng trộm giấu khối ngọc bội bên hông vào trong quần.
Hừ, công chúa ta là kẻ tham tiền vậy sao? Cơ mà chính xác ta nhìn trúng khối ngọc bội kia thật.
Đồ mà bổn công chúa đã muốn, ngươi cho cứ giấu là giấu được à.
Không mất một phút đồng hồ, miếng ngọc bội kia đã được buộc ngay ngắn bên hông của bổn công chúa ta rồi.