Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Rất nhanh, bộ da hoàn chỉnh của Huyết Chi Phong Lang đã bị thiếu niên kia lột xuống, thịt của loài sói này rất cứng và dai, không thích hợp dùng làm thức ăn, cho nên thiếu niên kia cũng không để ý tới thịt của nó.

Nhưng mà hắn lại cẩn thận thu giữ nanh sói và móng vuốt của nó, mấy thứ này có chứa kịch độc, là tài liệu chế tạo vũ khí tốt. Đồng thời nó cũng là nguyên liệu ma pháp tốt, đối với một thợ săn ưu tú mà nói, đây chính là những thứ tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trong suốt quá trình đó, Tinh Ảnh vẫn luôn lẳng lặng đứng ở phía sau thiếu niên, trông nàng giống như một thị nữ phổ thông, mặc dù với dung mạo, khí chất và lực lượng của nàng mà nói, nàng xứng đáng làm tiểu thư của một tiểu thư.

Sau khi lấy hết da, nanh nói, móng vuốt, thiếu niên đút chúng vào chiếc bao mang theo, rồi không nhìn Tinh Ảnh mà trực tiếp đứng lên. Tinh Ảnh vội vã bước theo phía sau, thân hình của hai người biến mất trong rừng rậm, chỉ còn những mảng thịt vung vãi sau đám cây, chứng tỏ rằng, ở đây vừa mới có một trận chiến sinh tử.



Đây là một thôn xóm có quy mô rất lớn, nằm trong một dãy núi ranh giới của Đệ Bỉ Lợi Tư vương quốc và thú tộc Thắng Lợi hoàng triều trên đại lục Huy Hoàng.

Thôn xóm này vô cùng bí mật, xung quanh đều là rừng rậm, trên bầu trời lúc nào cũng có sương mù dày đặc, cho dù có đứng trên không trung cũng rất khó có thể phát hiện, nơi này lại còn có một thôn xóm ở dưới mặt đất.

Giữa làng và rừng rậm có một cánh đồng đã được khai hoang, khi thiếu niên săn sói và Tinh Ảnh bước ra khỏi cánh rừng, mấy nông phu trên cánh đồng nhìn thấy bọn họ, liền vội vã chào hỏi, đối với thiếu niên săn sói cung kính vô cùng.

Khi hai người bọn họ đi tới trước cửa một căn nhà lớn nhất trong làng, có một phụ nữ trung niên bưng một chậu quần áo đi ngang qua, khi nhìn thấy trên thân mình thiếu niên toàn là vết máu loang lổ, thì nhất thời kinh hô, chạy vội với trước mặt của thiếu niên này.

" Lưu Tinh thiếu gia của ta ơi, sao người lại bị thương như vậy, có phải là đi tìm ma thú nguy hiểm phải không? Chẳng phải ta đã nói với thiếu gia là không được mạo hiểm hay sao, Tinh Ảnh ngươi cũng thật là, đi theo bên người Lưu Tinh thiếu gia cũng không biết hỗ trợ, thiếu gia ta có mấy lời muốn nói với cậu..."

Người phụ nữ trung niên này vô cùng khẩn trương kiểm tra những vết thương trên thân hình của thiếu niên, đây chính là một mỹ phụ trung niên cực đẹp.

Tuy rằng, người này chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng mà vẫn không cách nào che giấu được khí tức cao quý trời sinh.

Trong mắt người này tràn ngập sự yêu thương, thân thiết dành cho thiếu niên, trước sự quan tâm của người này, trong đôi mắt lạnh băng của thiếu niên kia hiện lên sự ấm áp.

"Sắt Lan Đóa a di (thím) không có chuyện gì đâu, máu này không phải máu của cháu, à, mà cháu đánh chết một con sói, da của nó có thể làm khăn quàng cổ cho a di đấy."

Trên mặt thiếu niên nở nụ cười hiếm có, đồng thời hắn đem da sói đưa cho mỹ phụ.

Vị "Sắt Lan Đóa" a di này hừ nhẹ nói:
"Thiếu gia, người đừng có đùa trước mặt ta, Sắt Lan Đóa a di ta khi xưa đánh nhau với người khác, thiếu gia còn chưa sinh ra đâu. Ta cũng không biết vì cái gì mà thiếu gia phải thế này, nhưng mà … tại sao thiếu gia không biết yêu quý bản thân mình, lực lượng có thực sự quan trọng như vậy không..."

Lúc này, lại có một người từ trong phòng đi ra, người này cũng là một nữ tử trung niên, nhưng mà thân hình khác hẳn với sự uyển chuyển của Sắt Lan Đóa.

Người phụ nữ này cao to, nhưng lại cân đối, vóc người cường kiện của người này không khiến cho người khác có cảm giác quái dị, mà lại tràn ngập một vẻ đẹp không nói nên lời.

Dung mạo của người này không kiều mị như Sát Lan Đóa, nhưng cũng vô cùng thanh tú, tỏa ra một khí chất manh mẽ, khác hẳn với Sát Lan Đóa, nhưng cũng vô cùng mê người.

"Mẫu thân."

Thấy mỹ phụ cao to này đi ra, thiếu niên vội vã ra ân cần thăm hỏi, Tinh Ảnh ở phía sau hắn cũng kêu một tiếng "Phu nhân".

Mỹ phụ cao tao cũng nhìn quét qua người thiếu niên một lần, thấy không có gì trọng thương mới thở dài một hơi, nói:
"Nhìn bộ dáng tả tơi của con kìa, chắc là hôm nay lại đọ sức với ma thú lợi hại chứ gì, là loại nào... A, Huyết Chi Phong Lang, Lưu Tinh, lá gan của con cũng quá lớn đấy, với trạng thái của con bây giờ mà dám tìm trung cấp ma thú, con không muốn sống nữa phải không?"

Nhìn tấm da sói trong tay của thiếu niên, mỹ phụ không khỏi nhíu mày, nhưng thiếu niên kia lại coi như không thấy, nói:
"Như con được biết, 3 tuổi mẫu thân đã đuổi theo bầy Tuyết Lang, hiện giờ con đã 13 tuổi rồi, cũng nên học tập mẫu thân mới được."

"Con nha..."

Mỹ phụ nhịn không được thở dài, trợn mắt nhìn thiếu niên, nàng đối với con trai bảo bối của mình vô cùng hiểu rõ.

Đừng thấy tiểu tử này lúc nào cũng lạnh lùng ngây ngô, thế nhưng trong lòng nó vô cùng quật cường và bướng bỉnh, một khi nó đã xác định mục tiêu thì không ai có thể thay đổi được.

Nó tràn ngập giảo hoạt và trí tuệ, luận về đấu đá thì mẹ của hắn cũng không phải là đối thủ.

"Phụ thân của con còn đang ở bên trong chờ con, mau tắm rửa rồi vào gặp mặt cha con đi. Con đó, chẳng lúc nào cũng không lo lắng cho người khác, nhìn Sát Lan Đóa a di của con đi, a di khẩn trương tới mức nào."

Mỹ phụ cầm lấy tấm da sói trong tay của thiếu niên, oán trách mấy câu, sau đó đưa cho Sắt Lan Đóa, Sắt Lan Đóa cười nói:
"Lưu Tinh thiếu gia là bảo bối của chúng ta, không khẩn trương sao được."

Nhìn thân ảnh của thiếu niên và Tinh Ảnh rời đi, mỹ phụ đột nhiên mỉm cười nhìn Sắt Lan Đóa nói:
"Chẳng nhẽ chỉ khẩn trương vì điều đó thôi hay sao? Ha hả, Sắt Lan Đóa muội muội, tâm tư của muội ta cũng đoán được một chút, Lưu Tinh tiểu tử này sớm muộn cũng sẽ gọi muội một tiếng mẫu thân, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến muội khẩn trương."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sắt Lan Đóa hiện lên nụ cười thanh nhã, nhưng vẫn còn vài phần lo lắng, nói:
"Thế nhưng làm gì có ai biết trong lòng Lưu Tinh thiếu gia nghĩ như thế nào, tuy rằng tuổi thiếu gia còn nhỏ, nhưng trí tuệ đã siêu việt, vui mừng đều che giấu ở trong lòng. Chúng ta không cách nào đoán được tâm sự của người, chỉ sợ thiếu gia không coi trọng nha đầu Lôi Đế Á đơn thuần của nhà muội đâu."

"Nếu như so sánh, thì nha đầu Tinh Ảnh thông minh thành thục, có lẽ sẽ khiến thiếu gia thích."

"Vậy thì muội nhầm rồi."

Mỹ phụ tràn đầy tự tin nói:
"Ta không dám cam đoan, nhưng Lưu Tinh thích loại nữ hài tử nào ta cũng có vài phần nắm chắc, cũng bởi vì Lôi Đế Á ngây thơ hoạt bát không có tâm cơ, cho nên Lưu Tinh mới dễ dàng tiếp nhận nó. Nam nhân bọn họ đều quan trọng đức hạnh, nếu không lão gia của ta cũng không chọn một nữ nhân nam rợ như ta làm vợ."

"Tinh Ảnh nha đầu kia cũng không tồi, hầu hạ Lưu Tinh vô cùng chu đáo, Lưu Tinh cũng vô cùng tin cậy nó, nhưng dù sao thân thế của nó… Mặc dù bây giờ không còn quan trọng nữa, mọi người cũng không còn chú ý, nhưng mà trong lòng nha đầu kia lại vô cùng tự ti. Chắc chắn nó không dám cạnh tranh với Lôi Đế Á, nhưng mà lấy cái lòng ham muốn của Lưu Tinh, cả hai nha đầu này cũng không thoát khỏi bàn tay của nó."

Đôi mắt của Sắt Lan Đóa rực sáng nhìn vào mỹ phụ cao to, cười duyên nói:
"Phu nhân của muội, suy nghĩ của tỷ đâu có giống nữ nhân man rợ, tỷ phải nói mình là đại trí giả ngu mới đúng. Đường đường là nữ chiến thần 'Băng Nguyên Tuyết Liên' Na Tắc Lệ của Dã Man nhân thì phương diện trí tuệ hơn người như chúng muội nhiều lắm.."

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK