Mục lục
[Dịch]Ngai Vàng Của Hoàng Đế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Zato bị đống khói mù mịt trước mặt làm cho không nhìn thấy gì, chẳng thể xác định xem hai tên kia đã trốn đi đâu. Tuy vậy lão vẫn rất từ tốn, tuy biểu hiện lúc nãy của Hasa khá ấn tượng, nhưng khi đã mất hết nguyên lực, có giãy dụa cách mấy cũng thế mà thôi. Zato xoa nhẹ đầu cây gậy, tạo ra vài luồng gió cho thoáng khí, chậm rãi bước đi. Đột nhiên, từ trong đám khói bụi trước mặt, một bóng người lao bắn ra như tên lửa, cầm kiếm nhắm thẳng vào ngực lão. Zato bị bất ngờ, chỉ kịp mấp máy môi :

- Cái quái gì...

Tuy vậy, lão già Nguyền sư này vẫn kịp tạo ra một lớp khiên chắn tức thời, ngăn được cú đâm trí mạng này, nhưng khi vừa định phản công lại thì kẻ này liền chui vào đám khói mất dạng. Zato lập tức cẩn thận đề phòng, Nguyền sư cũng giống như các Pháp sư bình thường, cơ thể cực kì yếu đuối, nếu phải dùng chân tay thì ai cũng có thể đánh bại được.

Khi còn chưa biết kẻ vừa đánh lén mình là ai thì tốt nhất không nên tấn công ẩu, nhưng trong khi Zato còn đang phân vân thì bóng người kia lại tiếp tục xuất hiện, lần này là từ bên trái. Hắn cầm kiếm định quét ngang hông đối thủ, lần này Zato đã có chuẩn bị, lão lập tức gọi ra mấy cái xúc tu chắn ngay trước mặt, ý đồ muốn cuốn lấy tên khốn này. Nhưng hắn chỉ đơn giản đạp vào một cái xúc tu, lấy đà rồi bật ngược ra sau rồi lẩn mất, y như một con chạch dũi bùn vậy. Zato thấy thế thì cảm giác mình đang bị đùa giỡn, tức tối hét lớn :

- Có giỏi thì ra mặt đi, lén lút chẳng phải hành vi hay ho gì đâu.

Thực ra Zato nói vậy cũng chỉ để cho đỡ bực mình thôi, lão đoán kẻ bí ẩn này nhất định là một Sát thủ của Khadas, nãy giờ trốn ở đâu đó bây giờ mới ra tay. Bọn này cả đời ẩn mình trong bóng tối, đợi thời cơ thích hợp mới tung một đòn lấy mạng kẻ thù, là mẫu chiến sĩ sinh ra để giết Pháp sư. Có điều đối với Nguyền sư thì là chuyện khác hẳn, bọn ho có khả năng lần theo dấu nguyên lực, từ đó có thể thao túng và điều khiển con mồi, bất chấp hắn có trốn đi đâu chăng nào.

Nhưng tên này tuy có cách đánh lén lút, thoát ẩn thoát hiện, nhưng lại không hề có chút xíu nguyên lực nào, cứ như kiểu hắn chỉ lấy sức mạnh cơ thể thuần túy để chiến đấu vậy. Cái này rất vô lý, vì con người bình thường dù bẩm sinh có mạnh tới đâu đi chăng nữa, vẫn không thể bằng một góc nhỏ khi sử dụng nguyên lực. Zato đoán tên này chắc là có dụng cụ gì đó để dấu đi, nhưng sớm muộn gì cũng phải lộ ra mà thôi. Lão xoay người điều khiển mấy cái xúc tu, định bụng thổi bay đám khói này cho tên Sát thủ kia hết chỗ trốn thì bất ngờ có một giọng nói vang lên :

- Ê lão khọm, đánh lén đúng là hành vi không tốt, nhưng thôi miên người khác lại là trò của bọn lừa đảo đường phố, đừng có tự mình chuốc nhục vào thân.

Giọng của Hoàng đột nhiên vang lên từ phía sau đám khói, Zato nghe xong thì tức run cả người, thằng khốn đó đang trốn ở đâu chứ. Lão cố nén giận, lấy ra một hòn đá màu xanh lá cây ép vào cây gậy phép, truyền nguyên lực vào khiến nó vỡ tan. Một nắm nhỏ nguyên tố gió ở bên trong chậm rãi phán tán ra ngoài, sau đó phát triển thành một cơn lốc xoáy, trong phút chốc đã thổi bay toàn bộ đám khói bụi xung quanh, dọn sạch toàn bộ chiến trường.

Lúc này Zato mới nhìn thấy Hasa đang đứng cách đó không xa, trên người đeo hàng đống xích sắt, trên tay đang cầm thanh kiếm dài, hiển nhiên hắn là kẻ vừa tấn công lúc nãy. Tuy vậy tên đeo mặt nạ lại chẳng thấy đâu, lão làm vài thứ bảo hiểm quanh người đề phòng rồi nói :

- Tên đeo mặt nạ kia đã bỏ ngươi ở lại đây một mình chịu chết à, nhưng ta phải có lời khen đấy, một kẻ không còn nguyên lực có thể làm được như vừa nãy quả thực là rất hiếm có rồi.

Zato nói xong lập tức khua tay, tập hợp số xúc tu xung quang vào cùng chỗ, ghép chúng lại với nhau thành hàng đống lổn nhổn nhầy nhụa, trông y như một cái khung xương bằng chất dẻo vậy. Hoàng tuy đứng khuất ở xa nhưng vẫn quan sát được đầy đủ tình hình, trong lòng rất nghi ngờ lão già này có sở thích đặc biệt với các thể loại quan hệ xúc tu, là kiểu biến thái từ trong lõi biến thái ra. Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận quan sát, không quên dùng đồ khuyếch âm tiếp tục khiêu khích :

- Đánh thì đánh đại mẹ nó luôn đi, bày đặt làm màu, còn chưa biết thằng nào nằm sấp đứa nào chổng mông đâu.

Mấy lời này vừa phát ra, đến cả một kẻ lãnh đạm như Hasa cũng phải nhăn mặt vì độ tục tĩu của nó, thông thường các Dược sư đều là những người rất có lễ độ, đời nào lại lòi ra thứ đầu đường xó chợ như cái tên này. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến Hoàng thần kỳ chữa trị vết thương cho mình, có đánh chết Hasa cũng không tin hắn là Dược sư.

Ở phía đối diện thì khỏi cần phải nói tâm trạng của Zato lúc này, số lần lão bị chửi rủa nội trong hôm nay còn nhiều hơn mấy chục năm sống trên đời cộng lại. Đây chính là sự khác biệt giữa bọn mọi rợ vô lại và người có văn hóa, nếu đôi co với chúng chỉ tự hạ thấp bản thân mà thôi.Zato tự trấn an bản thân như vậy, sau đó bắt đầu điều khiển cho cái khối lùng nhùng toàn xúc tu kia xông lên :

- Hôm nay nếu không xé xác được hai thằng các ngươi thì từ nay tên ta sẽ viết ngược.

Khung xương hình thành từ xúc tu này là một loại kết hợp giữa phép thuật triệu hồi và nguyên tố bóng tối, tuy Zato chỉ có thể học được mấy lớp râu ria bên ngoài, nhưng nếu đánh thực sự vẫn dư sức bóp chết hầu hết chiến sĩ dưới cấp sáu, đừng nói là chỉ có một tên Lãng khách không còn nguyên lực. Đây là cũng là kỹ năng mạnh nhất của lão sau các phép thuật nguyền rủa, bình thường chẳng bao giờ dùng tới, chẳng qua hôm nay gặp thứ điên khùng như Hoàng mới phải xuất ra mà thôi.

Hàng loạt xúc tu từ trên khung xương bỗng mọc dài ra, như những mũi giáo đâm thẳng về phía Hasa. Nhưng thay vì di chuyển bình thường, tên Lãng khách làm liền một chuỗi động tác uốn éo vặn người ở những góc độ không tưởng, gần như bẻ cụp cột sống sang một bên né sạch tất cả. Sau đó Hasa nhảy lợi dụng nhảy lên các xu tu này, tiếp cận tới phần lõi ở trên, vung kiếm chặt chúng cụt tới tận ngọn, dễ dàng như không vậy.

Tuy Hasa đã không còn nguyên lực, nhưng mấy cái xúc tu này cũng chẳng phải thứ khó nhằn gì, trên thân chúng chia ra từng thớ rất rõ ràng, chỉ cần để ý lách vũ khí vào đó thì ai cũng có thể chặt đứt được. Tuy vậy để làm được điều này khi bản thân đang bị bao vây giữa một rừng xúc tu thì lại là chuyện khác. Hasa lúc này di chuyển cực kì khéo léo, y hệt có mắt gắn sau gáy vậy, né tất cả các đòn tấn công từ bốn phương tám hướng. Từng tảng lớn mảnh vụn chất đầy phía dưới chân hắn, lúc nhúc ngo ngoe nhìn phát tởm. Zato thấy tình hình cứ cù cưa mãi, suốt ruột liền vung tay ra lệnh mới cho bộ khung xương, miệng lẩm bẩm :

- Coi bộ phải dùng biện pháp mạnh hơn mới được.

Trong lúc Hasa tả xung hữu đột trên tuyến đầu, thì ở một hố nhỏ nằm khuất sau mấy tảng đá cách đó không xa, Hoàng cũng đang phải vận dụng hết khả năng game thủ chuyên nghiệp của mình. Hiện tại hắn đang điều khiển tên Lãng khách thông qua bộ khung xương cường hóa gắn trên người, nó không những tăng tốc độ và sức mạnh của cơ thể, mà còn cho phép can thiệp trực tiếp vào quá trình chiến đấu. Đây là thứ đồ chơi thường được dùng để khi cần quản lý một lúc nhiều tài khoản trong game, Hoàng đã cải tiến nó lại một chút để phù hợp tình hình, tuy không thể bằng người ở đây sử dụng nguyên lực, nhưng ít nhất nó có thể giúp Hasa khá nhiều.

Hoàng liên tục vung vẩy hai tay lên xuống trái phải loạn xị, hoàn toàn coi Hasa là nhân vật trong “Ngai vàng của Hoàng đế” mà sử dụng, đối với hắn thì đây cũng chỉ là một lần solo boss mà thôi. Tên Lãng khách nhảy múa giữa hàng đống xúc tu, cứ một lần kiếm dài quét ngang là lập tức có vài cái bị chặt cụt. Tuy vậy số lượng của chúng chỉ tăng chứ không hề giảm, Hoàng để ý mỗi khi có một có xúc tu nào bị chém nát, cây gậy phép của Zato lại ánh nhẹ lên, hắn đoán rằng cái thứ này sống nhờ nguyên lực từ lão già Nguyền sư, trừ khi cắt đứt được nguồn cung, còn không sẽ chẳng bao giờ giết được nó.

Một điểm bất lợi nữa là Hoàng chỉ có thể thông qua phản xạ biến thái của mình mà điều khiển Hasa, chứ không thể dùng phép hỗ trợ hắn. Do cấp độ còn quá thấp, tầm sử dụng của cả “Sia” và “Kirie Elodon” chỉ giới hạn trong khoảng hai mươi mét đổ lại, mà bây giờ nếu lộ mặt ra bảo đảm là chỉ có chết. Do vậy Hasa đang phải chiến đấu với bất lợi vô cùng lớn, tạm thời chưa tìm ra cách hóa giải tình hình này. Vừa điều khiển Hasa né khỏi một đòn tấn công, Hoàng vừa nghĩ thầm :

- “Cấp độ thấp quả là bất lợi mà, nhân vật tuyến sau mà không thể hỗ trợ được ai thì có khác quái gì phế vật.”

Có câu thủ lâu tất bại, mặc dù có nhanh nhẹn tới mấy nhưng không thể dứt điểm được đối phương thì cũng coi như công toi. Số xúc tu càng ngày càng nhiều, dần dần không còn chỗ để Hasa nhảy nhót nữa, chúng cũng đổi cách tấn công, thay vì chọc từ nhiều hướng cùng lúc thì nay chỉ có từ ba tới bốn cái đan chéo nhau theo từng đợt đều đặn, khiến Hasa không có thời gian phản công. Và trong một lần như vậy, tên Lãng khách cuối cùng đã lộ sơ hở, bị một xúc tu quấn lấy chân, nhưng thay vì nhào lên bấu chặt như thường lệ, nó chỉ đơn giản quăng ra tít phía xa, để mặc con mồi lơ lửng giữa không trung.

Hoàng không hiểu lắm hành động này, nhưng hắn ngay lập tức có dự cảm không ổn. Lập tức nhìn sang phía Zato, quả nhiên trên tay lão già này là một quả cầu lửa màu đen đang lớn dần lên. Cái khung xương kia cố tình quẳng Hasa lên trời để hắn không có chỗ mượn lực, chỉ còn nước rơi thẳng xuống đất, nếu lúc này mà bị Zato đánh trúng, coi như cầm chắc tiêu đời. Hoàng cuống cả lên, buộc lòng phải nhảy ra khỏi chỗ nấp, vừa chạy vừa tìm kiếm dụng cụ thích hợp, nhưng lúc này Zato đã chuẩn bị phóng ra quả cầu lửa đen kia, hắn thấy vậy thì thầm nghĩ trong lòng:

- “Hỏng bét, phải nhanh lên mới được.”

Zato nhìn Hasa đang chới với giữa trời, nhẩn nha truyền nguyên lực cho đòn dứt điểm, quả cầu lửa đen trong tay lão từ từ đạt đến điểm nổ thích hợp. Đây chính là sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, mặc kệ đối thủ có làm trò gì cũng vô dụng. Zato cười thầm, sau khi thiêu rụi tên Lãng khách sẽ tính tới thằng nhãi đeo mặt nạ, nhất định phải cho nó chết một cách thảm khốc nhất. Lão ngẩng nhìn lên trên trời, nhếch mép ngạo nghễ và vung tay thật mạnh, quả cầu lửa đen lập tức bay ra, kéo theo cái đuôi sáng rực phía sau.

Hasa lúc này đang ở giữa không trung, mắt mở to nhìn cục lửa to tướng đang lao tới, kể cả có không bị thiêu ra tro thì ở rơi tự do độ cao này cũng đủ gãy cổ, có lẽ kết cục cuối cùng của mình khi đến chỗ này đã định sẵn. Hasa không sợ chết, nhưng ít nhất phải có ích, công việc mà chủ nhân giao cho vẫn chưa hoàn thành, thực sự không đành lòng chút nào. Tên Lãng khách bình thản thả lỏng cơ thể, chờ đón những thứ chuẩn bị tới. Nhưng có người còn chưa muốn hắn bỏ mạng, ngay khoảnh khắc quả cầu lửa đen va chạm với cơ thể Hasa, liên tiếp hàng loạt tấm chắn màu xanh xuất hiện, hóa thành những miếng băng mỏng làm lệch đi đường bay của nó.

Hoàng đang đứng ngay phía dưới, tay năm tay mười ném một loạt thứ gì đó lên không, chúng nhanh chóng vỡ vụn và phân mảnh thành rồi bám lên người Hasa, lôi tụt hắn xuống tránh được quả cầu lửa đen. Hoàng canh đúng lúc tên Lãng khách gần chạm đất mới lao đến đỡ lấy hắn, cả hai lăn mấy vòng dưới đất theo quán tính. Zato cũng hơi bất ngờ, nhưng nếu chúng tưởng có thể dễ dàng thoát được thì đúng là quá ngây thơ, lão liền đảo cây gậy phép một vòng, ngay lập tức quả cầu lửa quay ngược lại và lần này là nhắm thẳng xuống mục tiêu mới ở dưới đất. Hoàng thấy vậy thì thầm kêu khổ, trực tiếp đẩy Hasa ra đằng trước làm bia chắn, đồng thời hét lớn :

- “Kirie Elodon”

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên khi cơ thể tên Lãng khách tiếp xúc với quả cầu lửa, sức nóng lan tỏa ra xung quanh làm Hoàng thấy cực kì khó thở. Một lúc sau, Hasa xuất hiện, toàn thân bị lửa thiêu đen sì, lớp áo giáp bên ngoài cháy rụi toàn bộ, nhưng có vẻ vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng. Hoàng nhanh chóng dìu hắn ngồi xuống, lấy ra một bình hồi phục sơ cấp đổ vào miệng tên Lãng khách, rất may là đã chuẩn bị trước, dùng “Kirie Elodon” theo kiểu giảm sát thương theo phần trăm, cộng thêm đám lùng nhùng kia làm vật chắn, tạm thời thoát được một lần.

Hoàng cảnh giác nhìn sang Zato, thấy lão vẫn chưa ra tay tiếp nên cũng hơi yên lòng, nhưng còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy hàng đống xúc tu từ trên cao đổ xuống. Hắn chỉ kịp đá bay Hasa lên trước, cắm đầu cắm cổ chạy, trong lòng không ngừng nguyền rủa lão già kia :

- “Mẹ cha nó chứ, đánh gì đánh mãi vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK