Phong Vô Ảnh mở mắt ra.
Trước mặt chàng là một ông tiên râu tóc bạc trắng đang mỉm cười. Gọi “ông tiên” là vì Phong Vô Ảnh không còn từ ngữ nào để hình dung về tướng mạo thoát tục, vô căn vô trần của ông ta.
Đây chẳng lẽ là vị Đao đế trong truyền thuyết?
Nhưng ông ta dường như không mang đao. Ấn tượng đầu tiên của chàng về vị Đao đế này là vậy.
Phong Vô Ảnh nhìn khắp xung quanh thân hình của Nguyễn Duy Võ, nhưng cũng không phát hiện ra đao của ông đặt ở đâu. Chàng nhìn vào mắt ông, trong đôi mắt già nua này chỉ tồn tại sự hiền từ, ôn hoà, tuyệt đối không có chút sát khí hay ngạo khí nào.
Điều quan trọng nhất, là trong mắt ông cũng không có đao.
Nguyễn Duy Võ mỉm cười, hỏi:
- Ngươi đang tìm đao của ta sao?
Phong Vô Ảnh gật đầu, đáp:
- Vãn bối không nhìn thấy đao của tiền bối. Người đã đạt tới cảnh giới tay không đao, trong tâm có đao rồi chăng?
Nguyễn Duy Võ lắc đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
- Ngươi nhìn trong mắt ta xem có thanh đao nào không? Thậm chí ta cũng đã quên “đao” có hình dáng như thế nào rồi!
Phong Vô Ảnh chưa kịp kinh ngạc thì Nguyễn Duy Võ đã tiếp:
- Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ, đao là một loại hung khí dùng để giết người. Loại tà vật này không nên mang theo bên mình.
Phong Vô Ảnh cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng với vị lão nhân này, không nhịn được mà hỏi:
- Tiền bối sao lại ghét đao như vậy? Ngài chẳng phải được mệnh danh là Đao đế đó sao?
- Trước đây ta rất yêu nó. Nhưng bây giờ thì không.
- Vì sao?
- Vì ta chợt phát hiện ra, ta còn yêu sinh mạng hơn. Đao là vật chết chóc, chỉ mang đến điềm hung, cho nên ta bỏ nó.
Phong Vô Ảnh lắc đầu, tỏ ra không hiểu. Chàng quay mình nhìn xung quanh hang động một lượt, thì liền có phát hiện thú vị.
Hang động này rất to lớn. Trong hang động cũng rất sáng, chẳng khác gì khung cảnh bên ngoài. Nhưng điều lạ nhất chính là nơi đây chẳng tồn tại bất cứ khu vực luyện công nào, mà chỉ có một vườn hoa đẹp đẽ với hơn ngàn đoá hoa rực rỡ, đủ màu đang khoe sắc thắm.
Vạn Đao chi mộ chẳng lẽ thực chất chỉ là một vườn hoa thôi sao?
Nguyễn Duy Võ đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đứng nhìn về phía những đoá hoa trước mắt mình, thần sắc hiện lên vẻ hài lòng và đầy yêu thương.
Những đoá hoa này cũng đã xuất hiện được hơn ba năm rồi. Kể từ lúc Nguyễn Duy Võ ngộ đạo thì nó đã xuất hiện và nảy nở, biến ngôi mộ đao hoang tàn chết chóc năm nào trở thành một vườn hoa đẹp đẽ. Cho đến lúc ấy, Nguyễn Duy Võ mới chân chính hiểu ra căn nguyên chân chính đích thực của võ đạo. Võ là để cứu người, chứ không phải hại người.
Thuở sơ khai con người đã biết đến võ thuật, nhưng chỉ sử dụng nó giống như một công cụ để tự vệ, chống lại dã thú, cường thân tráng thể. Nhưng về sau, công dụng của võ thuật lại dường như chuyển sang những hướng đi cùng mục đích khác, chẳng hạn như tiêu diệt kẻ thù, giết người cướp bóc… Đỉnh cao là đến thời phong kiến, khi mà các nhân sĩ giang hồ cũng chia thành hai phe hắc bạch, đấu đá lẫn nhau, khiến người ta chỉ dùng võ thuật như một công cụ để nổi danh, chém giết mà quên đi ý nghĩa đích thực của nó. Ngay cả Nguyễn Duy Võ, một vị Đao đế lừng danh với võ công trác tuyệt mà cũng phải đến bảy mươi, đầu tóc bạc trắng hết mới ngộ ra được điều này.
Nguyễn Duy Võ nhìn Phong Vô Ảnh, mỉm cười nói:
- Tử đi đến cùng cực chính là sinh. Có đi đến cùng cực chính là không có. Chàng trai trẻ, tư chất cậu rất tốt, rồi sẽ đến một ngày cậu hiểu được những gì ta nói.
Rồi ông cúi đầu thở dài:
- Năm xưa ta sát khí quá nặng, phải mất năm mươi năm mới ngộ ra được điều này. Cậu về sau cũng nên hạn chế giết người, sát nghiệp càng lớn thì trở ngại trong võ đạo cũng càng lớn, hãy nhớ kỹ điều này.
Phong Vô Ảnh gật đầu, chăm chú lắng nghe, tuy hiện tại chàng không hiểu lắm, nhưng những điều mà vị Đao đế này dạy bảo đương nhiên đều có lý của nó.
Nguyễn Duy Võ chợt hỏi Tử Đạo Nhất:
- Sư đệ, hôm nay trong tông môn mọi việc như thế nào rồi?
Tử Đạo Nhất nghe Nguyễn Duy Võ gọi đến mình thì giật bắn, nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Y ôm quyền, cúi đầu đáp:
- Thưa sư huynh, mọi việc vẫn ổn cả.
Nguyễn Duy Võ hỏi lại:
- Thật không?
Tử Đạo Nhất chợt thấy ánh mắt của Nguyễn Duy Võ nhìn thẳng vào mình, giống như một lưỡi đao sắc bén đang đâm thẳng vào tâm can y, moi móc ra những ý đồ đen tối. Tuy vô cùng hoàng sợ nhưng y vẫn cố bình tĩnh trả lời:
- Thật thưa sư huynh!
Nguyễn Duy Võ mỉm cười, chợt ngồi xuống, lưng đối diện với Tử Đạo Nhất:
- Vậy thì hai ngươi hộ pháp cho ta một chút, hôm nay ta hao tổn nguyên khí hơi nhiều.
Lời vừa dứt thì Nguyễn Duy Võ đã nhắm nghiền hai mắt, tiến hành nhập định.
Giờ phút này cả lưng của Nguyễn Duy Võ như bày ra trước mắt Tử Đạo Nhất, cơ hồ y có thể rút đao ra đâm trúng bất cứ chỗ nào của Nguyễn Duy Võ, nhưng từ sâu trong nội tâm, đối với Nguyễn Duy Võ, y vẫn có một nỗi sợ hãi nhất định, cho nên vẫn chần chừ chưa thể ra tay.
Phong Vô Ảnh đứng dậy, có vẻ không phát hiện ra những điểm bất thường của Tử Đạo Nhất. Chàng cũng quay lưng lại về phía Tử Đạo Nhất, rồi đứng ngắm nhìn những cánh hoa tươi thắm ở dưới.
Điều quan trọng nhất là trong tay chàng không có kiếm. Lúc cõng Phong Vô Ảnh lên Vạn Đao chi mộ thì Tử Đạo Nhất cũng đã lấy kiếm của chàng cắm lên một mỏm đá cách đó cũng khá xa.
Hai mắtTử Đạo Nhất giống như muốn toé lửa. Bây giờ cả hai người Nguyễn Duy Võ và Phong Vô Ảnh đều bày ra mọi chỗ yếu hại trên người cho y, y chỉ cần khẽ nhích tay là có thể lấy mạng cả hai.
Nhưng nên động thủ với người nào trước đây?
Nguyễn Duy Võ đang bị thương, còn Phong Vô Ảnh vừa hồi phục sức khoẻ. Nếu tấn công Nguyễn Duy Võ trước thì có thể y sẽ bị Phong Vô Ảnh phản đòn. Tử Đạo Nhất nghe đồn võ công của Phong Vô Ảnh rất cao, ngay cả Kỳ Sơn Khoái Kiếm Trần Khoái cũng chống không nổi một chiêu. Tuy hiện giờ chàng không có kiếm nhưng Tử Đạo Nhất vẫn vô cùng kiêng kỵ.
Nhưng nếu tấn công Phong Vô Ảnh trước thì y hoàn toàn không yên tâm về Nguyễn Duy Võ, bởi vì y biết cho dù Nguyễn Duy Võ có bị thương, thì ông ta vẫn dư sức dùng một ngón tay dí chết y.
Hay là gọi đám người Thiên Sát vào cùng hỗ trợ? Xem ra đây là cách lưỡng toàn kỳ mĩ nhất hiện giờ.
Tử Đạo Nhất đã quyết định. Y đột nhiên đằng hắng, nói với Phong Vô Ảnh:
- Phong thiếu hiệp, ta ra ngoài sai thêm đệ tử siết chặt vòng canh gác, ngươi ở đây trông chừng sư huynh giúp ta một lúc.
Phong Vô Ảnh thân hình vẫn đứng yên, chàng nói:
- Được. Ngài cứ tự nhiên.
Chờ Tử Đạo Nhất đi ra khỏi Vạn Đao chi mộ rồi Nguyễn Duy Võ mới mở mắt ra, ông thở dài một hơi đầy thất vọng.
Phong Vô Ảnh quay lại, hỏi:
- Tại sao tiền bối không thanh lý môn hộ luôn mà lại để hắn bỏ đi?
Thì ra Phong Vô Ảnh và Nguyễn Duy Võ đã sớm biết âm mưu của Tử Đạo Nhất.
Nguyễn Duy Võ lắc đầu đáp:
- Giết người không phải là giải pháp tốt nhất. Ngươi có thể giết hắn, nhưng giết rồi thì sao chứ? Dù sao hắn cũng đã lỡ lầm rồi, chúng ta cũng nên cho hắn cơ hội hối lỗi.
Phong Vô Ảnh trầm ngâm, lát sau mới mở miệng:
- Tiền bối thật là nhân từ.
Nguyễn Duy Võ cười:
- Hồi trẻ ta vốn không nhân từ thế đâu. Ài, người ta càng già thì càng hiểu ra giá trị của mạng sống hơn, không máu lửa nhiệt huyết như hồi trẻ nữa.
Ông nói:
- Nhưng người cũng thật là, sao lại quay lưng lại cho Tử Đạo Nhất đâm? Ngươi có biết ta phải uổng phí bao nhiêu công lực mới cứu lại mạng sống của ngươi không?
Phong Vô Ảnh cười khổ:
- Nhưng vãn bối thật sự không muốn tiền bối phải mạo hiểm.
Phong Vô Ảnh làm vậy chính là cho Tử Đạo Nhất tấn công mình, rồi tạo cơ hội cho Nguyễn Duy Võ giết chết y. Phong Vô Ảnh nói tiếp:
- Nhưng ván bài vừa rồi thực sự quá nguy hiểm. Nếu như y tấn công tiền bối trước, sau đó quay lại giết vãn bối thì tiêu rồi.
Nguyễn Duy Võ mỉm cười, gật đầu:
- Chỉ do y quá thông minh, nên mới sơ suất bỏ lỡ đi cơ hội của mình.
Rồi Nguyễn Duy Võ chợt ho mạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Phong Vô Ảnh hoảng hốt chạy lại đỡ Nguyễn Duy Võ ngồi thẳng dậy, chàng biết chính vì trị thương cho mình nên Nguyễn Duy Võ mới bị tổn hao nguyên khí đến mức này.
Nguyễn Duy Võ ho xong thì khoát tay, nói:
- Chàng trai trẻ, ngươi mau sang bên kia cầm kiếm lên, bọn chúng sắp vào đến nơi rồi.
Phong Vô Ảnh hỏi:
- Chẳng phải tiền bối nói không nên giết người sao, nếu đã vậy thì còn cầm kiếm lên làm gì?
Nguyễn Duy Võ nhìn chằm chằm chàng, sau đó cười phá lên:
- Ngươi ngốc thật hay giả ngốc đây? Ta không muốn sống cho nên mới không giết người, còn ngươi nếu muốn sống thì đương nhiên phải cầm kiếm lên.
Ông nói tiếp:
- Lát nữa hãy tận dụng tốt cơ hội để chạy thoát, ta không muốn tên tiểu tử họ Lý kia phải tuyệt hậu đâu.
Nguyễn Duy Võ nhìn Phong Vô Ảnh ra vẻ hồi tưởng:
- Nhớ năm xưa hắn cũng như ngươi, chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi hiền lành chất phác. Ai ngờ chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi mà võ công đã vượt qua cả ta, đúng là bậc kỳ tài có một không hai trong võ lâm.
Phong Vô Ảnh gượng cười, mỗi lần nhắc đến cha mẹ là chàng cảm thấy chẳng vui vẻ gì. Chàng lẳng lặng bước sang mỏm đá bên kia, đưa tay nhổ thanh kiếm lên.
Kiếm đã vào tay, người kiếm cũng như một lần nữa hợp nhất với nhau.
Cái cảm giác này thật vô cùng mỹ diệu, đến lúc sức khoẻ khôi phục thì Phong Vô Ảnh mới có thể cảm nhận được võ công của mình đã tăng tiến đến mức nào.
…………………………………………� �…
Trần Lực bước lên đỉnh Lạc Sơn, gặp mặt bọn người A Nhất, A Tam, A Tứ, A Ngũ, A Thất, A Cửu cùng Tử Đạo Nhất
Y im lặng đứng nhìn A Nhất, trong lòng tuy run rẩy nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh.
A Nhất cũng chăm chú nhìn y, lát sau ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Hắn vỗ tay nói:
- Hay, quả không hổ danh là chủ nhân của Càn Khôn kiếm.
A Nhất mỉm cười nói tiếp:
- Ngươi phụng lệnh tới đây giúp ta giết chết Phong Vô Ảnh cùng Nguyễn Duy Võ phải không?
Trần Lực gật đầu.
A Nhất cười lớn:
- Ha ha, như thế là đủ rồi. Bây giờ có tới chín cao thủ đệ nhất giang hồ hiện tại bao vây, Nguyễn Duy Võ cho dù trở thành Đao Thần cũng khó thoát.
Chợt A Tam quát:
- Ai?
Theo tiếng quát, từ tay y bắn ra một viên đạn tròn về phía bậc thang sau lưng Trần Lực.
Trần Lực vẫn đứng yên chẳng thèm nhúc nhích. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên. A Tam bước tới thì phát hiện ra người vừa tới chính là Bạch Linh.
Nàng ta bị viên đạn của A Tam bắn trúng người nên toàn thân cứng đờ, không thể nhúch nhích, chỉ có đôi mắt căm phẫn nhìn y.
A Tam hỏi Trần Lực:
- Đây là ai? Người của ngươi à?
Trần Lực đáp:
- Con gái của Bạch Vô Thiên, Bạch Linh.
Tất cả đều kinh ngạc, trừ A Nhất. Vì đưa Bạch Linh về tổng đàn Hắc Long bang cũng chính là ý định của y họp cùng Tiêu Trọng Nghĩa. Về sau lúc quân của Lý Ngọc Vân kéo đến thì họ sẽ đưa Bạch Linh ra, làm rối loạn lòng người, một khi lòng quân đã loạn thì phá không khó.
Mọi việc đã được A Nhất sắp đặt một cách tỷ mỹ, ngay cả A Nhất cũng không thể không hài lòng tán thưởng với chính bản thân mình.
Tử Đạo Nhất lo lắng nói:
- Chúng ta mau vào thôi. Nếu để lão già kia hồi phục công lực thì sẽ không biết nguy hiểm đến chừng nào?
A Nhất gật đầu, quay lại bảo với đám thuộc hạ cùng Trần Lực:
- Vào thôi, chớ để đêm dài lắng mộng. Còn ả Bạch Linh này cứ để ở đây, xong việc sẽ tính tới ả.
…………………………………
Hồ Bất Quy cũng đã tới chân núi Lạc Sơn.
Tay gã cầm ống tiêu, trầm ngâm nhìn Đại Hoả đang bất tỉnh nằm dưới đất giữa một rừng máu me. Chập hồi Hồ Bất Quy lắc đầu, thở dài:
- Xin lỗi các người, vì giết A Nhất ta không thể không lợi dụng tính mạng các người. Nếu có kiếp sau, Hồ Bất Quy ta xin nguyện làm trâu ngựa để báo đáp.
Gã nhìn lên đỉnh Lạc Sơn mây khói cuồn cuộn, trong miệng lẩm bẩm:
- Trận chiến hôm nay sẽ là trận đại chiến kinh thiên nhất trong suốt mười tám năm qua, nhưng đáng thương thay, lại chẳng nhiều người có diễm phúc chứng kiến. Hồ Bất Quy ta cũng nên mau chóng đi thôi, tránh để lạc mất thời điểm quan trọng này.
…………………………………….
Tổng đài Hắc Long bang.
Thần Lực vương Võ Thiên Nam hiện giờ đang ngồi đánh cờ với một người đàn ông áo xanh.
Người đàn ông áo xanh này tướng mạo đường hoàng, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt đầy góc cạnh trông rất có uy lực. Y chính là Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa lừng danh thiên hạ.
Võ Thiên Nam cầm một quân cờ lên đánh xuống, rồi vuốt râu nói:
- Hiện tại có lẽ A Nhất đã cùng với Nguyễn Duy Võ giao chiến, chắc không sai biệt lắm.
Tiêu Trọng Nghĩa thở dài, không nói gì.
Võ Thiên Nam mỉm cười, hỏi:
- Tại sao Tiêu huynh lại thở dài?
Tiêu Trọng Nghĩa đáp:
- Trận chiến hôm nay cho dù kết quả có như thế nào, thì võ lâm cũng sẽ bị tổn thất nặng nề. Điều này chúng ta chẳng ai muốn thấy.
Võ Thiên Nam nghe vậy tuy trong lòng cười lạnh, rất muốn chửi Tiêu Trọng Nghĩa giả tạo, nhưng vẫn nói:
- Theo huynh ai sẽ là người dành chiến thắng?
Tiêu Trọng Nghĩa đáp:
- Đương nhiên là phe A Nhất đông người sẽ chiếm lợi thế hơn. Nhưng theo ta nghĩ thì cảnh giới đao pháp của Nguyễn Duy Võ sâu không thể lường, chưa nói trước được điều gì. Bên cạnh đó lại còn có gã thiếu niên mới nổi tên Phong Vô Ảnh.
Võ Thiên Nam nghe đến ba chữ Phong Vô Ảnh thì cười lớn:
- Chỉ là một thằng oắt miệng còn hôi sữa, Tiêu huynh xem trong hắn làm gì? Trong kế hoạch lần này hắn chỉ là một quân cờ yếu nhất, lúc nào vô dụng thì chúng ta đều có thể loại bỏ.
Tiêu Trọng Nghĩa lắc đầu:
- Tuy hắn là yếu nhất, nhưng lại là mắt xích quan trọng nhất. Võ huynh đừng quên hắn còn là con trai của Lý Thiết Hoành, hổ phụ sinh hổ tử, không nên xem thường hắn.
Võ Thiên Nam hừ lạnh, kiêu ngạo đáp:
- Lý Thiết Hoành ư? Tất cả những gì liên quan đến hắn đều chỉ là nghe người ta truyền miệng lại. Năm ấy họ Võ ta nổi danh ở Bạch Đằng giang, chỉ tiếc chưa có cơ hội so tài với hắn.
Tiêu Trọng Nghĩa im lặng không nói nữa. Y biết bản thân nói chuyện với kẻ kiêu ngạo thì sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu.
Rồi tương lai cũng sẽ chứng minh tất cả, Phong Vô Ảnh có phải là bậc anh hùng không thì sau trận chiến tại Vạn Đao chi mộ hôm nay tất cả sẽ biết.
……………………………
A Nhất nhìn Nguyễn Duy Võ.
Trong mắt y hiện giờ như có điện, đôi mắt sáng quắc đó nhìn chòng chọc vào Nguyễn Duy Võ, nhưng trong mắt của Nguyễn Duy Võ dường như không có sát khí, không có ngạo khí hay bất cứ thứ gì ngoài sự hiền từ. Cả hai như hai thái cực trái chiều nhau.
Tuy vậy bầu không khí trong Vạn Đao chi mộ vẫn như chìm hẳn xuống. Một luồng áp lực vô hình như những bàn tay đè nén, bóp chặt lấy con tim mọi người. Cả đám người Phong Vô Ảnh, A Tam, A Tứ, A Ngũ, A Thất, A Cửu, Trần Lực cùng Tử Đạo Nhất bất giác toàn thân đều run rẩy.
Đây chẳng lẽ là uy áp của hai vị đệ nhất cao thủ của võ lâm đương đại tạo thành sao?
A Nhất cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ thốt hai từ:
- Đao đế?
Nguyễn Duy Võ cũng chỉ đáp:
- A Nhất?
A Nhất chợt cười:
- Ngươi đã từng truy sát ta suốt mười lăm năm, bây giờ nếm lại mùi bị truy sát có dễ chịu lắm hay không?
Nguyễn Duy Võ trả lời:
- Cũng thú vị lắm!
Ông nói tiếp
- Tuy nhiên người bị truy sát chưa hẳn bao giờ cũng chết. Giống như ngươi năm xưa đã thoát khỏi bàn tay của ta, thì hiện tại, cũng chưa chắc ngươi đã giết được ta.
A Nhất cười lạnh, đưa mắt quét một lượt sang đám người A Tam, A Tứ, Tử Đạo Nhất cùng Trần Lực nói:
- Bấy nhiêu đã đủ để giết ngươi chưa?
Nguyễn Duy Võ gật đầu:
- Nếu giết ngươi thì đủ.
Rồi ông lại lắc đầu:
- Nhưng để giết ta vẫn còn chưa đủ!
A Nhất chỉ A Tam, hỏi:
- Ngươi có biết đây là ai không?
Nguyễn Duy Võ đáp:
- Nếu ta đoán không lầm, thì vị này chính là Thần Quyền vô địch A Tam tung hoành khắp thiên hạ?
A Tam trên giang hồ nổi danh với cặp song quyền mạnh mẽ vô địch, bảy phần giống với Thiếu Lâm thần quyền của Trung Hoa, nhưng còn bá đạo hơn bội phần.
A Nhất chỉ A Tứ, hỏi tiêp:
- Còn đây là ai, ngươi biết không?
Nguyễn Duy Võ đáp:
- Vị này hai tay dài quá gối, bước đi phiêu bồng, phải chăng là Thiết Sa chưởng Thuỷ Thượng phi A Tứ, người năm xưa đã dùng một chưởng đánh nát lục phủ ngũ tạng chưởng môn Thông Thiên kiếm phái?
- Còn người này?
- Vị áo trắng này có lẽ là Lưu Tinh kiếm A Ngũ với đường kiếm nhanh như sao băng?
Rồi A Nhất chỉ A Thất, hỏi tiếp:
- Còn thiếu niên áo đen này, ngươi biết hắn là ai không?
Nguyễn Duy Võ nhìn A Thất thật lâu, rồi thở dài nói:
- Đôi mắt xám xịt tuyệt vọng, thân thể sát khí bức người, chắc hẳn là Thất Tuyệt kiếm A Thất. Vị này đúng là một kỳ tài luyện kiếm, đáng tiếc, đáng tiếc…
A Thất không trả lời, nhưng A Nhất thì hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Nguyễn Duy Võ đáp:
- Nếu y gặp ta sớm hơn, thì ta có thể dẫn y đi tìm Vân Sơn Kiếm Tiên, bảo hắn thu nhận y làm đệ tử.
A Nhất cau mày hỏi lại:
- Vân Sơn Kiếm Tiên Lý Lăng Vân?
Nguyễn Duy Võ mỉm cười gật đầu.
Cái tên Lý Lăng Vân này nếu không phải người thế hệ trước thì ắt sẽ không biết, bởi vì Lý Lăng Vân nếu còn sống thì cũng đã là một ông lão gần bảy tám chục tuổi. Năm xưa Lý Lăng Vân cùng Nguyễn Duy Võ chính là một cặp Đao đế, Kiếm Tiên kỳ phùng địch thủ. Võ công Lý Lăng Vân tuy thua sút so với Nguyễn Duy Võ đôi chút nhưng vẫn vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, cách đây hơn ba mươi năm Lý Lăng Vân đã quy ẩn giang hồ, thậm chí vào thời của Lý Thiết Hoành cũng không có tin tức của y. Cái tên Vân Sơn Kiếm Tiên Lý Lăng Vân cứ như thế mà rơi vào quên lãng.
A Nhất hỏi:
- Hắn chẳng lẽ còn sống sao?
Nguyễn Duy Võ đáp:
- Hây, ông bạn này của ta không những sống tốt, mà còn rất tốt, tốt hơn lão già hư hỏng ta nhiều. Hơn ba mươi năm nay hắn ở tại Vân Sơn bế quan khổ tu, không biết hiện tại kiếm pháp đã siêu phàm đến mức nào rồi.
Nghe Nguyễn Duy Võ nói mà ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh. Nguyễn Duy Võ chỉ mới bế quan ba năm mà khiến cho A Nhất kinh sợ không thôi, còn vị Vân Sơn Kiếm Tiên kia đã bế quan hơn ba mươi năm, võ công liệu đã đạt đến mức độ nào?
Nhưng chỉ thấy A Nhất cười lạnh:
- Ngươi doạ ta không được đâu? Ai biết được Lý Lăng Vân còn sống hay đã chết, đừng lấy người xưa ra để mà uy hiếp ta.
Rồi y siết chặt song quyền, kêu lên từng tiếng rôm rốp:
- Cho dù là Lý Thiết Hoành tái sinh cũng chưa chắc thắng được ta.
Nguyễn Duy Võ mỉm cười:
- Ngươi đã luyện tới tầng thứ bảy của Duy Ngã Độc Tôn công?
A Nhất cười lạnh:
- Đúng vậy. Bạch Vô Thiên luyện tới tầng mười thì Lý Thiết Hoành chống không nổi mười chiêu, cho nên dù chỉ là tầng bảy, ta cũng tự tin hoà với hắn.
Nguyễn Duy Võ gật đầu:
- Ta phải công nhận ngươi là kỳ tài ngàn năm có một của võ lâm, đáng tiếc đã chọn sai đường.
A Nhất lạnh lùng nói:
- Sai đường? Chẳng có đường nào gọi là sai cả! Đối với chính đạo các ngươi thì ma đạo là sai, nhưng đối với ma đạo chúng ta thì con đường này là đúng. Đúng hay sai không phải từ lời nói một phía của các ngươi mà có thể quyết định được.
Ngừng một lúc A Nhất nói tiếp:
- Chẳng lẽ trong chính đạo của các ngưoi không có những hạng giả nhân giả nghĩa, nhưng bộ mặt thật sự lại âm tàn, ác độc sao?
Nguyễn Duy Võ không thể không thừa nhận. Nhưng cả hai không biết rằng trong lòng Trần Lực lúc này lại đang nổi sóng gió vì những lời của A Nhất.
Chính Nghĩa đại hiệp Tiêu Trọng Nghĩa có hay không cũng chỉ là một tên nguỵ quân tử?
Nguyễn Duy Võ đương nhiên rất nhạy cảm, ông quay sang nhìn Trần Lực, hỏi:
- Vị này có phải là Càn Khôn kiếm Trần Lực dạo gần đây rất nổi danh hay không?
Trần Lực gật đầu, chắp tay ôm quyền đáp:
- Chính là vãn bối.
Nguyễn Duy Võ gật đầu:
- Đúng là phong phạm của Tiêu Trọng Nghĩa, nhưng mà vẫn quá đáng tiếc…
A Nhất lạnh lùng hỏi:
- Ngươi lại có ý gì?
Nguyễn Duy Võ mỉm cười:
- Đáng tiếc hắn gặp ta quá trễ, nếu không ta có thể dẫn hắn đi gặp Nguyễn Thuật, cho hắn kế thừa y bát của gã.
A Nhất lại lạnh người. Tuy biết Nguyễn Duy Võ muốn nói ra những cái tên xa xưa để hù doạ mình, nhưng mà y vẫn có cảm giác rợn rợn.
Nguyễn Thuật ở đây chính là một người huynh đệ chí thân của Bạch Vô Thiên cùng Lý Thiết Hoành, năm ấy võ công ba người họ xưng bá giang hồ, tuy nhiên Nguyễn Thuật đã cùng thê tử mình sang đất Chiêm Thành để ẩn cư, mấy chục năm nay không thấy quay lại nữa. Nhưng chưa quay lại không hẳn là không bao giờ quay lại, trong ba tuyệt đỉnh đại hiệp năm xưa thì Nguyễn Thuật là người duy nhất còn sống, ắt hẳn võ công cũng không thể tưởng tượng nổi nữa, tuy vậy A Nhất lại vẫn tin tưởng rằng mình có thể thủ hoà với Nguyễn Thuật.
Nguyễn Duy Võ mỉm cười, nhìn A Nhất đầy ẩn ý:
- Ngươi đang sợ sao?
A Nhất lắc đầu, cười lạnh:
- Ta biết ngươi đang muốn làm tâm trí ta hỗn loạn, lại đem những cái tên kia ra hù doạ ta để ta kiêng kỵ ngươi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta tìm thấy ba tầng cuối của Duy Ngã Độc Tôn côn thì bọn chúng đến một giết một, đến trăm ta giết trăm.
Lần này lại đến lượt Đao đế phải biến sắc. Nếu A Nhất luyện thành mười tầng của Duy Ngã Độc Tôn công thì quả là điều đại hoạ.
A Nhất nhìn sang Tử Đạo Nhất, nói:
- Tử Đạo Nhất huynh, chuẩn bị cùng ta tay chứ?
Tử Đạo Nhất cúi mặt đáp:
- Được.
A Nhất muốn cùng Tử Đạo Nhất xông lên đầu tiên là vì muốn làm rối loạn tâm trí của Đao đế, dù sao Tử Đạo Nhất cũng là sư đệ của ông, ông không thể nào tàn nhẫn ra tay được.
Phong Vô Ảnh định bước ra thì liền bị Nguyễn Duy Võ ngăn cản. Chàng đành lui ra sau để mắt đến đám người A Tam, A Tứ…
A Nhất bắt đầu vận hết nội lực trong người, một cỗ bá khí ngạo nghễ không thể tưởng tượng được tuôn ra từ người y, bàng bạc khắp trong Vạn Đao chi mộ. Cơ hồ đất đá trong hang động đều run rẩy trước khí thế này của A Nhất, vườn hoa tươi đẹp cũng dường như toàn bộ bị dập nát.
Đây mới là oai lực thật sự của Duy Ngã Độc Tôn công! Trên trời dưới đất, mình ta độc tôn!
Tử Đạo Nhất cũng đã xuất đao. Ngay khi đao vừa tuốt ra khỏi vỏ thì Tử Đạo Nhất đã chém liền ra mười ba đao về phía Nguyễn Duy Võ, đường đao nào cũng cực nhanh cực độc cực hiểm.
Tử Đạo Nhất đến trước, A Nhất song quyền theo sau.
Nhưng Nguyễn Duy Võ thì vẫn bất động.
Tất cả như nín thở. Khoảnh khắc mũi đao của Tử Đạo Nhất chỉ còn cách đỉnh đầu Nguyễn Duy Võ ba phân thì ông mới xuất chiêu.
Chỉ thấy ngón trỏ phải Nguyễn Duy Võ đưa lên, điểm về phía mi tâm của Tử Đạo Nhất.
Đúng lúc này một cỗ khí bàng bạc mạnh mẽ, đầy chính khí không thể tưởng tượng được xuất hiện trong Vạn Đao chi mộ. Nó vừa xuất hiện thì toàn bộ các cánh hoa trong động đều như bật thẳng cả dậy, vươn mình chống chọi lại với uy áp của A Nhất.
Quả thật là một cảnh tượng không tưởng trong võ đạo. Con người dường như có sức mạnh của thần linh, đưa tay lên là chỉ huy được vạn vật.
Một chỉ của Nguyễn Duy Võ tuy sau mà đến trước, một chỉ này khẽ chạm vào mi tâm Tử Đạo Nhất, lập tức thân hình y như con diều gặp gió bị bắn ngược lại phía sau, không còn một chút sức lực phản kháng nào.
Nhưng vẫn còn A Nhất, A Nhất thật ra chỉ mượn Tử Đạo Nhất làm tấm bia đỡ cho mình. Song quyền của A Nhất dũng mãnh đánh tới Nguyễn Duy Võ, ẩn chứa mười phần uy lực bá đạo của Duy Ngã Độc Tôn công. Nguyễn Duy Võ đã vô cùng yếu ớt, A Nhất tin rằng chỉ cần không quá ba mươi chiêu thì ông ta sẽ lập tức sụp đổ.
Nhưng A Nhất đã lầm. Đây là lần lầm lẫn tai hại nhất trong cuộc đời của y, sau lần này chắc hẳn y sẽ rất hối hận vì luôn tự cho mình là thông minh.
Hai bên mạn sườn A Nhất kêu lên từng tiếng răng rắc của sương gãy.
Bên sườn trái là một quyền của A Tam, bên sườn phải là một chưởng của A Tứ.
Đúng lúc A Nhất dồn toàn bộ tinh lực để đối phó Nguyễn Duy Võ, thì liền bị hai tên thuộc hạ đắc lực nhất của mình ám toán. Ai là bạn? Ai là thù? Quả thật phải tới phút chót thì mới biết được!